C.1197+1198+1199+1200
Sau khi Bạch Kiện đi, tôi cảm thấy thể xác và tinh thần hơi mệt mỏi, tôi thực sự không biết trên thế gian này có nhiều người tốt hơn hay nhiều người xấu hơn, nhưng từ xưa đến nay tôi không phải là người bi quan, cho nên tôi không hề tin những đạo lý quỷ quái mà Bùi Tông Lâm nói...
Bởi vì tôi vẫn luôn tin đa số mọi người đều mong có cuộc sống tốt đẹp trong một xã hội ổn định, đây là suy nghĩ của đa số mọi người trong xã hội, vậy dĩ nhiên những người này cũng sẽ có suy nghĩ bảo vệ cuộc sống này để đạt được sự thanh bình đó.
Mọi việc có âm có dương, có tốt có xấu, mà làm một người bình thường, muốn thoát khỏi cám dỗ, không làm trái với lương tâm là chuyện không dễ dàng gì, cho nên việc chúng ta có thể làm chỉ là giữ vững “trái tim thuần khiết” của mình là được. Như vậy bất kể có nhiều thứ cám dỗ hơn nữa, người ta vẫn hướng về mục tiêu đầu tiên của mình.
Sau khi gặp Bùi Tông Lâm, chú Lê vẫn luôn hoảng hốt, không thể nghiêm chỉnh nhận công việc, dường như trong lòng chú vẫn luôn có vấn đề gì đó, tôi hỏi hai lần chú ấy đều trả lời qua loa cho qua chuyện, không chịu nói nhiều.
Sau đó bị tôi tra hỏi gắt gao, chú ấy mới nói sâu xa: “Chú đang suy nghĩ, chuyện mình làm năm đó có phải đã sai rồi hay không, có phải chú không nên để mặc tiểu sư thúc trộm thước đo trời đi không? Nếu không làm sao lại xảy ra những chuyện sau này? Năm đó trong thôn có rất nhiều người chết vì chuyện này, mặc dù bọn họ bức tử Đinh Linh Linh, nhưng mấy hộ gia đình cũng vì vậy mà gặp họa diệt môn... Cháu nói tất cả những thứ này có phải do lựa chọn sai lầm của chú năm đó không?”
Tôi sờ lên trán chú Lê rồi nói: “Chú là chú Lê thật đấy à? Không phải là bị người khác đoạt xác đấy chứ?” Chú Lê nghe tôi nói thế liền hất tay tôi ra: “Xéo đi! Cháu mới bị đoạt xác ấy!”
Tôi cười xấu xa: “Đây mới đúng là chú này, từ khi nào mà chú biến thành người... đa sầu đa cảm như vậy? Năm đó chú mới chỉ là đứa trẻ thôi, cho dù có muốn ngăn cản cũng chưa chắc đã được, có khi còn bị Bùi Tông Lâm giết người giật khẩu ấy.”
Chú Lê nghe xong mặt như bị táo bón, xem ra đây không phải là chuyện chỉ khuyên giải mấy câu là xong, có một số việc không phải tự bản thân mình trải qua thì không cách nào thực sự hiểu được tâm tình của người trong cuộc.
Lúc này tôi đột nhiên nhớ đến thanh thước đo trời kia, nên tò mò hỏi chú Lê: “Cái thanh thước đo trời mà lúc trước bị Bùi Tông Lâm trộm đi thực sự lợi hại như vậy ạ?”
Vừa nghĩ đến vật đó, mặt chú Lê lập tức hiện lên vẻ phiền muộn, chú ấy cắn răng nói: “Trước khi sư phụ chú qua đời, việc mà ông ấy mong muốn nhất là có thể tìm về thanh thước đo trời kia, nhưng đáng tiếc, bao nhiêu năm qua chú và sư huynh đã nghe ngóng khắp nơi mà vẫn không có tung tích gì, không ngờ bây giờ Bùi Tông Lâm lại cầm theo thanh thước đo trời đó xuất hiện...”
Tôi nghe vậy bèn khuyên chú ấy đừng quá lo lắng, nếu thực sự không được thì cứ tìm sư huynh của chú ấy là Liêu đại sư đến thương lượng xem có đối sách gì tốt không? Dù sao thì vẫn tốt hơn so với việc tự mình suy nghĩ bậy bạ ở đây.
Chú Lê nghe xong gật đầu và không nói gì nữa... Thật ra tôi có thể hiểu vì sao chú ấy rầu rĩ như vậy, trước tiên không nói đến chuyện Bùi Tông Lâm đã biến mất nhiều năm như vậy vì sao lại đột nhiên xuất hiện, ông ta không hiện thân thì thôi, một khi đã hiện thân, chú ấy và Liêu đại sự làm thế nào cũng phải nghĩ biện pháp đòi lại thước đo trời. Nhưng xem bản lĩnh của Bùi Tông Lâm bây giờ thì đây không phải là một chuyện dễ dàng gì, nhất định phải thương lượng thật kỹ mới được.
Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, chú Lê không thể đợi Bùi Tông Lâm được, việc mình thì mình vẫn phải làm... Giữa trưa, tối đang ở nhà chơi điện tử, sắp ăn được boss đến nơi thì đột nhiên xảy ra sự cố khiến cả đội bị đoàn diệt. Trong lòng tôi lập tức dâng lên cơn tức giận không có nơi phát tiết... Ngẩng đầu thấy Kim Bảo đang nằm im phơi nắng ở ban công, tôi vẫy tay với nó và gọi: “Kim Bảo tới đây!” Đừng tưởng con chó nhỏ này đang ngủ, thật ra là nó đang quan sát mọi cử động của tôi đấy, kể cả việc tôi ăn gì đến trên mặt tôi có biểu tình gì nó đều biết. Lấy kinh nghiệm của nó, lúc này mà tôi gọi nó đến khẳng định không có chuyện tốt, vì vậy nó giả vờ như không nghe thấy, nhưng lại không nhịn được len lén nhìn về phía tôi... Tôi thấy vậy thì buồn cười, trong đầu nghĩ mày giả chết bất động chẳng lẽ tao không biết tự đi qua à? Thế là tôi bước nhanh đến bắt lấy tai Kim Bảo đang giả vờ ngủ, sau đó trêu đùa vò tai nó: “Con chết tiệt này, cả ngày ăn của ông đây, uống của ông đây, ông đây khó chịu cũng không biết tới để ông thoải mái một chút!” Vừa đúng lúc Đinh Nhất từ siêu thị trở về, thấy tôi đang “ngược đãi chó” thì vừa tức vừa cười, nói: “Cậu hay nhỉ, Kim Bảo, tới đây!” Con chó nhỏ vừa thấy Đinh Nhất về, lập tức chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng mà chạy đến trước mặt Đinh Nhất ve vẩy đuôi lấy lòng, tôi tức khí, con mẹ nó chúng tao đều là chủ của mày, sao trong lòng mày lại thiên vị thế chứ?
Tôi đang định đưa tay ra nắm đuôi con tiểu súc sinh này thì đột nhiên điện thoại di động trên bàn reo lên, tôi cầm lên xem thì thấy là chú Lê điện tới, xem ra có khách tới cửa...
Tôi lập tức tỉnh táo lại, vì mấy ngày qua thực sự quá rảnh rỗi, quá nhàm chán, đến mức cả con tiểu súc sinh Kim Bảo này cũng ghét bỏ tôi! Vì vậy tôi vội vàng nhận điện thoại, cố đè nén nội tâm hơi hưng phấn của mình, tôi nói: “Có việc gì thế ạ?”
“Ừ, cháu với Đinh Nhất đến đây đi!” Tôi thấy giọng chú Lê hơi trầm khàn, xem ra chú ấy còn chưa phục hồi tinh thần từ “Sự kiện tiểu sư thúc” kia.
Chúng tôi chạy xe đến trước sân nhà chú Lê, đẩy cửa vào thì thấy chú đang ngồi ở chỗ bàn đá trong sân xem mấy tấm ảnh, tôi đi tới nhìn thì phát hiện đó hình như là mấy tấm ảnh chụp khảo cổ.
Tôi tiện tay cầm một tấm hình lên nhìn qua và nói: “Ô? Chú cũng có hứng thú với khảo cổ à?”
Chú Lê liếc tôi một cái rồi nói: “Nhìn kỹ xem thứ trong ảnh là thứ gì?”
Lúc này tôi mới thấy, trong ảnh là một cái quan tài lớn bằng hổ phách, kỳ lạ nhất chính là trong cái quan tài bằng hổ phách này có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người bên trong...
Tôi ngạc nhiên hỏi: “Đây là thứ gì? Quan tài? Bằng hổ phách?” Chú Lê lắc đầu: “Đây là vật đào được khi đang thi công khu thắng cảnh ở núi Thanh Long, mặc dù hình dáng thứ này giống như một cái quan tài, nhưng chung quanh cũng không đào được địa cung hay mộ thất gì khác, không giống như mộ cổ truyền thống, cho nên người phụ trách cũng không biết rõ đây có phải là mộ cổ hay không.” Tôi nhìn kỹ tấm ảnh và nói: “Cái này có gì mà khó, tìm một cái máy cắt rồi mở ra xem là được rồi!” Chú Lê trừng mắt với tôi: “Nói bậy, nếu cái này đúng là một ngôi mộ thì nó chính là mộ cổ, là di sản văn hóa! Cháu nói cắt thì cắt ư?” Tôi nói với vẻ ghét bỏ: “Cho nên việc lần này của chúng ta là xem thi thể bên trong là của triều đại nào hả?”
