Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C.1205+1206+1207+1208


Lý Sảnh thấy bên ngoài yên tĩnh như vậy thì bèn đi thẳng vào vấn đề: “Tôi biết cậu có chút bản lĩnh, ngày đó ở đập chứa nước Long Tuyền... Chắc hẳn cậu biết rõ chuyện gì đã xảy ra. Tôi bây giờ không phải dùng thân phận lãnh đạo cũ của Bạch Kiện mà là lấy thân phận một người cha để hỏi cậu, tôi hi vọng cậu có thể cho tôi biết con trai tôi rốt cuộc vì sao lại chết?” Tôi nghe xong liền dùng tay gõ trán, sau đó than nhẹ: “Ngài làm công việc hình sự nhiều năm như vậy hẳn phải biết, sự thật thường rất tàn khốc.”

“Đúng vậy, cậu cũng nói tôi làm hình sự nhiều năm, theo đuổi sự thật là tâm nguyện cả đời của tôi...” Lý Sảnh nói với thái độ kiên quyết.

Tôi thầm cười lạnh, thế chẳng lẽ cha mẹ của Chúc Đan Dương thì không có quyền lợi được biết sự thật à? Dĩ nhiên, ngoài miệng tôi không nói vậy, mà uyển chuyển nói với ông ta: “Tôi rất lấy làm tiếc về chuyện của con trai ngài, nhưng ngài có nghĩ tới, có một số việc có nhân mới có quả, mấy đứa trẻ bọn chúng có kết cục như vậy, có lẽ bởi chúng đã sớm gieo nhân gì chứ?”

Lý Sảnh đặt mạnh chén trà xuống bàn làm nước bắn tung tóe: “Cậu không cần vòng vo với tôi, có lời gì xin cứ nói thẳng.”

Trong đầu tôi nghĩ, ông dám đập bàn với tôi à? Một, tôi không phải cấp dưới của ông, hai, cũng không phải phạm nhân của ông, hôm nay tôi có thể gặp ông ở chỗ này đều là vì Bạch Kiện, nếu không phải nể mặt anh ta thì tôi cũng không muốn nói nhiều với ông thêm một chữ nào.

Nhưng bây giờ không còn cách nào khác, nếu đã đồng ý với Bạch Kiện là gặp mặt ông ta một lần, thì tôi không thể trở mặt với ông ta được, thế là tôi đành kìm nén sự tức giận xuống, sau đó ôn hòa nói với ông ta: “Nếu ngài đã muốn biết chân tướng sự việc, tôi tất nhiên sẽ biết gì nói nấy, nhưng hi vọng sau khi ngài biết chân tướng rồi thì đừng lừa mình dối người nữa, bởi vì có một số việc xảy ra cũng đã xảy ra rồi, cho dù không ai nhìn thấy, cũng không ai có thể chứng minh... Nhưng không có nghĩa là nó không phát sinh.”

“Rốt cuộc cậu muốn nói gì?” Sắc mặt Lý Sảnh âm trầm.

Tôi cũng không muốn vòng vo cùng ông ta nữa, nên dứt khoát nói: “Ngài còn nhớ bể bơi Mùa Xuân mấy năm trước không?”

Lý Sảnh nghe xong, sắc mặt cứng đờ, tôi thở dài: “Ngài không cần trả lời, bởi vì vẻ mặt của ngài đã nói cho tôi biết là ngài nhớ rõ... Nếu ngài còn nhớ, vậy thì còn cần tôi phải nói tiếp không?”

Lý Sảnh nhất thời rơi vào im lặng đáng sợ, người này lòng dạ quá sâu, tôi thực sự không nhìn ra ông ta đang nghĩ gì, nhưng có thể khẳng định, năm đó chắc chắn ông ta đã làm chuyện gì trái với lương tâm, nếu không bây giờ đối mặt với tôi ông ta sẽ không chỉ im lặng như thế.

Một lát sau, cuối cùng Lý Sảnh cũng lên tiếng: “Cậu nói tiếp đi...” Tôi nhìn ông ta một cái, sau đó lạnh lùng nói: “Chân tướng của chuyện xảy ra ở bể bơi Mùa Xuân là gì... Thật ra tôi cũng không thể xác định, tôi chỉ có thể nói với ngài rằng, đó chính là căn nguyên của mọi chuyện, tất cả quả báo đều do việc này bắt đầu.” Lý Sảnh do dự nói: “Người của nhà họ Chúc...”

