Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 267 - 268: ĐI ĐÂU RỒI

Chương 267:  "Đừng buông tay chị."

Âm thanh thô lỗ này tới từ Lee Seung Ho, thực sự anh không thể chịu nổi thao tác và ác ý của hệ thống rách nát này nữa.

Chỉ buồn một nỗi không nhìn thấy không sờ thấy hệ thống, không đánh được nó, chỉ có thể tức giận mắng chửi.

Giây tiếp theo năm người giống như búp bê bị người ta quăng ra ngoài, nặng nề ngã ra đất.

Lee Seung Ho bị ngã đau nhất, đầu chúc xuống, ngã vào trong bãi cát.

Yu Jimin phản ứng nhanh đưa tay ra, chỉ là một tay chống trên đất, lưng dùng sức, cả cơ thể như một cây trúc xanh bị ép cong rồi chớp mắt lại duỗi thẳng.

Trong quá trình đứng dậy, ánh  mắt Yu Jimin ngắm chuẩn bóng dáng Kim Minjeong, giữ được cô trong phen hỗn loạn, sau đó nghiêng người lộn nhào, dứt khoát qua đó.

Vào khoảnh khắc Kim Minjeong ngã xuống đất, tay phải của Yu Jimin thuận lợi ngoắc lấy eo của Kim Minjeong, mượn sức lực lộn nhào tới đây, một tay ôm lấy Kim Minjeong. Tuy lúc này không thể đứng vững vì sức mạnh công kích, nhưng cũng có thể tránh cho Kim Minjeong hứng chịu cục diện ngã nhào chật vật.

Kim Minjeong được Yu Jimin ôm trong lòng, đè lên người Yu Jimin, vội vàng quay đầu nhìn cô ấy. Ban nãy tuy đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng vừa mới ngã lại được Yu Jimin nhanh như tia chớp đón lấy, trái tim vẫn đập rất nhanh, kích thích không nói thành lời.

"Có va vào đâu không?"

"Có va vào đâu không?"

Hai người đồng thanh hỏi ra câu quan tâm, ngây ra một giây sau đó cong khóe môi.

"Anh Lee, Ning Ning, nhanh!" Bên kia Giselle và Ninh Nghệ Trác bị ngã tới nỗi đầu óc quay cuồng, bò dậy mới phát hiện nửa cơ thể Lee Seung Ho đã vùi trong đất cát, nhanh chóng hô lên.

Ánh mắt Kim Minjeong ngưng trệ, nhanh chóng bật dậy, tay phải nắm lấy tay Yu Jimin kéo cô ấy dậy, hai người vội vàng chạy về phía Lee Seung Ho.

Đầu tóc mặt mày Giselle và Ninh Nghệ Trác toàn là cát, kéo lấy quần áo Lee Seung Ho, lôi người ra ngoài.

Kim Minjeong đánh giá Lee Seung Ho, "Có bị thương ở đâu không?"

Lee Seung Ho hỗn loạn lau miệng, hít thở sâu một hơi, sau đó lại bị cát làm sặc, thế là ho kịch liệt, vừa xua tay vừa sặc sụa, lại không ngừng nhổ cát trong miệng ra, nhìn vô cùng chật vật.

"Giselle, lấy vải ra lau cho Lee Seung Ho." Yu Jimin nhanh chóng lên tiếng nhắc nhở. Giselle vội vàng kéo một miếng vải bông đưa cho Lee Seung Ho, Lee Seung Ho nhắm mắt nắm lấy, không ngừng lau mặt.

Kim Minjeong nhíu mày, quan sát khu vực xung quanh, một mảng hoang vu ngập trong cồn cát và đất vàng, là sa mạc điển hình.

Nhìn dáng vẻ khó chịu của Lee Seung Ho, Kim Minjeong lạnh giọng nói: "Lấy chuyện công để trục lợi, mày càng ngày càng quá đáng rồi. Dù sao làm thì cũng đã làm, mày còn sợ người ta nói sao? Trò chơi không quy định người chơi không thể ca thán hệ thống. Thậm chí trong cài đặt ban đầu, người chơi có quyền tự do đánh giá tuyệt đối với trò chơi. Thiên Võng, có phải mày cảm thấy bản thân đã có thể muốn gì được nấy rồi không?"

Âm thanh chất vấn này của Kim Minjeong lạnh lùng có lực, những lời nói ra khiến cảm xúc Giselle và Ninh Nghệ Trác cuồn cuộn trong lòng. Ninh Nghệ Trác hiểu ra một vài ý tứ khác trong lời này, nhưng lại cảm thấy không thể tin được, nhất thời không nhịn được nói: "Sao nghe những lời này của đội trưởng, chị ấy... chị ấy rất hiểu hệ thống thế nhỉ?"

Vẻ mặt Giselle ngưng trệ gật đầu, "Giống như chị ấy biết hết cài đặt của Thiên Võng."

Tuy hai người sửng sốt nhưng cũng không hỏi nhiều. Mà sau khi Kim Minjeong lạnh giọng chất vấn, bỗng có cơn gió mạnh cuốn qua, đất cát trên người Lee Seung Ho bị quét sạch sẽ, chỉ còn lại Lee Seung Ho với mái tóc hỗn loạn, ngây ra nhìn bốn người còn lại.

"Chuyện gì thế?" Nhất thời Lee Seung Ho không biết nên phản ứng thế nào.