Chú Lê thấy tôi như thế thì lắc đầu, nói: “Sao? Chẳng lẽ cháu chê công việc này có độ khó thấp? Không kinh không hiểm nên kiếm tiền không vui? Chú thấy cháu gần đấy rảnh rỗi đến phát rồ rồi! Chú nói cho cháu biết, không có việc gì thì ít đi làm con thiêu thân đi! Chú bây giờ không có tâm tư để giải quyết những rắc rối của cháu đâu...”
Tôi thầm phỉ nhổ ở trong lòng, chỉ sợ chú muốn giải quyết cũng không giải quyết được! Chỉ ra được vài chiêu vớ vẩn thôi. Thế là tôi tiện tay ném mấy tấm ảnh lên bàn đá và nói: “Thứ này bây giờ đang ở đâu ạ?”
“Vẫn còn ở trong khu thắng cảnh núi Thanh Long, sáng mai chúng ta lái xe đi, buổi trưa là tới nơi...”
Tôi nhăn răng, nói: “Được lắm! Tuy núi Thanh Long là nơi người lớn tuổi thường đến thắp hương bái phật, nhưng dầu gì nó cũng là khu danh lam thắng cảnh! Vẫn còn tốt hơn nhiều so với việc phải đi đến nghĩa trang...”
Chú Lê bực mình: “Không phải chú nói chứ, nhưng hình như gần đây thằng cháu đổi tính rồi à? Chẳng phải trước kia cháu thích nhất là nhận những việc vừa có thể chơi lại vừa có thể kiếm tiền như thế này sao?” Tôi khẽ hừ giọng: “Dẹp đi chú! Mấy người đến núi Thanh Long không phải các bà thím thì cũng là những chú lớn tuổi, có mấy người trẻ tuổi đi đâu?!” “Vớ vẩn, đó là trước kia, nghe nói hai năm nay ở núi này đã khai phá được một số điểm tham quan đẹp, ngày mai sau khi chúng ta làm việc xong thì có thể quẹo vào những nơi kia đi thăm thú một chút, coi như... giải sầu.” Chú Lê thích ý nói.
Thật ra thì tôi không có tâm tư đi ngắm phong cảnh, nhưng thấy lão già này đột nhiên lại có hứng thú vậy, tôi không muốn dội cho chú ấy gáo nước lạnh, ai bảo gần đây trong lòng tôi không thoải mái chứ?
Vì để có thể tới núi Thanh Long vào đúng buổi trưa, mấy người chúng tôi lên đường từ lúc 6 giờ sáng, tôi vừa lên xe là lăn ra ngủ. Chú Lê thấy thế mới chế nhạo tôi: "Cháu nhìn cháu xem, tuổi còn trẻ mà không bằng lão già như chú đây, bảo dậy sớm để đi mà cứ như muốn lấy mạng cháu vậy...”
Tôi nhắm mắt lại thể hiện không muốn quan tâm, nhưng trong lòng lại không nhịn được thầm nghĩ, chú không có chuyện gì làm nên 10 giờ đã đi ngủ, còn ông đây tối qua chiến đấu hăng hái đến hơn 2 giờ mới ngủ, tổng cộng tối mới ngủ được bốn giờ, không buồn ngủ mới là lạ ấy. Đinh Nhất quay đầu nhìn tôi một cái, sau đó nói với chú Lê: “Để cậu ấy ngủ đi ạ, đêm hôm qua cậu ấy chơi game đến hơn 2 giờ sáng đấy”. Chú Lê nghe xong thì lộ ra vẻ mặt chê trách, lắc đầu than thở: “Được lắm, thằng cháu ỷ mình trẻ tuổi có sức khỏe mà không chú ý giữ gìn gì cả, rồi sau này sẽ đau nhức xương cốt cho xem...” Dọc đường đi tôi vừa nghe chú Lê lải nhải vừa ngủ mà vẫn ngủ ngon lành! Cho đến khi tôi bị Đinh Nhất đánh thức mới phát hiện chúng tôi đã đến núi Thanh Long. Tôi vội vàng ngồi ngay ngắn lại, lau đi nước miếng trên mặt, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ xe thì thấy có khá nhiều xe riêng lái qua chúng tôi, đệch, đúng là có nhiều người tới đây chơi thật. Tôi ngoẹo cổ ngủ suốt đường đi làm lúc này có cảm giác cổ vừa mỏi vừa nhức, lúc trước tôi còn hay cười nhạo mấy đứa tuổi còn trẻ mà đã bị bệnh về xương cổ quá vô dụng, không ngờ cũng có một ngày mình y như vậy, xem ra hai năm nay tôi đã hành hạ mình khá thảm...
Sau khi xuống xe tôi hoạt động cổ một chút, muốn nhanh chóng thoát khỏi cái cảm giác nhức mỏi này, ai ngờ khi tôi vừa mới xuống xe thì có cảm giác đằng sau lưng có một ánh mắt sắc bén đang nhìn về phía mình.