“Người nhà họ Chúc đã không còn ai, hẳn ngài biết rất rõ điểm này, còn bây giờ ai đang vì họ mà trả thù... tôi cũng không tiện nói. Ngài là lãnh đạo cũ của Bạch Kiện, nếu có thể giúp tôi nhất định sẽ giúp! Nhưng lần trước ở đập chứa nước Long Tuyền hẳn ngài cũng thấy rồi đấy, thiếu chút nữa tôi đã không giữ được cái mạng nhỏ này! Bạch Kiện phải quay về mời Lê đại sư tới mới miễn cưỡng cứu được tôi ra. Nói thật, lúc đó có thể tìm thi thể của mấy đứa trẻ về là tôi đã dốc hết toàn lực rồi! Nhưng tôi tin có người giỏi thì còn có người còn giỏi hơn, ngài trễ nải thời gian với tôi ở đây, thì chẳng bằng suy nghĩ một biện pháp khác.”

Đêm đó tôi đã bày tỏ rất rõ ràng hai ý với lãnh đạo cũ của Bạch Kiện, một là mọi chuyện đều do sự kiện “bé gái chết đuối trong bể bơi” đưa đến, nhưng chi tiết và chân tướng trong đó tôi cũng không rõ lắm. Hai là vị cao nhân ở sau lưng báo thù cho nhà họ Chúc lợi hại hơn tôi quá nhiều, lần trước có thể tìm thấy thi thể của mấy đứa trẻ đúng là may mắn, cho nên đừng tới tìm tôi nhờ hỗ trợ nữa.

Sau khi Bạch Kiện đích thân tiễn lãnh đạo cũ về, tôi mới dám từ phòng làm việc đi ra, tôi vốn tưởng chúng tôi ở bên trong trò chuyện lâu như vậy, tiệc rượu bên ngoài hẳn đã phải giải tán rồi?

Nhưng khi đi ra ngoài thì mười mấy cặp mắt cùng đồng loạt nhìn về phía tôi, làm lòng tôi thấy hoảng sợ... Tôi hơi lúng túng ho nhẹ một tiếng sau đó xoay người đi vào phòng bếp. Vợ Bạch Kiện thấy tôi đi vào, liền cười nói: “Sao cậu vào đây, nơi này không cần cậu hỗ trợ, nhanh ra ngoài ăn cơm đi.” Tôi nghe mà mặt mũi đầy bất đắc dĩ, nói: “Tôi cũng muốn ra ngoài lắm, nhưng mấy tên ngoài kia cứ nhìn tôi với ánh mắt là lạ, cứ như ông đây bị lãnh đạo của bọn họ quy tắc ngầm ấy.” Vợ Bạch Kiện cười phá lên: “Tiến Bảo, cậu thật buồn cười, chẳng trách cậu lại thành bạn của lão Bạch! Đi thôi, tôi với cậu ra ngoài ngồi một lát, thế đã được chưa?”

Vợ Bạch Kiện xuất hiện làm bầu không khí trong phòng khách lại náo động, mọi người bắt đầu lấy lại tinh thần, lại bắt đầu nâng ly cạn chén.

Lúc này Bạch Kiện cũng từ ngoài trở về, anh ta thấy nhà đã khôi phục náo nhiệt thì không nói gì nữa, tiếp tục cùng mọi người uống rượu... Đêm hôm đó tất cả mọi người đều uống rất vui vẻ, ngay cả người có tửu lượng cực cao như Đinh Nhất mà cuối cùng cũng có phần say rượu. Tôi lúc ấy vô cùng vui mừng vì mình phải kiêng rượu, nếu không tôi chẳng biết mình sẽ uống thành cái dạng gì đâu! Đương nhiên, sở dĩ Đinh Nhất uống nhiều rượu như vậy hoàn toàn là bởi vì anh ta giúp tôi cản rượu, hai chiến sĩ do Bạch Kiện sắp xếp đã thua trận từ lâu.

Nửa trận trước, mọi người đều thi nhau uống với Bạch Kiện, nhưng sau khi lãnh đạo của họ đi về, bọn họ đều chĩa mũi dùi sang phía tôi, Bạch Kiện dù có lòng giúp tôi cản rượu, nhưng tiếc thay lúc đó anh ta cũng ngồi không vững rồi, cho nên cũng chẳng làm gì được, vì vậy mà phòng tuyến cuối cùng của tôi chỉ còn Đinh Nhất. Thật ra lúc bữa cơm vừa kết thúc, tôi vốn không nhìn ra Đinh Nhất đã uống say, anh ta trông chẳng có vẻ gì khác lúc bình thường, bước chân vẫn vững vàng, giọng nói vẫn lạnh nhạt... Nhưng ai biết được, sau khi vẫy tay tạm biệt tất cả mọi người, anh ta đột nhiên đứng bất động tại chỗ, lúc ấy tôi giật cả mình, còn cho là anh ta cảm giác được gần đó có nguy hiểm gì chứ? Kết quả là một lát sau anh ta mới nói với vẻ sâu xa: “Đón xe về đi, tôi uống say rồi.”

