CHƯƠNG 265 - 266: ĐI ĐÂU RỒI
Chương 265: Trò chơi giết người bí ẩn này cơ bản là một vở hài kịch
Âm thanh vừa dứt, trái tim của mấy người Kim Minjeong liền lơ lửng, chọn sai chọn thiếu sẽ bị loại, câu nói này nhắc nhở vô cùng rõ ràng, hung thủ không chỉ có một.
Căn thứ theo suy đoán lúc này và phát biểu của từng người, bọn họ căn bản xác định, ban đầu manh mối hệ thống đưa ra cho mỗi người là khác nhau. Những lời phát biểu về việc hiến tạng của số 6 rõ ràng là đã trải nghiệm sâu sắc, có thể đợi tới khi hiến tạng căn bản khó như lên trời, huống hồ còn phải ghép thành công, cho nên hắn cũng cần ghép tạng.
Cộng thêm món ăn ở trước mặt năm người lúc này, căn bản chứng minh suy đoán trước đó của bọn họ là đúng, mỗi một người đều tương ứng với một nội tạng.
Ngoài ra trong câu chuyện của Yu Jimin, người qua đời ngoài ý muốn kia đã hiến sáu bộ phận cứu sáu người, trùng hợp ở đây có sáu người. Trong lòng năm người Kim Minjeong đã phán đoán bản thân sắm một vai trong số sáu người này.
Kim Minjeong nhớ rõ phóng viên mà Giselle nhắc tới, suy đoán của Giselle cũng hợp tình hợp lí. Phóng viên mất tích là vì phát hiện chợ đen giao dịch các bộ phận cơ thể người cho nên mới bị diệt khẩu, người đã chết, cho dù thế nào cũng không thể lãng phí thi thể, chắc chắn toàn bộ cơ thể đã bị lấy ra ghép cho người khác.
Trong bài báo có nhắc tới hiến thi hài, trước đó Yu Jimin và mấy người Kim Minjeong từng nhắc tới cơ thể gã kia là được khâu lại. Các bộ phận trên cơ thể bị lấy đi, cơ thể bị giải phẫu phanh thây, tới nỗi sau khi chết oán khí khó tan, hóa thành lệ quỷ, muốn tìm lại các bộ phận của bản thân, hoàn toàn trùng khớp.
Có sáu người nhận tạng vừa hay lại có sáu người được tập hợp ở đây cùng chơi trò giết người bí ẩn. Có một người bị giết trong nhà tắm của dinh thự nhà họ Từ, hung thủ nằm trong số những người ngồi đây, điều này cơ bản đã được xâu chuỗi lại. Từ đầu tới cuối bọn họ không nhìn thấy người chết, gã kia, những gã kia căn bản là cùng một người.
Có người cố tình cài đặt chi tiết này để bọn họ cùng nhau suy đoán, trả lại chân tướng sự việc.
Đúng như chuyện bệnh nhân tâm thần hiến tạng mà số 6 và cậu Từ nói, vốn dĩ là chuyện rất hoang đường.
Đa số những người này không có quyền lợi tự chủ dân sự, cũng không có khả năng kí vào giấy tờ hiến tạng, nếu người nhà không chịu tác động từ bên ngoài, càng không có khả năng vô duyên vô cớ quyên tạng của họ, cho nên điều này vô cùng đáng nghi. Huống hồ bệnh nhân tâm thần có vấn đề, không đồng nghĩa với sức khỏe yếu ớt, tỉ lệ tử vong không thể cao như vậy, ở đây có điểm bất thường.
Mà Yu Jimin đã gặp gã kia trong bệnh viện tâm thần, rất có khả năng gã kia chính là người chết. Nếu gã đã xuất hiện ở đó, chứng tỏ gã từng ở nơi đó.
Sắc mặt Kim Minjeong trầm lặng, đôi mắt chăm chú nhìn về một nơi, rơi vào suy tư.
Cô suy đoán hợp lí rằng người phóng viên kia đã phát hiện chuyện bệnh nhân bị cưỡng chế hiến tạng trong Viện Điều dưỡng Tâm thần Lam Thiên, tìm theo gốc rễ đã phát hiện ra chợ đen giao dịch bộ phận cơ thể người dưới lòng đất.
Dù sao Kim Minjeong đã nghe rõ cậu Từ nói, "Số hàng đó đã xuất rồi, có thể cứu rất nhiều người." Gần như bày hàng hóa cơ thể người trần trụi ra ngoài ánh sáng.
Viện Điều dưỡng Tâm thần Lam Thiên lại là viện điều dưỡng được xây dựng bằng tiền quyên góp của cha con nhà họ Từ, một doanh nghiệp lớn làm từ thiện không có gì kì lạ, nhưng đầu tư xây dựng bệnh viện tâm thần thì rất hiếm thấy.
Cho nên... Kim Minjeong ngẩng đầu nhìn về phía cậu Từ, người đàn ông là chủ nhân của nơi này. Cậu Từ ngồi ở vị trí chủ trì, người phụ nữ bên cạnh ngồi ở bên cậu ta, có quan hệ không bình thường với cậu ta, mà bản thân ngồi ở đối diện cậu ta.