"Anh mắng hệ thống, nó bụng dạ hẹp hòi nên cố ý báo thù anh, ném anh vào bãi cát." Yu Jimin nói rất thư thả. Chỉ là khi nhắc tới chuyện hệ thống báo thù Lee Seung Ho, đuôi mắt cong lên, trong giọng điệu không thiếu vẻ khinh thường và khinh bỉ.

Điều này khiến Thiên Võng đã bắt đầu có cảm xúc của nhân loại vô cùng khó chịu.

"Chẳng trách, tôi nói sao bản thân có thể đen đủi vậy chứ." Nói xong anh nhìn Giselle và Ninh Nghệ Trác với khuôn mặt cũng đầy đất cát, lại nhìn sang Kim Minjeong và Yu Jimin chỉ dính chút bụi, "Đội trưởng và đội phó may mắn hơn chút."

Giselle bất lực nhìn Lee Seung Ho một cái, sau đó thở dài nói: "Không phải may mắn hơn, là võ nghệ của đội phó tốt, căn bản không ngã được. Đội trưởng có đội phó, càng không ngã được."

Biểu cảm của Lee Seung Ho ngớ ra, sau đó mặt mày khổ sở nói: "Sớm biết vậy anh đã không hỏi."

Giselle và Ninh Nghệ Trác nghe xong đều cười lên.

Nhất thời Kim Minjeong cũng không biết nên nói gì, mà Yu Jimin ở một bên lại không chút để tâm nói: "Tuy võ nghệ tôi tốt, nhưng cũng chỉ kịp đỡ một người. Hết cách rồi, phản ứng bản năng, đôi tay này của tôi không khống chế được muốn đỡ Minjeong, oan ức cho mọi người rồi."

Đột nhiên bị hệ thống ném vào trong sa mạc như vậy, nói không lo lắng là giả. Nhưng nguy hiểm vẫn chưa xuất hiện, tổ đội vẫn luôn bị phân tán đã tập hợp, loại yên lòng và mừng rỡ này thậm chí còn làm vơi bớt sợ hãi và bất an trong tương lai.

Tới nỗi mọi người còn có thể trêu đùa nhau mấy câu.

"Đội trưởng, vì ban nãy chị chất vấn hệ thống, nên nó đã xử lí sạch sẽ đất cát trên người anh Trần à?" Giselle vẫn không nhịn được, trong lòng có quá nhiều nghi vấn.

Kim Minjeong nhìn Giselle, ánh mắt có chút áy náy, "Ừm, tôi biết trong lòng cô hoài nghi điều gì, hiện tại không phải cơ hội giải thích. Đợi khi chúng ta ra ngoài, tôi sẽ nói chi tiết cho cô nghe."

Giselle vội gật đầu, "Tôi không có ý này, trước đó chúng tôi biết đội trưởng và đội phó không giống chúng tôi, hai người có quan hệ sâu xa với hệ thống. Còn về tại sao không nói thì chắc chắn hai người có nguyên nhân, chỉ là tôi cảm thấy, dáng vẻ ban nãy của đội trưởng, thực sự rất ngầu."

"Đúng thế, suốt cả quá trình chúng ta luôn bị hệ thống bắt bí đùa bỡn, không có lực phản kháng. Nhưng khi ở trước mặt đội trưởng cũng có lúc được gọi là thần cũng run rẩy." Ninh Nghệ Trác ngạc nhiên thì ngạc nhiên, vui vẻ cũng là vui vẻ thực sự.

Yu Jimin phì cười thành tiếng, "Được rồi, đừng nịnh hót nữa, cẩn thận lại bị báo thù. Hơn nữa..." Nói rồi biểu cảm của Yu Jimin nghiêm túc lại, "Chạy bán sống bán chết, tuy nghe ra khiến người ta cực kì khó chịu, nhưng sát thương cực kì bên trong thì cái tên này không cách nào ví von. Giselle, nơi này có phải là nơi cô được đưa tới không?"

Sa mạc khô cạn, thuộc kim, hệ thống từng nhắc hung thủ và đồng bọn sẽ bị ném tới nhà tù ngũ hành, rất rõ ràng, hiện tại bọn họ đã tới với tình tiết của kim.

Giselle mím môi, lắc đầu, "Xác thực cảm giác ở nơi này rất giống với phó bản của tôi, nhưng không phải cùng một nơi. Sa mạc tôi được đưa tới có một tòa thành có thể tránh bão cát, nhưng nơi này chỉ có sa mạc."

Kim Minjeong ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời, mặt trời lúc này đã nối liền với điểm tận cùng sa mạc, mặt trời lặn về đằng tây gần hoàng hôn, thời điểm này không khác với thời gian bọn họ tham gia trò chơi giết người bí ẩn, vẫn là chiều tối.

"Mọi người có nghe thấy tiếng đồng hồ kêu trong dinh thự Hân Duyệt không?" Kim Minjeong đột nhiên hỏi.

Những người còn lại nhớ lại, sau đó lắc đầu, "Chỉ nghe thấy tiếng chuông lúc 5 giờ."

"Kim trong ngũ hành đại diện cho mùa thu, thông thường thời gian mặt trời lặn vào mùa thu là từ 6 đến 7 giờ, vậy lúc này muộn nhất chưa quá 7 giờ, cũng chính là giờ Dậu." Kim Minjeong lẩm nhẩm.