Mới đầu tôi còn không hiểu Đinh Nhất nói uống say là say tới mức độ nào, nhưng rất nhanh tôi phát hiện anh ta đã không thể đi bộ bình thường được...

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Đinh Nhất say, lúc ấy nếu không phải tôi dùng toàn bộ sức lực từ thời còn bú mẹ đỡ lấy anh ta, tôi thật sự muốn mở điện thoại ra để quay lại màn “Đá phá trời” này của anh ta.

Sự thật chứng minh, tính cách sau khi uống rượu của Đinh Nhất tốt hơn nhiều so với tôi. Tôi cứ tưởng rằng người vốn kiệm lời như anh ta khi say sẽ nói nhiều, nhưng kết quả lại làm tôi phải thất vọng, anh ta còn ít nói hơn so với bình thường, gần như là không nói gì. Tuy Đinh Nhất không say đến nỗi không bước đi nổi, nhưng anh ta giống như đang cố tình dựa hết toàn bộ trọng lượng cơ thể vào tôi vậy! Tôi đỡ anh ta lảo đảo đến vệ đường đón xe, may là cuối cùng cũng nhét được anh ta vào một chiếc taxi.

Sau khi về đến nhà, tôi tức giận quẳng anh ta lên salon, sau đó mệt mỏi ngồi bệt xuống bên cạnh, nếu không nể tình trước kia mỗi lần tôi say đều do anh ta phục vụ, thì tôi đã ném anh ta lên giường rồi mặc kệ từ lâu rồi. Tôi nhẹ giọng nói bên tai anh ta: “Đinh Nhất? Anh có thể nghe thấy tôi nói không?”

Đinh Nhất nhắm mắt, nặng nề phun ra hai chữ: “Có thể...”

Tôi không nhịn được cười, nói: “Đệch! Anh đúng là tích chữ như vàng! Xem ra sau này anh cũng nên kiêng rượu như tôi mới được.”

Đinh Nhất nghe thế thì hừ một tiếng, tiếp tục nhắm mắt giả chết... Lúc này tôi đột nhiên nảy sinh ý xấu muốn trêu anh ta, tôi nằm sấp bên tai anh ta và nhỏ giọng hỏi: “Đinh Nhất, bạn gái mối tình đầu của anh là ai?”

“Không có...” Đinh Nhất nỉ non.

Lúc ấy tôi thật hoài nghi không biết anh ta có hiểu tôi hỏi gì không, thế là tôi tiếp tục chơi trò “Rượu vào nói thật”, muốn moi ra từ miệng anh ta một chút lịch sử đen tối mà tôi không biết.

“Mấy tuổi thì anh không đái dầm nữa?”

“Không biết.” Tôi suýt không nhịn được cười... “Vậy bạn thân nhất của anh là ai?” Tôi tràn đầy tự tin rằng anh ta nhất định sẽ nói tên mình, nhưng ai ngờ anh ta im lặng một lúc rồi đột nhiên nói: “Tôi không có bạn bè..” Tôi nghe vậy thì thấy trong lòng không thoải mái, cái gì gọi là không có bạn bè? Vậy tôi là ai? Thế là tôi lại hỏi tiếp: “Vậy có người anh em tốt nào không?” “Không có...” Câu trả lời lạnh băng lần nữa phát ra từ miệng anh ta, lòng tôi lập tức như bị người ta ném vào tủ lạnh vậy, đông cứng... Chậm một chút, tôi ôm tâm tình khó chịu hỏi một vấn đề cuối cùng: “Vậy trong cuộc sống của anh có người nào là quan trọng nhất không? Ví dụ như sư phụ của anh chẳng hạn?”

Nghe câu hỏi này của tôi, Đinh Nhất chợt ngồi dậy từ salon, đôi mắt đen như mực đảo xung quanh một vòng, cuối cùng anh ta chậm rãi giơ tay chỉ vào mũi tôi và nói: “Cậu!” Anh ta gục xuống salon ngủ tiếp, còn lại tôi ngồi đó trợn tròn mắt há hốc mồm...

Con ma men này có ý gì vậy? Người quan trọng nhất là tôi? Nhưng tôi ở trong lòng anh ta chẳng dính dáng gì đến bạn bè, anh em, hay người yêu gì cả? Làm sao lại có loại trả lời như thế này? Vậy rốt cuộc trong lòng anh ta, tôi ở vị trí nào?

Đêm hôm ấy, vấn đề này cứ quấy rầy tôi mãi, nói thật, biết Đinh Nhất lâu nay, tôi thật lòng xem anh ta là bạn thân, là người anh em tốt nhất, nhưng hôm nay nghe anh ta say rượu phun ra “lời nói thật”... Trong lòng tôi thất thời có muôn vàn cảm xúc!

