CHƯƠNG 3:
" Vậy cậu tự tắm đi, tôi, tôi đi tìm một bộ quần áo cho cậu mặc." Phương Cảnh nói xong đi ra ngoài như đang chạy chối chết.
Tìm được bộ quần áo màu xám cậu cố tình mua lớn hơn số đo bình thường của cậu dùng để làm trang phục vận động cho thoải mái, đứng ngoài cửa phòng tắm gõ gõ: " Tôi để quần áo ngoài cửa, tý cậu tắm xong thì tự lấy nhé."
" Ưm...." Bên trong đột nhiên truyền ra một tiếng kêu rên, hắn gọi lại Phương Cảnh đang định rời đi, " Phương lão sư."
" Xảy ra chuyện gì?" Phương Cảnh hỏi hắn.
" Phương lão sư." Đào Duệ không nói lời nào, chỉ là tiếng kêu có chút gấp gáp hơn.
Phương Cảnh tự nhủ thầm trong lòng, tên ngốc nghếch này cùng với trẻ con có khác gì nhau đâu, không cần loạn nghĩ, lúc này mới đẩy cửa đi vào.
Đầu tiên là nhìn thấy ánh mắt ủy khuất đáng thương vô cùng của Đào Duệ, sau đó là ngón tay đang cầm đồ vật giữa hai chân.
Giờ phút này dưới bụng hắn một con cặc cương cứng to lớn, đã sung huyết đến cứng ngắc, cán lại thô lại hồng, còn có từng đường gân xanh bao bọc lấy, kéo dài đến tận quy đầu, có thể do da hắn ngăm đen, màu sắc con cặc cũng tím đen, trên đỉnh quy đầu chảy ra chất nhờn màu trắng, bộ dáng hung hãn giương oai.
Tóc bị nước xối ướt dán vào da đầu, lộ ra ngũ quan vẫn luôn bị che lấp, mày rậm mắt đào hoa, mũi thẳng đứng, hình dáng rõ ràng, là một khuôn mặt anh tuấn, trí khí dương cương mười phần. Hắn nhăn hai mày, ủy khuất nói: " Cái kia thật linh hoạt, tôi không lấy được, bắt tới bắt lui cũng không được." Hắn chỉ vào sữa tắm trên mặt đất cáo trạng.
Mặt Phương Cảnh đùng một cái đỏ bừng, nhấp nhấp môi, thanh âm ám ách càng lợi hại: " Này..... này là sữa tắm, tẩy sạch là tốt rồi."
Đào Duệ vẫn giơ tay, hắn không dám đụng vào, hắn mới sờ sờ một chút nơi đó liền cứng, cứng như muốn đi đái, ánh mắt sạch sẽ mà thuần túy nhìn Phương Cảnh với ý vị xin giúp đỡ, đôi mắt ướt át tròn tròn, làm người không khỏi nghĩ đến loại động vật nào đó: " Phương lão sư, giúp tôi."
Cổ họng Phương Cảnh bỏng rát, khát khô, nước dâm dưới thân lại chảy ra ướt đẫm: " Cậu..... cậu không được......"
Đào Duệ sợ anh chạy, hai bước thành một ôm chặt lấy anh, mùi sữa tắm cùng hương vị hormone nam tính hỗn loạn ập thẳng vào mặt, Phương Cảnh có chút lâng lâng, cẳng chân bắt đầu nhũn ra, đi không nổi, Đào Duệ làm nũng: " Phương lão sư, giúp giúp tôi đi mà."
Bị Đào Duệ ôm, hai người đi đến dưới vòi hoa sen, nước chảy xuống ướt đẫm cơ thể, vẻ mặt Đào Duệ ngây thơ cầm lấy ngón tay trắng nõn từng đốt ngón tay rõ ràng của Phương Cảnh đặt lên tiểu đệ đệ mình, bàn tay lạnh lẽo chạm vào con cặc nóng rực, ngô một tiếng: " Phương lão sư, tay anh thật lạnh."
Phương Cảnh hoàn toàn mềm, bàn tay cầm con cặc to lớn nhiệt độ nóng bỏng từ lòng bàn tay chạy thẳng tới tim, máu chảy ngược về đại não, huyệt Thái Dương anh thình thịch giật giật, tầm mắt bị thân thể dương cương cường tráng chiếm cứ.
Tay không tự giác nắm lấy con cặc thô dài hoạt động, hỗn hợp sữa tắm trên cặc lớn khiến anh cầm có chút gian nan.
" Úc úc, Phương lão sự, thật, thật kỳ quái." Thanh âm trong sáng của Đào Duệ cũng mang theo ám trầm, con cặc ở trong tay Phương Cảnh càng thêm trướng lớn.
