Chương 12: Ex-boyfriend
"My poor little princess"
*
Bầu không khí trên bàn ăn lập tức rơi vào điểm đóng băng, im phăng phắc như tờ.
Lông mày của ông Wilson nhíu chặt rồi lại giãn ra, giãn ra rồi lại nhíu chặt.
Lặp đi lặp lại như vậy ba lần, cuối cùng ông ta cũng quay đầu nhìn về phía Zehn.
Ánh mắt như đang cầu xin: Chỉ cần mở miệng xin lỗi là được rồi.
Zehn vẫn giữ tư thế lười nhác dựa vào ghế, chậm rãi xoay xoay chiếc nhẫn bạc trên ngón tay.
Đôi mắt xanh đậm tràn đầy khí chất xâm lược, như một đầm lầy ẩm ướt trong rừng rậm, giam cầm con chim nhỏ muốn trốn thoát.
Anh ta khẽ bật cười một tiếng: "Ivy, nửa năm nay tôi gửi tin nhắn xin lỗi cho em còn chưa đủ nhiều à?"
Thẩm Úc Đường: "......"
Tôi đổi số rồi, anh trai à.
Nếu lúc đó biết Zehn điên thế này, cô tuyệt đối không nên tham luyến sắc đẹp của anh ta mà gật đầu đồng ý.
Nhưng mà, có cô gái ngoài hai mươi nào lại cưỡng nổi một chàng trai Ý hư hỏng, ngổ ngáo, vì bạn gái mà đánh nhau, nửa đêm phóng mô-tô đưa mình đi ngắm bình minh biển đâu?
Thẩm Úc Đường không cưỡng lại nổi. Nhiều cô gái cũng vậy.
Vì thế, sau một năm yêu nhau, có một ngày cô phát hiện anh ta đi xem phim với một cô gái da trắng. Trước khi chia tay, cô gái đó còn kiễng chân hôn anh ta.
Dù sau đó anh ta tha thiết giải thích, xin lỗi, còn thề rằng sẽ không bao giờ lại gần bất kỳ cô gái nào nữa, nhưng Thẩm Úc Đường chưa từng quay đầu lại.
"Đừng nói nữa, Zehn." Thẩm Úc Đường thực sự không muốn phơi bày mớ chuyện xấu xí này ra giữa bàn ăn.
Đặc biệt là không muốn để Lawrence biết.
"Xin lỗi ngài, vì chuyện riêng của tôi đã làm phiền đến ngài."
Lawrence mỉm cười ôn hòa với Thẩm Úc Đường: "Cô là một người tốt, đó là điều đáng quý."
Nhưng khi quay sang Wilson, giọng điệu của anh lại trở nên lạnh lùng, nghiêm khắc: "Ngài Wilson, tôi luôn khoan dung với những người lương thiện. Mong ngài cũng vậy."
Wilson gật đầu liên tục, "Tất nhiên, tất nhiên."
Trong buổi đàm phán sau đó, Thẩm Úc Đường chỉ vùi đầu vào ăn, không nói một lời.
Cô chẳng hiểu gì về chuyện làm ăn của họ — nào là gọi vốn, chuyển đổi mô hình, gia tăng giá trị vốn — một chữ cũng không biết.
Thứ duy nhất cô biết là, Zehn trông có vẻ ăn chơi hư hỏng, nhưng thực ra còn có khí phách hơn cả cha anh ta — ít nhất là anh ta dám tung hết bài, thuyết phục Lawrence tiếp tục đầu tư.
Còn Lawrence thì từ đầu đến cuối không hề động vào dao nĩa, hai tay đan vào nhau, bình thản nhìn đối phương.
Điềm nhiên, tự tại, không chút căng thẳng.
Tựa như dù nhà hàng có bị ném bom cũng chẳng liên quan gì đến anh.
— Đây là khí chất của một người ở vị trí cao.
Bởi vì đủ mạnh mẽ nên mới giữ được cảm xúc ổn định, vĩnh viễn không rơi vào trạng thái mất kiểm soát.
*
Trong lúc đó, Thẩm Úc Đường vào nhà vệ sinh. Điện thoại cứ rung mãi không dứt, cô đành tìm cớ lẻn ra ngoài nghe.
Vừa lấy điện thoại ra khỏi túi, đúng lúc có một cuộc gọi đến.
