Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 69: Thực sự không tiện

Quản gia Trương nghe lời Tạ Kiều, vừa rồi còn trông nghiêm khắc, liền thay đổi thành vẻ mặt hiền từ, ông liền nói: "Được được được..."

Giang Thần Vũ từ đầu đến cuối không nói lời nào, chỉ ôn nhu nhìn Tạ Kiều, ánh mắt dịu dàng như nước, dường như có thể làm tan chảy cả con người.

Sau khi ăn tối xong, Tạ Kiều liền đi tắm, còn Giang Thần Vũ tiếp tục ngồi trong phòng xem tài liệu còn lại.

Sau khi Tạ Kiều tắm xong, mái tóc ướt đẫm còn chưa khô, thấy Giang Thần Vũ nghiêm túc như vậy, cô không muốn làm phiền, vốn định nhờ anh đến giúp cô sấy tóc, hai người cùng nhau trò chuyện, nhưng dường như anh thật sự rất bận.

Tạ Kiều nghĩ một lúc, liền quay lại phòng tắm, sấy khô tóc.

Vì đã gần đến giờ đi ngủ, Tạ Kiều chỉ quấn khăn tắm rồi đi ra ngoài, thấy Giang Thần Vũ vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi, liền tự tay đi pha một tách cà phê cho Giang Thần Vũ.

Giang Thần Vũ vốn không thích uống cà phê hòa tan, nên trong nhà luôn có cà phê tươi để xay và pha ngay tại chỗ.

Tạ Kiều xay nhuyễn hạt cà phê, mùi thơm của cà phê dần dần tỏa ra, rồi kiên nhẫn pha cà phê. Vì Giang Thần Vũ thích uống cà phê đậm một chút, nên Tạ Kiều không cho quá nhiều nước.

Tạ Kiều nhìn thấy máy tạo bọt sữa bên cạnh, liền nảy ra ý tưởng, đổ sữa vào máy tạo bọt, rồi cẩn thận đổ bọt sữa lên trên cà phê, xong xuôi cô dùng que tạo hình, vẽ một hình trái tim lên trên.

Người ta thường dùng "trái tim" để thể hiện tình yêu, Tạ Kiều bây giờ cũng không tránh khỏi sự 'ngớ ngẩn' này.

Nhìn tách cà phê vừa làm xong, Tạ Kiều có chút tự hào, trong lòng không khỏi tự khen bản thân thật là khéo tay.

Cô cẩn thận bưng "tác phẩm" của mình đi tìm Giang Thần Vũ.

Trở về phòng, Tạ Kiều thấy Giang Thần Vũ vẫn chăm chú xem tài liệu, ngay cả khi cô đến gần, anh cũng không phát hiện ra.

Cô nhẹ nhàng đặt tách cà phê lên bàn, rồi đến bên cạnh Giang Thần Vũ, nói: "Thần Vũ, anh nghỉ ngơi một chút đi, xem thử cà phê em làm có được không?"

Giang Thần Vũ chỉ cảm thấy mùi cà phê thoang thoảng tràn vào mũi, chưa kịp nếm vị, đã thấy thơm ngát vô cùng, anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt chứa đựng tình cảm của Tạ Kiều.

Dưới ánh đèn bàn, đôi mắt Tạ Kiều  trông đặc biệt sáng, chiếc khăn tắm quấn quanh người cô lỏng lẻo như chỉ cần kéo một cái sẽ rơi xuống ngay lập tức, còn xương quai xanh gợi cảm đó, trông như đang mời gọi anh vậy.

Anh cong khoé miệng, miễn cưỡng dời mắt, nhìn tách cà phê trên bàn, đánh giá: "Ừm, mùi rất thơm. Hoạ tiết trên cà phê cũng rất đẹp, Kiều Kiều thật sự càng ngày càng khéo tay."

"Ước mơ lớn nhất của em là mở một quán cà phê, anh nghĩ với tay nghề này của em, có thể bán cà phê kiếm tiền chứ?" Tạ Kiều cười vui vẻ, chớp chớp đôi mắt to nói.

"Quán cà phê?" Giang Thần Vũ mắt sáng lên, như vừa nghe được một chuyện thú vị, giọng nói cũng mang theo một chút nghi ngờ không rõ ràng.

"Đúng vậy, quán cà phê có lẽ là việc nhẹ nhàng nhất mà em có thể nghĩ đến, thời gian rảnh rỗi cũng có thể làm việc mình thích, bình thường cũng không quá mệt mỏi." Tạ Kiều không để ý đến sự chế giễu nhỏ của Giang Thần Vũ, chỉ mơ mơ màng màng nói, như thể trước mặt đã xuất hiện hình ảnh quán cà phê, và những buổi chiều nhàn hạ, chỉ nghĩ thôi cũng thấy rất tuyệt vời. Quán cà phê với không gian yên tĩnh như vậy, rất phù hợp với tính cách lười biếng và không tranh giành của Tạ Kiều.

