Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 23


Tình huống này quá bất ngờ, không lường trước được. Hạ vội chạy lại đỡ bà ngồi xuống nói với Bảo Linh:
- Em chạy vô tủ thuốc lấy lọ thuốc có ghi chữ huyết áp và ly nước ra đây. Nhanh lên nhen.
- Mẹ mẹ, mẹ bình tĩnh lại đi, không có chuyện gì đâu.
Cô vừa nói vừa xoa nhẹ hai bên thái dương bà.
Bảo Linh và Vân Anh chạy ra. Hạ cho bà uống thuốc.
Bảo Linh đứng như pho tượng, mặt cô tát mét, lòng bồn chồn, chuyện này là do mình gây ra, mong cho bác ấy không sao, nếu không cô không biết phải sống thế nào với mặc cảm tội lỗi đeo bám.
Bà Thanh dần dần khỏe lại. Vừa lúc đó ông Thanh và Vinh cũng vừa về. Họ cũng không hiểu sao bà Thanh lại tự nhiên lên huyết áp như vậy. Họ đưa bà vào nhà.
Bảo Linh và Vân Anh đang ở trong bếp chuẩn bị cho buổi ăn chiều.
- Lúc nãy có chuyện gì vậy? Vân Anh hỏi.
- Không có gì.
Bảo Linh trả lời rồi im lặng. Từ lúc đó tới giờ cô cứ im thin thít không nói lấy một lời, nét mặt căng thẳng.
Bà Thanh nằm trên giường ở trong phòng, Hạ ngồi bên cạnh lo lắng cho sức khỏe của bà, bà bị cao huyết áp đã mấy năm nay.
- Con với con bé đó là quan hệ gì?
- Dạ không có gì, mẹ đừng quá lo lắng ảnh hưởng đến sức khỏe.
- Không có gì mà lại như vậy, mắt mẹ đâu có mù? Con nói thật đi.
- Dạ tụi con yêu nhau.
Bà thở dài, nhìn là biết yêu nhau rồi, nhưng mà hai đứa con gái lại đi yêu nhau, trên đời này hết đàn ông rồi hay sao vậy không biết.
- Con biết con bao nhiêu tuổi rồi không? Ba mươi mấy năm bình thường tự nhiên sao giờ lại vậy hả con, hay tại con bé đó xinh đẹp quá con bị xao lòng. Nếu chỉ là tình cảm nhất thời thì mẹ sẽ bỏ qua .
- Tụi con là nghiêm túc. Con yêu em ấy thật lòng chứ không phải nhất thời xao động.
- Con có biết con đang làm gì không. Chuyện này nó không bình thường. cả dòng họ nội ngoại có ai giống con đâu. Con như vậy sao ba mẹ dám nhìn mặt mọi người, nhìn mặt hàng xóm.
- Con có làm gì xấu đâu mà mẹ không dám nhìn. Tụi con yêu nhau cũng như những người khác, tụi con đâu phải tội phạm mà mẹ phải xấu hổ với bà con.
- Cho là như vậy nhưng con đang làm cô giáo đó. Nếu mọi người biết được, học sinh biết được họ có chấp nhận không. Những người làm ba mẹ họ có để yên cho con dạy dỗ con họ không? Chắc chắn không rồi vì họ sợ con họ bị ảnh hưởng, ai cũng muốn điều tốt đẹp cho con cái của mình hết. Mẹ cũng vậy.
Bà Thanh nói đúng, chuyện này Hạ cũng có nghĩ đến nhưng chưa nghĩ xa đến vậy, thực ra là cô cố tình không nghĩ vì nếu nghĩ nhiều thì cô đã không chạy theo cảm xúc của mình rồi.
- Phụ nữ thì phải có chồng con. Con bé đó còn quá trẻ sẽ còn nhiều cơ hội để lập gia đình. Hai đứa nên buông nhau ra để có gia đình bình thường như người ta đi. Mẹ nghe nói thằng Khang mới về nước, nó vẫn còn thương con, con lấy nó đi để sống bình thường được không?
- Con không có yêu Khang, con với cậu ấy chỉ là bạn bè.
- Không yêu rồi sẽ yêu. Hai đứa thân nhau như vậy cũng dễ thông cảm
- Dạ thôi chuyện này để từ từ nói sau đi mẹ. Sức khỏe của mẹ là quan trọng. chuyện chồng con, con tự lo được.
