Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Chap Cuối]: Người ngồi hàng ghế cuối

Cả thành phố chìm trong màn đêm.
Trừ khán phòng nhỏ ấy nơi chỉ vừa đủ ghế cho vài trăm người, và một sân khấu giản dị.

Không ánh đèn sân khấu chớp tắt.
Không hiệu ứng, không vũ đạo.
Chỉ có một cây đàn piano. Một mic đứng.
Và Dunk.

Buổi diễn không quảng bá. Không livestream.
Không camera chuyên nghiệp, không truyền thông chen chúc ngoài cửa.

Chỉ có những ai thật sự muốn đến, muốn nghe… muốn nhớ.
Và muốn khóc cho một người không còn.

Dunk bước lên sân khấu.

Không hoan nghênh ồn ào.
Chỉ là tiếng vỗ tay nhỏ, nhẹ như gió đầu xuân.

Anh cúi đầu.
Nhìn thẳng vào micro.
Mỉm cười, rất khẽ.

“Bài hát này… không dành cho ai cả.
Chỉ dành cho một người… nếu cậu ấy vẫn đang nghe.”

Tiếng piano vang lên.
Rất chậm.
Từng nốt nhấn như nhịp tim.
Từng lời hát, như lời thì thầm vào tai một người không còn tồn tại.

“Nếu như anh vẫn sống
Có lẽ hôm nay anh sẽ ngồi ở hàng ghế cuối cùng
Không nói gì, không chen vào…
Chỉ nhìn em cười và hát.”

“Nếu như anh vẫn sống
Có thể em đã chẳng đau thế này
Nhưng liệu em có biết, yêu một người rồi mất đi…
Còn đau hơn cả chưa từng yêu không?”

Dưới khán phòng, vài tiếng sụt sịt.
Một người lặng lẽ lau mắt.
Một người nhìn lên sân khấu như đang nhìn lại chính mối tình chưa trọn của mình.

Dunk vẫn hát.
Mắt nhắm.
Như thể đang trò chuyện với một linh hồn.

“Em sẽ vẫn tiếp tục sống
Với nửa trái tim còn lại
Em sẽ viết tiếp những câu chuyện mà chúng ta dang dở
Dù không còn ai ngồi cạnh em mà gật đầu ‘hay đấy’ như cũ.”

Và đến khi nốt cuối cùng vang lên…
Dunk ngẩng đầu.
Và trong khoảnh khắc đó, anh thấy Joong.

Không phải thật.
Không thể thật.
Nhưng ở hàng ghế cuối cùng đúng nơi Joong từng thích ngồi mỗi lần đi xem Dunk tập hát có một người trông rất giống anh.

Ánh đèn vàng chiếu xuống.
Gương mặt ấy mờ nhòe. Nhưng đôi mắt là Joong.

Dunk không ngạc nhiên.
Không hoảng hốt.
Chỉ mỉm cười, rất chậm. Rất hiền.

“Cảm ơn… vì đã đến.”

Người ấy mỉm cười lại.
Gật đầu.
Rồi biến mất như thể chưa từng ở đó.

Buổi diễn kết thúc.
Không encore.
Không hoa.
Không tiễn đưa.

Nhưng Dunk bước xuống sân khấu với đôi mắt nhẹ tênh, lần đầu tiên sau rất nhiều đêm.

Joong không còn.
Nhưng vẫn sống.

Trong lời ca.
Trong ánh đèn.
Trong người ở lại vẫn tiếp tục yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com