Theo bản năng tôi quay lại nhìn, phát hiện phía sau tôi, cách đó không xa có một nữ sinh vóc dáng nhỏ nhắn đang đứng đó nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng... Ánh mắt của cô ta chẳng khác gì gió thổi trong ngày rét đậm!
Nhưng khi cô ta thấy tôi cũng quay đầu lại nhìn, thì lập tức chuyển mắt đi chỗ khác, nhưng trên mặt vẫn còn giữ nụ cười trào phúng. Tôi cảm thấy khó hiểu, sau đó vội vàng quay đầu ngắm lại mình trong cửa kính xe, kiểm tra xem tôi có chỗ nào không ổn không, nếu không thì sao lại bị cô bé kia lườm như thế? Nhưng tôi kiểm tra hết một lượt thì phát hiện, đầu tóc mình không bù xù, khóa quần không mở, mặt cũng không có dấu vết kì quái gì... Không hiểu vừa rồi cái cô bé kia nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường như thế để làm gì?
Lúc này, Đinh Nhất thấy tôi cứ ngắm mình trong gương mãi thì phì cười: “Chẳng phải cậu nói nơi này toàn ông chú bà thím đấy à? Sao bây giờ lại chăm chút vẻ ngoài của mình vậy?”
Tôi nghe thế thì nghi ngờ hỏi Đinh Nhất: “Anh xem tôi hôm nay thế nào, có chỗ nào kỳ lạ không?”
Đinh Nhất quan sát tôi từ trên xuống dưới rồi nói: “Trừ khí sắc kém một chút, vành mắt đen, thì tất cả đều ổn mà? Sao thế? Cậu cảm giác có chỗ nào không tốt à?”
Tôi thấy anh ta hiểu lầm ý mình thì vội xua tay lia lịa: “Không không, là do vừa rồi tôi phát hiện có một cô gái cứ nhìn mình bằng ánh mắt là lạ...” Đinh Nhất phì cười: “Không phải là cậu muốn tán tỉnh con gái nhà người ta đấy chứ?”
Tôi không vui: “Cút, lão nạp không gần nữ sắc được không?”
Đinh Nhất cười nói: “Vậy chắc chắn là cô gái ấy bị dung nhan của cậu hấp dẫn rồi.”
Tôi lườm Đinh Nhất một cái, sau đó xoay người đuổi theo chú Lê. Chúng tôi theo chân chú Lê đi vào ban quản lý khu thắng cảnh núi Thanh Long. Nhưng trong lòng tôi vẫn không ngừng tự hỏi cô gái kia rốt cuộc là ai? Tôi khẳng định mình không biết cô ta, nhưng vì sao ánh mắt cô ta nhìn tôi lại “lạnh” như vậy? Đương lúc tôi đang nghĩ vẩn vơ, ba chúng tôi đã đến cửa phòng quản lý của khu thắng cảnh... Đột nhiên, tôi cảm thấy rùng mình run rẩy, một cảm giác mà từ trước đến nay tôi chưa từng có bao giờ. Tôi ngẩng đầu nhìn lên thì thấy ở trong phòng khách tầng một của ban quản lý khu thắng cảnh, có một vật to lớn được trùm vải đỏ, xem ra thứ này chính là quan tài bằng hổ phách kia...
Lúc này, có một người đàn ông trung niên mặt bóng loáng nhìn thấy chúng tôi, trên mặt ông ta hiện vẻ vui mừng, vội vàng đi tới bắt tay với chú Lê: “Ôi chao, Lê đại sư, cuối cùng chúng tôi cũng chờ được các ngài tới tôi, các ngài mà không đến, chúng tôi cũng không dám tùy tiện xử lý vật này. Nếu như đây thật sự là di sản văn hóa thì phải nộp lên trên! Nhưng sợ đây là vật tà môn gì đó, nhỡ đâu mà chọc phải thứ gì không sạch sẽ thì đúng là phiền toái to.”
Chú Lê mỉm cười: “Yên tâm đi quản lý Lưu, chúng ta đã quen biết bao năm, có tôi ở đây, anh còn lo lắng sao?” “Dĩ nhiên là yên tâm rồi, nếu không tôi cũng sẽ không mời ngài từ xa đến đây như vậy...” Quản lý Lưu cười phụ họa. Thấy bọn họ hàn huyên mãi không xong, tôi đi một mình từ từ đến gần cái quan tài hổ phách kia... Không nói tới chuyện thứ này có âm khí nặng bao nhiêu, chỉ tính riêng từng luồng hơi lạnh tỏa ra từ nó thôi cũng đủ làm cho người ta hoảng sợ. Nếu không phải trước đó tôi đã nhìn thấy ảnh của nó thì chắc tôi sẽ nghĩ mấy người này móc được chiếc giường băng của Tiểu Long Nữ ra ấy chứ?
