Chương 56: Lòng căm ghét ẩn giấu
Ngày đó, sau khi Tạ Kiều tỉnh dậy, lần đầu tiên tiếp xúc với Diệp Trạch Minh, vì Diệp Trạch Minh luôn là người bạn tốt của các cô gái, dựa vào khuôn mặt đẹp trai của mình, anh luôn là "Oppa" trong mắt tất cả phụ nữ, bất cứ ai nhìn thấy cũng đều muốn tiếp cận, thêm vào đó Diệp Trạch Minh luôn thân thiện, hoà nhã, nên rất được lòng phụ nữ, luôn không có khoảng cách với họ.
Khi đó, Giang Thần Vũ không ở bên cạnh Tạ Kiều, còn Diệp Trạch Minh và Tạ Kiều cũng quen biết nhau, nhưng Diệp Trạch Minh chỉ biết Tạ Kiều bị hôn mê, không biết cô đã mất trí nhớ, nên khi anh chào Tạ Kiều theo cách bạn bè chào hỏi thông thường, Tạ Kiều lại hét lên đòi tìm Giang Thần Vũ, khiến Diệp Trạch Minh sợ chết khiếp.
Điều mà Giang Thần Vũ không muốn nhớ lại nhất chính là lúc Tạ Kiều hôn mê và lúc Tạ Kiều vừa mới tỉnh lại. Bây giờ nghe Diệp Trạch Minh nhắc đến, cảm giác lo lắng và mất mát lại hiện lên, khiến anh cảm thấy rất khó chịu. Tạ Kiều há miệng muốn nói gì đó, nhưng vẫn không nói được lời nào. Nếu Diệp Trạch Minh không nhắc lại, cô cũng quên mất chuyện xảy ra lúc đó.
Trình Hiểu Kha nhìn thấy biểu cảm của Giang Thần Vũ, cô là người phản ứng lại đầu tiên. Cô huých khuỷu tay vào Diệp Trạch Minh, sau đó cười nói: "Không phải nói đi ăn sao? Còn đứng đây làm gì, chúng ta đi thôi."
Diệp Trạch Minh cúi đầu nhìn chỗ Trình Hiểu Kha vừa chạm vào, rõ ràng là muốn nhắc nhở anh điều gì. Anh nhìn Trình Hiểu Kha với vẻ bối rối, nhưng cô lại nhìn anh với ánh mắt ý bảo nhìn Giang Thần Vũ, lúc đó anh mới để ý đến sắc mặt không vui của Giang Thần Vũ, trong lòng chợt hiểu ra mình vừa nói sai điều gì, cũng tại anh chỉ quan tâm đến việc ôn lại kỷ niệm với Tạ Kiều mà quên mất điều này cũng là ký ức mà Giang Thần Vũ muốn quên đi nhất, anh liền mím chặt môi, không nói những lời vô nghĩa nữa.
Tính khí của Giang Thần Vũ thế nào Diệp Trạch Minh đương nhiên biết rõ. Mặc dù anh và Giang Thần Vũ đã quen biết nhau từ khi sinh ra, nhưng dù cho tình bạn nhiều năm như vậy, vẫn không thể sánh được với cảm xúc của Giang Thần Vũ dành cho Tạ Kiều. Giang Thần Vũ có thể chịu đựng mọi thứ, nhưng không thể chấp nhận ai đó làm tổn thương Tạ Kiều.
Có lẽ ngay cả Giang Thần Vũ cũng không nhận thức được điều này.
Dưới ánh đèn ấm áp, bốn người ngồi quanh một bàn, hai người đàn ông, một người trầm ổn lạnh lùng, một người quyến rũ đẹp trai, và hai người phụ nữ, một người cười duyên dáng, một người chau mày khổ sở.
Tạ Kiều nhìn ba người bạn "tốt" này, không khỏi cảm thán, tại sao lại kéo cô vào tình huống này, cô không phải là bạn thân từ nhỏ của họ, họ ôn lại kỷ niệm, đương nhiên không liên quan đến cô, hà tất phải mạnh mẽ kéo cô đi trước mặt mọi người như vậy?