Giselle hiểu được ý tứ của Kim Minjeong đầu tiên, cô nàng trầm giọng nói: "Giờ Dậu thuộc kim, trong thời gian này sẽ sinh thủy, khắc mộc. Tôi đã nhìn thấy đồng hồ mặt trời trong phó bản, Ngô Đống... Khi đó Ngô Đống biến thành một người đàn ông nói chuyện với tôi, gã nói, thời điểm tốt đã qua rồi. Lúc đó vừa hay sắp qua giờ Thân, cũng là lợi cho kim. Tôi lo lắng..."

Lập tức Kim Minjeong, Giselle còn có Ninh Nghệ Trác và Lee Seung Ho đều nhìn về phía Yu Jimin.

Còn chưa đợi Yu Jimin lên tiếng, Kim Minjeong đã mở lời: "Khi tôi vào dinh thự Hân Duyệt đã hoàn thành một đề bài, phần thưởng chính là Thiên thời địa lợi nhân hòa mà tôi từng nhắc."

"Mọi người đừng căng thẳng, chúng ta đã tập hợp rồi, hơn nữa dù có nhằm vào tôi thế nào, mọi người cũng đang ở đây. Huống hồ nếu thực sự như vậy, vậy năm người chúng ta cũng không tránh được, nên không cần phải đặc biệt lo lắng cho tôi." Yu Jimin không phải là người không coi ai ra gì, cũng không thực sự phô trương tới mức này.

Ngược lại, cô ấy ý thức sâu sắc được mức độ nguy hiểm của phó bản này. Nhưng cho dù có nguy hiểm thế nào, cô ấy đều phải đưa Kim Minjeong rời đi, không ai có thể ngăn cản, hệ thống không thể, cái chết cũng không.

"Vấn đề lớn nhất khi ở nơi này quá lâu chính là thiếu nước, khô. Hơn nữa tuy là mùa thu, nhưng sa mạc không có thảm thực vật, ban ngày nóng nực oi bức, nhiệt độ ban đêm giảm rất nhanh, chúng ta phải tìm nơi nghỉ ngơi." Ở nơi này Giselle có quyền phát biểu hơn ai hết, nghĩ tới điều này vội vàng nhắc nhở.

"Ừm." Kim Minjeong gật đầu, hướng mắt ra xa rồi đưa tay đo đạc, "Kim tương ứng với tây, chúng ta đi về phía tây trước đi."

Đương nhiên những người khác không có ý kiến, thế là năm người bước thấp bước cao đi theo ánh mặt trời màu vàng sót lại ở đằng tây tiến về phía trước.

Sa mạc này rộng lớn như thể vô biên, mãi tới khi mặt trời triệt để lặn, tới nỗi đám mây đã biến thành màu vàng, năm người mới phát hiện trước mặt có chút biến đổi.

Lúc này nơi năm người đang đứng có thế đất tương đối cao, sa mạc dưới chân bọn họ hình thành một sườn dốc dài, bên dưới sườn dốc xuất hiện một cái cây lớn.

Xuất hiện cây trong sa mạc, điều này vốn dĩ chính là chuyện rất khác thường, càng khác thường hơn là, cái cây ấy không những còn sống, mà cành lá còn sum suê.

Khi Kim Minjeong nhìn thấy cây, trái tim đột nhiên chùng xuống, cảm giác sợ hãi khó lòng diễn tả trào lên trong lòng. Giây tiếp theo, âm thanh của Giselle lại lần nữa vang lên trong đầu cô, kí ức dường như bị gạt bỏ trước đó lại mạnh mẽ trào về.

Kim Minjeong run rẩy giơ tay xoa cổ, sắc mặt cũng lập tức trắng bệch.

Yu Jimin luôn là người phát hiện biến hóa nhỏ bé của Kim Minjeong đầu tiên, thấy vậy liền nhanh chóng tới gần, cẩn thận quan sát cổ của Kim Minjeong, "Sao thế? Cổ khó chịu à?"

Kim Minjeong nuốt nước bọt, sợ hãi và bất an trong lòng dâng cao tới cực điểm. Cô chỉ vào cái cây kia, khó khăn nói: "Em nhớ ra rồi, khi Ngô Đống bóp cổ em, đã để lại cho em một câu."

"Câu gì?" Yu Jimin ý thức được điểm bất thường, vội gạn hỏi.

"Xuân sinh hạ mọc thu gặt đông trữ, khi chiếc lá thứ năm rơi xuống, bạn của cô cũng sẽ... điêu linh." Kim Minjeong nói xong nắm chặt lấy lòng bàn tay Yu Jimin, ngón tay lạnh lẽo run rẩy.

Đồng tử của Yu Jimin co chặt, không biết còn có khúc nhạc đệm này, nhất thời ngẩn ra, mấy người Lee Seung Ho càng thêm sợ hãi.

"Cái gì? Sao đột nhiên gã lại nói với đội trưởng như vậy?" Lee Seung Ho có chút nghi hoặc, lại có chút căng thẳng. Đây giống như nhắc nhở, lại giống như tiên tri, nghe có vẻ chính là điềm báo đại hung.

Yu Jimin ngẩn ra đồng thời cũng nhớ lại những lời Ngô Đống nói với cô ấy, "Cô giống hệt bạn cô, vừa thông minh lại xinh đẹp." Cho nên, người bạn này...