Khi nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình, sắc mặt cô lập tức sầm xuống. Cô rất muốn tắt máy, nhưng nhìn mười mấy cuộc gọi nhỡ liên tiếp, lại lo có chuyện gấp.
Cô hít sâu một hơi, nhấn nút nghe.
Vừa bắt máy, một tràng mắng nhiếc như bão tố ập tới: "Mày đang làm cái gì thế hả? Tao gọi mười mấy cuộc không nghe, chuyện gì vậy? Giờ mày ra nước ngoài rồi là cánh cứng phải không?"
"Có chuyện gì thì nói."
Giọng của Thẩm Úc Đường rất khó chịu, lạnh lùng như đóng băng, không chút cảm xúc.
"Nghe xem, mày nói kiểu gì vậy? Mày nói chuyện với bố mày như thế à? Thôi, tao không chấp. Tao nói cho mày biết, Thư Hành với bạn gái nó mấy hôm nữa sẽ sang châu Âu du lịch, ngày 13 bay tới Tây Ban Nha. Đến lúc đó mày ra sân bay đón nó."
Thẩm Úc Đường giận đến mức bật cười lạnh một tiếng, một luồng lửa bốc thẳng lên đầu: "Gì cơ? Chuyện đó thì liên quan quái gì đến tôi? Tôi có xe mà ra sân bay đón chắc? Hai người đó không tay không chân hay không có tiền? Không có tiền thì đừng đi du lịch châu Âu, ở nhà xem video còn hơn."
Đầu bên kia lập tức gào lên, mic bị vỡ tiếng vì âm lượng: "Mày muốn chọc bố mày tức chết hả? Sao lại ăn nói như vậy? Mày uống nhầm thuốc hả? Nó là em họ mày đấy! Mày đang ở châu Âu, dẫn nó đi chơi vài ngày thì làm sao?"
Thẩm Úc Đường không muốn cãi nhau nữa, trước khi cúp máy, lạnh lùng nói một câu:
"Tôi không có em họ. Còn nữa, tôi đang ở Ý."
Không đợi Thẩm Tôn Lâm nói thêm câu nào, cô đã dứt khoát cúp máy. Nhìn xuống điện thoại — 7 giờ rưỡi tối, ở trong nước đã gần 2 giờ sáng.
Vậy mà ông ta nửa đêm rình lúc này để gọi chỉ để nói những chuyện như thế.
Không một lời hỏi han, không một câu quan tâm, vừa mở miệng đã trách mắng cô vì không bắt máy đúng lúc.
Thẩm Úc Đường nhét điện thoại vào túi, tự cười nhạt một tiếng.
*
Vừa quay người định trở lại nhà hàng đã thấy một người nọ đang đứng dựa vào cột, khoanh tay, hờ hững dõi theo cô.
Anh ta bước xuống bậc thềm, đi vào vườn hoa.
"Ai chọc Ivy của tôi tức giận vậy?"
Zehn cao hơn Thẩm Úc Đường một cái đầu, khi cúi xuống, ánh mắt sâu thẳm dịu dàng nhìn cô.
Thẩm Úc Đường không biểu cảm gì, bước sang trái định né sang, ai ngờ anh ta cũng bước theo một bước, chặn lối đi.
Cô vốn đang bực sẵn, liền trừng mắt nhìn anh ta: "Liên quan gì đến anh?"
Zehn dịu giọng, thu lại ánh mắt ngang ngược, dịu dàng nói: "Đừng đối xử với tôi như vậy... được không? Chuyện lần đó là lỗi của tôi. Nhưng em cũng biết, lúc đó công ty bọn tôi thực sự cần sự giúp đỡ từ cha cô ấy. Tôi hoàn toàn không biết cô ta sẽ hôn mình, sau đó tôi đã lập tức đẩy ra. Rồi không liên lạc với cô ta nữa."
"Anh không cần giải thích với tôi. Chúng ta đã chia tay từ lâu rồi, không phải sao?"
"Nhưng tôi không muốn chia tay."
Giọng nói đáng thương như một chú chó nhỏ bị bỏ rơi.
Thẩm Úc Đường không hề động lòng.
Zehn bước thêm một bước lại gần cô, nhưng cô quay đầu đi, không muốn nhìn hắn.
"Là vì Lawrence sao?"
Anh ta đột nhiên hỏi.
