Chap 3: Lời thì thầm trong bóng tối
Mai trải qua những ngày tiếp theo trong sự giằng xé. Mỗi lần đi ngang qua chiếc gương, cô lại cảm thấy như có ánh mắt dõi theo mình. Hình bóng trong gương không còn chỉ đơn thuần là phản chiếu. Lila ngày càng hiện rõ, như thể cô ta đang dần chiếm lĩnh không gian bên trong.
Mai cố gắng bỏ ngoài tai những lời của Lila, nhưng giọng nói ấy cứ vang vọng trong đầu cô mỗi khi đêm xuống. Những lời hứa về một cuộc sống tốt đẹp hơn, về việc theo đuổi những ước mơ mà cô chưa bao giờ dám nghĩ tới, như một thứ ma lực quyến rũ.
Một đêm, khi Mai đang ngủ, cô mơ thấy mình đang đứng trước chiếc gương. Xung quanh là một khoảng không đen kịt. Lila đứng đối diện cô, nhưng lần này, cô ta không còn mỉm cười dịu dàng. Thay vào đó, ánh mắt của Lila sắc lạnh, đầy quyết liệt.
- Mai, thời gian không còn nhiều - Lila nói, giọng thì thầm nhưng vang vọng khắp không gian.
-Nếu cậu không hành động, cánh cửa sẽ khép lại mãi mãi, và cả hai chúng ta sẽ bị mắc kẹt.
Mai tỉnh dậy, mồ hôi túa ra như tắm. Cô nhìn quanh phòng, mọi thứ vẫn im lặng. Nhưng khi ánh mắt dừng lại ở chiếc gương, cô thấy Lila đang đứng đó, nhìn cô với ánh mắt chờ đợi.
- Tôi sẵn sàng giúp cậu. Chỉ cần cậu tin tôi. - Lila nói.
Mai không thể rũ bỏ nỗi ám ảnh về chiếc gương và bóng dáng kỳ lạ của Lila. Nhưng việc đồng ý giao ước là một điều quá khó khăn. Cô cảm thấy như mình đang đứng trước một vực thẳm, chỉ cần một bước nhầm là sẽ rơi xuống mãi mãi.
Mỗi đêm, giọng nói của Lila lại vang lên, lúc nhẹ nhàng, lúc dồn dập.
- Mai, cậu sợ tôi sao? Tôi không muốn làm hại cậu. Tôi chỉ muốn giúp cậu sống cuộc đời mà cậu hằng mong ước.
Mai gượng cười, cố gắng giữ bình tĩnh:
- Nhưng làm sao tôi biết được cô sẽ không lừa tôi? Thế giới này không có gì là miễn phí.
Lila cười khẽ, ánh mắt trong gương nhìn thẳng vào Mai:
- Cậu thông minh đấy. Nhưng hãy nghĩ xem, cậu có hạnh phúc với cuộc sống hiện tại không? Một công việc nhàm chán, một căn hộ nhỏ, và những giấc mơ mà cậu không bao giờ dám theo đuổi. Nếu không hành động, cậu sẽ mãi mãi là một cái bóng trong chính cuộc đời mình.
Lila bắt đầu vẽ ra một viễn cảnh hoàn hảo.
- Cậu đã từng mơ được vẽ những bức tranh chạm đến trái tim con người, đúng không? Tôi có thể giúp cậu trở thành một nghệ sĩ thực thụ, được ngưỡng mộ, được yêu thương. Cậu sẽ không còn sợ hãi, không còn lạc lối.
Mai cảm thấy những lời của Lila đánh trúng nỗi lòng sâu kín nhất của cô. Từ khi còn nhỏ, cô luôn muốn theo đuổi nghệ thuật, nhưng áp lực cuộc sống khiến cô phải từ bỏ.
- Nhưng tại sao cô lại muốn giúp tôi? – Mai hỏi, giọng run rẩy.
- Vì tôi từng giống cậu. Tôi đã bỏ lỡ cơ hội sống một cuộc đời đúng nghĩa. Nhưng qua cậu, tôi có thể sửa chữa những sai lầm của mình. Tôi không chỉ giúp cậu, mà còn giúp chính tôi. - Lila trả lời, đôi mắt ánh lên sự đồng cảm.
Dù cảm thấy bị thuyết phục, Mai vẫn còn nhiều nghi ngờ. Đêm nọ, cô mơ thấy mình đứng trong một phòng trưng bày tranh. Những bức tranh mang tên cô được treo khắp nơi, và mọi người nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ. Nhưng khi quay đầu lại, cô thấy hình bóng của Lila mỉm cười trong gương, ánh mắt sắc lạnh như nhắc nhở rằng tất cả đều do cô ta ban cho. Mai thức dậy, cảm giác hoang mang tràn ngập. Lila không để cô yên.