Giây tiếp theo, Kim Minjeong buông tay Yu Jimin, mặc kệ tất cả xông xuống dưới, vì quá vội vã, suýt chút nữa đã ngã nhào.

"Minjeong, bình tĩnh lại!" Yu Jimin vội vàng đưa tay kéo Kim Minjeong, nhưng Kim Minjeong quá nhanh, trực tiếp giãy ra.

Yu Jimin lo lắng Kim Minjeong xảy ra chuyện, nhanh chóng chạy theo, mà ba người Lee Seung Ho phản ứng lại cũng chạy theo xuống dưới.

Mà biến cố cũng phát sinh vào lúc này, Kim Minjeong còn chưa chạy tới gốc cây, một cơn gió mạnh đã cuộn tới, nửa tán cây kịch liệt lắc lư, một chiếc lá cây bị gió cuốn bay trong ráng chiều đằng tây, nó bị gió cuốn lấy đập lên người Kim Minjeong.

Kim Minjeong run rẩy nắm lấy chiếc lá này, giây tiếp theo đất cát dưới chân cô đột nhiên nhanh chóng chuyển động, ngay sau đó cả người không chịu khống chế lún xuống bên dưới.

"Minjeong!"

"Ning Ning! Đội trưởng Kim!" Tiếng hô sợ hãi của Giselle và Lee Seung Ho tan tác trong gió, Kim Minjeong vừa nghe thấy đã bị nuốt quá nửa người, đồng thời hai cổ chân cô đau đớn kịch liệt, bên dưới có thứ đang kéo bản thân.

Yu Jimin nhảy vọt tới giữ lấy hai tay Kim Minjeong, cô ấy muốn dùng sức nhưng dường như Kim Minjeong bị thứ gì đó kéo lấy, không nhúc nhích một li. Vì dùng sức, gân xanh trên trán trên cổ Yu Jimin nổi lên, khuôn mặt trắng trẻo cũng đỏ ửng, cô ấy cắn chặt răng khó khăn nói: "Minjeong, mau, mau nắm chặt lấy tay chị!"

Kim Minjeong vô thức lật tay nắm lấy cổ tay Yu Jimin, sau đó ý thức được hoàn cảnh của Yu Jimin không an toàn. Kim Minjeong lắc đầu thả lỏng một tay, Yu Jimin bỗng biến sắc, chỉ nghe thấy Kim Minjeong xuýt xoa nói: "Bên dưới có thứ gì đó, chị cẩn thận!"

Trái tim Yu Jimin lạnh lẽo, đồng thời cô ấy cảm nhận rõ ràng được cảm giác đau đớn không thể đè xuống trên mặt Kim Minjeong, hiểu ra nguyên nhân khiến hai mắt Yu Jimin lập tức đỏ ửng. "Lee Seung Ho, dùng dao! Minjeong!"

Kim Minjeong hiểu ý của Yu Jimin, nhanh chóng lấy thẻ kích hoạt kiếm đồng đưa cho Yu Jimin.

"Bên phải ba tấc!"

Chỉ một lúc chậm trễ, cơ thể Kim Minjeong lại lún xuống thêm một đoạn, lúc này chỉ bộ phận từ vai hất lên lộ ra ngoài.

"Jimin, sau lưng!" Kim Minjeong bỗng nhìn thấy những bàn tay chỉ còn lại xương trắng dữ tợn thò ra từ trong cát, hướng về phía Yu Jimin, lúc này âm thanh đã lạc đi.

Nhưng Yu Jimin chỉ nhìn Kim Minjeong, âm thanh trong miệng vừa nhanh vừa khẽ, lại mang theo vẻ nài nỉ khiến Kim Minjeong khó lòng từ chối, "Đừng buông tay chị."

Âm thanh vừa dứt, tay phải của Yu Jimin giơ kiếm đồng mạnh mẽ đâm về bên phải Kim Minjeong ba phân, kiếm đồng gặp được một thứ. Yu Jimin cắn chặt răng, tay phải mạnh mẽ xoay chuyển, thân kiếm triệt để vùi trong cát. Kim Minjeong lập tức cảm thấy cảm giác trói buộc trên hai chân mình thả lỏng.

Mà cánh tay hung hăng cào về phía Yu Jimin sau lưng, lập tức máu từ năm vết cào sâu tuôn ra.

Yu Jimin rút kiếm nặng nề chém ra sau lưng, lại rút kiếm dính lên lườn phải đâm xuống một nhát, hai tay ôm lấy Kim Minjeong kéo người ra.


*****

Chương 268: "Em ấm ghê"

Sau khi Kim Minjeong được Yu Jimin kéo lên, trong lòng có cảm giác khó chịu nói không thành lời. Cô ôm lấy Yu Jimin, nhìn vết thương ghê người trên lưng cô ấy, cổ họng nghẹn lại không nói nổi, "Chị..."

Chỉ cất lên được một từ "chị", những từ còn lại không biết nên nói thế nào.

Yu Jimin không có thời gian an ủi Kim Minjeong, tình hình rất nguy hiểm, không ai biết trong sa mạc này còn có bao nhiêu xương trắng và thi thể mục rữa.

"Rút lui trước đã." Yu Jimin rút kiếm đồng ra, tay trái kéo Kim Minjeong nhanh chóng lùi sau.

"Giselle, Lee Seung Ho, mọi người vẫn ổn chứ?" Yu Jimin quay đầu nhìn ba người, đúng lúc nhìn thấy Lee Seung Ho và Giselle đang kéo Ninh Nghệ Trác ra khỏi cát.