Thẩm Úc Đường lúc này mới liếc anh ta một cái, cảm thấy hắn thật vô lý: "Tất nhiên là không. Anh ấy là ông chủ của tôi."
"Vậy thì vì cái gì?"
Bắt gặp bộ dạng nhất quyết muốn truy hỏi đến cùng của anh ta, Thẩm Úc Đường chỉ muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt, đành tiện miệng bịa đại một cái cớ:
"Bởi vì tôi là lesbian. Dạo gần đây tôi thích phụ nữ."
Lần này thì đến lượt Zehn hóa đá.
Thẩm Úc Đường tranh thủ lúc anh ta còn đờ đẫn mà vòng qua bên phải anh ta bước đi, nào ngờ vừa đặt chân lên bậc thang, ngẩng đầu lên đã thấy Lawrence đứng đó, tay đút túi quần, từ trên cao nhìn xuống hai người bọn họ.
*
Mặc cho Thẩm Úc Đường hết lần này đến lần khác từ chối, nói không cần đưa cô về, Lawrence vẫn kiên quyết để tài xế chở cô tới tận dưới tòa nhà chung cư.
Trên đường về, hai người không ai mở miệng nói lời nào, như có một sự ăn ý thầm lặng.
Lawrence không hỏi cô và Zehn đã từng có chuyện gì, cũng chẳng quan tâm chuyện cô có thật sự thích phụ nữ hay không.
Những chuyện xảy ra trong nhà hàng, đối với anh mà nói, đã bị bỏ lại phía sau.
Không còn tạo nên bất cứ gợn sóng nào nữa.
Mãi cho đến lúc chuẩn bị mở cửa bước xuống xe, Thẩm Úc Đường mới quay đầu nhìn Lawrence:
"Cảm ơn ngài vì hôm nay đã giúp tôi giải vây."
Cô chân thành nói lời cảm ơn.
Lawrence chỉ mỉm cười nhạt, giọng điệu hờ hững: "Phải là tôi cảm ơn cô mới đúng. Nếu không nhờ cô, tôi còn phải mất thời gian dò xét xem họ đang giấu quân bài gì. Cô đã giúp tôi kiếm được năm mươi triệu euro, Ivy."
Thẩm Úc Đường ngẩn người.
Lawrence nói tiếp: "Đương nhiên, cô sẽ được nhận một nghìn euro làm phần thưởng hôm nay."
Một nghìn euro!
Tim Thẩm Úc Đường đập thình thịch như trống dồn, những cảm xúc tiêu cực mơ hồ phút chốc bị tiền bạc cuốn sạch.
Cô lập tức nở nụ cười tươi rói, càng thêm chân thành cảm ơn: "Ngài đúng là vị sếp hào phóng và phong độ nhất mà tôi từng gặp!"
*
Về đến căn nhà nhỏ, Thẩm Úc Đường không bật đèn ngay. Cô đứng lặng trong hành lang tối om, trong đầu không ngừng tua lại từng câu từng chữ Lawrence đã nói trong nhà hàng, và cả trên xe.
Suy nghĩ hồi lâu, cô mới chợt tỉnh ngộ.
Cô thật ngốc.
Ngốc đến mức ngây thơ nghĩ rằng Lawrence thật lòng muốn bênh vực cô, giúp cô ra mặt.
Thực ra anh đã sớm tính toán tất cả.
— Nếu khi đó cô lựa chọn rút lui, vậy thì anh có thể đường đường chính chính rút vốn đầu tư mà không chịu bất cứ tổn thất nào.
Nếu cô chọn ở lại, để có được khoản đầu tư của Tập đoàn De Ville, Wilson nhất định sẽ phải nhượng bộ thêm nữa.
Dù cô trả lời thế nào, với Lawrence đều chẳng hề hấn gì. Vì tất cả đều nằm trong lòng bàn tay anh.
Đáng giận!
Chút nữa thôi là cô đã rơi vào cái bẫy dịu dàng của tên tư bản máu lạnh vô tình kia rồi.
So với Lawrence, Thẩm Úc Đường cảm thấy mình chẳng khác gì một đứa trẻ vẫn còn quấn tã, mọi suy nghĩ trong lòng đều bị anh ta nhìn thấu không sót một ly.
Quá bất công rồi.