Một bàn tay Phương Cảnh căn bản là cầm không được, anh duỗi thêm một bàn tay nữa một trước một sau, một trên một dưới xoa bóp cặc lớn, hai hòn trứng dái bên dưới cũng lớn vô cùng, cũng cứng ngắc, liền nếp uốn cũng không có, giống hai quả trứng gà phát dục quá tốt khiến người không muốn để ý cũng không được, lông cặc thô cứng đâm vào mu bàn tay Phương Cảnh, đen nhánh bao trùm lấy toàn bộ tinh hoàn cũng gốc cặc, quy đầu màu đỏ tươi giống con cự thú đang há mồm, tản ra khí phách khiếp người.
" Phương lão sư, ngô, Phương lão sư." Đào Duệ bị khoái cảm xa lạ bức cho không biết làm thế nào cả, ôm chặt lấy Phương Cảnh, dựa trên vai anh kề sát bên tai trầm thấp nóng bỏng thở dốc.
Nhiệt khí bên tai cùng với nhiệt từ nước cộng lại làm ngực Phương Cảnh tê dại, cả người đều như sắp bốc cháy, dưới thân cũng nổi lên phản ứng, cặc nhỏ tinh tế trong quần cũng đỉnh lên thành một túp lều nhỏ.
Anh không nhịn được một cầm con cặc hắn, một bên cơ thể càng dán chặt vào người hắn, khát vọng dùng háng cọ vào người Đào Duệ.
" Phương, Phương lão sư. Tiểu đệ đệ của anh cũng dính sữa tắm à?" Đào Duệ cuối cùng cũng bắt được chỗ đồng bệnh tương liên của hai người.
Nếu Phương lão sư giúp hắn, kia hắn cũng phải giúp Phương lão sư mới đúng, bàn tay to chạm vào đũng quần Phương Cảnh, trường kỳ làm việc nhà nông, bàn tay to thô ráp nắm lấy cặc nhỏ nộn nộn Phương Cảnh vừa đau vừa ngứa.
" Ngô.... Cậu..... a..... nhẹ chút.....A ân..... Đừng..... ô ô...." Khuôn mặt hồng nhuận của Phương Cảnh so với quả đào mật còn muốn mê người hơn, Đào Duệ si ngốc, nghiêng đầu liếm một ngụm.
Thân thể Phương Cảnh run rẩy, cánh môi mềm mại ướt át ở bên khóe miệng anh, anh mơ mơ màng màng, cư nhiên nghiêng đầu, đem môi hôn lên môi Đào Duệ.
Xúc cảm mềm mại cực nóng, anh trước nay chưa từng hôn môi qua, trúc trắc dùng miệng mình dán lên môi Đào Duệ, mở ra cánh môi, ngậm lấy đôi môi Đào Duệ liếm mút, đầu lưỡi Đào Duệ tò mò vươn ra liếm lên môi anh, loại hành vi hôn môi này làm hắn cảm thấy tò mò mới lạ, đầu lưỡi giống như máy tìm bảo bối, hướng cảnh môi Phương Cảnh liếm.
" Ngô..... Ân..." Phương Cảnh dễ dàng bị hắn cạy ra hàm răng, chui vào trong miệng, đầu lưỡi đụng đầu lưỡi, Đào Duệ cảm thấy trong miệng Phương lão sư cùng người của hắn giống nhau, vừa thơm thơm lại ngọt ngọt, hắn không cần ai dạy cũng tự biết hút liếm nước bọt trong miệng Phương Cảnh.
Nước ấm tí tách tí tách từ đỉnh đầu chảy xuống dưới, một phòng hơi nước, hai người dựa thành một đoàn, nước từ giữa môi lưỡi hai người không rõ là của ai rơi xuống, có lẽ là nước ấm, cũng có lẽ là nước bọt không kịp nuốt theo khóe môi chảy xuống, nhiệt tình thong thả chảy xuôi xuống ngực, triền miên qua khe rãnh cơ ngực rõ ràng, cơ bụng, còn có vòng ngực trắng nõn tiêm gầy, chảy xuống bàn tay Phương Cảnh đang nắm lấy con cặc thâm đen, chảy xuôi xuống bàn tay Đào Duệ đang nắm đũng quần Phương Cảnh, cuối cùng lưu luyến rơi trên mặt đất.
Mặt trời ngả về tây, Phương Cảnh mới được Đào Duệ nửa ôm nửa đỡ đi ra khỏi phòng tắm, đứng lâu lắm, chân trái anh run đến lợi hại, thanh âm khàn khàn chỉ huy Đào Duệ ôm anh đi vào phòng ngủ, anh thay một bộ quần áo sạch sẽ xong mới phát hiện ra Đào Duệ vẫn còn trần trụi.