Vị trí này về bản chất vốn là ghế phó, cũng chính là vị trí của hai chủ nhân cùng nhau tiếp đãi khách, hoặc là một người được chủ nhân vô cùng tin tưởng mời đến để bầu bạn tiếp khách, một người sẽ ngồi ở vị trí này.
Từ khi rót nước quản gia bắt đầu càng thêm lịch sự với Kim Minjeong, khi cậu Từ bắt đầu trò chơi, đã nói một câu, "Thứ cô muốn chỉ có một, hơn nữa còn là đòi mạng, phiền phức nhất là đồ bình thường cô cũng không dùng được." Kim Minjeong vừa nhớ lại, vừa lặp lại câu nói này một lượt.
Sau đó cô lại nói thêm một câu, "Không có mua bán, chỉ mua có giết hại."
Yu Jimin nghe xong, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, quay đầu mặt mày không thể tin nổi nhìn chằm chằm Kim Minjeong, Kim Minjeong an ủi nhìn cô ấy, lắc đầu, sau đó lại nhìn mấy người Lee Seung Ho bên cạnh, lên tiếng: "Bắt đầu thôi."
"Chú ý, thời gian bỏ phiếu còn 2 phút, mời sáu người chơi bắt đầu bỏ phiếu."
"Hung thủ bị chọn ra sẽ thế nào?" Trong ánh mắt Yu Jimin là cảm xúc cuồn cuộn bị đè lại, tay phải đặt trên bàn nắm chặt.
Hệ thống không trả lời, chỉ lặp lại: "Chọn sai, chọn thiếu sẽ bị phán thất bại, sẽ bị loại."
Mỗi giây mỗi phút qua đi, Kim Minjeong quay đầu nhìn Yu Jimin, ra hiệu cho Yu Jimin bắt đầu trả lời, nhưng khuôn mặt của Yu Jimin căng chặt, cho dù trong mắt Kim Minjeong, khuôn mặt ấy không hề có bất kì điểm tương đồng nào với Yu Jimin, nhưng thần thái ấy, Kim Minjeong luôn hiểu được Yu Jimin đang nghĩ gì.
Kim Minjeong hít một hơi, ngẩng đầu bắt đầu viết lên trên bảng giao diện trước mặt, chỉ là mới viết được một chữ, Yu Jimin đã kéo tay cô lại.
Yu Jimin mím chặt môi, lực tay rất mạnh, ngang ngược lại phẫn nộ.
Kim Minjeong nhìn Yu Jimin một cái, "Mọi người nhanh chóng lựa chọn, cây ngay không sợ chết đứng."
Những lời này Kim Minjeong nói cho tất cả mọi người nghe, nhưng ánh mắt lại không rời Yu Jimin. Với sự ăn ý từ lâu của hai người, đã tới mức không cần nói bất kì lời nào cũng có thể hiểu được đối phương. Yu Jimin biết Kim Minjeong kiên trì điều gì, Kim Minjeong cũng hiểu Yu Jimin sợ hãi điều gì.
Cuối cùng Yu Jimin nhượng bộ thỏa hiệp với sự kiên trì của hai bên, vì nếu không viết, sẽ trực tiếp bị loại, căn bản không có lựa chọn.
Yu Jimin cúi đầu nhìn dấu chấm hiển thị trên màn hình điều khiển của mình, Hung thủ là..., Người chết là...
Kim Minjeong đã viết xong, số 6 cũng đã viết xong. Chỉ có bốn người Yu Jimin viết xong người chết và mấy chữ số, rất lâu không cách nào động đậy.
"10, 9, 8..."
Kim Minjeong không thúc giục, sau khi đếm ngược tới giây thứ 8, Yu Jimin điền lên cột hung thủ số 1, sau đó lại viết thêm mấy số.
Sau đó cô ấy nhắm mắt ngồi ở vị trí, đưa tay móc ra một tấm thẻ, đó là thẻ rút được sau khi kết thúc phó bản số 008.
Nhưng Kim Minjeong chỉ nhàn nhạt cười lên, "Công bố kết quả đi."
Biểu hiện của Kim Minjeong quá bình tĩnh, điều này khiến sắc mặt của Yu Jimin tốt hơn một chút, dù sao nếu thực sự có vấn đề, cô ấy cũng sẽ ở bên, sẽ không để một mình Kim Minjeong xảy ra chuyện.
"Bỏ phiếu kết thúc!" Hệ thống mạch lạc dứt khoát thu lại đáp án của tất cả mọi người. Biểu cảm của cậu Từ vô cùng kỳ quái, cúi thấp đầu cười thật to, "Đám ngốc các người, để hung thủ phán quyết hung thủ, quả thật là chuyện nực cười nhất trên đời."
Đáp án của năm người Kim Minjeong giống hệt nhau, mà trên đó đều viết, Người chết là phóng viên, Hung thủ là cậu Từ và số 1, mà số 2, số 3, số 4, số 5, số 6 là đồng bọn.