- Mẹ nói như vậy mà con không hiểu hả? hay con muốn mẹ lên máu chết con mới vừa lòng. Mẹ muốn con hứa là không gặp con bé đó nữa và lấy chồng đi. bà Thanh bắt đầu tức giận.
Hạ sợ bà lại lên huyết áp nữa nên vội nói:
- Dạ được rồi con hứa.
- Mẹ muốn con hứa là phải thực hiện chứ không phải hứa cho có. Mẹ không muốn nghe bất cứ một tiếng xì xào nào về chuyện này nữa đâu!
Hạ bất lực trước yêu cầu của bà Thanh. Cô thật đau lòng.
Ở ngoài cửa có một người cũng đang đau lòng gấp bội. Bảo Linh định vào mời hai người ra ăn cơm đã nghe hết câu chuyện.
Cô nuốt nước mắt vô trong lòng, cố giữ thái độ bình thường trong bữa cơm.
Khác với không khí vui vẻ lúc trưa, bữa cơm chiều nay không khí có vẻ trầm lắng. Bà Thanh, Hạ và Bảo Linh không nói gì chỉ lặng lẽ ăn. Vân Anh và Vinh hình như đoán ra có chuyện nên cũng không nói gì. Ông Thanh ngạc nhiên nhìn mọi người nói:
- Mấy đứa có chuyện gì mà sao im lặng hết vậy.
- Dạ chắc sắp xa ba mẹ nên buồn. Vinh cố pha trò.
- Bảo Linh, con xinh đẹp vậy chắc có nhiều người theo đuổi lắm phải không? Bà Thanh bất ngờ hỏi.
Bảo Linh và Hạ cùng giật mình.
- Dạ, dạ,... không có. Bảo Linh ấp úng trả lời.
- Con còn trẻ nhưng cũng nên nghĩ đến chuyện lập gia đình đi. Phụ nữ thì phải có gia đình BÌNH THƯỜNG như Vân Anh và Vinh vậy nè. Hạ cũng vậy, con cũng lớn tuổi rồi, nên có chồng đi để cho gia đình mình được YÊN ỔN. Bà cố tình nhấn mạnh chữ bình thường và yên ổn
- Bà bữa nay bị sao vậy, sao tự nhiên đem chuyện lập gia đình ra nói. Tụi nó lớn rồi , tụi nó tự lo được mà, khi nào đến lúc thì có thôi, bà lo gì? Ông Thanh hình như đoán ra chuyện nên lên tiếng bênh vực con gái.
- Tui không lo thì ai lo nữa, để đến lúc muốn lo cũng không kịp.
- Dạ con có cu pin được rồi, thôi con không cần lấy chồng nữa đâu.
- Nó có phải là con ruột con đâu mà con ở vậy lo cho nó?
- Con nào cũng là con mà bà, bà nói vậy không được. Nó không có cha mẹ đáng thương lắm rồi.
- Mấy đứa không có cha mẹ bên cạnh tâm lý hay lệch lạc lắm. Con cố mà nuôi dạy nó cẩn thận đó. Bà Thanh vô tình nói.
Bảo Linh ngồi yên bất động. Môi mím lại giật giật. Hai tay chống xuống ghế run run. Đầu óc cô quay cuồng. Hạ vội nắm lấy tay Bảo Linh bóp chặt như trấn an tinh thần.
- Sao mẹ lại nói vậy, đâu phải ai cũng vậy đâu. Khối người có đủ cha mẹ mà có nên người đâu. Vinh lên tiếng.
Ông Thanh nhìn sự thay đổi trên nét mặt của Hạ và Bảo Linh rồi thở dài.
Ngôi nhà rộng rãi, xung quanh đầy cửa sổ, gió thổi lồng lộng vậy mà không khí ở bàn ăn vô cùng nặng nề, ngột ngạt.
Bữa cơm lặng lẽ trôi qua một cách nhanh chóng.
Cả cô và Bảo Linh đều biết chuyện này trước sau rồi cũng xảy ra nhưng không ngờ lại đến sớm hơn dự định. Tâm trạng cả hai đang rối bời nên mặc dù đã đi về đến nửa đoạn đường rồi mà không ai mở miệng nói một lời. Bảo Linh không còn ngồi bên cạnh Hạ nữa, cô ngồi sát cửa xe bên này nhìn đăm đăm ra bên ngoài.