" Đi mặc quần áo tôi để ở cửa phòng tắm đi." Sắc mặt Phương Cảnh đỏ bừng, môi cũng đỏ bừng.
Đào Duệ mặc tốt quần áo trở về, nhìn thấy Phương Cảnh đang xoa chân, giảm bớt căng chặt khó chịu cho bắp chân.
Đào Duệ ngồi xổm bên chân anh, thật cẩn thận hỏi: " Rất đau sao?"
Quần áo mặc trên người hắn vẫn hơi nhỏ, bất quá miễn cưỡng vẫn có thể mặc, so với một thân quần áo rách nát của hắn vẫn đỡ hơn nhiều, đầu tóc của hắn rối như tổ quạ, một bên tóc dán sát vào da đầu, một bên do mặc quần áo ma xát vào dựng đứng hết cả lên, tay Phương Cảnh ngứa, khống chế không được vuốt vuốt lại cho hắn: " Mát xa một lúc, liền không đau nữa."
Tuy rằng xúc cảm không tồi, chính là che dấu ngũ quan tốt như thế, Phương Cảnh tâm huyết phun trào: " Tôi cắt tóc cho cậu được không?"
Ánh mắt Đào Duệ phát sáng, gật gật đầu, nếu hắn có một cái đuôi khẳng định sẽ dựng đứng lên vẫy vẫy không ngừng.
Phương Cảnh yên tâm thoải mái sai sử Đào Đại ngốc tứ chi phát triển một thân sức lực đem anh ôm trở lại phòng tắm, lại sai sử hắn đi tìm kéo lược túi plastic.
Đào Duệ ngoan ngoãn ngồi xổm trước mặt anh, Phương Cảnh nhẹ nhàng vuốt lại tóc cho hắn, hắn liền cười hì hì đem đầu hướng vào lòng bàn tay Phương Cảnh dụi dụi, như một con đại cẩu muốn được vuốt ve, cào đến tim Phương Cảnh phát ngứa, anh vỗ vỗ đầu hắn, trong miệng nói: " Không cho phép nhúc nhích,tôi bắt đầu đây, cậu mà động tôi không để ý cắt chúng lỗ tai cậu bây giờ."
Đầu tóc lộn xộn từng chút biến mất, hình dáng ngũ quan rõ ràng dần dần lộ ra, Phương Cảnh không có tông đơ, dùng dao cạo râu thay cho kéo không thể cắt được chỗ khuất, cắt thành kiểu gọn gàng dễ nhìn.
Khiến ngũ quan hắn càng thêm cương nghị anh tuấn, Phương Cảnh làm người tốt làm đến cùng, thuận tiện cạo luôn râu cho hắn, khuôn mặt trẻ tuổi trương dương soái khí toàn bộ lộ ra, Phương Cảnh xem không khỏi sửng sốt.
Đặc biệt là đôi mắt đen láy trong vắt, càng thêm đẹp trai, Phương Cảnh ấp úng hỏi: " Cậu năm nay bao nhiêu tuổi?"
Đào Duệ cười đến vui vẻ càng thêm lóa mắt: " Bà nội nói, qua hết năm nay tôi liền 22 tuổi rồi, liền sẽ cưới vợ cho tôi."
Phương Cảnh đánh giá một lượt, phảng phất giống như sét đánh giữa trời quang, Đào Duệ so với anh nhỏ hơn mười mấy tuổi. Nếu anh kết hôn sớm, có khả năng con anh cùng hắn tuổi tác không sai biệt lắm, mà hiện tại chính mình làm cái gì đây, dụ dỗ một người có thể làm con mình, hơn nữa trí lực xác thật còn như một đứa trẻ con, cùng mình phát sinh loại quan hệ xấu hổ này.
Phương Cảnh cảm thấy bản thân mình quá kì cục.
Bất chấp chân đau, đứng lên đi ra ngoài.
Bàn tay Đào Duệ nâng lên vô thố ở phía sau, hắn không biết có phải mình đã chọc giận Phương lão sư hay không, nhưng hắn có thể cảm giác được rõ ràng tâm tình Phương lão sư không được tốt, bất an kêu một tiếng: " Phương lão sư_____"
Phương Cảnh vội vã đi vào phòng ngủ, " Phanh____" một tiếng đóng cửa lại.
Đào Duệ vẫn ở bên ngoài gõ cửa, Phương Cảnh đem bản thân vùi thật sâu vào trong chăn, lấy gối đầu che lại hai tai.
Đào Duệ kêu nửa ngày vẫn không thấy có sự cho phép đi vào, thẳng đến khi sân bên cạnh vang lên thanh âm bà Đào truyền đến, hắn mới không thể không trèo tường trở về.