Suy nghĩ về những chuyện chúng tôi đã cùng trải qua, nói không khoa trương, ở thời điểm nguy hiểm nhất, Đinh Nhất luôn là hậu thuẫn kiên cố nhất của tôi, chúng tôi thậm chí có thể chết vì đối phương. Tôi luôn cho rằng tình nghĩa giữa hai chúng tôi được ngầm hiểu lẫn nhau, chỉ cần một ánh mắt là Đinh Nhất có thể liều mạng phối hợp ăn ý với tôi... Nhưng cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng nghĩ qua đây là vì cái gì? Bởi vì tôi cảm thấy trong lòng mình, Đinh Nhất chính là anh em sống chết có nhau, từ lúc quen biết anh ta đến giờ, giữa chúng tôi vẫn luôn cho đối phương cảm giác như thế... Nhưng vừa rồi nghe anh ta nói ở trong lòng anh ta không có người yêu, không có bạn bè, cũng chẳng có anh em? Vậy anh ta coi tôi là cái gì? Chắc không phải là chị em tốt đấy chứ? Có phải tình nghĩ giữa chúng tôi bấy lâu nay đều do một mình tôi tự biên tự diễn ra?

Một đêm không chợp mắt, tôi xoa đôi mắt thâm quầng ngồi dậy, trải qua một đêm suy nghĩ miên man, tôi vẫn không rõ Đinh Nhất nghĩ gì trong lòng.

Tôi thấy Đinh Nhất vẫn ngủ trên ghế salon, tư thế không hề thay đổi... Tôi vội vàng đi qua kiểm tra thì phát hiện chân mày của anh ta nhíu chặt lại, không hề có dấu hiệu muốn tỉnh dậy. Móa! Không phải là bị ngộ độc cồn đấy chứ? Tôi sợ hãi, vội vàng gọi anh ta: “Đinh Nhất? Anh thấy thế nào? Có khó chịu ở đâu không?” Nhưng tên này không có chút phản ứng nào, tôi luống cuống chân tay, vội vàng đẩy anh ta một cái, nhưng ngoài việc vẫn hô hấp đều đều thì anh ta không còn phản ứng nào khác. Không còn cách nào khác, tôi đành phải gọi cho chú Lê, tiếc thay cái lão thầy bói này đang ra ngoài làm việc, chú ấy hỏi qua tình hình của Đinh Nhất, sau đó bảo tôi trước tiên không cần lo lắng, hẳn là anh ta vẫn chưa giã rượu thôi.

Suy nghĩ lại mới nhớ, thật không biết hôm qua Đinh Nhất đã giúp tôi cản bao nhiêu rượu, cả rượu đỏ, rượu trắng rồi bia... Không biết có bị ngộ độc rượu không nữa? Ngay lúc tôi đang do dự có nên gọi 120 hay không thì đột nhiên tôi nghĩ đến cái cô Ngô An Ni kia không phải học y sao? Tôi vội vàng cầm điện thoại gọi cho cô ấy, thật may là con bé này mặc dù bình thường rất cao ngạo lạnh lùng, nhưng khi vừa nghe tôi nói có bệnh nhân cần giúp đỡ là cô ấy không nhiều lời, hỏi địa chỉ rồi chạy tới.

Vì trong điện thoại tôi đã nói cho cô ấy biết Đinh Nhất tối hôm qua uống rất nhiều, vì vậy cô ấy đem một ít thuốc Đông y tới, sau đó làm cho Đinh Nhất một bát thuốc giải rượu... Sau khi nấu xong, tôi với Ngô An Ni dốc hết sức lực cũng không cho Đinh Nhất uống được, cái tên Đinh Nhất đáng chết này làm thế nào cũng không chịu há mồm.

Cuối cùng Ngô An Ni thấy cứ tiếp tục thế này thì không được, bèn lạnh lùng nói: “Nếu không cho anh ấy uống được, thì chỉ còn cách đưa đi viện truyền nước, nếu để lâu quá sẽ nguy hiểm...”

Ai ngờ ngay lúc chúng tôi đang định chuẩn bị đưa con ma men này đến bệnh viện thì anh ta đột nhiên động mí mắt, sau đó tỉnh lại. Nhưng lúc này Đinh Nhất chưa tỉnh rượu hoàn toàn, ánh mắt anh ta vẫn hơi mê mang.

Tôi vội vàng bê thuốc giải rượu tới: “Tổ tông của tôi ơi, ngài uống một hớp giúp tôi đi?” Đinh Nhất nhìn tôi một cái, rồi lại nhìn bát thuốc đen sì trong tay tôi, sau đó đưa tay nhận lấy uống một hơi! Tôi thấy Đinh Nhất cuối cùng cũng đã uống thuốc giải rượu, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng không biết có phải thuốc giải rượu này khó uống hay không, mà sau khi uống xong, mặt Đinh Nhất lập tức làm ra biểu cảm muốn ói...