Chân trái Ninh Nghệ Trác cũng nhễ nhại máu, Giselle không có thời gian trả lời, vội cõng Ninh Nghệ Trác lên, Lee Seung Ho vội vàng lớn tiếng hô: "Chúng tôi vẫn ổn, chỉ là Ning Ning bị thương rồi. Đội phó, xung quanh cái cây này không ổn!"

Đương nhiên Yu Jimin biết, nghĩ tới Ninh Nghệ Trác, ánh mắt cô ấy lại lướt xuống chân Kim Minjeong, trái tim như bị người ta lấy dao đâm một cái.

"Cầm chắc kiếm." Trên mặt Yu Jimin rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, đưa kiếm cho Kim Minjeong.

Kim Minjeong biết cô ấy muốn làm gì, nhíu mày từ chối: "Yu Jimin, em có thể..."

Yu Jimin mặc kệ tất cả, ôm eo Kim Minjeong bế lên, cô ấy cúi đầu nhìn Kim Minjeong, sau đó nhấc chân chạy điên cuồng, trong lúc hơi thở gấp gáp, âm thanh của Yu Jimin còn có chút méo mó.

"Chị đã không có cách nào giúp em không bị thương, còn không thể giúp em vơi bớt cực khổ sao?" Giọng nói của Yu Jimin trầm thấp, mang theo vẻ bất lực và hối hận sâu sắc.

Động tác giãy giụa của Kim Minjeong lập tức dừng lại, vành mắt nhanh chóng đỏ lên. Yu Jimin đang tự trách, nhận thức này khiến trái tim Kim Minjeong buồn bã tới đòi mạng.

Cô không hiểu, tại sao Yu Jimin luôn đổ hết trách nhiệm những chuyện này lên đầu mình. Rõ ràng Yu Jimin đã không quan tâm tới bản thân, dốc toàn lực cố gắng bảo vệ cô, rõ ràng vì cô bản thân Yu Jimin cũng thương tích đầy mình, tại sao Yu Jimin vẫn trách bản thân mình chứ?

Mọi người chạy hơn 50 mét về phía sau, gặp được mấy bức tường đổ, giống như cảnh đổ nát thê lương mà những căn nhà vốn dĩ ở đây lưu lại sau khi bị bão cát xâm thực.

Mãi tới khi năm người tới được nơi này, mặt đất mới không còn hiện tượng lún cát.

Kim Minjeong vội nói: "Jimin, mau thả em xuống."

Yu Jimin không lập tức thả Kim Minjeong xuống, mà ngồi bệt xuống đất sau đó mới đặt Kim Minjeong lên đất, dựa vào bức tường ngồi vững.

Vẻ mặt Kim Minjeong căng thẳng, vội kéo Yu Jimin xuống xem xét vết thương cho cô ấy. Quần áo và đồng phục bệnh nhân bên trong đã bị xé rách, máu đã thấm đẫm áo giữ nhiệt bó sát bên trong.

"Chị vẫn ổn, vết thương ngoài da thôi, em mau xem chân của em và Ning Ning đi." Hơi thở của Yu Jimin nặng nhọc, hổn hển nói.

"Ban nãy em đã nghe lời chị, hiện tại chị nhất định phải nghe em, nhắm mắt lại, không được lên tiếng!" Kim Minjeong đè lại cảm xúc muốn vỡ đê, trừng mắt với Yu Jimin nói.

Yu Jimin mím môi, nhìn chằm chằm chân Kim Minjeong, ấn đường nhíu chặt, nhưng không lên tiếng.

Lee Seung Ho cũng sốt ruột tới nỗi đổ mồ hôi đầy đầu, anh tìm được thuốc khử trùng và cầm máu trong hộp sơ cứu của Ninh Nghệ Trác, vừa lăn vừa bò tới bên Yu Jimin, đưa cho Kim Minjeong, "Đội trưởng này!"

"Đi xem Ning Ning đi." Kim Minjeong nhanh chóng nhận lấy, dặn dò.

"Nhưng chân của cô?" Lee Seung Ho nhìn chân Kim Minjeong, chần chừ không quyết.

"Trong lòng tôi hiểu rõ."

Lee Seung Ho cắn răng nhìn Giselle xử lí vết thương cho Ninh Nghệ Trác, lập tức mặc kệ tất cả, quỳ xuống xem chân của Kim Minjeong.

Kim Minjeong giật mình, nhưng cuối cùng vẫn không ngăn cản.

Lee Seung Ho mở một chai idophor khử trùng cho Kim Minjeong, chỉ thấy cổ chân bàn chân phải của Kim Minjeong bị đâm thành hai lỗ máu, rất sâu. Chân trái ổn hơn một chút, chỉ bị siết lộ ra dấu sưng đỏ tím tái.

Yu Jimin gác lên vai Kim Minjeong, nhìn thấy vết thương trên chân cô, trái tim đau đớn không thôi. Vội dặn dò Lee Seung Ho, "Anh nhẹ chút."

"Đã bảo chị ngậm miệng rồi cơ mà." Vết thương được khử trùng, đau tới nỗi tay Kim Minjeong run rẩy, sau khi ổn định động tác tay, cô lạnh lùng mắng Yu Jimin một câu.

Lee Seung Ho nhanh chân nhanh tay, vết thương của Kim Minjeong cũng được xử lí xong, nhanh chóng băng bó lại.