"Thật khó ăn quá." Tạ Kiều dùng đũa gắp sợi khổ qua trước mặt, cho vào miệng, nhai hai cái, rồi chau mày, không khỏi lẩm bẩm, rõ ràng là đang thể hiện sự bất mãn với Giang Thần Vũ.
Giang Thần Vũ nhíu mày, anh gắp sợi khổ qua còn lại trong bát Tạ Kiều, cẩn thận nhìn một lượt. Sợi khổ qua xanh và mọng nước đến nỗi dường như anh ta có thể nhìn thấy quang cảnh phía sau chúng, điều này cho thấy kỹ năng dùng dao của đầu bếp tốt đến mức nào. Anh đưa sợi khổ qua lên mũi ngửi, vẫn còn mùi thơm nguyên bản của nó, chứng tỏ nguyên liệu tươi và kỹ thuật nấu của người nấu rất tuyệt, anh từ từ cho sợi khổ qua vào miệng, nhai kỹ, cảm giác giòn và có một chút vị đắng.
Anh nhìn Tạ Kiều, nói nhẹ nhàng: "Sợi khổ qua này có vị không tệ, so với mấy món em ăn hôm qua, khẩu vị tốt hơn nhiều. Hay Kiều Kiều vẫn thích mấy món ăn khuya hôm qua hơn?"
Tạ Kiều nghe Giang Thần Vũ nhắc đến món ăn khuya hôm qua, trong lòng chợt rung lên, mặt đỏ bừng, cô vội vàng gắp thêm một đũa sợi khổ qua, đặt vào bát, nói rối rít: "Không không không, sợi khổ qua hôm nay rất ngon."
Diệp Trạch Minh không hiểu tại sao, nhưng nhìn Giang Thần Vũ và Tạ Kiều chỉ cảm thấy tình cảm của hai người ngày càng tốt, và còn rất thú vị, anh không khỏi cảm thán: "Tình cảm của hai người, thật sự là mười năm không đổi."
Nghe lời của Diệp Trạch Minh, Giang Thần Vũ không có phản ứng gì, nhưng Tạ Kiều lại ho dữ dội, Giang Thần Vũ liền chau mày, rồi đưa tay lấy một tờ giấy ăn, giúp Tạ Kiều lau, tay kia nhẹ nhàng xoa lưng cho cô, giúp cô dễ chịu hơn.
Tuy nhiên, cảnh tượng ấm áp như vậy rơi vào mắt Trình Hiểu Kha lại trở thành một màn "ân ái" lộ liễu. Một nỗi "căm ghét" mãnh liệt vô tình trào ra từ đôi mắt cô, ngay cả bản thân cô cũng quên mất việc kiềm chế bản thân.
Còn Diệp Trạch Minh chứng kiến tình cảm của Giang Thần Vũ và Tạ Kiều dành cho nhau, trong lòng anh cảm thấy ấm áp. Anh vô thức liếc nhìn Trình Hiểu Kha, chợt thấy trong mắt cô không thể che giấu được sự hận thù, anh sửng sốt một chút, rồi lặng lẽ đưa tay kéo Trình Hiểu Kha.
Trình Hiểu Kha cảm thấy có người chạm vào mình, liền tỉnh táo trở lại, cô cúi đầu, nhìn thấy tay của Diệp Trạch Minh, theo hướng tay đó, liền nhìn thấy ánh mắt đau lòng của anh, cô như bị đánh trúng một cái, sự hận thù của cô dường như ngày càng dễ lộ ra ngoài, đến mức không thể kiểm soát được nữa, cô lúng túng quay đi, tránh né ánh mắt của Diệp Trạch Minh.
