Chương 17: Hiệu trưởng, thầy làm người đàn ông của em được không?
Chương 17: Hiệu trưởng, thầy làm người đàn ông của em được không?
"Thầy Triệu! Đây chính là việc thầy làm với tư cách là một người giáo viên sao? Cực cho thầy là giáo viên chủ nhiệm của lớp trọng điểm, trong lòng thầy không tự thấy xấu hổ sao?" Người bước vào là hiệu trưởng của ngôi trường này, năm nay đã ngoài 60 tuổi, tóc có chút hoa râm, dáng người khô gầy, thoạt nhìn là một ông lão tốt bụng tử tế.
"Hiệu trưởng, thầy đóng cửa lại được không? Bị người khác nhìn thấy thì không tốt lắm." Lúc này Triệu Văn Trạch chỉ thấy đầu óc trống rỗng, trong lòng cực kỳ xấu hổ. Thầy hiệu trưởng này hồi xưa cũng là thầy của anh, không nghiêm khắc cứng nhắc như các giáo viên khác, là một người thầy vô cùng tốt bụng và cũng chính là người mà anh kính trọng nhất.
"Không tốt? Thầy còn biết mất mặt hả? Thầy vẫn còn biết bộ dạng của thầy ghê tởm như vậy hả? Hả?" Không ngờ ông sẽ nói ra những lời này, vừa nghĩ đến là ông lại tức điên. Học trò mà ông kiêu ngạo nhất lại làm ra loại chuyện bại hoại đạo đức như vậy, cho dù tư tưởng của ông có cởi mở thì cũng không thể chấp nhận được.
Nhưng ông vẫn đóng cửa lại, rốt cuộc tai tiếng này bị truyền ra ngoài đối với ai cũng không hề tốt, nếu không thì ông cũng sẽ không đợi đứa bé kia đi rồi mới bước vào.
Triệu Văn Trạch cũng biết cho dù không phải vì trường học thì thầy hiệu trưởng cũng sẽ không để cho anh thân bại danh liệt. Anh miễn cưỡng dùng bàn tay che khuất đi bộ phận riêng tư của mình, anh thật sự rất xấu hổ không dám ngẩng đầu nhìn ông lão tóc bạc trước mặt, "Thật xin lỗi thầy hiệu trưởng, tuyệt đối sẽ không có lần sau, em... Do em hồ đồ, thầy... Thầy tạm tha cho em lần này được không?"
Cơn tức giận của hiệu trưởng cũng đã nguôi ngoai đi phần nào, dù sao tuổi càng cao càng thấy nhiều loại chuyện lung tung rối loạn này, ông nghiêm túc nói: "Văn Trạch à, tác phong của em không tốt, may là hôm nay bị thầy nhìn thấy, nếu là người khác thì em đã xong đời rồi. Nhưng mà chuyện cũng đã xảy ra rồi, thầy không thể coi như không thấy."
"Em biết, thầy ạ, em... Em cũng không còn cách nào! Em không nhịn được..." Nhìn thấy thái độ kiên quyết của hiệu trưởng, Triệu Văn Trạch biết hôm nay anh nhất định sẽ bị đuổi việc. Mặc dù trông hiệu trưởng rất hiền từ, nhưng ông đối với mọi người đều công chính nghiêm minh. Anh chợt nghĩ đến ba của anh, đến ba ruột của mình mà anh còn dám dụ dỗ, vậy thì tại sao lại không thể có thêm một người, dù sao bản thân anh cũng rất thích bị đụ, không phải ai đụ cũng đều giống nhau sao...
Hơn nữa, vợ của hiệu trưởng đã chết vì bệnh hơn mười năm trời, trong nhà đến một đứa con cũng không có, ông cũng không tái hôn, ở một mình nhiều năm như vậy quả thật không dễ dàng gì.
"Thầy ơi... Tại em có thêm một cái lồn dâm thèm bị đụ nên em không thể kiềm chế được, một ngày không có cặc đụ lồn dâm liền ngứa ngáy chịu không nổi, em cũng không muốn để cho đứa con ruột chơi em, nhưng em không thể không có đàn ông..." Không ngờ anh lại ở trước mặt hiệu trưởng mở đùi ra trưng bày hạ bộ dâm đãng của mình, con cặc chưa dùng được mấy lần đã cứng ngắc, ngón tay mảnh khảnh tách mép lồn ra để thịt lồn đỏ tươi đối diện với hiệu trưởng, anh vô cùng thèm thuồng nói: "A thầy trở thành người đàn ông của em được không? Ưm a ha thầy một mình... Một mình nhiều năm như vậy rồi, cũng... Cũng không có phụ nữ chăm sóc... A chăm sóc thầy, em làm người phụ nữ của thầy được không?"
Hiệu trưởng ở ngoài cửa sổ chỉ thấy anh không biết xấu hổ để cho một cậu bé chơi mông, ông làm sao có thể nghĩ đến anh còn giấu một cái động mất hồn như vậy. Dù ông không dám có hứng thú với mông của đàn ông, với lại tuổi cũng đã lớn, nhưng đối với nguồn suối sống này ông vẫn duy trì sự bồng bột của tuổi trẻ.
Thấy thân dưới của hiệu trưởng bắt đầu dựng lên lều trại, Triệu Văn Trạch không khỏi thở phào nhẹ nhõm, anh vò vò đám lông mu rậm rạp mê người, nói: "Thầy... Ưm ha thầy sao phải vì... Vì luân lý đạo đức mà trói buộc... Chính mình hả? Bây giờ... A bây giờ đang trong giờ học, sẽ không có người... Tới... Tới... Nếu hôm nay thầy... Đụ em, cũng không ai... Thấy..."
Nước lồn không ngừng tràn ra giữa các ngón tay, hiệu trưởng tin lời Triệu Văn Trạch nói, lồn dâm của anh chính là trời sinh thích bị cặc đụ. Mép lồn mập mạp đã bị đụ có chút thâm đen, thịt lồn đỏ tươi bên trong đang mấp máy dưới ánh nhìn tò mò của ông, cuối cùng ông vẫn không thể nhịn được mà duỗi những ngón tay tội lỗi của mình ra.
Không biết đã bao lâu rồi ông không chạm vào nơi ướt át mềm mại thuộc về một người phụ nữ, lông lồn đen nhánh tươi tốt, cái lồn hồng hào đầy đặn kia, tất cả đều đẹp đẽ như vậy, mê người đến như vậy.
Một bàn tay của hiệu trưởng vuốt ve lỗ lồn của Triệu Văn Trạch, tay kia thì lượn lờ bên đùi trong của anh, chỉ cảm thấy làn da dưới bàn tay thật mềm mịn, trắng trẻo như sữa bò.
Ông có chút nóng nảy cởi quần dài của mình ra, thân thể gầy gò, nhăn nheo tạo thành một sự tương phản mạnh mẽ với làn da mịn màng, trắng nõn như tuyết của Triệu Văn Trạch. Con cặc già xấu xí đầy đường gân đen đã sưng to khó nhịn, chất lỏng dính dính không ngừng nhỏ giọt từ phần đỉnh.
🍓🍑🍓🍑
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com