Khi Kim Minjeong xử lí xong vết thương, quấn băng gạc cho Yu Jimin, Lee Seung Ho hoảng sợ chỉ về bên chiếc cây, "Mọi người mau nhìn sang bên kia!"

Kim Minjeong đỡ Yu Jimin quay đầu nhìn sang, chỉ thấy từng vòng xoáy cát chuyển động bên dưới gốc cây, sau đó một, hai, hai mươi, ba mươi cánh tay thò ra khỏi cát.

Có cánh tay mục rữa, có cánh tay đã chỉ còn xương trắng, vải vóc bên trên rách nát tả tơi. Không chỉ có tay, cơ thể chúng cũng ở bên dưới lòng đất, sau khi những cánh tay vịn vào đất cát dùng lực, chúng cũng lần lượt bò ra ngoài.

Năm người Kim Minjeong lập tức mặt cắt không còn hạt máu, bọn họ sợ hãi nhìn đám thi thể vừa gào thét vừa đưa tay vùng vẫy về phía mình.

Hơn mười thi thể, lồng ngực của chúng bị móc ra, lộ ra phổi.

Đây chưa phải cảnh tượng rợn người nhất, đáng sợ hơn là trên những lá phổi kia giăng đầy rễ cây, to to nhỏ nhỏ, đều tranh nhanh luồn vào trong phổi, sau đó tập hợp cùng nhau luồn vào trong đất.

"Đó... đó là bộ rễ của cái cây kia. Nó... nó hút phổi... phổi của đám người kia làm chất dinh dưỡng." Mặt mày Ninh Nghệ Trác trắng bệch, đã nói năng loạn xạ.

Đôi môi Kim Minjeong cũng trắng bệch, quấn chắc băng gạc cho Yu Jimin đồng thời lẩm nhẩm: "Cho nên vẫn là ngũ hành, tất cả đều tuân thủ cài đặt nền tảng trước đó. Chỉ là nếu trước đó là trò văn, thì hiện tại chính là trò võ. Cây, mộc, tường, cộng lại với nhau sẽ thành vây hãm. Ở đây chính là nhà giam của chúng ta.

Nghe xong lời này của Kim Minjeong, trái tim những người còn lại đều run lên.

Yu Jimin ngẩng đầu nhìn cái cây kia, nhớ lại chuyện ban nãy cảm xúc của Kim Minjeong đột nhiên mất khống chế, nhỏ tiếng nói: "Khi chiếc lá thứ năm rụng xuống, Minjeong, em cảm thấy khi chiếc lá thứ năm của nó rụng xuống, lời của Ngô Đống sẽ ứng nghiệm sao?"

Nhớ tới câu nói này, Kim Minjeong vô thức sợ hãi, cô cũng không biết tại sao bản thân lại sợ hãi như vậy, gật đầu, "Chiếc là thứ năm, nơi này là sa mạc, đột nhiên xuất hiện một cái cây, cho dù là ai cũng biết điều này bất thường. Hơn nữa ngoại trừ nó, ai có thể rụng lá. Những biến cố ban nãy đột nhiên phát sinh là khi chiếc lá kia rụng xuống. Cái cây này, rất tà ma."

"Những thứ kia phải cung cấp dinh dưỡng cho cây, còn bị rễ cây quấn lấy, như thể không thể rời khỏi cây quá xa. Hiện tại chúng ta đang ở đây, rõ ràng chúng biết, nhưng lại không cách nào tiếp tục tấn công." Giselle quan sát, lau mồ hôi.

"Xác thực là vậy, thật sự là cảm tạ trời đất, nếu không không biết chúng ta phải trốn vào đâu." Ninh Nghệ Trác vừa hoàn hồn khỏi cơn nguy hiểm ban nãy, vẫn còn sợ hãi nói.

Kim Minjeong không lên tiếng, chỉ chăm chú nhìn mặt Yu Jimin, khi Yu Jimin phát hiện quay đầu nhìn sang, cô mới cúi đầu có chút phiền muộn nói: "Lần này là tôi không có chừng mực, làm bậy làm bạ, hại mọi người không chuẩn bị, suýt chút nữa gây họa lớn."

Ninh Nghệ Trác vốn chuẩn bị nói gì đó, nhưng Giselle bên cạnh nhìn cô nàng, ra hiệu bằng ánh mắt, hai người ăn ý không nói gì nữa. Lee Seung Ho cũng bối rối cúi đầu, không lên tiếng.

Quả nhiên Yu Jimin không tán thành nhíu mày, "Đây không phải vấn đề của em, nếu cái cây kia là điểm mấu chốt để chúng ta rời đi, sớm muộn gì chúng ta cũng phải tới đó điều tra. Những thứ dưới lòng đất cũng sẽ không nhắc em là chúng ở bên dưới, sớm muộn gì cũng sẽ gặp."

"Vết thương của chị không nghiêm trọng, hiện tại chị cảm thấy ổn rồi. Ning Ning, cô thế nào rồi?" Yu Jimin nhìn Ninh Nghệ Trác.

Ninh Nghệ Trác vội lắc đầu, "Chỉ là vết thương ngoài da, chỉ bị rạch ba vết, có chút sợ hãi nhưng không nguy hiểm."