- Cậu không phải chỉ mơ. Tất cả điều đó có thể trở thành hiện thực, nếu cậu đủ dũng cảm.
Mai lắc đầu, giọng đầy tuyệt vọng:
- Nhưng tôi sợ... Tôi không biết mình có thể tin cô hay không.
Lila thở dài, giọng cô ta nhẹ nhàng hơn, gần như dịu dàng:
- Tôi hiểu cậu sợ. Nhưng đôi khi, để thay đổi cuộc đời, cậu phải đánh cược. Tôi không yêu cầu cậu từ bỏ tất cả, chỉ là một cơ hội để thay đổi. Cậu không muốn thử sao?
Để xoa dịu sự nghi ngờ của Mai, Lila đưa ra một lời đề nghị:
- Hãy để tôi chứng minh. Tôi sẽ cho cậu thấy một phần sức mạnh của tôi. Nếu cậu cảm thấy không đáng, cậu có thể từ chối tiếp tục.
Mai đồng ý, mặc dù vẫn còn e dè. Lila yêu cầu cô vẽ một bức tranh mà cô đã ấp ủ từ lâu nhưng chưa từng dám thực hiện.
- Hãy để tôi dẫn dắt cậu. Cầm cọ lên, và để bản năng của cậu làm việc.
Mai làm theo. Trong suốt quá trình, cô cảm thấy như có một nguồn năng lượng kỳ lạ chảy qua tay mình. Những đường nét, màu sắc hiện lên một cách tự nhiên, nhưng lại vượt xa khả năng bình thường của cô. Khi hoàn thành, Mai nhìn bức tranh với sự kinh ngạc. Đó là tác phẩm đẹp nhất mà cô từng tạo ra, đầy sức sống và cảm xúc. Cô gần như không thể tin rằng mình đã vẽ nó.
- Thấy chưa? Tôi chỉ mới bắt đầu. – Lila cười, giọng nói tràn ngập niềm kiêu hãnh.
Nhìn bức tranh, Mai cảm thấy lòng mình dao động. Nhưng vẫn có điều gì đó khiến cô không yên tâm.
- Cô muốn tôi làm gì để đổi lấy điều này? – Mai hỏi, giọng nghiêm trọng.
- Chỉ cần cậu cho phép tôi bước qua. Chúng ta sẽ cùng tồn tại, và cậu sẽ có tất cả những gì cậu mong muốn.
Mai im lặng, trong lòng đầy mâu thuẫn. Một phần cô muốn từ chối, nhưng một phần không thể cưỡng lại sự cám dỗ của những điều Lila hứa hẹn.
- Hãy nghĩ kỹ, Mai. Cánh cửa không thể mở mãi." - Lila thì thầm.
Sau đêm hoàn thành bức tranh, Mai không thể nào quên được cảm giác kỳ lạ khi cầm cọ. Nó giống như có một sức mạnh vô hình dẫn dắt cô, và kết quả thực sự vượt xa cả mong đợi. Tuy nhiên, cùng với sự thỏa mãn ấy là nỗi lo lắng ngày càng lớn. Lila vẫn hiện diện trong gương, kiên nhẫn chờ đợi. Nhưng mỗi lần Mai nhìn vào cô ta, ánh mắt của Lila như sâu thẳm hơn, bí hiểm hơn.
Một buổi sáng, Mai phát hiện bức tranh mà cô vẽ hôm trước không còn treo trên giá vẽ. Thay vào đó, nó được dựng ngay ngắn trên tường, dù cô chắc chắn mình chưa từng đặt nó ở đó.
- Có ai vào đây sao? - Mai tự hỏi, cảm giác ớn lạnh lan tỏa.
Cô kiểm tra khóa cửa, nhưng không có dấu hiệu bị cạy phá. Trong căn hộ nhỏ, tất cả mọi thứ vẫn như cũ, chỉ có chiếc gương là phát sáng lạ thường dưới ánh sáng buổi sớm.
- Cậu không thấy nó đẹp sao? – Giọng của Lila vang lên đột ngột.
Mai giật mình quay lại. Lila đang mỉm cười, ánh mắt sắc sảo hướng về phía bức tranh.
- Tôi chỉ giúp cậu trưng bày nó. Nó xứng đáng được nhìn thấy.
Mai thở dài, cố gắng giữ bình tĩnh:
- Tôi không hiểu cô muốn gì ở tôi, Lila. Nếu chỉ muốn giúp tôi vẽ tranh, tại sao phải làm mọi thứ bí ẩn như vậy?