Tôi thấy vất vả lắm mới cho anh ta uống thuốc giải rượu được, không thể để anh ta phun ra, thế là tôi vỗ lưng vuốt ngực, giúp anh ta nuốt xuống.

Tôi nhìn vẻ mặt say rượu của Đinh Nhất và hỏi: “Bây giờ cảm giác thế nào?” Anh ta lắc đầu: “Đầu choáng váng."

Tôi khẽ cười: “Là một tiền bối có thâm niên từng say rượu, tôi có thể nói cho anh biết, đây là phản ứng bình thường sau khi say.” Tôi vẫn chưa nói cho Đinh Nhật biết những lời anh ta nói khi say rượu hôm đó, tuy tôi không biết mình là gì trong lòng anh ta... Nhưng không bởi vì vậy mà có thể xóa bỏ toàn bộ những thời gian chúng tôi cùng vào sinh ra tử với nhau.

Theo như lời nói của cái tên nam không ra nam, nữ không ra nữ - Kim phu nhân thì Đinh Nhất vốn là người mất đi một phách, nên trên phương diện tình cảm có chỗ thiếu khuyết so với người bình thường, vì thế tôi cần gì phải để trong lòng chuyện Đinh Nhất coi tôi là gì?

Tôi thấy sau khi uống bát thuốc giải rượu, trạng thái của Đinh Nhất đã bắt đầu tốt lên, tôi liền vội vàng gọi điện thoại đặt ba phần bữa sáng bên ngoài về, dù gì Ngô An Ni cũng chạy tới đây từ lúc sáng sớm, chắc chắn cô ấy cũng chưa ăn sáng. Nhưng hình như Đinh Nhật không muốn ăn gì cả, anh ta ăn được một miếng hoành thánh rồi không ăn tiếp nữa... Ngược lại con bé Ngô An Ni không khách sáo ăn sạch một bát hoành thánh. Tôi nhìn đồng hồ, cũng khó trách, giờ cũng sắp đến trưa rồi, chắc cô ấy cũng sắp chết đói?

Tuy tôi có lòng muốn giữ con bé này lại ăn trưa, nhưng lại sợ cô ấy từ chối, đang do dự thì tôi thấy cô ấy đeo túi lên chuẩn bị đi về. Trong tình thế cấp bách, tôi nói luôn: “Em phải đi bây giờ à? Nhỡ một lát nữa Đinh Nhất lại thấy không thoải mái thì phải làm thế nào? Em là một bác sĩ dự bị thì phải ở lại quan sát bệnh nhân thêm chút nữa chứ?” Nghe tôi nói vậy, sắc mặt Ngô An Ni hơi khó coi, cô ấy cau mày trừng mắt lườm tôi... Ngay tại lúc tôi nghĩ cô ấy sẽ trở mặt đi ngay, thì cô ấy lại ném cái túi đeo trên lưng xuống và nói: “Được rồi, vậy tôi đợi thêm hai giờ, vì buổi chiều tôi còn có giờ học.” Tôi nghe vậy thì vui mừng lắm: “Vậy em muốn ăn cái gì không, tôi đi ra ngoài mua!” Ngô An Ni sầm mặt, nói: “Cám ơn, không cần, tới bây giờ chỉ cần trông coi bệnh nhân của tôi là được rồi...” Chắc Đinh Nhất cũng đoán được tâm tư của tôi, bèn ho nhẹ hai tiếng rồi nói: “Làm một bệnh nhân cần được chăm sóc, có phải cậu nên quan tâm xem trưa nay tôi muốn ăn gì không?”

Tôi đỏ mặt: “Vậy tôi làm món sở trường mì gói cho anh nhé!”

“Cậu đúng là không có lương tâm thật đấy nhỉ? Lúc trước cậu uống say, tôi bao giờ cũng hầu hạ cậu cơm nước đàng hoàng.” Đinh Nhất oán trách.

Lúc này tôi mới nhớ ra, hình như từ đêm qua đến giờ Đinh Nhất vẫn chưa ăn gì, tôi đành chấp nhận đi vào phòng bếp, lấy nồi chuẩn bị nấu cho anh ta một ít cháo trắng. Nói thật, kỹ thuật nấu ăn của tôi không bằng Đinh Nhất, ngoài món mì gói, tôi chỉ biết nấu thêm cháo trắng thôi.