Còn về số 6, rõ ràng tham gia trò chơi cả quá trình, nhưng lại không viết ra đáp án trả lời.
Khoảnh khắc nhìn thấy đáp án, sắc mặt cậu Từ đã trắng bệch, hắn đưa tay ra xoa mặt, sau đó lại nhỏ tiếng cười, nhìn Kim Minjeong nói: "Cô thật sự... thật sự độc ác với bản thân đấy."
"Chuyện gì thế, số 6..." Lee Seung Ho vẫn có chút mơ hồ.
Ánh mắt Yu Jimin vẫn đang nhìn cậu Từ và Kim Minjeong bên cạnh, đề phòng biến cố đột nhiên ập tới. Nhìn thấy kết cục lúc này, cô ấy hít một hơi nhỏ tiếng nói: "Trò chơi giết người bí ẩn này cơ bản là một vở hài kịch, không có lý do. Nó không phải phục dựng hiện trường gây án, chỉ là đang nói với chúng ta một số chân tướng sự thực. Tuy chúng ta diễn vai trong sáu nhân vật, nhưng không có kí ức, hung thủ cũng không biết bản thân là hung thủ. Căn bản không biết rốt cuộc ai đã giết người, cũng không biết giết người khi nào."
"Mọi người không phát hiện à? Ngay từ đầu số 6 đã vi phạm quy tắc, nhưng hệ thống không trừng phạt anh ta, vì bản thân anh ta không tồn tại. Hoặc có thể nói là một người đã chết từ lâu, còn có thể loại bằng cách nào? Còn về cậu Từ, hoặc có thể nói là Từ Lãng, cậu còn sợ sao, xem ra hoàn cảnh của cậu còn thảm hại hơn những người khác." Kim Minjeong vừa giải thích cho mấy người Lee Seung Ho, vừa nhìn Từ Lãng, vạch ra tấm màn che cuối cùng.
"Tôi hiểu rồi, tôi đã nói sao cứ cảm thấy bất thường như vậy. Nếu trò chơi giết người bí ẩn là hóa thân vào trong, vậy thời gian lúc này có lẽ là buổi tối gã đó bị hại. Nhưng những chuyện trong miệng chúng ta nói ra, rất nhiều chuyện đều xảy ra sau thời điểm này, nhưng hệ thống lại không ngăn cản. Cho nên nói là tìm hung thủ, thực ra chỉ là bố trí một bài thi cho chúng ta mà thôi." Lúc này Giselle cũng đã bừng tỉnh.
Sắc mặt Từ Lãng vô cùng sụt lở, hắn nhìn sang cô gái bên cạnh, ánh mắt dần dần điên cuồng, "Các người đều lựa chọn bản thân là đồng lõa rồi, sao lại bỏ sót nó?"
Kim Minjeong nhìn cô gái kia một cái, "Hung thủ không phải do tôi đoán ra, mà là người chết nói với tôi."
Kim Minjeong chỉ nói một câu đơn giản như vậy, điều này cũng là nguyên nhân tại sao năm người có thể đưa ra một đáp án thống nhất, thực ra là vì người bỏ phiếu không hoàn toàn là bọn họ.
Vốn dĩ trong con mắt của Kim Minjeong, loại mua bán cơ thể người ở chợ đen ngầm này song phương đều phạm pháp. Không có mua bán thì không có thương vong, ở một mức độ nào đó người mua đã góp phần phô trương cho kẻ bán, vấn đề như vậy cũng không hề hiếm gặp trong xã hội.
Buôn người và mua trẻ con, buôn thuốc phiện và hút thuốc phiện, bán dâm và mua dâm, khi nhu cầu đạt tới một mức độ nào đó sẽ thành chợ, tuy mức độ độc ác có thể khác nhau, nhưng bản chất song phương đều không phải người tốt.
Nhưng nguyên nhân Kim Minjeong không lựa chọn cô gái là vì tuy hai mắt của gã kia bị khoét, nhưng khi báo thù gã chỉ moi nội tạng của người khác mà không móc mắt của họ, cho nên trong lòng hắn nỗi hận với cô gái này không đủ sâu.
Nhưng không tha cho một ai trong mấy người còn lại, cho nên gã không chỉ hận người đã giết gã, mà còn hận người đã lấy nội tạng của bản thân.
"Ngoài ra tuy có tám người ở nơi này, nhưng chủ nhân có một bên giác mạc khác không có mặt tại hiện trường." Kim Minjeong lại nói ra những lời kinh người, cô khẽ cười, nhìn cậu Từ nói: "Lệnh tôn bị người ta moi mất tim đúng không? Cậu nói xem nếu người đó muốn báo thù ông ấy một tay vạch ra tất cả chuyện này, tại sao không moi nội tạng khác của ông ấy, hoặc là tại sao cứ nhất định phải moi tim?"
Yu Jimin bất ngờ tiếp lời: "Là vì tim trong cơ thể Từ Viêm Hạ chính là tim của gã kia, gã muốn tìm lại tim của gã."
