Chương 42: Tối nay được không?
"Tôi đang giải thích kịch bản cho cô." Đạo diễn bị Hạ Băng Băng quát lên như vậy, cảm thấy rất mất mặt, nếu không phải vì Hạ Băng Băng có hậu thuẫn mạnh mẽ, ông ta không muốn dây dưa với người như vậy, ông thật sự không muốn hợp tác.
Hạ Băng Băng nhận ra mình đã hiểu lầm ý của đạo diễn, cô cảm thấy tất cả ánh mắt đều tập trung vào mình, đột nhiên ngượng ngùng không quen với sự chú ý này, cô nói với giọng không mấy vui vẻ: "Được rồi, tôi biết rồi!"
Katie đang đứng trước mặt Tạ Kiều, cô lạnh lùng hừ một tiếng, nói nhỏ: "Thật đúng là có tật giật mình."
Tạ Kiều không biểu lộ gì, giả vờ như không nghe thấy lời của Katie, cô không muốn gây thù chuốc oán, làm tốt công việc của mình là đủ. Cô nhìn vào ánh đèn sân khấu, cảm thấy đằng sau ánh sáng đó chắc chắn có rất nhiều khó khăn, nó thu hút sự chú ý của mọi người, tự nhiên cũng phải chịu sự bàn tán của mọi người. Trăm người trăm cái miệng, không ai có thể tưởng tượng được người khác sẽ nói gì mình sau lưng.
Do liên tục diễn xuất không tốt nên đạo diễn buộc phải ngừng quay. Dù diễn đi diễn lại không biết bao nhiêu lần, thế nhưng Hạ Băng Băng vẫn không thể lột tả được cảm xúc của nhân vật. Bởi lẽ vốn dĩ cô ta thực không phù hợp để vào vai một người con gái đáng thương và nhu nhược.
Đạo diễn cũng không biết nói gì thêm, không còn tâm trạng để tiếp tục quay phim, nên quyết định kết thúc sớm buổi làm việc.
Tạ Kiều nhìn đồng hồ, mới chỉ 4 giờ chiều, đột nhiên nhớ lại việc mình đã hứa với Tân Hải Thần, nghĩ rằng nếu về sớm như vậy, Hạ Băng Băng có thể sẽ đi tìm Giang Thần Vũ, nên anh ta sẽ không có thời gian để ý đến cô. Nghĩ đến đây, cô liền gọi điện cho Tân Hải Thần.
"Tiểu Kiều, là em à? Có việc gì sao?" Tân Hải Thần nhận được cuộc gọi của Tạ Kiều, rất phấn khích.
"Là tôi" Tạ Kiều không hiểu tại sao mỗi lần Tân Hải Thần nghe thấy giọng nói của mình, đều có phản ứng cảm mạnh mẽ như vậy.
"Cuối cùng em cũng nhớ đến anh, anh rất vui." Tân Hải Thần nói một cách hào hứng, như thể Tạ Kiều gọi điện cho anh là một việc hiếm có, cảm thấy vui vẻ.
"Tuần trước anh nói muốn cùng Hình tổng ăn cơm, tối nay được không?" Một ngày u ám qua đi, như thể chỉ cần nghe thấy giọng nói này, mọi buồn phiền đều tan biến. Tạ Kiều bỗng có suy nghĩ này, đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
"Được chứ, đương nhiên được." Tân Hải Thần đồng ý ngay lập tức.
"Anh không hỏi Hình tổng sao?" Tạ Kiều cảm thấy hơi lạ, rõ ràng đây là việc để tạ lỗi với Hình Hoà, nhưng Tân Hải Thần lại đồng ý ngay mà không cần hỏi ý kiến anh ta.
"Ừm..., anh ấy đương nhiên là có thời gian." Giọng nói Tân Hải Thần có vẻ hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn cho Tạ Kiều một câu trả lời khẳng định.
"Ồ, được rồi." Tạ Kiều không quan tâm trong lời nói của Tân Hải Thần có chút do dự, cô chỉ muốn giải quyết nhanh việc này, cô không muốn dây dưa quá nhiều với Tân Hải Thần, và hơn nữa, chuyện này không thể để Giang Vũ Thần biết.
Mặc dù hiện tại anh ta đang say đắm Hạ Băng Băng, nhưng mọi hành động của Tạ Kiều vẫn sẽ ảnh hưởng đến Giang Vũ Thần
Đối với Tạ Kiều, sở dĩ cô ảnh hưởng đến Giang Vũ Thần hoàn toàn là do bản năng chiếm hữu của anh ta. Đàn ông đều như vậy, khi có một thứ gì đó đẹp đẽ trước mắt, bản năng chiếm hữu sẽ khiến họ phát điên, dù cuối cùng có thể vứt bỏ, nhưng họ vẫn muốn chiếm lấy thứ đó một cách độc đoán, cũng không muốn trao cho người khác.
Tạ Kiều hiện tại khi ở cạnh Giang Thần Vũ cũng vậy, cô cảm thấy rõ ràng rằng dù hai người có quay lại với nhau, cũng sẽ không còn hòa hợp như trước đây, thật khó để giải thích.
