Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tập 3:

Mạnh Quân lúc này như một người điên,anh cố gắn che chở cho cơ thể Anh Nhã len lỏi vào ngàn học sinh bên ngoài nhanh chóng ra xe.

-MẠNH QUÂN LÊN XE

Bảo Lâm vừa chạy xe đến thấy Mạnh Quân liền bảo anh lên xe.

-TÌM KHÁCH SẠN GẦN NHẤT NHANH LÊN,ANH NHÃ SẼ ĐIÊN MẤT

Bảo Lâm bị Mạnh Quân làm cho hoảng sợ anh lau xe đi với tốc độ chóng mặt.

-Á Á khó chịu quá

Anh Nhã càng lúc càng không thể chịu được cơ thể như có ngàn mũi kim đâm vào nhứt nhói

-Cắn anh đi ngoan cắn anh

Mạnh Quân gần như phát khóc,nhìn Anh Nhã đau khổ anh như rụn rời tay chân.

Xe dừng lại trước cửa khách sạn.

Bảo Lâm chạy ào vào bên trong

-Cho tôi một phòng gần chỗ này nhất.. .NHANH LÊN

Nhân viên tiếp tân hốt hoảng đưa chìa khoá


-Dạ dạ phòng 001 phía cuối hành lang


Bảo Lâm liền ném cho Mạnh Quân.Anh chụp lấy chạy ào tìm phòng.


Đóng cánh cửa khoá chặt Quân nhanh chóng đặt Nhã lên giường quần áo của Anh cũng bị anh xé nát


Quân đè lên cơ thể Anh Nhã hôn cậu rồi anh nhắm nhắm chặt đôi mắt hai giọt nước mắt đau đớn chảy ra rơi xuống mặt Anh Nhã.Bên dưới,anh mạnh mẽ tiến vào trong tội lỗi.

-Ưm

Cơn đau đớn làm Anh Nhã gồng cứng người,hai cánh tay ghì chặt tấm lưng ướt đẫm của Mạnh Quân.

-Anh...xin lỗi

Mạnh Quân đau đớn nhìn gương mặt ngây dại của cậu nhóc mà anh vô cùng yêu thương.

-Ưm Quân Quân ơi

Mạnh Quân sững người khi nghe Anh Nhã gọi tên mình,cậu thật sự gọi tên anh sao?ngay cả khi không tĩnh táo.

-Anh đây,Nhã có đau không?

-Ư ư đau đau quá

Anh Nhã dù trong cơn mê man nhưng cậu vẫn là cậu nhóc mười bảy tuổi lần đầu tiên biết "mùi đàn ông" nên cơn đau vẫn hiện hữu trong cậu.

-Anh biết

Mạnh Quân vòng tay qua cơ thể mảnh mai của Nhã đỡ cậu ngồi dậy,bên dưới anh vẫn nhẹ nhàng di chuyển.


Thời gian dần trôi về cuối ngày cái nắng đã tắt hẵn cảm giác dịu nhẹ làm con người ta cảm thấy thoải mái.

-Ư ư

-Hừm

Sau một trận "bão tố" cơ thể Anh Nhã không còn chút sức lực nào,cậu nằm dài trên cơ thể Mạnh Quân.Da cậu lúc này toàn dấu hôn đỏ sẫm của anh đễ lại.

Quân lưu luyến cắn nhẹ lên vành tai mềm mại.

Giây phút thấy Anh Nhã nằm dưới thân tên khốn kia anh như con sói điên sẵn sàng giết chết bất cứ ai dám cản đường anh.

-Lâm, cậu xuống lễ tân xin chìa khoá khác đem cho tôi bộ quần áo à cả cái áo sơmi nữa.Tôi không xuống giường được.

Bảo Lâm nhanh chóng mang quần áo vào cho Mạnh Quân,anh hơi hốt hoảng khi quần áo bị xé nát quăng tung té xuống sàn.