Từ Lãng cười ra nước mắt, "Thật là thú vị, rốt cuộc đám người các ngươi có thân phận gì hả? Năm người, số lượng không nhiều, nhưng thông minh hơn nhiều so với đám tao từng gặp trước đó."
"Ting, chúc mừng người chơi Kim Minjeong, Yu Jimin, Lee Seung Ho, Giselle, Ninh Nghệ Trác thành công bắt được hung thủ, hoàn thành nhiệm vụ chính Ngũ hành hợp nhất của phó bản số 009. Hiện tại nhiệm vụ chính Tìm kiếm bối cảnh câu chuyện phó bản số 009 đạt tiến độ 80%."
Thông báo của hệ thống đã chứng thực suy đoán người tương ứng với số 1 là hung thủ của Kim Minjeong, khoảnh khắc tiếp theo, cảnh tượng dinh thự biến đổi, cửa chính biến mất không thấy tăm hơi, mà sau lưng Từ Lãng xuất hiện một cánh cửa mới.
Vì sự chuyển biến của cửa chính, bố cục bàn ăn lập tức phát sinh biến hóa, Kim Minjeong vốn ngồi ở vị trí phó chuyển thành vị trí chủ tọa, mà vị trí chủ tọa của Từ Lãng lại biến thành vị trí phó.
Biểu cảm của mấy người Ninh Nghệ Trác và Giselle thoáng biến đổi, dường như lập tức thất thanh nói: "Số 1, số 1 là Từ Viêm Hạ?"
m thanh vừa dứt, cảnh tượng trước mặt đột nhiên biến đổi, bàn ăn vốn dĩ sạch sẽ ngăn nắp bỗng giăng đầy bụi bặm, giá sách đã tán loạn, sách trên giá đã vương vãi trên mặt đất nấm mốc đen đặc.
Cái gọi là bàn ăn cũng mọc nấm và mốc trắng, nội tạng trên bàn cũng đã mục rữa, tỏa ra mùi khiến người ta nôn ọe.
Cũng vào lúc này, toàn bộ năm người đều đã trở về dáng vẻ nguyên bản của bản thân, nhưng Giselle còn chưa kịp phản ứng vì biến cố trước mặt, đã cảm thấy bản thân sắp ngạt thở.
Quần áo trên người Từ Lãng đã cũ nát, toàn bộ cơ thể hắn bị móc rỗng, hai mắt cũng bị moi đi mất, toàn bộ phần bụng lòi ra ngoài, dạ dày hỗn loạn nhét vào trong bụng, mà tim, phổi, thận, tỳ, gan của hắn đã biến mất.
Điều này còn chưa kinh dị nhất, đôi mắt của cô gái bên cạnh đã trống rỗng chỉ còn lại hốc mắt, ngay sau đó trên cổ cô gái xuống hiện vòng đường khâu màu đen, sau đó hai cánh tay trần cũng được khâu lên.
Trong sự quan sát của mọi người, cô gái ấy biến đổi từ một cô gái xinh đẹp thành một người đàn ông, người đàn ông với toàn bộ ngũ quan bị cắt bỏ, gã đó thế mà lại nằm giữa bọn họ suốt cả quá trình.
Mà gã há miệng cười, không nhanh không chậm đứng dậy, nhét từng nội tạng trên bàn về lại cơ thể Từ Lãng.
*****
Chương 266: Ngô Đống
Lực tấn công này thực sự khiến người ta khó lòng tiếp nhận, nhiều phó bản như thế, cảnh tượng kinh dị sợ hãi mà bọn họ gặp phải không còn là thiểu số, nhưng mức độ vừa buồn nôn lại vừa khiến người ta dựng tóc gáy thế này, không phó bản nào có thể sánh được lần này.
Mấy người ngồi đây ngoại trừ số 6, chỉ có Kim Minjeong yên lặng ngồi ở vị trí, còn mấy người Lee Seung Ho lũ lượt đứng dậy không ngừng lùi sau, trên trán lập tức túa ra một lớp mồ hôi.
Động tác của Yu Jimin nhanh nhất, nhưng cô ấy không tránh, mà là lập tức đứng trước mặt Kim Minjeong. Con ngươi màu xám nhạt ấy giống như chim ưng, vô cùng sắc bén nhìn gã kia và Từ Lãng trước mặt.
Người đàn ông không để tâm tới phản ứng của bọn họ, ngược lại thong thả đưa tay lấy nhãn cầu trên bàn nhét vào hốc mắt Từ Lãng. Rõ ràng gã cũng không có mắt, nhưng nhất cử nhất động giống như có thể nhìn rõ tất cả.
Mấy người Lee Seung Ho suýt chút nữa nôn ra, đè lại cơn buồn nôn nhìn gã lắp lại tất cả nội tạng trên bàn về lại vị trí giống như đang sắp đặt một tác phẩm nghệ thuật.
Gã cũng mặc kệ có người đang ngồi đó nhìn, chuyển đĩa đựng thức ăn đi ngay trước mặt bọn họ.