Bởi vì tôi nhớ khi còn bé, chỉ cần tôi ốm là miệng lại nhạt nhẽo, mẹ sẽ nấu cho tôi một bát cháo đặc, sau đó cắt thêm cho tôi mấy miếng thịt hộp... Mùi vị đó ngon biết bao. Từ khi... bố mẹ không còn nữa, tôi không được ăn món cháo trắng với thịt hộp nữa. Nếu không phải hôm nay Đinh Nhất lần đầu sinh “bệnh”, tôi cũng không nhớ tới làm món này. Trong hai giờ Ngô An Ni ở lại, tôi dùng nửa giờ để nấu cháo trong bếp, sau khi làm xong, tuy tôi không chắc cô ấy có ăn không, nhưng tôi vẫn lấy cho cô ấy một bát. Có lẽ đến ngay cả Đinh Nhất cũng không ngờ tôi lại thật sự vào bếp nấu cháo trắng, nên anh ta giật mình, nói: “Có phải cậu vừa lẻn ra ngoài mua đúng không?”. “Chó má, đây là ông Trương tôi đây đặc biệt nấu cho bệnh nhân đấy được không? Lúc còn bé, mỗi lần bị bệnh tôi đều không muốn ăn cơm, nhưng chỉ cần mẹ tôi nấu cháo trắng ăn với thịt hộp là tôi sẽ ăn rất ngon miệng. Chẳng qua là không biết tôi nấu có giống với vị mẹ tôi từng làm không thôi...” Tôi càng nói, giọng càng nhỏ đi. Cuối cùng không nói tiếng nào nữa, bê bát cháo ngồi xuống.

Đương nhiên Ngô An Ni không thể biết vì sao tôi đột nhiên lại tâm trạng như thế, cho nên tôi cũng không mong chờ cô ấy sẽ nói những lời an ủi tôi. Còn Đinh Nhất dù biết... nhưng tin tôi đi, cách thức an ủi của anh ta chẳng khác gì không an ủi cả.

Nhưng tôi không ngờ người lên tiếng trước lại là Ngô An Ni, cô ấy vừa húp cháo vừa nói: “Mùi vị không tệ, không ngờ tên thầy bói nhỏ như anh lại còn có tay nghề như vậy...”

Nhưng tôi không nghe ra là cô ấy đang khen mình nấu cháo ngon, ngược lại trọng tâm đặt ở ba chữ “Thầy bói nhỏ”!! “Tôi nói đại tiểu thư Ngô này, cô và tôi không quen, dựa vào cái gì mà cô gọi tôi là thầy bói nhỏ?” Tôi không phục. Ai ngờ Ngô An Ni hừ lạnh: “Đừng tưởng lần trước tôi không biết anh đến khu thắng cảnh Thanh Long làm gì, chắc chắn là làm mấy việc mê tín dị đoan, nhưng mà làm hỏng việc nên mới khiến mình bị thương!”

Mới vừa rồi tôi còn chìm đắm trong sự ưu tư của việc nhớ thương mẹ, kết quả bị câu nói của Ngô An Ni làm cho tức giận nhất thời quên mất cả thương cảm, tôi bực mình nói: “Cô... Cô, cô đúng là tuổi trẻ dốt nát!” Đinh Nhất ở bên cạnh không ngờ tôi lại nói một câu như vậy thì bật cười: “Được rồi, cháo này cậu nấu đúng là không tệ, tôi ăn xong dạ dày rất thoải mái...” Vốn tôi còn muốn lý luận mấy câu với Ngô An Ni, nhưng nghe Đinh Nhất nói vậy, trong lòng tôi thấy thoải mái hơn một chút, thế mà không ngờ con bé kia đột nhiên đứng dậy, cầm túi lên rồi đi, còn chẳng chào tôi lấy một tiếng...

Tôi cảm thấy trong lòng nổi lên cơn giận dữ không lý do, những thiện cảm khó hiểu trước đó với cô ấy đều bị quăng đến Bắc Băng Dương!! Thật không biết con bé này có tính khí như ăn phải thuốc súng ấy, làm sao mà sống được đến bây giờ nhỉ?!

Ngoài miệng tôi nói với vẻ tức giận: “May cô ta là con gái, nếu không thế nào tôi cũng phải đánh cho một trận!”

Đinh Nhất vỗ vai tôi và nói: “Tôi thấy hay là thôi đi? Cậu không xử lý được cô gái này đâu...”

Tôi như bị nói trúng tim đen, vội ngẩng đầu thanh minh: “Ai muốn xử lý cô ta chứ... cho tôi năm triệu tôi cũng chẳng thèm làm!” Đinh Nhất thở dài, nói: “Cậu xong rồi! Không phải là cậu thích cô ấy rồi đấy chứ? Tôi thấy hay là tối nay đến gặp sư phụ để thầy mở cho cậu một quẻ đi, xem có phải gần đây sao Hồng Loan của cậu sáng không.”

Tôi nghe mà lòng phiền não, nghĩ thầm mình làm sao vậy? Mình đã từng thấy rất nhiều người đẹp, mấy cô mặt sáng dáng xinh còn thấy cả nắm, tại sao tôi lại có cảm giác với cái con bé chưa tới mét sáu này?