-Nhóc sao rồi.

-Ngủ say rồi.

-Sao cậu biết mà đến vậy?

-Thái Kha nói

-Thái Kha??

-Ừm tôi sẽ điều tra,cậu lo cho Anh Nhã đi.

-Cảm ơn cậu

-Cậu định ngủ ở đây hay về.

-Về.

-Ừm thay đi tôi đợi.

Bảo Lâm đặt quần áo lên giường rồi nhẹ nhàng ra ngoài.

Mạnh Quân lấy áo sơmi choàng qua cơ thể Anh Nhã anh nhẹ nhàng cài cúc áo lại rồi xoay nhẹ người cho cậu nằm xuống giường.

-Ư ư

Anh Nhã khó chịu chau mày

-Ngoan,chờ anh một chút.

Mạnh Quân thay đồ nhanh như chớp rồi bế Nhã nhẹ nhàng ra ngoài.

-Ổn chứ?

-Chắc khi dậy sẽ đau lắm

-Cậu nhóc còn quá nhỏ

-Ừm,nhưng thuốc quá mạnh nếu không làm vậy nhóc sẽ điên mất.Tên khốn kia chết chưa?

-Nghe nói là đã qua cơn nguy kịch.

-Tốt,hắn còn phải trả giá

-Cậu còn muốn làm gì?

-Không chỉ tôi,mà cả cậu

-Tôi.????

Mạnh Quân đặt Anh Nhã lên giường Doremon của cậu khi trời đã tối hẵn,từ trưa đến giờ người anh cứ căng như dây đàn vậy.Nhìn cậu ngủ say anh mới chợt nhận ra rằng,anh yêu nhóc nhiều hơn anh nghĩ.

Mạnh Quân áp tay lên mặt Anh Nhã cảm giác ấm áp vừa phải làm anh an lòng.

"Em đã là của anh rồi,anh sẽ bảo vệ em suốt đời thiên thần nhỏ của anh"
Quân thì thầm rồi hôn nhẹ nhàng lên trán Anh Nhã.

-------------------------

Chuyện của Lâm và Kha

Cháu tìm ai?

-Dạ cho con hỏi đây phải nhà của Thái Kha không?

-À đúng rồi mà con là gì của Kha.

-Dạ dạ con là.. người yêu của Kha,con tên Bảo Lâm

-Hã,con nói người người yêu sao?

-Dạ

Bảo Lâm vô cùng sốt ruột vì từ lúc Thái Kha nhắn tin bảo anh đến trường giúp cậu việc gì đó, khi vừa mới đến liền gặp Mạnh Quân đang hốt hoảng bế Anh Nhã rồi sau đó nghe Mạnh Quân nói anh mơ hồ nhận ra có chuyện không hay với Thái Kha,gọi cho cậu thì cậu không nghe máy nên đành phải đến nhà của cậu.

Mẹ Thái Kha sau một phút sửng sốt thì cũng lấy lại tinh thần, nếu con trai bà có được một chàng trai như thế này thì bà vô cùng an tâm

-Um vào nhà đi con,hai đứa quen nhau khi nào mà Kha nó không nói gì với bác vậy.

-Dạ chúng con cũng mới quen thôi bác.

Bảo Lâm có chút ngượng ngùng khi mạnh miệng nói anh và Thái Kha đang quen nhau.

-À mà bộ hai đứa giận nhau hay sao mà từ khi đi học về Kha nó cứ nhốt mình trong phòng suốt.

-Bác cho con lên phòng Kha một chút nha

-Um con lên vỗ nó giúp bác nha,Kha từ nhỏ nó vốn yếu ớt hay bị người khác bắt nạt, giờ có con xem ra bác cũng yên tâm rồi. Phòng nó ngay cầu thang đó coi lên đi,bác nấu cơm lát xong bác gọi hai đứa nha.