Cô thề từ nay về sau sẽ không bao giờ bị vẻ ngoài lịch thiệp và ân cần kia của anh ta mê hoặc nữa.
Một ngày trôi qua đã có quá nhiều chuyện khiến Thẩm Úc Đường bực bội, đến mức một nghìn euro cũng chẳng đủ xoa dịu tâm trạng tồi tệ của cô.
Cô giận dữ đá bay giày, giận dữ nhào vào lòng chiếc ghế sofa mềm mại, nằm ngửa nhìn trần nhà.
Nhưng hiển nhiên, những chuyện xui xẻo vẫn chưa buông tha cho cô.
Cô nhanh chóng nhận được một thông báo kết bạn mới từ WeChat.
Vừa mở ảnh đại diện ra, quả nhiên là Thẩm Từ Hành — cái tên "đường đột" xuất hiện trong danh sách bạn bè.
Cô chẳng hề muốn thừa nhận đứa em họ này. Giống như đứa con riêng của cha cô ở bên ngoài, hắn cũng là con riêng của chú cô với người phụ nữ khác.
Chỉ khác một điều: chú cô đã ly hôn với thím, còn cha mẹ cô vẫn duy trì cuộc hôn nhân giả dối ấy.
Ban đầu Thẩm Úc Đường nghĩ rằng thù oán đời trước không nên kéo theo thế hệ sau, nên đối xử khá tử tế với đứa em họ này. Ai ngờ hắn lại chẳng biết điều, còn cùng mẹ hắn hết lần này tới lần khác khiêu khích thím và em họ cô.
Thật khiến người ta buồn nôn.
Cái loại cặn bã như vậy mà cũng muốn có được vị trí bạn bè bên cạnh cô sao?
Còn lâu nhé!
Càng nghĩ càng bực, đến cả xem phim cũng không còn hứng thú, Thẩm Úc Đường dứt khoát lột sạch đồ đi tắm.
Sấy khô tóc bước ra khỏi phòng tắm, cô thấy hộp thư nhận được hai email từ Lawrence.
Một cái là lịch trình ngày mai, một cái là nhiệm vụ công việc ngày mai.
Chỉ nhìn lướt qua thôi đầu đã choáng váng.
Má nó, không muốn đọc, chỉ muốn ngủ.
Nhưng mà... ai bảo cô là con trâu chăm chỉ, trời sinh có trách nhiệm làm gì?
Cô mở email ra, thức cả đêm sao chép các thuật ngữ chuyên ngành có thể dùng ngày mai vào sổ tay, lại còn tra cứu tài liệu, bài phỏng vấn và luận văn các năm gần đây.
Làm xong hết mớ đó đã gần hai giờ sáng.
Chẳng buồn tắt đèn, Thẩm Úc Đường ngủ quên lúc nào không hay.
*
Ngủ một lèo quên luôn chuông báo thức buổi sáng. Tỉnh lại thì hoảng hốt phát hiện chỉ còn chưa đầy một tiếng là đến giờ hẹn.
Mà Lawrence là người ghét nhất loại nhân viên không đúng giờ — điều đó còn được ghi chú riêng trong email nữa kìa!
Chết rồi, xong thật rồi.
Vừa nhai bánh sừng bò, cô vừa nghển cổ kẻ eyeliner trước gương.
Trang điểm xong, cô nhét vội sổ tay, iPad, mớ tài liệu photo trên bàn vào túi rồi vội vã lao ra khỏi cửa.
Trớ trêu thay, tài xế Uber lại hủy chuyến vì tắc đường trong khu trung tâm. Đặt lại thì lại phải xếp hàng đợi lượt.
Trong lúc Thẩm Úc Đường đang rối bời như kiến bò trên chảo nóng, phía bên kia đường bỗng vang lên một tiếng còi ngắn.
Cô theo phản xạ ngẩng đầu nhìn sang.
Một chiếc Koenigsegg đen tuyền bóng loáng xuất hiện, phản chiếu ánh nắng sớm mai lạnh lùng mà chói mắt.
Người đàn ông tóc đen thong dong gác khuỷu tay lên cửa kính xe, áo sơ mi cởi hai cúc trên cùng, môi mỏng cong lên như cười như không.
"Cho tôi vinh dự được làm tài xế của cô nhé—"
Đôi mắt đào hoa đầy tình ý khẽ nâng sau gọng kính mạ vàng.
"My poor little princess."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com