Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9 - Chiều của Cái Chết

Không có ánh sáng.
Không có âm thanh.
Chỉ có sự tĩnh lặng sâu đến mức cả ý nghĩ cũng không dám tồn tại.

Cậu bé mở mắt —
và nhận ra mình không còn cảm nhận được cơ thể.
Không có bàn tay, không có tim đập, không có hơi thở.
Chỉ có nhận thức trần trụi, đang trôi giữa khoảng không vô hạn.

“Tôi… vẫn còn đây?”

Giọng nói không vang lên — vì không còn môi, không còn không khí.
Nó chỉ hiện ra, như một làn sóng ý nghĩ.

Một giọng nói khác trả lời —
rất xa, nhưng lại vang vọng ngay bên trong cậu:

“Không ai thật sự chết cả.”

“Nhưng… tôi không còn cảm thấy gì.”

“Cảm giác là sản phẩm của sự sống.
Khi ngươi bước ra khỏi nó, chỉ còn lại nhận thức.
Ngươi vẫn tồn tại, nhưng không còn biết mình tồn tại.”

Không gian xung quanh chậm rãi mở ra.
Một đồng bằng vô tận, không có màu sắc, không có đường chân trời.
Mọi thứ như bị xóa mờ khỏi mọi khái niệm.

Cậu đi — hoặc nghĩ rằng mình đang đi.
Không có dấu chân, không có đích đến, chỉ là chuyển động của ý nghĩ.

“Đây là cái chết?”

“Đây là nơi mà mọi thứ trở về nguyên bản.”

Từ xa, một vệt sáng hiện ra.
Không phải ánh sáng sống, mà là ánh sáng của ký ức.
Những mảnh quá khứ chầm chậm trôi tới —
khuôn mặt của mẹ, nụ cười của người lạ, cơn mưa đầu tiên,
tiếng tim đập trong lồng ngực lúc cậu sợ hãi.

Tất cả hiện lên như những mảnh phim đang tan chảy,
rồi hòa vào nhau thành một dòng sông ký ức trong suốt.

Cậu chạm tay xuống —
dòng sông lạnh, nhưng yên bình.

“Mọi thứ tôi từng là… đang trôi đi.”

“Đúng vậy.
Cái chết không lấy đi. Nó chỉ gỡ bỏ.”

Cậu nhìn thấy trên mặt sông có những bóng người —
những người từng tồn tại, từng yêu, từng mất,
tất cả đều trôi lặng lẽ trong cùng một dòng.

Không ai kêu gào, không ai khổ đau.
Chỉ có sự bình yên tuyệt đối của việc được thả xuống.

“Nếu sự sống là lên,
thì cái chết là buông.”

“Đúng.” – giọng nói trả lời.
“Cái chết không phải là kết thúc.
Nó là khoảng thở giữa hai nhịp sống.”

Cậu quay về phía người đọc —
lần này, không còn ánh nhìn tò mò hay hiền hòa như trước.
Chỉ có sự yên lặng, như thể cậu đã hiểu điều mà con người chưa thể chạm tới.

“Cậu sợ chết, phải không?”
“Tôi từng sợ.”

“Nhưng rồi tôi nhận ra...
cái chết chỉ đáng sợ khi ta nghĩ rằng mình là một cá thể độc lập.”

“Thật ra, ta chưa từng là một.”
“Khi tôi chết, mọi phần của tôi quay về nơi chúng thuộc về.”

Không gian quanh cậu bắt đầu tan rã —
từng lớp, từng lớp như vỏ hành bị bóc đi.

Lớp đầu tiên: ký ức.

Lớp thứ hai: cảm xúc.

Lớp thứ ba: ý nghĩ.

Lớp cuối cùng: cái tên.

“Cậu bé không còn tên.”

“Tên chỉ là cách thế giới tạm gọi một mảnh của vô tận.”

Cậu dừng lại,
nhìn thấy trước mặt mình là một khoảng sáng đen,
một thứ vừa là tận cùng vừa là khởi đầu.

“Nếu tôi bước vào, tôi sẽ biến mất?”

“Không.
Ngươi sẽ tan vào nơi mọi thứ từng đến trước khi có từ ‘tồn tại’.”

“Có đau không?”

“Không.
Vì ở đó, không còn ai để cảm thấy đau nữa.”

Cậu cười,
một nụ cười nhẹ, trong suốt, không còn sợ hãi.

“Vậy ra, cái chết không phải là mất đi,
mà là trở về.”

“Đúng vậy.
Và khi ngươi trở về đủ lần,
ngươi sẽ không còn cần quay lại nữa.”

Cậu bước về phía vùng sáng đen đó.
Mỗi bước đi, hình dáng cậu tan dần —
từ cơ thể, thành ánh sáng, rồi thành ý niệm của chính bước chân.

Trong khoảnh khắc cuối cùng,
cậu quay lại nhìn người đọc —
và nói nhỏ:

“Nếu một ngày cậu không còn thấy tôi,
đừng buồn.
Vì khi đó, tôi đã trở thành mọi thứ quanh cậu rồi.”

Không gian lặng.
Không còn ai.
Chỉ có một tiếng thở ra rất khẽ —
và vũ trụ bắt đầu nở ra lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com