Anh vẫn luôn cảm thấy Trình Hiểu Kha vẫn ngây thơ, đáng yêu, cao quý và tao nhã như trước. Anh đã thích cô từ nhỏ và thích mọi thứ ở cô. Cho nên, mặc dù Trình Hiểu Kha bây giờ trở nên nhỏ nhen và ích khỉ, anh vẫn nghĩ đó là vì cô yêu Giang Thần Vũ.
Anh hiểu cô, bao dung cô, công nhận cô, và thương cảm cô.
Cô yêu Giang Thần Vũ sâu đậm bao nhiêu, anh cũng yêu cô sâu đậm bấy nhiêu, anh rất muốn ôm lấy Trình Hiểu Kha, nói với cô rằng không sao đâu, anh có thể hiểu cảm xúc của cô, vì anh cũng cảm thấy như vậy.
Anh yêu cô, nhưng cũng giống như cô, yêu mà không được đáp lại, chỉ có thể cảm thông với nhau.
Anh không tự chủ được đưa tay ra, lén lút nắm lấy tay của Trình Hiểu Kha.
Trình Hiểu kha như bị điện giật, phản ứng đầu tiên là muốn hất tay ra, vì sự tối tăm trong lòng mình đã bị lộ rõ trước mặt người khác, giống như bị phơi bày dưới ánh nắng, khiến cô cảm thấy ghê tởm, không dám thừa nhận đó là bản chất thật của mình.
Tuy nhiên, chủ nhân của bàn tay đó không chịu buông tha, như đã hạ quyết tâm vậy, Diệp Trạch Minh nắm chặt lấy tay của Trình Hiểu Kha, giữ trong lòng bàn tay mình.
Trình Hiểu Kha cảm thấy xấu hổ đến tột cùng, nhưng cũng không dám hành động quá trớn, cô gần như có thể tưởng tượng ra ánh mắt chế giễu của Diệp Trạch Minh, nhưng cô vẫn dũng cảm ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Diệp Trạch Minh một cái.
Nhưng khi tiếp xúc với ánh mắt của Diệp Trạch Minh, cô lại cảm thấy bị thu hút sâu sắc, trong mắt anh không có sự chế giễu như cô tưởng tượng, mà là sự tin tưởng và đau lòng, vì tin tưởng Trình Hiểu Kha là người như thế nào, nên càng thêm đau lòng cho cô.
Có vẻ như Trình Hiểu Kha hiểu được cảm xúc trong mắt Diệp Trạch Minh. Cô từ bỏ việc chống cự, trong mắt chợt có một tia rung động.
Diệp Trạch Minh nhẹ nhàng vỗ vỗ tay của Trình Hiểu Kha, như đang an ủi cô, rồi mới miễn cưỡng thu hồi tay mình.
Bên kia, Giang Thần Vũ vẫn mang theo ý cười trong mắt, nhìn Tạ Kiều với ánh mắt yêu thương. Nhưng Tạ Kiều lại có vẻ bất lực. Cô ho dữ dội, cảm thấy phổi như muốn văng ra ngoài, nước mắt đã bắt đầu chảy ra từ khóe mắt, cô thực sự không muốn mất lòng ai cả.
Trình Hiểu Kha trong lòng rối như tơ vò, không còn tâm trí để quan tâm đến Giang Thần Vũ và Tạ Kiều nữa, cô biết rõ cảm xúc của Diệp Trạch Minh dành cho mình, nhưng cô không thể đáp lại anh, càng không thể kiểm soát được cảm xúc của mình dành cho Giang Thần Vũ. Bao nhiêu năm qua, cô yêu Giang Thần Vũ như thế nào, Diệp Trạch Minh cũng yêu cô như thế đó. Nhưng dù ai cũng không thể vứt bỏ được tình cảm hơn hai mươi năm này, nên chỉ có thể để cho sự cố chấp của mình hủy hoại bản thân, mới có thể thoả mãn.
"Hai người có bao giờ nghĩ đến cảm xúc của những người độc thân như chúng tôi không?" Diệp Trạch Minh nhìn Giang Thần Vũ và Tạ Kiều với vẻ đùa giỡn, ý tứ trêu ghẹo rất rõ ràng.