Nếu nói giữa Tạ Kiều và Giang Thần Vũ vẫn còn có mối liên hệ gì, thì đó chính là tình cảm mười năm qua, thói quen mười năm, không thể dễ dàng buông bỏ, vì cả hai đã trở thành thói quen của nhau.
"Anh sẽ đến đón em, em đang ở đâu?" Tân Hải Thần thấy Tạ Kiều không hỏi thêm nữa, liền yên tâm.
Tạ Kiều báo địa chỉ xong, chờ Tân Hải Thần tại một quán cà phê gần đó, cô nhìn đồng hồ, Tân Hải Thần còn nửa tiếng nữa mới đến, thời gian vẫn còn sớm, cô gọi cà phê xong, liền đi đến kệ sách và chọn một cuốn sách để đọc.
Đã lâu lắm rồi Tạ Kiều mới có được khoảng thời gian một mình vui vẻ như vậy. Một buổi chiều nọ, ánh nắng mặt trời tình cờ chiếu vào cô. Cô uống một tách cà phê ấm áp và đọc một cuốn sách thú vị. Khi ngẩng đầu lên, cô thấy ánh sáng mặt trời không còn chói chang nữa. Mọi thứ đều có vẻ đẹp đẽ.
Cô ngồi ở một vị trí gần cửa sổ, nhấc mắt lên, có thể nhìn thấy dòng người tấp nập qua lại, mỗi người đều vội vã, bận rộn vì mưu sinh, vì cuộc sống, có người buồn, cũng có người vui.
Lúc này, Tạ Kiều đột nhiên nhớ đến Giang Thần Vũ, nếu quay ngược lại mười năm trước, liệu cô có giống như những người trẻ tuổi đang đi lại trên đường phố này không, nỗ lực phấn đấu cho tương lai của mình. Cô đã 28 tuổi rồi, nhờ sự giúp đỡ của Giang Thần Vũ, những năm qua cô không cần phải làm việc, mà có thể tận hưởng thành quả, nhưng không thể đoán được anh đã trải qua bao nhiêu khó khăn, mới có thể ngồi vào vị trí hiện tại. Mặc dù Giang Thần Vũ kế thừa sự nghiệp của bố mình, nhưng ban đầu không phải ai cũng tin tưởng anh, nỗ lực hiện tại của anh, không ai biết đã trải qua bao nhiêu ánh mắt dè bỉu, những lời gièm pha, cũng không biết đã bỏ ra biết bao công sức.
Không có việc gì là dễ dàng cả, nếu không gặp Giang Thần Vũ, có lẽ cô cũng sẽ phải bận rộn bên ngoài vì tương lai mơ hồ, nghĩ đến đây, cô cảm thấy bản thân mình thật vô dụng.
Cô cúi đầu xuống, tiếp tục đọc sách, không nên tưởng tượng nếu cuộc sống khác đi sẽ như thế nào, mỗi lựa chọn dù đúng hay sai, đều đã định sẵn cuộc sống mà mình sẽ trải qua.
Không biết đã qua bao lâu, Tân Hải Thần xuất hiện phía sau cô, anh nhìn Tạ Kiều đang yên lặng đọc sách, như thể trở về thời đại học. Mặc dù Tạ Kiều thường ngủ gật trên lớp, nhưng chỉ cần nói đến những điều mà cô hứng thú, cô sẽ nghe chăm chú hơn bất kỳ ai, có lúc đến thư viện, cô thích một cuốn sách, có thể đọc cả một buổi chiều, không để ý thời gian, thậm chí không nghe thấy tiếng bụng đói đang reo lên.
Tân Hải Thần nhìn dáng vẻ của Tạ Kiều, cảm thấy vô cùng quen thuộc, thời gian dường như không để lại dấu vết gì trên người cô, cô vẫn xinh đẹp và trong sáng như mười năm trước.
"Chào mừng quý khách, anh cần gì ạ?" Nhân viên phục vụ vừa đi qua, nhìn thấy Tân Hải Thần đang ngây người, liền hỏi.
Tạ Kiều nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại, liền nhìn thấy Tân Hải Thần với nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt, một tiếng động vang lên, cuốn sách rơi xuống đất. Cô vội vàng cúi xuống nhặt, vô tình đụng phải Tân Hải Thần cũng đang cúi xuống.
Đầu hai người va chạm vào nhau, như có ngọn lửa bùng cháy của tình yêu, Tân Hải Thần đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu Tạ Kiều, mắt anh dịu dàng như nước.
Tạ Kiều nhìn anh, đột nhiên có chút thẫn thờ, cuốn sách lại rơi "bộp" xuống dưới đất.
Nụ cười của anh quá quen thuộc, dường như từ rất lâu trước đây, anh cũng thường cười với cô như vậy, trong nụ cười đó rõ ràng mang theo nhiều tình cảm sâu đậm.
Tân Hải Thần lại giúp Tạ Kiều nhặt sách lên, lại thấy Tạ Kiều đang đờ người ra, vẻ mặt ngốc nghếch, anh cười nói: "Bị ngốc rồi à?"