Sau khi tất cả đều về lại vị trí cũ, gã hướng khuôn mặt mà chỉ cần nhìn một cái cũng đủ để người ta mơ thấy ác mộng về phía mấy người Kim Minjeong, âm thanh thô kệch khàn đặc, "Có hứng nghe câu chuyện của tôi không?"
Khi gã đưa tay ra, trên cổ tay lộ ra một đường khâu, cũng chứng thực lời của Yu Jimin và suy đoán của năm người, gã bị phanh thây.
Kim Minjeong không biết dùng tâm trạng gì để đối diện với người này, cô gật đầu, "Đều đã tới rồi, rửa tai lắng nghe."
Người đàn ông hứng thú nhìn Kim Minjeong một cái, lại nhìn về phía Yu Jimin vẫn đang làm động tác bảo vệ, xua tay nói: "Đừng căng thẳng vậy, lúc đó dưới gầm bàn giải phẫu, biểu hiện của cô khoan thai hơn lúc này nhiều."
Nói xong gã liếc Kim Minjeong một cái, trên khuôn mặt không có môi lộ ra nụ cười khuyết thiếu.
Yu Jimin nghe xong thả lỏng cơ thể, tùy tiện ngồi xuống bên cạnh Kim Minjeong, "Quả nhiên, anh đã nhìn thấy tôi."
Người đàn ông cũng không nói nhiều, gã lại quay mặt về phía Ninh Nghệ Trác, Giselle và Lee Seung Ho với ba khuôn mặt trắng bệch.
"Đã nhìn thấy cả rồi, đừng căng thẳng như thế. Tôi chỉ phụ trách nhiệm vụ của phó bản, mọi người không phải kẻ thù của tôi, tôi sẽ không vô duyên vô cớ làm gì các vị."
Lee Seung Ho lấy hết dũng khí ngồi xuống vị trí gần gã nhất, cuối cùng lặng lẽ lùi sau kéo ghế chen chúc cùng Giselle. Còn về số 6, đã hóa thành một thi thể ngồi trên ghế, thận cũng sớm không cánh mà bay.
Nhìn thấy động tác của bọn họ, âm thanh của người đàn ông mang theo chút trào phúng, trầm khàn nói: "Có phải tôi thế này rất đáng sợ, dọa các vị rồi không?"
Câu hỏi này rất điềm tĩnh, nhưng kết hợp cùng khuôn mặt và chút lạnh lẽo trong ngữ điệu của gã, khiến trái tim Kim Minjeong thấp thoáng chút cảnh giác. Tuy gã nói sẽ không vô cớ giết người, nhưng Kim Minjeong ở nơi của gã, từng bị thi thể gã điều khiển tấn công, chính vì thế gã nói như vậy cũng không có bất kì nghĩa lí gì.
Vô duyên vô cớ sẽ không, vậy có duyên có cớ thì sao? Thế là khi không khí trở nên im lặng, Kim Minjeong tiếp lời: "Nói không sợ thì là giả, dù sao chúng tôi chưa từng giết người, khi không đối diện với đày đọa như vậy, vẫn có thể dửng dưng. Nếu không phải trải nghiệm trước đó phong phú, chỉ sợ lúc này mọi người đã bị dọa tới tê liệt rồi."
"Ha ha, đúng là nên sợ, bản thân tôi cũng sợ. Nhưng chúng... chúng không sợ chút nào!" Nói rồi trong hốc mắt gã chảy ra máu.
"Cho nên trò chơi giết người bí ẩn tối nay thực ra chính là do anh sắp xếp đúng không? Anh cố tình để chúng tôi tụ tập ở đây, chính là muốn kể câu chuyện của anh sao?" Mặt mày Giselle phức tạp, thực ra tâm trạng lúc này của bọn họ không khác gì nhau, vô cùng sợ hãi người đàn ông này, nhưng lại cảm thấy gã vô cùng đáng thương.
Thớ cơ trên mặt người đàn ông động đậy, há miệng nói: "Là tôi, cũng không phải tôi. Ngoại trừ giày vò hắn, tôi không có hứng thú nào khác. Thay vì ở đây nói những chuyện sớm đã bị bụi bặm chôn vùi, chẳng thà tôi đi giết thêm vài người. Ồ, không phải giết thêm vài người, là để chúng chết thêm vài lần." Nói xong gã há răng, cười dữ tợn với Từ Lãng đã như con rối.
Những lời này của gã có chút kì quái, nhưng Lee Seung Ho lập tức ý thức được vấn đề, sửng sốt nói: "Cho nên mười mấy người chúng tôi gặp được, đều... đều đã chết rồi? Tôi nhớ khi tôi vào trong thôn, họ đều là tượng đất, căn bản không phải người sống."
"Chết, chết sao đủ được! Chúng phải chìm trong hối hận, đau khổ và tuyệt vọng không được ngừng nghỉ, nếm thử quả đắng mà chính tay chúng trồng. Một lần, hai lần, ha ha, mãi tới khi nghìn lần vạn lần!"