Giang Thần Vũ cầm thìa bên cạnh lên, nhưng không biết bắt đầu từ đâu, hoạt tiết 'trái tim' trên cà phê khiến anh không đành lòng phá hủy.

"Mèo lười nhỏ." Giang Thần Vũ âm thầm ghi nhớ, miệng vẫn không nhịn được nói.

Anh hiểu Tạ Kiều, cô trong xương cốt là một người rất lười, nhưng sự lười của cô chỉ thể hiện ở việc không lãng phí thời gian vào việc không cần thiết, nếu là việc cô thích, dù có tốn bao nhiêu thời gian hay sức lực, cô cũng cảm thấy đáng giá. Cô yêu tự do, không thích bị ràng buộc, quán cà phê quả thực là một lựa chọn không tồi.

Tuy nhiên, điều khiến anh cảm thấy thắc mắc là với tính cách không tranh giành của Tạ Kiều, càng không bao giờ gây thù chuốc oán với người ngoài, nhưng tại sao lần này trở về trông cô rất mệt mỏi, như vừa trải qua một trận chiến sinh tử vậy. Quan trọng nhất là, tại sao khuôn mặt cô chạm vào lại đau nhức như vậy?

Dường như cô đang cố che giấu điều gì đó, anh cần phải tìm hiểu rõ ràng.

Tạ Kiều thấy Giang Thần Vũ cầm thìa nửa ngày không động đậy, liền dùng mu bàn tay chạm vào cốc, đưa tách cà phê lên trước mặt anh, nói: "Nhiệt độ vừa phải, không nóng, anh thử xem."

Giang Thần Vũ thu hồi suy nghĩ, đặt thìa xuống, cầm lấy tách cà phê từ tay Tạ Kiều, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, hương thơm của cà phê cùng vị sữa nhẹ nhàng che đi vị đắng một chút, tất cả đều vừa vặn. Giống như sự xuất hiện của Tạ Kiều, khi anh còn chưa hiểu rõ tình cảm nam nữ là gì, cô đã dạy anh từng chút từng chút một khiến anh động lòng, làm anh chìm đắm trong tình yêu, càng ngày càng không thể thoát ra.

"Thế nào? Có ổn không?" Tạ Kiều nhìn vẻ mặt hưởng thụ của Giang Thần Vũ, cúi người lại gần anh, hỏi một cách đầy mong đợi. Ý kiến của Giang Thần Vũ đối với cô mà nói rất quan trọng.

"Không tệ." Giang Thần Vũ trên miệng vẫn còn lưu lại một chút bọt sữa trắng, nhưng anh không phát hiện ra. Sau khi uống cà phê xong, mới thốt ra hai chữ, trên mặt là nụ cười hài lòng.

Tạ Kiều với tay lấy giấy ăn bên cạnh, nhẹ nhàng lau khoé miệng Giang Thần Vũ, động tác rất tỉ mỉ, cô mỉm cười, nghiêm túc và tập trung.

Giang Thần Vũ nhìn Tạ Kiều như vậy, không khỏi dao động, như mùa xuân, cỏ xanh mướt và gió nhẹ nhàng, tất cả đều khiến người ta cảm thấy thoải mái và vui vẻ.

Anh nắm lấy tay Tạ Kiều và kéo cô vào lòng. Tạ Kiều có chút không phản ứng kịp, liền ngã vào một cái ôm ấm áp. Cô bắt gặp ánh mắt nồng nhiệt của Giang Thần Vũ, chỉ trong chốc lát, cô đã hiểu được ý tứ trong đôi mắt đó. Cô ngượng ngùng vùi đầu vào lòng Giang Thần Vũ.

"Kiều Kiều.." Giang Thần Vũ xúc động gọi Tạ Kiều.

Trên mặt Tạ Kiều lộ vẻ kháng cự, dù lực của cô không mạnh nhưng vẫn truyền tải được sự không sẵn sàng của mình. Dù vậy, Giang Thần Vũ không quan tâm đến việc cô có đồng ý hay không, anh chiếm lấy đôi môi của Tạ Kiều, như muốn nuốt chửng cô vậy.

Tạ Kiều bị Giang Thần Vũ xâm chiếm, cảm thấy như bị cuốn vào một thế giới khác, lý trí của cô dần mất đi, nhưng cô vẫn cố gắng kháng cự.