Tôi đi quanh cái quan tài hai vòng, nhưng không chạm vào nó như mọi lần... Thứ này gây cho tôi cảm giác không tốt, dường như thứ đồ vật ở bên trong không giống như vật chết...
Đinh Nhất thấy tôi do dự thì đi đến bên tôi và hỏi: “Sao thế? Vật này có chỗ nào lạ ư?” Tôi lắc đầu: “Khó mà nói được, chỉ là tôi có cảm giác không tốt lắm...”
“Cảm giác gì?” Đinh Nhất không rõ nên hỏi lại.
Tôi nói với vẻ sâu xa: “Không biết nữa, lúc tôi tới gần, có cảm giác thứ ở bên trong này như còn sống...” Đinh Nhất biến sắc: “Vậy trước tiên cậu đừng động vào thứ này, chờ sư phụ tôi tới xem đã...” Lúc này tôi nghe thấy quản lý Lưu nói với chú Lê bằng giọng thấp thỏm lo âu: “Nếu không phải trông thứ này quá tà môn thì chúng tôi cũng nghĩ tới việc dùng nó để làm mánh lới thu hút khách tham quan rồi.” Chú Lê bảo ông ta không cần lo lắng, tất cả cứ chờ chúng tôi xem xét vật kia rồi nói..
Nhìn quản lý Lưu là biết tay lão luyện, vừa nghe chú Lê nói vậy, ông ta lập tức xoay người dặn dò nhân viên mấy câu rồi kêu tất cả các nhân viên đang làm việc ở đây tạm thời rời khỏi nơi này. Tôi nhìn những người này lục tục rời đi mà cười nói với chú Lê: “Cũng biết đạo lý đấy! Các chú biết nhau nhiều năm rồi à?” Chú Lê ở bên cạnh cầm la bàn vừa đi vừa xem, chú nói với tôi: “Ừ, mấy năm trước nơi này từng đào được một cái hố tuẫn táng, chính chú đã giải quyết giúp họ”. Tôi giật mình hỏi: “Hố tuẫn táng? Gần chỗ này có mộ cổ lớn ạ?” Ai ngờ chú Lê lại lắc đầu: “Không biết, nhưng trong cái hố tuẫn táng đó có khoảng chừng gần trăm đầu người, những người chết hẳn là tù binh...” Tôi nghe xong mà không tự chủ được liếc sang Đinh Nhất một cái, nhưng anh ta vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài hổ phách nằm dưới tấm vải đỏ kia, mặt không có biểu cảm gì, giống như muốn nhìn xuyên qua tấm vải đỏ để xem có cái gì bên trong vậy.
Chú Lê đột nhiên giật tấm vải xuống và nói: “Cách tấm vải thì nhìn cái quả bóng ấy! Muốn xem thì xốc khăn trùm đầu của cô dâu lên mà nhìn cho kỹ...”
Mặc dù chúng tôi đều đã biết hình dáng của vật này qua bức ảnh, nhưng nhìn thấy vật thật vẫn mang đến cho chúng tôi một sự rung động mãnh liệt... Đó là một cỗ quan tài bằng hổ phách hơi mờ, sở dĩ nói nó hơi mờ là bởi vì ở giữa có một khối vật chất màu sắc giống như sáp ong. Cũng bởi vì hình dạng của khối vật chất này mới gây ra cho người ta có cảm giác thứ đồ ở bên trong giống một cỗ thi thể. Tôi giật mình nói: “Mẹ kiếp! Thực sự là hổ phách này, vậy cái này phải dùng bao nhiêu giọt dầu thông mới tạo thành được chứ!” Chú Lê cũng lắc đầu liên tục: “Chú chưa từng nghe thấy có miếng hổ phách nào lớn như vậy, sợ rằng đây không phải là sản phẩm của hiện đại?”
“Khó mà nói... Nhìn cái này cũng không giống như là do thiên nhiên hình thành.” Nói xong tôi định đưa tay ra sờ thử thì bị Đinh Nhất kéo lại: “Chẳng phải cậu vừa nói là có cảm giác không tốt đấy à?”
Tôi nhẹ nhàng thoát khỏi tay anh ta và nói: “Không sao đâu, tôi chỉ cảm giác một chút thôi, nhỡ đâu bên trong chẳng có cái rắm gì thì sao? Anh không biết đấy chứ, bây giờ có rất nhiều kẻ lừa đảo đem một vài viên ngọc giả chôn ở khe núi nào đó, sau đó giả vờ tình cờ móc ra được, rồi tuyên bố với bên ngoài là mình tìm được một khối ngọc thạch có giá trị liên thành, chuyên môn để lừa gạt những người thiếu hiểu biết.” Đinh Nhất hỏi: “Cậu hoài nghi cái này là do nhân tạo?”