Sự điên cuồng của gã khiến Kim Minjeong không nhịn được nhíu mày, nhưng khi cô nhíu mày, gã đột nhiên ngẩng đầu, hốc mắt trống rỗng quay về phía Kim Minjeong, gào lên như thể không cách nào nhẫn nhịn: "Cô nhăn mày là ý gì, cô ghét cay ghét đắng đúng không?"
Gã cuồng loạn gào lên, đồng thời tung người lên bàn giống như xác sống, chớp mắt đã xông tới trước mặt Kim Minjeong.
Nhưng tốc độ của Yu Jimin còn nhanh hơn gã, cô ấy vốn không tin một lệ quỷ có thể duy trì lý trí, cho nên vẫn luôn giữ cảnh giác cao độ.
Khi gã ngẩng đầu, cơ bắp toàn thân Yu Jimin đã co chặt phát lực, khi gã hành động, Yu Jimin đã lật ghế của mình lên bàn. Khuỷu tay cô ấy chống lên bàn, cơ thể xoay một vòng, giữ tay đồng thời nhấc chân đá gã lên bàn.
Yu Jimin vững vàng quỳ một chân trên bàn, hai mắt lạnh lùng như dao, dao găm nắm chặt trong tay phải chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. "Nói là được rồi, đừng tới gần cô ấy, nếu không đừng mong giữ được hoàn chỉnh cơ thể của anh."
Người đàn ông không ngờ bị Yu Jimin đánh lui, biểu cảm trên mặt có chút sửng sốt, sau đó gã giơ tay sờ lên cổ mình. Thời gian gã và Yu Jimin giao chiến không tới một giây, không nói tới việc Yu Jimin đá gã một cước, dao găm trong tay thậm chí còn cắt qua cổ gã một nhát. Chỉ có một vết nhỏ, nhưng ở ngay chỗ nối liền giữa cổ và cơ thể gã.
Từ khoảnh khắc chết đi, gã đã không cảm nhận được sợ hãi và uy hiếp, nhưng trong giây phút này, gã cảm nhận được sự áp bức và sợ hãi từ trên người người phụ nữ nhìn mảnh mai yếu ớt này.
Nhịp tim của Kim Minjeong đập nhanh như bay, nhóm Lee Seung Ho cũng đứng lên được một nửa rồi lại ngồi xuống, bị dọa tới tim đập bình bịch. Cảm nhận sau cơn sợ hãi chính là võ nghệ thâm sâu khó lường của Yu Jimin.
Kim Minjeong sợ Yu Jimin thực sự đối đầu với gã, vội vàng lên tiếng: "Tôi nhíu mày không phải vì ghét cay ghét đắng. Nếu nói ghét cay ghét đắng, điều khiến chúng tôi ghét nhất chính là những chuyện anh gặp phải. Dựa theo suy đoán của tôi, anh biến thành dáng vẻ này, là vì anh đã phát hiện có người buôn bán bộ phận trên cơ thể người đúng không?"
Khuôn mặt vặn vẹo của người đàn ông chầm chậm dịu lại, cười lạnh một tiếng, mà Yu Jimin đã thu dao găm lại liếc nhìn gã một cái, tiếp tục bổ sung: "Không chỉ là mua bán bộ phận cơ thể người, sợ là còn tàn nhẫn hơn. Đám bệnh nhân ở viện điều dưỡng kia, rất nhiều người đang sống sờ sờ bị lấy mất nội tạng."
Nghe thấy lời Yu Jimin, biểu cảm của người đàn ông có chút khổ sở. Gã ôm đầu mình, nhỏ tiếng lẩm nhẩm: "Tôi tên Ngô Đống, chỉ là một phóng viên hết sức bình thường, mới đi làm chưa được một năm, vẫn luôn sốt sắng muốn tìm ra một tin tức chấn động. Tôi cũng vô tình phát hiện chuyện này, cái gọi là điều tra trước đó đơn thuần là tôi bôi ra, chỉ là nghe thấy tin đồn nên tiện mò mẫm tiếp. Tôi vốn tưởng rằng cùng lắm chỉ là trộm cắp bộ phận cơ thể người và mua bán ngầm, nhưng hôm đó tôi đi theo chúng... phát hiện chúng dùng những bệnh nhân không biết gì kia làm nguồn cung cấy ghép nội tạng."
"Chúng đầu tư, xây dựng khu điều trị, nuôi họ trong Viện Điều dưỡng Tâm thần Lam Thiên, từng người từng người đều được ghép với khách hàng của chúng. Sau khi ghép xong, nội tạng của những bệnh nhân trẻ tuổi kia sẽ được tranh cướp đấu giá, người đưa ra giá cao sẽ mua được. Sau đó thận, gan, phổi thậm chí là giác mạc của họ đều sẽ lặng lẽ bị lấy đi, đưa tới chỗ đám người kia, để cứu mạng chúng."
Cơ thể người đàn ông run rẩy, dường như gã đang nhớ lại chuyện gì đó, vẻ mặt vô cùng đau đớn, "Đa phần những bệnh nhân tâm thần kia không có người giám hộ, hoặc người giám hộ đã lớn tuổi không thể tới thăm nom. Họ bị lấy mất bộ phận trên cơ thể, sức khỏe tệ vô cùng, không còn giá trị lợi dụng, những đãi ngộ tốt kia cũng không còn."