Vinh nhìn biểu hiện của hai người từ chiều giờ thấy khó hiểu, rõ ràng là lúc sáng rất vui vẻ, tình cảm mà. Nhớ lại lời nói của mẹ, anh thấy nghi ngờ, hồi trước giờ mẹ không hối thúc chị hai lập gia đình sao tự nhiên giờ lại nói vậy.
- Chị với mẹ có chuyện gì sao?
Hạ di chuyển đến ngồi sát bên Bảo Linh, nắm lấy tay cô bóp bóp nhẹ.
- Mẹ biết chuyện tụi chị rồi.
- Thấy mẹ khác khác, em cũng đoán vậy. Mẹ phản đối hả chị?
- Ừa. cô thở dài.
- Từ từ rồi thuyết phục mẹ. Cũng không dễ chấp nhận liền được.
- Ừa, chị chỉ lo cho sức khỏe mẹ thôi.
- Em đừng có buồn mẹ nhe. Từ từ rồi tôi sẽ thuyết phục. Cô nói với Bảo Linh
- Dạ, em cũng biết trước sẽ như vậy mà. Nhìn ánh mắt lo lắng của Hạ, Bảo Linh nói nho nhỏ để cho cô yên tâm.
- Anh Vinh chở dùm em về nhà nhe. Bảo Linh nói .
- Sao lại về nhà?
- Mấy hôm rồi không về, tối nay em muốn ngủ ở nhà.
Cả ba người đều hiểu tâm trạng của Bảo Linh nên không ai nói gì.
Xe ngừng trước hẻm nhà Bảo Linh, Hạ cũng xuống theo.
- Hai đứa về đi, chị ở lại với Linh.
- Chị cứ về đi, em không sao mà.
Hạ không nói gì nắm tay Bảo Linh kéo đi.
Cả buổi tối nằm bên cạnh Hạ mà đầu óc Bảo Linh lơ lửng. Hình ảnh bà Thanh mặt đỏ bừng môi mấp máy xém chút là đột quỵ cứ hiện lên trong đầu cô, rồi hình ảnh mẹ cô người đầy máu cũng quay trở về làm cô run sợ. Bảo Linh sợ nếu có chuyện gì xảy ra với bà Thanh, Hạ cũng sẽ đau lòng giống mình. Bảo Linh đã hơn một lần mất đi người thân nên cô hiểu rất rõ cảm giác đó. Đau đớn, bơ vơ, cô độc.
Người Bảo Linh chợt run lên, cô bật khóc.
Hạ ôm chặt Bảo Linh vào lòng thì thầm:
- Có chị nè, không có chuyện gì đâu. Em yên tâm đi. Cô tự nhiên đã thay đổi cách xưng hô với Bảo Linh.
- Em sợ lắm. Sợ bác có chuyện gì sao mình sống nỗi. Hay mình nghe theo lời bác đi chị. Em không muốn vì em mà chị thành con bất hiếu.
Hạ nâng mặt Bảo Linh lên nhìn thẳng vào mắt :
- Em có tin chị không?
- ....
- Chị sẽ giải quyết được chuyện này, em đừng lo lắng nữa có được không? Cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa em hãy tin rằng chị luôn yêu em. Chị không bao giờ bỏ em đâu.
Đó là lời hứa, hứa thì ai cũng có thể nói được, nhưng có thực hiện được không mới là điều đáng nói, cô an ủi Bảo Linh nhưng chính cô cũng đang rối bời. Giải quyết như thế nào đây trước lời yêu cầu của bà Thanh. Còn buông bỏ tình yêu này thì cô không làm được, đến lúc này cô thấy mình đã yêu Bảo Linh nhiều lắm rồi. Không những yêu mà còn thương nữa. yêu như người yêu, thương như người thân ruột thịt. Tình yêu thương này đã ăn sâu vào máu vào thịt Hạ. Bảo Linh như một phần cơ thể mình sao mà bỏ được.
Bảo Linh loay hoay trong mớ cảm xúc hỗn độn của chính mình để rồi không biết phải làm gì trong hoàn cảnh này, Lời hứa của Hạ cũng không đủ làm cô yên lòng, Bảo Linh chỉ biết im lặng. Tim cô đau buốt, lòng quặn thắt vì chẳng thể làm gì để đến được với người mình yêu mà không làm người khác phiền lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com