Tập 11: Cánh Cửa Bị Khoá
Cô gái sống trong một thế giới mà mỗi ngày là một cuộc chiến. Cuộc chiến không phải với ai đó ngoài kia, mà với chính nỗi sợ hãi đang giằng xé trái tim cô. Cô không dám tin tưởng ai, không dám để ai bước vào trái tim mình. Mỗi khi ai đó lại gần, cô cảm thấy như mình sẽ bị nuốt chửng bởi những ký ức không thể xóa nhòa, những vết thương mà không ai nhìn thấy. Những gì cô đã trải qua, những cú sốc từ quá khứ, đã biến cô thành một người cô lập, trốn tránh mọi sự tiếp xúc.
Ký ức của cô về những ngày bị lạm dụng tình dục luôn đeo bám, như những bóng ma không bao giờ rời xa. Cô không thể quên những cảm giác đau đớn, tủi nhục, và nỗi lo lắng rằng mình sẽ bị tổn thương lần nữa. Cô không thể mở lòng, không thể tin vào ai nữa. Mọi mối quan hệ đều là nguy hiểm, đều có thể dẫn đến sự lặp lại của nỗi đau cũ.
Một buổi chiều, cô đi lang thang trong một ngôi nhà bỏ hoang gần khu phố. Ngôi nhà cũ kỹ, tường nứt nẻ, ánh sáng yếu ớt lọt qua những khe cửa sổ vỡ. Bước vào trong, cô chỉ muốn tránh xa mọi thứ, tìm một nơi để trốn tránh sự mệt mỏi và đau đớn trong lòng.
Bỗng, cô nghe thấy tiếng động nhỏ xíu ở một góc phòng tối tăm. Khi tiến lại gần, cô nhìn thấy một con chuột lang, yếu ớt và co ro, nằm một mình trong góc tối của ngôi nhà. Nó có vẻ đang lẩn trốn, nhưng khi nhìn thấy cô, nó không chạy trốn. Thay vào đó, nó chỉ nhìn cô bằng đôi mắt to tròn, đầy sự ngây thơ và tin tưởng.
Cô bước lại gần và, thay vì sợ hãi, cô nhẹ nhàng nâng con chuột lang lên. Dù cô không thể giải thích tại sao, nhưng trong khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy một sự kết nối nào đó với con vật bé nhỏ này. Nó không nói gì, không đòi hỏi gì, chỉ nằm trong lòng cô và cảm nhận được sự ấm áp mà cô trao đi. Một cảm giác lạ lẫm nhưng ấm áp, như thể con chuột lang này hiểu rằng cô cần một nơi trú ẩn không phải sự phán xét hay yêu cầu nào, chỉ là một sự hiện diện lặng lẽ, một sự an ủi vô hình.
Trong những ngày tiếp theo, cô quay lại ngôi nhà đó, nơi con chuột lang chờ đợi cô, ngày này qua ngày khác. Không có ai để nói chuyện, không có lời nào để chia sẻ, chỉ có sự im lặng lấp đầy không gian. Nhưng dần dần, sự im lặng ấy không còn là điều đáng sợ. Nó trở thành một sự yên tĩnh, nơi cô có thể bắt đầu lắng nghe chính mình, nơi cô có thể bắt đầu chữa lành từ từ.
Con chuột lang không bao giờ hỏi cô về quá khứ, không bao giờ ép cô phải nói ra điều gì mà cô không sẵn sàng. Nó chỉ ở đó, bên cô, làm bạn trong những ngày cô cảm thấy mình yếu đuối nhất. Nó không cần phải làm gì ngoài việc là chính nó một sinh vật đáng yêu và vô hại. Chính sự hiện diện của nó đã khiến cô nhận ra rằng, không phải tất cả mọi thứ trong thế giới này đều đáng sợ, không phải mọi người đều sẽ làm cô tổn thương.
Và dần dần, cô bắt đầu mở cánh cửa trái tim mình, từng chút một. Không phải vì có ai ép buộc, mà vì cô hiểu rằng, không phải ai cũng xấu, không phải ai cũng sẽ làm cô tổn thương. Mở lòng ra không có nghĩa là phải chấp nhận sự đau đớn thêm lần nữa. Cô có quyền được yêu thương, được bao bọc trong sự an toàn và tôn trọng.
Ngày qua ngày, cô học cách tin tưởng lại, không chỉ vào người khác mà còn vào chính mình. Cô biết rằng mình có thể yêu thương, có thể cho đi mà không sợ hãi. Và con chuột lang, với sự im lặng và trung thành tuyệt đối của nó, đã giúp cô nhận ra rằng, không có gì có thể thay đổi quá khứ, nhưng cô hoàn toàn có thể thay đổi cách mình đối diện với nó.
Cánh cửa trái tim cô không còn bị khoá chặt, và mặc dù chưa sẵn sàng mở ra cho tất cả mọi người, cô biết rằng mình không còn phải đối mặt với nỗi cô đơn trong sự sợ hãi nữa. Cô đã có một con chuột lang, một người bạn lặng lẽ, một người bạn giúp cô tin rằng mình xứng đáng được yêu thương. Và đó là bước đầu tiên, một bước quan trọng, để bắt đầu một hành trình chữa lành cho chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com