"Bác sĩ, y tá ở đây đều là đồng bọn, căn bản không có bất kì nhẫn nại nào khi đối xử với những người bệnh điên điên khùng khùng tâm trí không bình thường. Có những lúc, thậm chí biểu hiện của chúng còn điên cuồng hơn những bệnh nhân kia, buồn vui thất thường, tùy tiện sai khiến bệnh nhân."
Khuôn mặt của người trước mặt còn đáng sợ hơn lệ quỷ, những chuyện làm ra cũng khiến người ta chỉ nghe thôi cũng đã thấy khiếp sợ, âm thanh nói chuyện thô kệch khó nghe, xác thực là một con quái vật người gặp người sợ.
Nhưng lúc này khuôn mặt ngập vẻ khổ sở, âm thanh ngập vẻ phẫn nộ và thương xót của gã cũng khiến người ta có thể nghe ra, trái tim gã từ bi hơn rất nhiều người.
"Tôi rất phẫn nộ, cộng thêm trẻ tuổi nên gan to tày trời, tôi nghĩ nhất định phải vạch trần chúng. Cho nên tôi lén lút chụp ảnh, lưu lại chứng cứ muốn tố cáo chúng. Nhưng tôi quá ngây thơ, chắc chắn đằng sau chuyện này có nội tình. Cho dù là kẻ phạm tội là nhà giàu số một sở hữu cả cửa hàng đá quý, cũng không thể một tay che trời, càng không thể càn rỡ không chút kiêng kị như thế. Ở đây liên quan tới quá nhiều người, phức tạp khó lòng tưởng tượng, tin tức tôi gửi đi như đá chìm vào đáy biển. Tôi đã nghĩ rất nhiều cách, nhưng chút bọt nước bắn lên cũng bị dìm xuống, còn đánh động tới chúng."
"Tôi vốn đã ý thức được điểm bất thường, muốn tạm thời tránh đi. Nhưng đám người kia táng tận lương tâm cùng cực. Thận, gan, phổi, giác mạc đều có thể trở thành bộ phận cấy ghép, tuy không phải bộ phận bắt buộc phải có, có tổn thương sức khỏe nhưng vẫn có thể sống được. Nhưng tim chỉ có một, ghép tim chính là một mạng đổi một mạng, chúng muốn lấy tim của một cô gái trong đó cứu một nhân vật lớn. Tôi muốn dẫn cô ấy đi..." Nói tới đây gã không nói nổi nữa.
"Anh đã thất bại?" Kim Minjeong nhỏ tiếng nói.
"Đúng." Nói xong gã nhìn căn phòng này, "Thất bại rồi, không thể cứu được cô ấy. Mà bản thân tôi cũng bị bắt, sau đó bị đưa tới nơi này."
Người đàn ông mãi mãi ghi nhớ ngày đó, gã bị đánh tới thừa sống thiếu chết, bị lôi tới dinh thự Hân Duyệt. Ở nơi này, gã nhìn thấy cô gái được gã dẫn đi lại bị bắt về.
Cô gái đó có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế và khiết phích nghiêm trọng, khi gã nhìn thấy cô gái, tinh thần cô gái hoảng loạn, không ngừng ra sức chà hai tay mình vào da thịt trần truồng.
Chúng nhìn cô gái, nhìn gã, mặc sức cười nhạo. Không quan tâm tới nỗi sợ tuyệt vọng của cô gái, đổ rượu lên cô gái, nhìn cô gái tuyệt vọng gào khóc.
Cô gái là người bệnh, nhưng lại là người bệnh tỉnh táo nhất mà Ngô Đống từng gặp. Cô gái biết bản thân có vấn đề nhưng không thể khống chế, nhận thức rõ ràng được tất cả hành vi của bản thân khác thường.
Cho nên cô gái rất rõ cảnh ngộ bản thân sắp gặp phải, cũng biết cảnh ngộ mà gã gặp phải.
Rõ ràng toàn thân gã nhuộm máu, mấy ngày không tắm rửa thay quần áo, hôi không chịu nổi, nhưng mãi tới hiện tại, Ngô Đống vẫn còn nhớ trước khi chết, cô gái dùng ống tay áo lau máu trên mặt cho gã, miệng lẩm nhẩm, "Mặt anh bẩn rồi."
Gã không cứu được cô gái, cũng không bảo vệ được cô gái. Đêm đó gã cũng chầm chậm cảm nhận một cách rõ ràng sinh mạng của bản thân vụt tắt. Đám bác sĩ đó mổ bụng gã, lấy đi hai quả thận của gã, kể cho gã nghe cái kết của người bị hại sau khi bị móc mất hai quả thận trong những tin đồn dân gian.
Nhà tắm kia chính là hiện trường phanh thây gã.
"Cho nên xác thực khi đó ở nơi này có tổ chức một bữa tiệc tối, anh chết trên tầng hai, cô gái kia..." Ánh mắt Kim Minjeong phức tạp.