Tôi gật đầu, sau đó sờ tay lên... Lúc đầu tôi còn cho rằng mình sẽ cảm nhận được ký ức của tàn hồn đến từ thời thượng cổ nào đó, nhưng sờ tay lên lại không có cảm giác gì, giống như sờ phải một khối nhựa lạnh như băng vậy.
Lúc này tôi đã nắm chắc, bất kể thứ này là gì thì vật bên trong tuyệt đối không phải là thi thể, vì vậy tôi định buông tay ra rồi nói cho họ biết bên trong không phải thi thể.
Nhưng khi tôi ngẩng đầu lên thì thấy chú Lê và Đinh Nhất đang khẩn trương nhìn mình, đặc biệt là Đinh Nhất... Chân mày anh ta nhíu chặt lại, thế là trong đầu tôi liền nảy sinh ý muốn trêu ghẹo, thử hù dọa họ một chút.
Chú Lê thấy tôi để tay lên quan tài mà mãi không thấy động tĩnh gì, bèn muốn hỏi tôi có cảm nhận được gì không, nhưng chú ấy vừa định mở lời thì thấy tôi đột nhiên xanh mặt, nói: “Tay cháu... Tay cháu tại sao không thả ra được!”
Hai người lập tức cả kinh, cho là tôi đã bị dính tay lên vật này, tôi thấy đã đạt được hiệu quả mình mong muốn, thì đắc ý nói với hai người họ: “Không có chuyện gì đâu, chọc mọi người thôi, trong này không phải thi thể, cháu không có cảm giác gì cả.”
Tôi vốn tưởng mình vừa nói lời này ra, là thế nào cũng bị bọn họ đánh cho một trận, nhưng không ngờ, sắc mặt họ chẳng những không thay đổi, mà còn ngày càng khó coi hơn...
Tôi thấy thế thì cười với bọn họ: “Sao vậy? Cháu lừa hai người một lần thôi mà, chẳng lẽ hai người cũng muốn lừa lại cháu à?” Nhưng hai người họ không trả lời tôi, cũng không nhúc nhích, mà nhìn chằm chằm vào cái quan tài bằng hổ phách bên cạnh tôi. Tôi lúc ấy còn nghĩ sao hai người này diễn ăn ý vậy? Giả vờ giống thế cơ chứ! Ai ngờ đúng lúc này đột nhiên tôi nghe thấy Đinh Nhất nói với vẻ vô cùng nghiêm túc: “Đứng làm ồn, Tiến Bảo, cậu từ từ buông tay ra đi...” Tôi thấy vẻ mặt của Đinh Nhất có vẻ không đúng lắm, biết là anh ta không đùa với tôi, thế là tôi bèn nghe lời anh ta từ từ bỏ tay ra khỏi cái quan tài hổ phách, nhưng tôi làm thử thì thấy tay mình đã bị dính chặt vào cái quan tài!
Tôi quay đầu lại thật chậm, sau đó thầm chửi thề... Lúc ấy thậm chí trong lòng tôi còn muốn chết quách đi cho xong, nếu như trên đời này thực sự có “kẻ xui xẻo” bị chơi chết bằng chính câu nói đùa của mình, thì khẳng định kẻ đầu tiên đó chính là tôi.
Tôi thấy trên khối vật chất đục ngầu ở giữa quan tài hổ phách kia đột nhiên xuất hiện nhiều vết nứt nhỏ, có một ít thứ màu đỏ sẫm chạy dọc bên trong như mạch máu đang từ từ lan đến chỗ bàn tay tôi. “Chết tiệt! Đây là thứ gì!” Tôi cảm giác giọng mình rõ ràng hơi run, xem ra người ta không thể thường xuyên làm những chuyện ngu ngốc được! Tôi thấy ở thời điểm cái khối vật chất kia vỡ ra vậy mà lại hơi nhúc nhích như vật sống... nhưng theo chuyển động của nó, cơ thể tôi cũng đột nhiên run lên, giống như rung động lúc trái tim đập, sau đó thông qua lòng bàn tay tôi truyền đến cơ thể vậy. Đó là một loại cảm giác rất khó dùng ngôn ngữ để hình dung, giống như tôi đang tỉnh táo thì bỗng dưng bị điện giật tê tê một chút, mặc dù không quá đau, nhưng lại gây cho tôi rung động đến chết người...
Thân thể tôi lập tức co gập lại như con tôm, bi thảm là tay tôi vẫn dính vào phía trên chiếc quan tài hổ phách không nhúc nhích được, có giằng thế nào cũng không ra. Ngay sau đó là rung động lần thứ hai, lần thứ ba lần lượt xuất hiện, tôi nhất thời có loại cảm giác muốn chết, cảm giác quá con mẹ nó khó chịu!