- Cậu nghĩ rằng thế giới chỉ có hai màu đen trắng sao, Mai? Những điều tốt đẹp luôn đi kèm với cái giá của nó. Nhưng tôi không ép buộc cậu. Tôi chỉ muốn cậu tự nguyện. - Lila nghiêng đầu, nụ cười mờ nhạt
Câu nói của Lila làm Mai nhớ lại một giấc mơ kỳ lạ mà cô từng có từ khi còn nhỏ. Trong giấc mơ ấy, cô đứng trước một tấm gương lớn, nhưng thay vì nhìn thấy bản thân, cô nhìn thấy một hình bóng khác – một người giống hệt cô nhưng với ánh mắt xa lạ. Mai từng nghĩ đó chỉ là một giấc mơ bình thường, nhưng giờ đây, cô không chắc nữa.
- Lila, cô là ai thực sự? – Mai hỏi, giọng cô run run.
- Tôi là cậu, Mai. Hoặc đúng hơn, tôi là phần mà cậu đã chôn giấu. Những khát khao, tham vọng, và cả nỗi sợ hãi của cậu. Tôi không phải một thực thể xa lạ. Tôi là sự phản chiếu chân thực nhất của cậu.
Lila tiếp tục tấn công vào những yếu điểm của Mai:
- Cậu có từng tự hỏi tại sao mình không hạnh phúc không, Mai? Bởi vì cậu luôn trốn tránh chính mình. Cậu sợ thất bại, sợ bị từ chối, nên cậu chọn cách sống an toàn. Nhưng cậu không thể trốn mãi. Tôi là lời giải đáp cho tất cả những điều đó.
Mai cảm thấy bị dồn ép, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng Lila nói đúng. Cô luôn sợ hãi, luôn nghi ngờ bản thân.
- Nhưng tại sao cô cần tôi để làm điều này? Nếu cô là một phần của tôi, tại sao cô không thể tự mình hành động?
- Bởi vì cánh cửa giữa chúng ta không thể tự mở. Cậu phải là người quyết định, Mai. Tôi không thể ép buộc cậu. Nhưng một khi cậu làm điều đó, chúng ta sẽ mạnh mẽ hơn, không gì có thể cản đường cậu nữa.
Để củng cố lòng tin của Mai, Lila quyết định tặng cô một món quà.
-Tôi sẽ cho cậu thấy những gì tôi có thể làm. Cậu chỉ cần làm theo hướng dẫn của tôi một lần nữa. Không giao ước, không ràng buộc. Chỉ đơn giản là để tôi giúp cậu một lần nữa."
Lần này, Lila yêu cầu Mai vẽ một bức tranh thể hiện nỗi sợ lớn nhất của cô. Mai do dự, nhưng sự tò mò và những lời đường mật của Lila khiến cô không thể cưỡng lại.
- Hãy nhớ, không cần sợ. Tôi sẽ ở đây. - Lila thì thầm.
Mai bắt đầu vẽ. Trong khi cầm cọ, cô cảm thấy như bị kéo sâu vào một trạng thái mơ hồ. Những hình ảnh kỳ lạ, méo mó hiện lên trong đầu cô và đôi tay cô vẽ một cách điên cuồng.
Khi hoàn thành, cô nhìn thấy trước mắt mình là một bức tranh kinh hoàng: hình ảnh một người phụ nữ giống hệt cô, bị giam cầm trong một chiếc gương lớn, với ánh mắt tuyệt vọng nhưng lại mỉm cười một cách rùng rợn. Mai cảm thấy lạnh sống lưng.
- Đó là sự thật mà cậu luôn sợ phải đối mặt. Nhưng đừng lo, tôi sẽ giúp cậu vượt qua nó.
Khi đêm xuống, Mai ngồi nhìn chằm chằm vào chiếc gương, đầu óc rối bời. Lila, như thường lệ, lại xuất hiện.
- Cậu đã nhìn thấy một phần khả năng của tôi. Cậu có muốn tiếp tục sống như thế này không? Hay cậu muốn bước qua cánh cửa và thay đổi tất cả?
Mai cảm thấy như mình đang bị bao vây bởi bóng tối, nhưng lần này, sự nghi ngờ đã giảm đi. Cô không còn nghĩ Lila là một mối nguy hiểm đơn thuần, mà là một cơ hội – dù đáng sợ nhưng hấp dẫn.
- Cậu không cần trả lời ngay. Hãy để trái tim cậu dẫn đường.
Trong bóng tối, Mai biết mình đã gần đi đến quyết định...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com