Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11 - Những điều không còn khớp

Trúc Nhi pha cho anh một ly cacao nóng – như mọi lần.
Ly sứ nứt mép, chiếc thìa cũ mẻ cạnh.
Không ai ngoài anh từng thích loại cacao hơi đắng ấy.

Anh đón lấy, khẽ cúi đầu cảm ơn.
Rất lễ phép.
Rất giống anh.
Nhưng là... kiểu giống mà khiến cô lạnh người.

Anh nhấp một ngụm, nhăn mặt.

"Sao lạ vậy? Em cho nhầm bột à?"

Cô đứng chết lặng.

Phan Duy chưa từng nhăn mặt vì vị cacao.
Thậm chí còn bảo "đắng kiểu này mới ngon, ngọt quá dễ quên".

Nhưng anh – người đang ngồi trước mặt cô,
không biết điều đó.

Một buổi chiều đầu mùa mưa.
Trúc Nhi bỗng hỏi, như vu vơ:

"Anh còn nhớ lần đầu mình đi trốn không?"

Anh gật đầu.

"Lúc ra bến xe phải không? Mình xuống nhầm trạm rồi phải đi bộ gần cây số."

Trúc Nhi lặng người.

Không đúng.
Họ không đi trốn bằng xe buýt.
Mà là... xe đạp, đi giữa đêm, mưa phùn ướt tóc.
Trạm xe buýt là kỷ niệm của cô với Thiên, người bạn cấp ba chưa từng tồn tại sau tháng Sáu.

Tối đó, khi anh ngủ,
cô mở điện thoại ra, lướt lại album ảnh cũ.

Có một bức chụp tay ai đó cầm bật lửa.
Ngón út hơi cong, móng cắt tròn, đeo nhẫn bạc.
Dấu hiệu rất riêng.

Cô zoom kỹ lại.

Chiếc nhẫn có khắc một chữ nhỏ: V.

Cô chưa từng để ý.
Không bao giờ.
Cho đến khi hôm nay — khi thấy anh đeo lại chiếc nhẫn ấy.

Sáng hôm sau, cô vào phòng, định gọi anh dậy.
Cửa không khóa.
Anh vẫn nằm yên, lưng quay về phía cô.

Bức ảnh trên tủ đầu giường bị úp mặt xuống.

Cô lật lên.

Không phải ảnh của cô và anh.
Mà là... ảnh cô chụp với ai đó khác, từ phía sau.
Tóc người kia dài hơn.
Đứng hơi lệch.
Tay không giống anh.
Nhưng áo khoác là áo của Phan Duy.

Cô ngồi xuống.
Tim đập mạnh.

Ký ức bị trộn.
Ảnh bị thay.
Chi tiết bị sửa.
Mọi thứ bắt đầu rối.

Tối hôm ấy, khi cô nằm trong vòng tay anh, cô hỏi:

"Lần đầu anh ôm em, anh nói gì?"

Anh hôn lên tóc cô, cười:

"Anh bảo em đừng khóc vì người không đáng."

Trúc Nhi không trả lời.

**Lần đầu Phan Duy ôm cô, anh chẳng nói gì cả.
Chỉ siết rất chặt, rồi thở như vừa chạy một quãng đường dài.

Và anh thì thầm: "Anh xin lỗi, dù em chưa từng đòi anh phải giải thích."**

Đêm hôm đó, cô không ngủ.
Anh thì ngủ rất sâu.
Hơi thở đều.
Như một ai đó đang rất thoải mái trong thân xác này.

Cô mở điện thoại.
Bật bản nhạc họ từng cùng nghe năm nhất.

Một bài piano không lời, chỉ có ở bản cover trên YouTube.
Không phổ biến.
Không ai biết.
Chỉ hai người.

Cô bật lên.
Giả vờ nghe trong im lặng.

Người bên cạnh... không hề phản ứng.
Không cựa mình.
Không cười.
Không nhẩm theo từng đoạn như ngày xưa.

Sáng sớm hôm sau, cô lặng lẽ ghi vào nhật ký:

"Thứ đáng sợ nhất không phải là mất người.
Mà là khi người ở lại mang hình dáng anh, nhưng ký ức không còn khớp.
Từng điều nhỏ, từng ánh nhìn, từng thói quen...
lệch.
Lệch mãi.
Lệch đến khi mình là người thấy sai."

Cùng lúc ấy – trong tầng gương,
Đặng Vũ đặt tay lên mặt một tấm kính đang mờ dần.

"Đã bắt đầu.
Cô ấy đang quên ai mới là thật."

Phan Duy đập tay vào gương, máu bật ra.

"Mày không thể thay thế được ký ức."

"Không cần." – hắn cười.
"Tao chỉ cần chỉnh lại từng mảnh.
Một khi cô ấy nghi ngờ chính mình...
thì ký ức thuộc về tao."

Tháng Sáu – ngày thứ tám – năm thứ tư.
Không ai rời đi.
Nhưng không ai còn nguyên vẹn.

_"Chúng ta không quên người ta từng yêu,

Mà chỉ... không nhận ra,
người ta yêu đã bị thay bằng một kẻ khác."_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #trucchmint