Không biết tại sao, Tạ Kiều hôm nay trông đặc biệt đáng yêu, như thể lúc này cô mới là cô chân thật nhất. Trước đây khi anh ở bên cạnh Tạ Kiều, luôn không thể kiểm soát được cảm xúc của mình. Mười năm qua đối với Tân Hải Thần dài như là một thế kỷ. Khi trở về nước và gặp lại Tạ Kiều, dường như cảm xúc đã tích tụ suốt mười năm như sắp trào ra, khiến anh không thể kiểm soát được.
Tạ Kiều chớp chớp đôi mắt, cảm thấy Tân Hải Thần trước mắt chính là Tân Hải Thần phong ấn trong trí nhớ của mình, có một giọng nói nào đó đang gọi cô.
"Ăn cơm nữa không? Mỗi lần đọc sách đều đắm đuối như vậy, có vàng trong sách à?" Cậu trai giả vờ giận, nhìn cô gái rõ ràng có chút bất lực.
"Chờ em đọc xong đoạn này." Khuôn mặt cô gái tràn đầy sự kiên trì. Người xưa hay nói: "Thư trung hữu kim" (trong sách có vàng), biểu hiện của cô chính là chứng minh cho câu nói này.
"Đi ăn cơm trước đi!" Cậu trai rõ ràng có chút không hài lòng, như thể đang ghen tị với cả cuốn sách.
"Chỉ đoạn này thôi, anh đói thì đi ăn trước, lát nữa đến gọi em." Cô gái không ngẩng đầu lên, tự nhiên không nhìn thấy cậu trai đang giận, cô chăm chú nhìn vào cuốn sách, như thể bị mê hoặc.
"Em cứ đọc đi, anh đợi em." Cậu trai thở dài, thỏa hiệp nói. Cậu biết dù mình có nói gì, cũng không thể kéo cô gái đang chìm trong biển sách trở lại, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi cô.
Cậu trai chống cằm, ngây ngô nhìn cô gái đang đọc sách chăm chú, mặc dù đang rất đói, nhưng vẫn cố gắng chờ đợi cô gái nhỏ, ánh mắt chứa đựng tình yêu khiến bất kì ai bước vào thư viện đều cảm thấy được phát "cơm tró".
Vài phút sau, từ phía cậu trai truyền đến tiếng "ục...ục..." của bụng đói.
Cô gái mỉm cười, rồi đóng sách lại, nói: "Thôi, chúng ta đi ăn cơm trước đi."
・・・
Ký ức càng ngày càng nhiều, mặc dù có buồn, nhưng cũng có những điều ngọt ngào, và dường như những khoảnh khắc ngọt ngào nhiều hơn.
Khi chúng ta còn trẻ và thiếu hiểu biết, chúng ta cảm thấy hạnh phúc khi được ở bên nhau. Nhưng khi ở độ tuổi này, làm sao chúng ta vẫn có thể yêu một cách vô tư như những đứa trẻ? Vì vậy, tình yêu lúc đó là tình yêu đơn thuần nhất. Tạ Kiều nhìn Tân Hải Thần, rồi lại nghĩ rằng mình đã dành những rung động đầu tiên cho người đàn ông dịu dàng trước mặt này quả là một điều may mắn. Thời gian trôi nhanh, không ai có thể quay lại quá khứ, thứ cô cần bây giờ là một chỗ dựa vững chắc, nhưng cô có thực sự cần điều đó không? Cần gì ở anh ấy? Cần anh ấy mang lại cho mình đủ cảm giác an toàn? Cô nghĩ đến Giang Thần Vũ, cảm thấy người đàn ông này dường như ngày càng khiến cô thất vọng. Khoảng cách giữa họ ngày càng lớn hơn và có lẽ không thể hàn gắn được. Tình yêu là gì? Ban đầu cô nghĩ rằng cô và Giang Thần Vũ đang yêu nhau. Tuy nhiên, khi Giang Thần Vũ liên tục đưa phụ nữ về nhà, mỗi lần bảo vệ những người phụ nữ đó trước mặt cô, cô vẫn có chút thất vọng, dù rằng cô luôn bao dung và luôn chọn cách vâng lời khi đối mặt với "tình địch" của mình, nhưng cảm xúc của cô, có ai thật sự quan tâm?
Người đàn ông giống như thần này, người có thể nắm giữ sinh mạng của người khác trong tay, liệu cô có thể kiểm soát được không?
Mặc dù rất may mắn trong mười năm qua, cô không bị người đàn ông đào hoa đó bỏ rơi, nhưng cô chưa bao giờ nhận được sự trân trọng thật sự của Giang Thần Vũ.
"Tiểu Kiều, Tiểu Kiều..." Tân Hải Thần không hiểu tại sao Tạ Kiều lại nhìn chăm chú mình rồi lại ngây người, anh vẫy tay trước mắt Tạ Kiều, nhưng Tạ Kiều không có phản ứng gì, nên anh đành phải lên tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com