Buổi tối, tôi và Đinh Nhất đến nhà chú Lê, chú ấy biết trước là buổi tối chúng tôi sẽ đến nên đã nấu sẵn canh gà lộc nhung đại bổ cho tôi... Nhưng khi tôi nhìn thấy một lớp váng mỡ gà trên canh, trong lòng tôi hơi bài xích.

Nhưng nghĩ đến chuyện chú Lê đã bỏ ra mấy giờ mới làm được, tôi lại không dám không uống... Cuối cùng tôi không thể làm gì khác hơn là đưa cổ ra, nhắm mắt nhắm mũi uống. Chú Lê thấy tôi uống như vậy thì trừng mắt với tôi và nói: “Cái đồ vô ơn này khó uống như thế cơ à? Lộc nhung là đồ tốt đấy vừa bổ máu, vừa bổ thận.”

Tôi nghe xong vội vàng sờ lỗ mũi của mình: “Sẽ không bổ tới mức chảy máu mũi chứ ạ?”

“Làm sao có thể. Chú cho vào đâu có nhiều, chỉ vừa đủ thôi... Được rồi, có nói cháu cũng không hiểu, chỉ cần cháu nghe lời, cho cháu uống gì thì cháu uống cái đó là được! Như vậy mới có thể bù lại lượng máu đã mất!” Chú Lê lên mặt dạy dỗ giống mấy bà dì. Tôi gật đầu như gà mổ thóc: “Vâng vâng, chú nói thế nào thì chính là thế ấy.”

Chú Lê nhận lấy cái bát không trong tay tôi, sau đó đột nhiên nhìn tôi rồi nói: “Ơ này, nhìn tướng cháu đúng là có sao Hồng Loan đang chiếu thật! Cháu chờ đó, chú bói cho cháu một quẻ...”

Thật ra trước đó chú Lê đã tính cho tôi rồi, chú nói tôi lục thân duyên cạn, cô tịch cả đời, mệnh ngũ tệ tam khuyết chắc chắn sẽ không xuất hiện tình huống sao Hồng Loan này được... Nhưng hôm nay chú ấy thấy mặt tôi dường như hơi có thay đổi, xem ra số mạng con người cũng chưa chắc không đổi cả một đời.

Thật ra trước nay tôi vẫn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện muốn thành gia lập nghiệp, bởi vì tôi thật sự sợ liên lụy con gái nhà người ta, cho nên dù gặp được cô gái có điều kiện tốt, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ tới phương diện kia. Nhưng không biết bây giờ tại làm sao tôi lại động lòng với con bé Ngô An Ni chết tiệt kia, rồi còn bắt đầu hâm mộ Bạch Kiện... Thậm chí buổi tối lúc tôi ngủ không yên, suy nghĩ lung tung, tôi còn nghĩ nếu thực sự có một ngày như thế, tôi sẽ mua thêm một căn hộ nhỏ, sau đó sang tên căn nhà hiện tại cho Đinh Nhất.

Lúc này thấy chú Lê lắc mạnh mai rùa trong tay, sau đó đổ tất cả đồng tiền bên trong ra... Nhưng sau đó chú ấy xem quẻ rồi nhìn mặt tôi thật lâu mà không nói gì, tôi thấy vậy, trong lòng nóng nảy hỏi: “Sao thế ạ? Quẻ của cháu có điểm gì không tốt à?” Chú Lê vô cùng nghi hoặc, nói: “Quẻ của cháu so với trước đây không có thay đổi gì nhiều, cũng không thấy có sao Hồng Loan chiếu, không những thế, thời gian tới chỉ sợ cháu có kiếp nạn, mà còn là kiếp nạn sinh tử...” Tôi thấy vẻ mặt nghiêm túc của chú Lê tuyệt đối không giống như đang đùa giỡn, thế là tôi khẩn trương nói: “Không thể nào, chẳng phải vừa rồi chú nói là mặt cháu hình như có dấu hiệu sao Hồng Loan chiếu sao? Tại sao nhanh vậy mà đã thay đổi rồi, chú tính toán có đúng không vậy?” Chú Lê cầm cái quạt gấp nâng cằm tôi lên, cẩn thận quan sát gương mặt tôi... Một lát sau lại thấy chú ấy lắc đầu, nói: “Quái lạ?! Nhìn cháu sắc mặt hồng hào, ánh mắt có hoa đào, mặt hàm ý xuân, vừa nhìn là biết đang phải lòng ai đó. Nhưng căn cứ vào quẻ bói thì cháu là người phàm có tinh sát, lại là mệnh đồng tử, bát tự thuần âm, định trước là cung phu thê ảm đạm, nhân duyên nông cạn...”