Đinh Nhất nhanh chóng đưa tay kéo tôi ra, sau đó nhìn kỹ chỗ bàn tay tôi bị dính vào, anh ta quay đầu nói với chú Lê: “Sư phụ, người tới xem thử xem, hình như trong lòng bàn tay cậu ấy có thứ gì đó...”
Chú Lê nhanh chóng qua xem phát hiện mỗi khi tôi dùng sức muốn kéo tay ra, là trong lòng bàn tay tôi lại có vô số tơ máu mắt thường có thể nhìn thấy được đang kéo tay tôi trở về lần nữa.
Qua một lúc lại thêm một lần rung động, tôi bắt đầu choáng váng mơ hồ, ngay lúc tôi gần như sắp bất tỉnh, Đinh Nhất lại bấm một cái thật mạnh bên sườn tôi, giúp tôi nhất thời tỉnh táo lại. “Mẹ nhà anh chứ! Anh không thể ra tay nhẹ một chút được à?” Tôi cảm giác mình đau đến sắp trào nước mắt.
Nhưng Đinh Nhất lại nói với vẻ vô tội: “Không dùng lực thì không có tác dụng, cậu tỉnh táo một chút, đừng có ngất đi!” Tôi vội vàng gật đầu, sau đó dùng tay còn lại vỗ vỗ mặt mình. Ai ngờ tôi đột nhiên cảm thấy khi vỗ vào mặt thì tay tôi có cảm giác ươn ướt, cúi đầu nhìn xuống, móa!! Tôi lại bị chảy máu mũi! Lúc này tôi đã nhũn hết cả người, chẳng có chút sức lực nào, nếu không nhờ Đinh Nhất vừa đỡ vừa kéo thì chắc tôi chỉ có thể treo một tay trên cái quan tài hổ phách này. Thấy tình huống của tôi lúc này rất khẩn cấp, chú Lê không kịp nghiên cứu thứ này là gì bởi vì nếu chú ấy không nghĩ ra biện pháp kéo tôi ra khỏi cỗ quan tài này thì chỉ sợ những tơ máu bên trong sẽ chui vào lòng bàn tay tôi.
Nhưng tôi thấy chú Lê đã thử mấy phương pháp mà hầu như tất cả đều vô dụng, tay tôi vẫn dính chặt trên đó, giống như làn da trong lòng bàn tay tôi mọc ra ở trên đó vậy.
Rung động vẫn còn tiếp tục, máu mũi tôi vẫn không cầm được, có khi chẳng cần chờ đến khi vật bên trong kia chui vào cơ thể tôi, tôi cũng đã chảy máu quá nhiều mà chết rồi...
Tôi chẳng còn chút sức lực nào, toàn bộ cơ thể đều dựa vào Đinh Nhất, một tay Đinh Nhất nắm lấy cổ tay tôi kéo về phía sau. Theo lý mà nói, anh ta dùng sức kéo tay tôi như vậy thì lòng bàn tay tôi lẽ ra phải có cảm giác đau đớn mới đúng, nhưng tôi không có một chút cảm giác nào cả... Hoặc cũng có thể bởi do thân thể tôi chịu ảnh hưởng của các rung động kia, nên không còn cảm giác gì nữa, dù sao nếu phải so sánh giữa đau đớn mà những rung động này mang đến thì chuyện da tay có bị xé rách cũng không tính là gì.
Xé da tay? Đúng rồi, cậu đây không muốn lớp da tay này nữa có được không? Tôi thực sự sắp không chịu nổi nữa rồi, tôi bèn yếu ớt nói với Đinh Nhất: “Dùng dao cắt... Nhanh lên...” Đinh Nhất nghe xong khóe mắt giật một cái, nhưng anh ta nhanh chóng lấy con dao bạc trên người đưa cho chú Lê và nói: “Lúc con dùng sức kéo, sư phụ dùng dao cắt những tia máu kia!” Chú Lê nhận lấy con dao, sau đó ổn định lại, rồi tỉnh táo hô: “Kéo!”
Đinh Nhất nghe hiệu lệnh liền dùng sức, tôi thấy tay mình bị anh ta kéo lên một chút... Ai cũng biết Đinh Nhất có sức lực rất lớn, mười đứa như tôi cũng không đấu lại được anh ta! Nhưng lúc này anh ta cũng phải xuất ra toàn lực, nổi cả gân xanh.
Trong nháy mắt khi tay của tôi bị nhấc lên, chú Lê lập tức cắm con dao vào khe hở, nhưng ai ngờ nhát dao này lại suýt lấy mất cái mạng già của tôi! Chỉ thấy mới vừa rồi lòng bàn tay tôi chẳng có chút cảm giác nào, đột nhiên lại truyền đến một trận đau đớn thấu tim gan!
Nếu những rung động trước đó gây ra đau đớn như kiến gặm nhấm trên xương, thì cảm giác đau lúc này lại giống như dùng dao chặt tay tôi đi vậy, đúng là làm cho tôi được trải nghiệm cái cảm giác thế nào là “đau điếng người”. “A...” Tôi la lên thảm thiết, cả người tôi bị Đinh Nhất kéo từ cái quan tài hổ phách kia ra!