Tạ Kiều càng giãy dụa, Giang Thần Vũ càng trở nên điên cuồng, nhưng sự từ chối của Tạ Kiều khiến Giang Thần Vũ không hài lòng, nụ hôn của anh mang theo một tia trừng phạt.

Tạ Kiều mấy lần muốn hít sâu và nói điều gì đó, nhưng Giang Thần Vũ không cho cô cơ hội, anh không ngừng hôn cô.

Tạ Kiều càng cự tuyệt, Giang Thần Vũ càng trở nên thô bạo.

Lý trí của Tạ Kiều dần mất đi, cô phát ra tiếng kháng nghị yếu đuối, khiến Giang Thần Vũ càng không thể kiểm soát bản thân.

Anh buông lời nói: "Tập trung vào đây." rồi lại chiếm lấy đôi môi của Tạ Kiều. Giọng nói của anh mang một chút giận dữ, không hài lòng với sự kháng cự của cô. Anh không hiểu tại sao Tạ Kiều lại từ chối anh, chính cô nói rằng cô nhớ anh nhiều, nhưng bây giờ anh lại không cảm nhận được điều đó.

Anh muốn dùng tay trừng phạt Tạ Kiều, nhưng sau đó lại nhẹ nhàng xoa dịu cô.

"Đừng như vậy..." Tạ Kiều cố gắng giãy dụa, cô rất cứng đầu, như đã quyết định điều gì đó thì không gì có thể thay đổi.

Giang Thần Vũ cuối cùng cũng buông tha Tạ Kiều, mắt anh đầy vẻ bất mãn, anh cực kỳ muốn biết lý do tại sao Tạ Kiều lại từ chối anh.

Tạ Kiều hít sâu vài hơi, rồi nói với mặt đỏ bừng: "Hôm nay không được..."

"Tại sao không được?" Giang Thần Vũ cau mày, nhìn Tạ Kiều với ánh mắt đe dọa.

"Hôm nay em không thoải mái..." Tạ Kiều cúi đầu, không dám nhìn Giang Thần Vũ.

"Chỗ nào không thoải mái?" Giang Thần Vũ lại kéo Tạ Kiều vào lòng mình, ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi cô, giọng nói của anh mang một chút khàn khàn.

Tạ Kiều mặt đỏ gay gắt, cơ thể cô run lên từng đợt, trừng phạt của Giang Thần Vũ dường như vẫn chưa kết thúc.

Tay Giang Thần Vũ từ từ di chuyển xuống dưới, tà mị hỏi: "Hay là ở đây?"

Anh kiểm soát lực tay rất tốt, khiến trái tim cô rung động.

"Hay là ở đây?" Giang Thần Vũ xoay Tạ Kiều lại, để cô quay lưng về phía anh, tay anh không chịu yên phận, cười khẽ hỏi cô.

Trong phòng tràn ngập ánh sáng mùa xuân, không khí cũng trở nên mờ ám.

Tạ Kiều giật mình, muốn đẩy tay Giang Thần Vũ ra, nhưng bị anh giữ chặt, không thể động đậy.

May mắn là cô vẫn mặc đồ lót, chỉ là chưa kịp mặc áo ngoài, nên quấn khăn tắm quanh cơ thể mình.

Nhưng trong tình huống này, đối mặt với Giang Thần Vũ, dưới ánh mắt mạnh mẽ như vậy, Tạ Kiều vẫn cảm thấy rất xấu hổ.

"Đừng như vậy... em thực sự không tiện" Tạ Kiều nhỏ giọng nói, cảm giác ngứa ran và tê dại này khiến cô càng thêm bối rối.

"Nếu anh không muốn thì sao? Hả?" Giang Thần Vũ giống như một đứa trẻ được tặng một món đồ chơi mới lạ, không nỡ bỏ.

Thấy Tạ Kiều ngày càng không có khả năng phản kháng, Giang Thần Vũ cong khóe môi: "Ở đây không thoải mái sao?" Rõ ràng là một câu hỏi, nhưng khi thốt ra từ miệng Giang Thần Vũ, lại mang ý ẩn dụ đặc biệt. Đột nhiên, Giang Thần Vũ chạm vào thứ gì đó mềm mại, như thể anh nhớ ra đó là gì. Anh cúi đầu nhìn, ánh mắt trở nên hung dữ hơn, vội vàng đẩy Tạ Kiều ra. Tạ Kiều không kịp đề phòng, nghiêng người về phía trước, sắp sửa đập vào góc bàn thì bị Giang Thần Vũ kéo lại, nên cô lại ngã vào trong vòng tay của Giang Thần Vũ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com