-Cảm ơn bác, con xin phép

Bảo Lâm nhanh chóng lên phòng Thái Kha anh gõ cửa mãi mà không nghe trả lời đành mở cửa mà đi vào.

-Thái Kha

Giọng nói quen thuộc làm Kha hốt hoảng bật dậy

-Bảo Lâm, sao anh biết...

-Chuyện này không quan trọng bây giờ anh muốn em giải thích chuyện lúc sáng.

Vừa nghe Bảo Lâm nhắc lại chuyện của Anh Nhã,nỗi sợ hãi cùng mặc cảm tội lỗi làm Kha gục xuống nền nhà bật khóc nức nở.

-Không phải Kha không phải Kha mà huhu không phải...

Thái Kha vô cùng hoảng sợ cậu lui vào góc giường tay ôm chặt lấy đầu.

Nhìn Kha như vậy Bảo Lâm cũng hốt hoảng, anh chạy lại ôm cơ thể đang rung lên bần bật của cậu.

-Đừng sợ, nói anh nghe anh sẽ bảo vệ em mà ngoan đừng khóc.

Thái Kha tức tưởi vùi đầu vào ngực Lâm nghẹn ngào nói.

-Thầy Phi lợi dụng việc dự thi học sinh giỏi mà hắn ép Kha phải phải huhu......

Trời đất như tối sầm trước mặt Bảo Lâm, chuyện anh mơ hồ suy nghĩ thì ra là sự thật. Một nỗi tức giận như bão tố ập đến làm anh muốn nghẹt thở đôi bàn tay tay nắm chặt hằng lên những sợi gân đỏ ngầu đáng sợ.

-Hắn hắn còn quay clip rồi uy hiếp Kha phải cho Anh Nhã uống thuốc gì đó.... rồi gọi Nhã đến phòng hắn Kha Kha không cố ý mà huhu

Càng lúc Kha càng khó tức tưởi hơn người cậu rung lên bần bật trong lòng Bảo Lâm.
Thấy cậu nhóc như vậy Bảo Lâm cảm thấy vô cùng đau đớn, anh không ngờ nhóc con lại bị tệ chó kia làm nhục anh nhất định phải cho hắn sống không bằng chết.

-Đừng sợ có anh rồi, không ai dám làm gì Kha đâu,ngoan nín đi

-Huhu Nhã sao rồi anh

-Không có gì đâu Nhã ổn rồi rồi Mạnh Quân đang chăm sóc cho cậu ấy.

-Thật tốt mà. Hức hức

-Thôi nào, lên giường đi kẻo lạnh

Lâm nhấc bổng Kha đặt lên giường, anh âu yếm nhìn gương mặt lem luốc của nhóc trong lòng bỗng nhiên lại dâng lên cảm giác muốn chiếm đoạt.

Không cho Kha kịp định thần, anh cuối xuống hoang dại mà hôn lên đôi môi mềm mại

-Ư ư

Thái Kha sau phút hốt hoảng thì cũng nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn nồng cháy của Lâm,Kha ôm chặt lưng anh đầu óc dần trở nên ngốc nghếch.

-Kha..cho anh nha

Lâm thì thào giọng anh lạc dần vì thứ cảm xúc hoang dại đang bùng phát trong cơ thể mình.

-Em...ư

Câu nói của Kha đã bị một nụ hôn sâu của Lâm nuốt chửng

-Chỉ cần gật đầu hay lắc đầu đừng nói gì cả

Thái Kha rưng rưng nước mắt khẽ gật đầu.

-Kha yêu anh không?

-Kha Kha yêu anh nhiều lắm

Bảo Lâm như vỡ vụn vì ngọt ngào, anh hôn cậu rất sâu tay anh nhẹ nhàng mà tháo bỏ những vướng víu trên hai cơ thể, để rồi anh quấn chặt cơ thể mình vào cậu nhóc bên dưới,anh và cậu hoàn toàn hoà hợp không chút khoảng trống nào.Anh thấy cậu khóc, anh thấy hai trái tim dường như đang đập cùng một nhịp.