Tạ Kiều vừa mới ngừng ho, nghe Diệp Trạch Minh nói vậy, không nhịn được lại ho dữ dội trở lại, thật sự muốn ngạt thở, đây là tạo nghiệp gì vậy, cô còn chưa kịp nói gì, đã bị kéo vào vòng xoáy ho không ngừng.
"Các người cũng có thể thành một cặp." Giang Thần Vũ thấy Tạ Kiều ho không ngừng, lại đưa tay vỗ lưng giúp Tạ Kiều dễ chịu hơn, anh nhìn Diệp Trạch Minh một cái, nói một cách ẩn ý.
Tạ Kiều liền đẩy tay Giang Thần Vũ ra, như thể bàn tay đó là nguyên nhân của mọi tội lỗi.
Trình Hiểu Kha ngẩng đầu nhìn Giang Thần Vũ, vẻ mặt cô trông thật đáng thương, như bị tổn thương sâu sắc, cô nhìn Giang Thần Vũ chăm sóc Tạ Kiều, trong lòng cảm thấy đau nhói, nhanh chóng quay mặt đi, không muốn nhìn anh nữa.
Nghe Giang Thần Vũ nói, Diệp Trạch Minh lại nhìn về phía Trình Hiểu Kha, mọi hành động của cô đều rơi vào mắt anh, anh cảm thấy lòng mình thắt lại, nhưng vẫn cố che giấu cảm xúc khi nói: "Thần Vũ à, đã nhiều năm như vậy, anh vẫn thích trêu chọc tôi và Hiểu Kha nhỉ?"
Giang Thần Vũ từ đầu đến cuối không nhìn Trình Hiểu Kha, tự nhiên không hiểu được những suy nghĩ phức tạp củacoo lúc này. Anh chỉ chăm chú quan sát biểu cảm của Diệp Trạch Minh, như thể muốn đọc được tâm trạng của anh ta thông qua gương mặt.
Tuy nhiên, mặc dù Diệp Trạch Minh trông có vẻ vô tư và hay cười, nhưng anh ta chưa bao giờ để lộ cảm xúc thật của mình, như thể anh ta sinh ra đã là người lạc quan và không có gì có thể làm anh xấu hổ.
Tạ Kiều mặt đỏ bừng, cô nhìn đồng hồ rồi kéo nhẹ áo Giang Thần Vũ, nói nhỏ vào tai anh: "Em có thể về bây giờ không?" Giang Thần Vũ liếc nhìn Tạ Kiều, thấy trên mặt cô tràn đầy vẻ cầu xin, không khỏi mềm lòng và nói với Diệp Trạch Minh và Trình Hiểu Kha:
"Tôi đưa Kiều Kiều về trước, hai người cứ từ từ ăn."
Sau khi nói xong, anh không đợi hai người kia trả lời mà kéo Tạ Kiều rời khỏi đó. Tuy nhiên, Tạ Kiều không thể thở phào nhẹ nhõm vì cô đang bận nghĩ cách để thoát khỏi Giang Thần Vũ, người rất dễ thu hút sự chú ý. Nếu Hạ Băng Băng nhìn thấy cô và Giang Thần Vũ cùng xuất hiện trước mặt mọi người, có lẽ cô ta lại tiếp tục gây khó dễ cho cô.
Giang Thần Vũ cố ý giảm tốc độ, nhưng không thấy Tạ Kiều đuổi theo, anh quay đầu lại trông thấy Tạ Kiều có vẻ mặt đầy suy nghĩ, anh đứng yên tại chỗ, chờ Tạ Kiều phản ứng lại.
Tạ Kiều cúi đầu, bước đi với dáng vẻ nặng nề, đột nhiên cô va vào một lồng ngực vững chắc, cô hoảng loạn đẩy ra, lùi lại vài bước, nhìn thấy Giang Thần Vũ đang toả ra khí tức lạnh lẽo.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com