Sau cơn đau dữ dội, trước mắt tôi tối đen, toàn thân không còn chút sức lực. Nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận lỗ mũi mình đang không ngừng chảy máu, vì vậy tôi đành phải dùng một cái tay khác run rẩy đưa lên lau mũi. Thật ra lúc ấy tôi không biết một cái tay khác của mình cũng đang không ngừng chảy máu, cho nên mới cảm thấy toàn thân không còn sức lực.
Lúc này Đinh Nhất dùng dao cắt một miếng vải đỏ, sau đó quấn chặt lên vết thương trên tay phải của tôi, ép thật chặt để cầm máu lại, nhưng mũi tôi vẫn chảy máu không ngừng... Hôm nay tôi còn mặc một chiếc áo phông sáng màu cho nên không khó để tưởng tượng ra cảnh cả người tôi đầy máu trông thảm khốc đến mức nào.
Thật ra chú Lê cũng có chút tay nghề khám chữa bệnh, chú ấy có cách đối phó với tình huống chảy máu mũi không ngừng như của tôi. Nhưng không hiểu sao, chú ấy thử mấy phương pháp mà máu mũi của tôi vẫn không ngừng chảy. Cuối cùng chẳng còn cách nào khác, hai người họ phải đưa tôi đến trạm y tế trong khu danh lam thắng cảnh để nghĩ ra giải pháp, dẫu sao tay tôi cũng còn một vết thương hở cần xử lý.
Lúc đầu Đinh Nhất cõng tôi chạy đến chỗ khu quản lý, quản lý Lưu vẫn luôn chờ bên ngoài thấy vậy thì thất kinh nói: “Đây là... đây là thế nào vậy?” Chủ Lê nghiêm trọng hỏi ông ta trạm y tế ở nơi nào? Quản lý Lưu cũng luống cuống, ông ta duỗi ngón tay chỉ một lúc lâu mới nói ra được phương hướng chính xác.
Tôi yếu ớt nằm trên lưng Đinh Nhất, nhìn máu mình nhỏ từng giọt xuống vai anh ta... Trong đầu tôi nghĩ, lần này chắc là mệnh tôi rồi, nếu máu cứ chảy thế này thì chắc chắn là tôi không thể kiên trì được đến lúc tới bệnh viện. Mà không biết điều kiện của trạm y tế trong khu thắng cảnh này thế nào? Nhưng có dùng đầu gối nghĩ cũng biết chắc không khá mấy đâu...
Ai ngờ lúc này tôi lại nghe được một giọng nói trong vắt nhưng lạnh lùng vang lên: “Không được cõng anh ta như thế, để anh ta xuống rồi ôm đến trạm y tế.”
Tiếp đó tôi bị Đinh Nhất đặt xuống, sau đó anh ta ôm ngang tôi lên... Tuy tôi không có chút sức lực nào, nhưng trong lòng vẫn thấy hơi lúng túng, một thằng đàn ông lớn tồng ngồng như tôi lại bị người ta ôm kiểu công chúa?! Nghĩ đến hình ảnh kỳ lạ đó lại làm toàn thân nổi da gà.
May mà trạm y tế ở cách đó không xa, hơn nữa tôi lại máu me đầy người, chắc trừ tôi ra thì chẳng có ai quan tâm đến việc tôi có bị ôm theo kiểu công chúa hay không.
“Bác sĩ! Bác sĩ!” Giọng nói lo lắng của Đinh Nhất lại vang lên bên tai tôi.
Sau đó thấy một tên đang dùng điện thoại di động đứng lên từ chỗ ngồi, nhưng khi tên đó thấy tình huống của tôi, câu đầu tiên cậu ta nói lại là: “Đưa người này tới bệnh viện dưới chân núi đi.”
Nội tâm tôi lập tức hỏng mất, nghĩ thầm với tình huống như hiện tại, ông đây còn có thể kiên trì được đến lúc tới bệnh viện dưới chân núi thì ông theo họ mi! Nhưng tôi bây giờ đã không còn thừa sức lực mắng người nữa rồi...
Nhưng Đinh Nhất lại không khách sáo với tên kia mà cáu kỉnh hét lên: “Ít con mẹ nó nói nhảm đi! Trước tiên qua xem một chút đã! Trên người cậu ấy không có ngoại thương nghiêm trọng gì, chỉ không cầm được máu mũi thôi!” Tên bác sĩ kia bị Đinh Nhất gầm lên như thế thì cũng đành nơm nớp lo sợ đi tới, sau đó dùng một miếng bông cầm máu đè lên mũi tôi, nhưng lại làm cho tôi không thể thở được, thiếu chút nữa bịt chết ông đây rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com