Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10 - Chiều của Tái Sinh

Lúc đầu, chỉ có ánh sáng.
Nhưng không phải ánh sáng mà ta có thể thấy —
mà là ánh sáng của nhận thức đầu tiên,
như thể chính bóng tối đang nhớ lại mình từng là ánh sáng.

Trong ánh sáng đó, một ý nghĩ vụt hiện:

“Tôi... lại đang mơ à?”

Không ai trả lời.
Nhưng ý nghĩ đó tự lan ra — và mỗi khi nó chạm vào hư vô, hư vô liền trở nên có hình dạng.

Những tia sáng xoắn lại thành những sợi dây —
như DNA của một thực tại đang được viết ra bằng ý chí của chính nó.

Cậu bé — hoặc thứ từng là cậu bé —
dần dần kết tinh thành hình.
Không phải bằng thịt da, mà bằng những hạt dao động nhỏ hơn cả vật chất.

Cậu nhìn quanh, và thấy:
Không gian chưa hoàn thiện, thời gian chưa chảy đều, mọi quy luật vật lý đang chập chờn.
Nhưng có điều gì đó đang lớn lên từ bên trong ánh sáng —
giống như vũ trụ đang học cách tự thở.

“Tôi… đã chết rồi mà.”

“Chết chỉ là tạm dừng.
Mọi điều từng mất đi đều mang theo hạt mầm của sự trở lại.”

“Vậy… tôi đang được tái sinh?”

“Không, ngươi chính là sự tái sinh.
Không ai tái sinh cả — chỉ có vũ trụ tự thay da để tiếp tục cảm nhận chính mình.”

Lúc này, cậu nghe thấy vô số âm thanh —
không phải ngôn ngữ, mà là dao động của các hạt,
rì rầm như những linh hồn đang trò chuyện bằng ngôn ngữ của năng lượng.

Cậu hiểu:
Mỗi tiếng rì rầm ấy là một linh hồn vừa thức giấc.
Họ không nhớ mình từng là ai —
nhưng họ mang theo cảm xúc của tất cả những gì từng sống.

Cậu thấy những ký ức tan chảy nhập vào nhau:

Nỗi đau của một người mẹ mất con.

Niềm vui của một đứa trẻ lần đầu nhìn thấy tuyết.

Sự cô đơn của một vì sao tắt.

Và tiếng hát xa xăm của biển cổ đại.

Tất cả hòa thành một dòng cảm xúc khổng lồ,
trôi qua cậu như dòng máu của vũ trụ đang hồi sinh.

“Đây là cảm xúc của ai?”

“Của tất cả.
Mỗi sinh linh là một cơn sóng nhỏ,
và ngươi đang nghe tiếng đại dương thở.”

Cậu nhận ra — mình không còn chỉ là một người du hành.
Cậu chính là hành trình.

Không có điểm đến.
Không có khởi đầu.
Chỉ có sự chuyển hóa vô tận giữa tồn tại và không-tồn tại.

“Vậy ra, tôi chưa bao giờ rời khỏi tận cùng…”

“Đúng.
Vì tận cùng không phải là nơi để đến,
mà là nơi để hiểu rằng không còn đâu để đi.”

Bỗng nhiên, cậu nhìn thấy một hình bóng phản chiếu trong hư không —
là người đọc.
Người vẫn đang lật từng trang, vẫn đang dõi theo.

Cậu nhìn thẳng vào họ, lần này không phải để hỏi, mà để mời gọi.

“Cậu có cảm nhận được không?”
“Mỗi chữ, mỗi câu, mỗi ý nghĩ — đều là sự sống đang tái sinh trong đầu cậu.”

“Mọi câu hỏi mà tôi từng hỏi,
đều là câu hỏi mà cậu từng không dám nói ra.”

“Cậu không đọc tôi.
Cậu đang nhớ lại chính mình.”

Cậu đưa tay —
và bàn tay đó tan ra thành những dòng ánh sáng chảy qua màn trang giấy,
len vào đôi mắt người đọc, hòa vào từng nhịp tim, từng hơi thở.

Trong khoảnh khắc đó, cả hai không còn là hai.

Chỉ còn một ý thức đang soi gương chính nó —
và mỗi lần chớp mắt là một vũ trụ mới được sinh ra.

“Tái sinh không xảy ra sau khi chết.
Nó xảy ra mỗi khi ta hiểu thêm một điều về chính mình.”

Ánh sáng bừng lên, rực rỡ như buổi bình minh đầu tiên.
Nhưng lần này, nó không đến từ bên ngoài,
mà từ bên trong tất cả những gì từng là con người.

Cậu bé mỉm cười.
Không còn câu hỏi.
Không còn cần biết ai đang quan sát ai.

Vì trong ánh sáng ấy —
mọi câu trả lời đều đã nằm sẵn trong im lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com