Tôi thực sự không muốn nghe chú Lê nói thêm nữa, bèn vội vàng ngắt lời chú ấy: “Được rồi, được rồi, cháu biết rồi, ý chí chính là cháu thuộc mệnh Thiên Sát Cô Tinh!”

Thế mà lão thầy bói này lại gật đầu nói với tôi: “Cháu biết thì tốt... Mệnh cách của cháu chính là như thế. Còn vì sao gương mặt cháu lại có biến hóa, thì e là chỉ có thể hỏi trong lòng cháu có phải gần đây cháu đã phải lòng với ai không? Đừng trách chú đây không nhắc nhở cháu! Cung vợ chồng của cháu ảm đạm, nhân duyên cạn, không có nghĩa là không gặp ai cả, nhưng có gặp thì cuối cùng cũng không có kết quả tốt đâu... Nếu đã như vậy thì thà đừng lãng phí thời gian qua lại từ đầu.”

Mặc dù chú Lê nói đúng trọng tâm, nhưng trong lòng tôi vẫn thấy hơi không cam lòng, dù gì tôi cũng là một thằng đàn ông bình thường, thỉnh thoảng gặp những cặp đôi đi trên đường... trong lòng cũng thấy hơi hâm mộ. Nói thật, nếu như bảo trong lòng tôi không thể có chút mong muốn nào thì là giả.

Trước đó tôi luôn nghĩ số mệnh tôi không tốt, cho nên không thể gieo họa cho người khác được, thật ra đó đều là lừa gạt mình thôi, bởi vì tôi căn bản chưa từng gặp được người có thể làm tôi động tâm... Mặc dù bây giờ tôi đối với Ngô An Ni cũng không đến mức không phải cô ấy thì không lập gia đình, nhưng đúng là tôi có cảm giác thích cô ấy.

Cái ý nghĩ này giống như một đốm lửa nhỏ vậy, luôn âm ỉ thiêu đốt trái tim chưa từng nói chuyện yêu đương kia của tôi, cảm giác này đúng là không dễ chịu chút nào...

Chú Lê thấy tôi có vẻ mặt cô đơn thì an ủi tôi: “Thật ra đàn ông con trai trí ở bốn phương, mặc dù người như chúng ta sẽ không có được hạnh phúc giống như những người bình thường khác, nhưng không có nghĩa là chúng ta sẽ cô đơn đáng thương cả đời... Cháu còn trẻ, ngày tháng sau này còn dài, cháu còn rất nhiều thời gian để đi thể nghiệm nhiều thứ tốt đẹp khác ngoài tình yêu.”

Tôi nghe cũng cảm thấy chú Lê nói có lý, nhìn chú ấy thì biết, cả đời không có phụ nữ, sống một mình không phải rất thoải mái tự tại đây sao! Thật ra tôi cũng chưa có gì với Ngô An Ni, dù sao chúng tôi cũng mới gặp mặt có hai lần, mà lần nào cô ấy cũng đều trưng mặt lạnh với tôi, thế thì có thể có gì được chứ?! Được rồi... Xoắn xuýt cái loại chuyện này thì còn chẳng bằng đi kiếm thêm ít tiền, nhanh chóng hướng đến cuộc sống “phóng túng” xa hoa lãng phí mới là con đường đúng đắn!!

Chú Lê biết chuyện này tôi phải tự mình nghĩ thông mới được, vì vậy chú ấy không nói gì nữa mà quay vào trong nhà trong, cầm ra một tập tài liệu đưa cho tôi: “Có việc này, chú đã xem qua, không có khó khăn gì nhưng cũng khá béo bở...”

Tôi có hứng thú ngay, vội nhận tập tài liệu và nói: “Tìm xác ạ?” Chú Lê lắc đầu: “Không phải, cũng chưa thể nói có khó khăn hay không, ngày mai chúng ta qua đó xem thử, hẳn là có thể giải quyết được...” Tôi nghe xong vội mở ra xem, thì ra là một tòa cao ốc mới mở bán gần đây xảy ra chút vấn đề, trong công ty có mười lăm cô nhân viên môi giới nhà đất thì có tám người liên tiếp bị thương, dẫn đến việc vào ngày tòa cao ốc mở bán thì chẳng còn mấy nhân viên nữa. Tám người này không phải bị thương cùng một lúc, các cô gái này đều bị thương bởi những tình huống không ai ngờ tới, mức độ bị thương của tám người này cũng không giống nhau, có người bị thương nhẹ, nghỉ ngơi ba đến năm ngày là không sao... Nhưng cũng có người đã bị tàn phế, tình huống vô cùng nghiêm trọng. Nếu chỉ có một vài cô nhân viên bị tai nạn thì có thể coi là chuyện trùng hợp, đúng là bình thường! Nhưng nếu các nhân viên của cùng một tòa nhà liên tiếp bị thương thì đúng là không giải thích được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com