"Bản thân em cũng bị thương, đừng nghĩ bậy. Tuy xuất sư bất lợi, nhưng chúng ta đã biết được chuyện quan trọng nhất, cái cây kia có bí mật." Ánh mắt Yu Jimin nặng trĩu nhìn chiếc cây chỉ còn thấp thoáng đường nét trong tối tăm.

Kim Minjeong nhìn Yu Jimin, không nói gì. Bị thương không làm Yu Jimin trở nên tiều tụy, tuy tia sáng đã tối tăm, nhưng quan sát từ khoảng cách gần vẫn có thể thấy khuôn mặt tái hơn một chút so với trước đó của Yu Jimin, đôi môi cũng khô khốc rõ ràng.

Tuy rất đau lòng, nhưng lúc này không phải thời điểm ai oán, làm cách nào thoát ra ngoài mới là việc quan trọng trong những việc quan trọng. Sa mạc này ngoại trừ cát, chỉ có tường đổ và cái cây kia. Nếu không có sự vật đặc biệt khác xuất hiện, chắc chắn manh mối sẽ nằm bên trong.

Ánh sáng mặt trời ban tặng cho vùng đất hoang vu này cũng chầm chậm tối lại khi nó lặn về đằng tây, chỉ mười mấy phút sau, trời đã tối hẳn.

Liệu cái cây kia có tiếp tục rụng lá, không ai hay biết. Nhưng lúc này phải để mọi người yên ổn vượt qua tối nay, nhiệt độ ngày đêm trên sa mạc chênh lệch lớn, tối nay xác định là một đêm khó khăn.

"Mọi người tìm nơi tránh gió nghỉ ngơi trước đi, một khi mặt trời lặn, nhiệt độ sẽ giảm xuống chúng ta phải chuẩn bị sẵn."

"Có kim thì sẽ có thủy, nhắc tới lạnh, sợ là giá lạnh thực sự nằm ở trong phó bản thủy." Ninh Nghệ Trác nhớ tới thời tiết lạnh giá ở đó liền tê dại.

"Giselle, cô tính toán hợp lí thẻ vải bông, lúc này dùng luôn, rồi đợi tới lần làm mới tiếp theo." Đầu óc Kim Minjeong đã triệt để bình tĩnh lại, bắt đầu dặn dò.

"Mọi người tự kiểm tra thẻ của bản thân, xem xem có thẻ nào dùng được, tính toán thời gian làm mới, nếu có biến, cũng có thể chuẩn bị trước."

Sau khi năm người ngồi xuống, Yu Jimin ngồi thẳng lưng, dáng ngồi thẳng tắp, Giselle, Lee Seung Ho và Ninh Nghệ Trác chuyên tâm sắp xếp thẻ đạo cụ.

Kim Minjeong hiểu rõ như lòng bàn tay với đồ của bản thân, không cần thiết phải sắp xếp. Chỉ là lúc này trong lòng cô có một suy nghĩ, thế là lấy ra một tấm thẻ.

Ánh mắt Yu Jimin liếc thấy, nghiêng đầu sang nhìn, nhưng rõ ràng động tác có chút mất tự nhiên.

Kim Minjeong vốn đang giận Yu Jimin, nhưng đau lòng vượt xa giận hờn, cô đưa tay ra giữ lấy vai Yu Jimin, để Yu Jimin dựa vào người mình, sau đó cẩn thận tránh khỏi vết thương trên lưng Yu Jimin, đỡ lấy cô ấy.

Ban đầu Yu Jimin còn ngẩn ra, sau đó ngoan ngoãn nương theo động tác của Kim Minjeong, mím môi cười gác đầu lên vai Kim Minjeong.

"Vết thương còn đau không?" Yu Jimin nhỏ tiếng hỏi bên tai Kim Minjeong.

Kim Minjeong lắc đầu, vốn không định tiếp lời, nhưng lại không nhịn được, "Chị thì sao, có phải đau rồi không?"

Yu Jimin cọ lên người Kim Minjeong, khàn khàn nói: "Ban nãy thì đau, nhưng dựa vào em thế này thì đỡ hơn nhiều rồi, không đau nữa."

Nói xong ánh mắt Yu Jimin lại nhìn lên tấm thẻ trong tay Kim Minjeong, nhíu mày nói: "Tấm thẻ này thực sự giống với suy đoán của chúng ta sao?"

Nói xong cô ấy cũng lấy ra một tấm thẻ.

Ánh đèn Đèn kéo quân giống như ánh sáng le lói giữa sa mạc tối tăm, cô đơn yếu ớt, nhưng cũng đủ thắp sáng chỗ của năm người.

Kim Minjeong lấy ra "Đồng hồ" rút được trong phó bản số 008 trước đó, dòng mô tả bên trong khiến Kim Minjeong để tâm nhất là "có thể chi phối thời gian". Vốn dĩ trước đó cô đã muốn thử, nhưng khi khởi động mới phát hiện, tấm thẻ cấp S này chỉ có thể sử dụng một lần.

Từ khi vào phó bản, đây là lần đầu tiên gặp thẻ cấp S chỉ có một lần sử dụng, điều này khiến Kim Minjeong phát hiện suy đoán của bản thân là đúng.

Mà tấm thẻ "Đến từ nơi đến, về lại nơi đến" của Yu Jimin, nói trắng ra là tương tự như trận pháp truyền dẫn, chẳng qua là quay trở lại địa điểm ban đầu.

