CHƯƠNG 3 - CƠN MƯA ĐẦU MÙA
Buổi chiều hôm ấy, bầu trời bỗng chuyển màu xám đục khi tiết học cuối cùng vừa bắt đầu. Những đám mây nặng trĩu kéo xuống, che khuất ánh nắng vàng nhạt buổi chiều. Từ cửa sổ, Minh Châu nhìn thấy từng cơn gió mạnh lùa qua hàng bằng lăng, cuốn lá bay tán loạn.
Thầy Hùng — giáo viên thể dục — đứng trước lớp thông báo:
— “Hôm nay lớp có tiết chạy bền, nhưng trời thế này chắc phải hủy. Các em ở lại lớp ôn bài.
Tiếng reo khe khẽ vang lên. Minh Châu hơi mỉm cười, biết rằng đây là thời gian quý để ôn lại các mẹo làm bài, hệ thống kiến thức chuẩn lớp 12 nhưng chưa kịp quay lại bàn thì một tiếng “rào” vang lên ngoài trời. Mưa trút xuống bất ngờ, trắng xóa sân trường. Cô nhanh chóng mở sách Toán, ghi chú công thức quan trọng: “Chú ý: Định lý Viet, hằng đẳng thức, mẹo tính nhanh các giới hạn, tối ưu hóa giá trị biểu thức”.
Minh Kha vẫn ngồi ở chỗ cũ, ánh mắt dõi ra ngoài. Không hiểu sao, Minh Châu cảm giác ánh nhìn ấy ẩn chứa sự quan sát tinh tế và năng lực xuất sắc – cậu không chỉ trầm lặng mà còn nhạy bén với mọi chi tiết trong lớp, như thể đang tự kiểm tra sự hiểu bài của mọi người.
Tiết học trôi qua chậm chạp. Khi tiếng trống tan trường vang lên, cơn mưa vẫn chưa dứt. Học sinh túm tụm ở hành lang, chờ trời tạnh hoặc mượn áo mưa. Minh Châu khẽ thở dài — cô không mang ô.
Đang loay hoay tìm cách thì giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên ngay sau lưng:
— “Cậu định về dưới mưa sao?”
Minh Châu quay lại. Minh Kha đứng đó, tay cầm một chiếc ô màu đen. Câu hỏi của anh nghe như một lời nhận xét, không hẳn là quan tâm, nhưng cũng không hề lạnh lùng.
— “Ờ… tớ quên mang ô.” – Cô đáp, hơi ngập ngừng.
Minh Kha im lặng một thoáng, rồi chìa ô về phía cô:
— “Đi chung.”
Lần này, Minh Châu thật sự ngạc nhiên. Chưa kịp phản ứng, anh đã bước ra hành lang, mở ô, chờ cô đi cạnh. Mưa tạt vào gió khiến con đường về nhà như dài hơn, nhưng chiếc ô ấy vẫn đủ để giữ họ trong một khoảng không nhỏ, chỉ có tiếng mưa rơi và hơi thở hòa vào nhau.
Minh Châu không biết nên nói gì, chỉ cảm nhận được sự hiện diện vững vàng bên cạnh. Có lẽ… khoảng cách giữa hai người vừa thu hẹp một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com