Ngày hôm sau, Phương Cảnh nghe thấy trước cửa nhà mình có tiếng náo nhiệt.
Một giọng nữ mang theo ngữ âm địa phương không ngừng nói: " Thím ơi, nhìn Duệ ca nhà ta lớn lên kìa, ha hả, con gái trẻ tuổi của cả thôn này muốn đạp vỡ cửa nhà bà mất."
Bà Đào sung sướng dào dạt đắc ý nói: " Đúng vậy, cũng không xem cháu nhà ai."
Cửa nhà đột nhiên bị gõ vang, tối qua Phương Cảnh không có ngủ tốt, đầu đau đến lợi hại, thần sắc uể oải, làn da tái nhợt trong suốt, cả người giống như u hồn không nhiễm khói bụi nhân gian đi ra mở cửa, hình ảnh của anh cùng với đám đàn bà thô lỗ nông thôn đang đứng ở cửa không hợp nhau xíu nào.
" Ai..... Phương lão sư, cảm ơn cậu đã chiếu cố Tiểu Duệ nhà tôi." Bà Đào tươi cười khiến các nếp nhăn trên mặt xô hết vào với nhau đứng trước cửa nhà, vóc dáng bà thấp bé, nhiều nhất 1m5 mấy, phía sau lưng cõng một cái giỏ chống, không biết học mấy lời văn vẻ ở đâu, nói chuyện chẳng ra cái gì cả.
Phương Cảnh ánh mắt dừng trên người Đào Duệ đã bị bà Đào dắt đi khắp làng trên xóm dưới khoe một vòng, Đào Duệ co quắp đứng ở chỗ đó, mắt đào hoa mở thật lớn, ánh mắt mong đợi chỉ có Phương Cảnh đọc hiểu được.
Phương Cảnh nhàn nhạt dời đi ánh mắt, bả vai Đào Duệ nhụt chí sụp xuống.
" Không cần khách khí." Anh mở miệng, thanh âm thanh nhã giống như gió mát suối trong, dễ nghe lại mang theo dấu vết xa cách không rõ.
Người nhà quê thấy đều là đàn ông lỗ mãng, còn chưa thấy ai văn nhã như vậy, không nhịn được nghĩ thầm, không hổ là người trong thành phố tới, khí chất đúng là không thể nào giống nhau được.
Bà Đào đem nửa rổ trứng gà trong tay đưa tới trước mặt Phương Cảnh: " Phương lão sư, đây là trứng gà nhà tôi đẻ đấy, cậu cầm ăn thử xem, thật sự rất thơm, so với trứng gà mua trong thành phố còn ngon hơn nhiều."
Ngón tay Phương Cảnh từ trong áo khoác ngủ lộ ra, ngón tay tiêm gầy, thanh thúy, còn chưa có nhận lấy cái rổ thì bà Đào đã để cái rổ vào tay cháu trai đang đứng bên cạnh đẩy hắn tới trước nói: " Duệ ca, con cầm vào cho Phương lão sư đi, xem Phương lão sư cần giúp cái gì không thì giúp cậu ấy, con hiểu chưa?"
Đào Duệ trung thực gật gật đầu.
Phương Cảnh cái gì cũng chưa có nói, Đào Duệ liền nắm tay anh cầm theo rổ trứng gà đi vào tiểu viện.
Bà Đào vui tươi hớn hở cõng giỏ cùng một đám chị em bạn dì lâu năm của bà không biết đi đâu.h
Phương Cảnh sửng sốt, anh bây giờ bị ép làm bảo mẫu.
" Phương lão sư." Đào Duệ nhỏ giọng kêu anh, mũi chân chuyển động không ngừng di di.
Phương Cảnh khép khép miệng, thở dài một hơi, thân thể anh không được thoải mái, lười đi so đo , hướng gian nhà kế bên gian nhà chính dương dương cằm: " Phòng bếp ở đằng kia." Sau đó anh lại đi về phòng nằm xuống.
" Phương lão sư." Đào Duệ cất xong trứng gà, nuốt nuốt nước miếng, gục đầu đứng ở cửa không dám tiến vào.
Phương Cảnh hữu khí vô lực xoa xoa thái dương: " Tìm chỗ nào chơi đi, đừng lượn lờ trước mắt tôi."
Đào Duệ lại không chịu: " Bà nội nói, tôi giúp anh làm việc." Lại đem toàn bộ dặn dò Đào lão thái tối hôm qua nói với hắn ra. " Bà nội nói anh là người tốt, là người là người làm công tác văn hóa, muốn tôi chơi với anh, không cần cùng bọn Cẩu Đản cùng Tiểu Nha chơi."
Phương Cảnh biết tên ngốc nghếch này là người rất cố chấp, lại lười đi quản hắn, kéo chăn chùm kín đầu ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com