"Nếu của em là chi phối thời gian, vậy của chị chính là chi phối không gian, khi thời gian và không gian bị chi phối cùng lúc, thì có nghĩa là gì?" Kim Minjeong nhận lấy thẻ của Yu Jimin, phức tạp nói.

"Quay về quá khứ." Yu Jimin đưa ra kết luận.

"Cho nên Minjeong, đừng sợ."

Kim Minjeong nghiêng đầu nhìn Yu Jimin, "Đây chỉ là suy đoán, hơn nữa dùng lúc nào, quá khó nắm bắt."

"Đội trưởng, có cần dùng Lửa trại của em không?" Ninh Nghệ Trác ở bên kia lấy ra thẻ Lửa trại bản thân rút được, có chút khó xử hỏi.

Lửa trại không chỉ có thể chống hàn, còn có thể tăng nhanh tốc độ hồi phục cho mọi người, nhanh chóng bổ sung thể lực. Nhưng nó cần vật liệu, hiện tại bọn họ không có gì có thể đốt được, ngoại trừ 12 mét vải bông của Giselle.

Kim Minjeong nhìn Yu Jimin, Yu Jimin mím môi, cởi đồng phục bệnh nhân đưa cho nhóm Giselle, "Dùng trước đi, có thể ấm được chút nào hay chút ấy. Tuy đêm ở sa mạc rất lạnh, nhưng giữ lại chút vải bông để chống lạnh là đủ, những thứ còn lại cứ đốt trước đã."

"Ngộ nhỡ tiếp sau đây là thủy, vậy chúng ta?" Giselle có chút chần chừ.

Yu Jimin nghĩ ngợi, nhấp vào tấm thẻ Vật dụng sinh hoạt là phần thưởng sau khi bản thân và Kim Minjeong phát hiện thông tin ẩn.

Thực ra tấm thẻ này chính là một cửa hàng online, bên trong có đồ ăn, nước, quần áo, balo, dao, đồng thời cũng có củi. Chỉ là một tấm thẻ chỉ có thể đổi được rất ít đồ.

"Bên trong có củi, hơn nữa nếu thực sự không được, mọi người quên là điểm số của chúng ta có thể cài đặt lại thời gian làm mới thẻ à." Có tiền đúng là tùy hứng, điểm số trong tay Kim Minjeong đủ để bọn họ vung tay nhiều lần.

Giselle nghe xong, nhanh chóng lấy vải bông ra, sau đó dùng thẻ Xây tường xây một bức tường bao chắn gió đơn giản xung quanh mọi người, gió lập tức nhỏ đi rất nhiều.

Lửa trại nhanh chóng được thắp lên Giselle và Lee Seung Ho nhanh chóng để Kim Minjeong, Yu Jimin và Ninh Nghệ Trác ngồi gần.

Ngọt lửa yếu ớt tỏa ra một chút hơi ấm, chiếu lên người Yu Jimin, vết thương đau đớn kịch liệt chầm chậm dịu lại không ít.

Giày vò tới lúc này, mọi người vừa mệt vừa khát, Kim Minjeong sử dụng một lít nước phần thưởng, đưa cho mọi người.

Lee Seung Ho và Giselle chỉ uống một ngụm, lại đưa cho Kim Minjeong, "Ba người đều bị thương mất máu, đặc biệt là đội phó, mọi người uống nhiều chút."

Kim Minjeong hé miệng, Lee Seung Ho vội nói: "Chúng tôi mới vào sa mạc hơn một tiếng đồng hồ, vẫn ổn, mọi người uống trước đi, sớm hồi phục chút."

Kim Minjeong nhận lấy nước, ngửa đầu cũng chỉ uống một ngụm, sau đó đưa cho Yu Jimin, "Trước đó em uống nước rồi, không khát. Chị và Ning Ning uống nhiều chút."

Yu Jimin nhìn thấy ánh mắt không được từ chối của Kim Minjeong, mím môi lại, uống hai ngụm rồi đưa cho Ninh Nghệ Trác.

Cô ấy lau miệng, nhàn nhạt nói: "Trước đó chị cũng uống rồi."

Trong lòng Kim Minjeong bất lực, cô đưa tay ra nhận vải bông Lee Seung Ho đưa tới, cũng mặc kệ nhóm Lee Seung Ho đang ở đây, dựa vào bên tường dang tay với Yu Jimin.

"Lại đây."

Yu Jimin cười rất xán lạn, cũng mặc kệ ánh mắt của mấy người Ninh Nghệ Trác, nhích tới mặc cho Kim Minjeong ôm lấy mình.

Tránh đi vết thương của Yu Jimin, Kim Minjeong đắp vải bông lên người cô ấy, quấn chặt chẽ cơ thể Yu Jimin.

Lúc ngẩng đầu, sắc mặt Kim Minjeong bên dưới ánh lửa đã ánh lên chút ửng đỏ nhàn nhạt, nhưng giọng điệu tự nhiên như không, "Tối nay phải luân lưu gác đêm, hai người chịu khổ trước, đợi lát nữa tôi sẽ gác."

"Tối nay chúng tôi gác là được, mọi người nghỉ ngơi đi. Tới lúc này cũng không có động tĩnh gì, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện."

Kim Minjeong không tranh luận, rũ mắt nhìn Yu Jimin chỉ lộ đầu ra ngoài. Đối phương mượn chiếc bóng ngược sáng, mím môi cười, thì thầm bên tai cô: "Em ấm ghê."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com