-A .....

-anh yêu em

Bảo Lâm rùng mình đạt đến khoái cảm, mệt mỏi anh ngã người sang bên cạnh thở dốc.

-Kha có đau không?

-Uhm

Kha mệt nhọc nằm lên ngực trần ướt đẫm mồ hôi của Bảo Lâm.

-Bây giờ em đã là vợ của Doãn Bảo Lâm anh rồi có biết chưa?

-Anh chưa cưới Kha mà

Kha đỏ mặt ngượng ngùng.

-Nhóc con,em tin ngày mai anh cưới em không?

-Anh....

Thái Kha ngẩn ngơ nhìn Bảo Lâm,khóe mắt cậu cay cay.Tâm hồn trẻ con của cậu đang bị kích động dữ dội.

-Đừng khóc....anh hứa sẽ bảo vệ Kha suốt đời.

Lâm âu yếm hôn lên trán Thái Kha như chứng minh cho lời nói của anh.

-Kha yêu anh.

Thái Kha hạnh phúc đến bật khóc.

-Ngoan nào.

-Hai đứa à xuống ăn cơm

Mẹ Thái Kha gọi lớn làm Kha hốt hoảng ngồi dậy

-A con xuống ngay

Kha luýnh quýnh tìm quần áo.

-Lại đây

Lâm khẽ cười vòng tay qua eo kéo Kha lại mặc quần áo áo cho cậu, mắt anh sáng lên khi vết hôn của anh vẫn hiện rõ trên cổ cậu.

-Anh nhìn gì vậy?

Kha thắc mắc hỏi

-Em định giải thích cái vết đỏ đỏ này thế nào với mẹ em hã

-A

Kha hốt hoảng chạy lại gương,vết hôn đỏ ửng rõ mồn một trên cổ cậu.

-Anh thật đáng ghét mà.

Lâm tiến đến, ôm Kha từ phía sau

-Vậy anh xin mẹ cho anh cưới em nha

-Ư em còn đi học mà

-Thì đặt cọc trước, lỡ em chê anh rồi sao?

-Đáng ghét mà.


-------------------------

Cơ thể Anh Nhã vốn không được mạnh mẽ như những người khác, lại thêm liều thuốc kích thích quá mạnh vào cơ thể cộng thêm "trận giông tố đầu đời" quá dữ dội, nên cậu hôn mê từ đêm hôm trước đến tận tối hôm sau vẫn chưa tỉnh dậy.

Mạnh Quân phát hoảng khi Nhã không chịu thức dậy, anh như ngồi trên đống lửa bác sĩ bảo do cậu kiệt sức không có gì nguy hiểm mà sao cậu vẫn không chịu thức.

-Sao rồi sao vẫn chưa dậy.

-Cậu à tôi đã nói rồi, cậu này chỉ là do kiệt sức sẽ tĩnh dậy mau thôi,cậu đừng gọi tôi nữa có được không, tôi còn rất nhiều bệnh nhân đang gặp nguy hiểm.

Vị bác sĩ với vẻ mặt đầy khốn khổ van xin Mạnh Quân, tên nhãi này gọi ông liên tục từ tối hôm qua đến tối hôm nay vẫn chưa chịu tha cho ông nữa.

-Ông nói cái gì hã,ông nói tên nhóc này không quan trọng.

Mạnh Quân điên tiết túm cổ ông bác sĩ nhấc bổng lên.

-Anh Quân đừng....

-Hừ tôi nói cho ông biết đêm nay mà Anh Nhã không tỉnh lại tôi sẽ giết chết ông.

Mạnh Quân tức giận ném mạnh vị bác sĩ xuống nền.