"Chết rồi."
"Tên Thôi Tú đúng không?" Yu Jimin bỗng nhớ tới bảng tên mình nhìn thấy, nhớ lại y tá trong bệnh viện tâm thần.
Gã nhìn chằm chằm Yu Jimin, cười ha ha, cơ bản là ngầm thừa nhận.
"Thực ra bệnh nhân của Viện Điều dưỡng Tâm thần Lam Thiên đều là y tá và bác sĩ vốn dĩ của nơi này, ngược lại đám bảo vệ, y tá và bác sĩ mới là bệnh nhân thực sự, đúng không?" Trước đó Yu Jimin sớm đã có nghi hoặc về chuyện này, dù sao chứng cưỡng chế của y tá còn mạnh hơn bệnh nhân, đám bệnh nhân có dấu vết trên tay, đặc biệt là số 036 nguyên bản, rõ ràng là bác sĩ khoa ngoại cầm dao phẫu thuật quanh năm.
"Cô giống hệt bạn cô, vừa thông minh lại xinh đẹp." Gã nhắc tới Kim Minjeong. Yu Jimin nhướng mày, nhìn Kim Minjeong một cái sau đó còn chớp mắt.
"Không tệ, rất biết nói chuyện."
Kim Minjeong có chút buồn cười, người này luôn không kiêng dè như thế, không phân biệt hoàn cảnh, tùy hứng tới đáng yêu.
Nghĩ tới một chuyện khác, Kim Minjeong nghiêm túc nói: "Tuy rất tiếc khi chúng ta quen biết nhau bằng cách này, nhưng chân thành nói một câu, tôi rất nể phục anh. Cho dù là khi còn sống hay là sau khi chết, tất cả những chuyện anh làm, cho dù không vẻ vang gì cho cam, lại độc ác như vậy, nhưng cao thượng hơn gấp bội so với họ. Oán hận nặng như vậy, nhưng không trút giận lên người vô tội, không dễ dàng gì."
Người đàn ông ngây ra, hắn có chút khó lòng tin nổi nhìn Kim Minjeong, rất lâu sau mới cẩn thận nói: "Cho nên tôi không sai đúng không? Cô cũng tán thành?"
"Không nói được là tán thành, vì nếu đổi lại là tôi, không biết tôi sẽ lựa chọn thế nào. Nhưng đứng trên lập trường của cá nhân tôi, anh đã làm rất tốt."
Giselle và Ninh Nghệ Trác có chút khó hiểu, "Đội trưởng, ý chị là?"
"Trong mỗi phó bản của chúng ta đều có những người bị moi nội tạng, đều là người mua nội tạng người để cấy ghép." Yu Jimin hiểu ý của Kim Minjeong, bổ sung.
"Chúng ăn cắp mạng sống của người khác, thì nên phải trả giá." Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi.
Đúng vào lúc này, hệ thống ting một tiếng, "Chúc mừng tổ đội người chơi Kim Minjeong hoàn thành nhiệm vụ chính Điều tra bối cảnh câu chuyện của phó bản số 009. Tiến độ 100%. Phần thưởng: 5 lít nước tinh khiết. Chúc mừng Kim Minjeong, Yu Jimin phát hiện thông tin ẩn của phó bản, phần thưởng mỗi người được một tấm thẻ Cuộc sống online."
Khi bọn họ nghe thấy thông báo hệ thống, Ngô Đống lại lần nữa nhào tới. Lần này có chút nằm ngoài dự đoán của Kim Minjeong và Yu Jimin, Yu Jimin không kịp ngăn cản, chỉ giữ được vai gã vào khoảnh khắc cuối cùng.
Khuôn mặt Ngô Đống gần như dính lại, khiến đồng tử của Kim Minjeong kịch liệt co lại, bàn tay lạnh lẽo của gã bóp lên cổ Kim Minjeong nhanh như tia chớp.
Sắc mặt Kim Minjeong lập tức đỏ ửng, sau đó tím tái, đầu óc trống rỗng. Trong lúc mơ hồ, trong đầu cô lại truyền tới âm thanh của Ngô Đống, "Xuân sinh hạ mọc thu gặt đông trữ, khi chiếc lá thứ năm rơi xuống, bạn của cô cũng sẽ điêu linh."
Mà Yu Jimin nổi giận đùng đùng, muốn nhịn cũng không thể nhịn nổi nữa. Chỉ thấy dao găm của cô ấy vung lên, cắt đứt đầu Ngô Đống.
Cơ thể Ngô Đống lập tức rã rời chia năm xẻ bảy.
Tít... Một loạt tiếng rú chói tai vang lên, âm thanh hệ thống lạnh lẽo triệt để.
"Hung thủ nhất định phải đền tội, hiện tại tất cả hung thủ và đồng bọn đồng loạt tiến vào nhà tù ngũ hành của phó bản số 009. Đồng thời người chơi Kim Minjeong đã kích hoạt nhiệm vụ vượt ải của phó bản số 009 – Chạy bán sống bán chết!"
"Con mẹ mày!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com