Minh Tân không ngờ Mạnh Quân lại tức giận đến vậy, ông là bác sĩ riêng cho cậu đã gần mười năm nay mà chưa lần nào thấy cậu tức giận đến như thế

Ông nhanh chóng rời khỏi trước khi bị ném thêm lần nữa.

-Anh bình tĩnh đi Anh Nhã sẽ không sao mà.

-TÔI SAO CÓ THỂ BÌNH TĨNH ĐƯỢC CHỨ NHÃ NÓ HÔN MÊ TỪ QUA ĐẾN GIỜ.

Mạnh Quân gần như muốn khóc, anh hét ầm lên Chứng kiến Mạnh Quân như vậy Nguyên Khôi sững sờ, cậu không ngờ Lý Mạnh Quân lại lo lắng cho người khác đến mức như vậy.

-LÝ TỔNG CẬU CẬU NHÃ TĨNH LẠI RỒI.

Người giúp việc từ trong phòng hét lên vui mừng.

Mạnh Quân mừng muốn phát điên, anh chạy ầm vào bên trong.

-Bảo bối, em tĩnh lại rồi

-Ngoan có đau ở đâu không

Quân nhẹ nhàng bế cậu đặt lên đùi mình

-Nhã chỗ nào cũng đau.

Cơ thể Anh Nhã đau đến không nhúc nhích được, cậu nhăn mặt ôm lấy Mạnh Quân.

-Ngoan anh biết rồi, anh gọi bác sĩ lại nha(chết cha chú Tân rồi, mà không biết chú về đến nhà chưa nhễ @.@)

Nhã lắc đầu nguầy nguậy

-Hong mà, đừng gọi bác sĩ nha

-Đựợc được, Nhã muốn gì cũng được.

-Anh Quân ơi...

-Anh đây

-Sao ở dưới dưới của Nhã đau quá, khó chịu quá.

-Do lần đầu quan hệ nên sẽ rất đau,vài ngày sẽ khỏi mà.

-Quan hệ...

Anh Nhã đầy hoảng sợ ngước nhìn Mạnh Quân

-Ngoan nào, anh sẽ chịu trách nhiệm với việc mình làm,Nhã là của anh anh sẽ chăm sóc Nhã suốt đời mà.

Nhã bật khóc trong lòng Mạnh Quân, cậu không hiểu tại sao mình lại khóc như vậy. Cậu chưa bao giờ dám nghĩ đến mình lại làm chuyện này khi còn đang đi học.

-Nhã em đừng khóc mà, anh....anh

Mạnh Quân nhất thời không biết nói gì, cứ lắp ba lắp bắp.

-Bây giờ Nhã muốn anh làm gì, anh sẽ làm mà em đừng khóc mà, anh đau lắm

Anh Nhã ngẩn gương mặt lem luốc nhìn Mạnh Quân.

-Anh Quân phải cưới Nhã, anh hai nói nếu ai làm chuyện ấy với Nhã thì nhất định phải cưới em
-Được,anh sẽ cưới Nhã

Nhã ngẩn ngơ, cậu quá hồn nhiên làm sao có thể biết được, có một tên đang muốn cưới cậu biết nhường nào.

-Anh Quân nói thật chứ

-Anh nhất định sẽ cưới Nhã,ngoan đừng khóc nữa.

Anh Nhã như một đứa trẻ con đang được nuông chiều quá mức nên nhanh chóng ngoan ngoãn nằm yên trong lòng Mạnh Quân.

-Anh ơi hôm qua chuyện gì đã xảy ra vậy, em không nhớ gì cả.

-Anh sẽ nói sau, bây giờ ngoan anh đúc cháo Nhã ăn rồi uống thuốc nha.

-Dạ

Mạnh Quân đang ngập tràn trong hạnh phúc, anh vô cùng cẩn thận thổi từng muỗng cháo cho tiểu bảo bối của mình. Anh biết mình phải có trách nhiệm với cậu nhóc này suốt đời.
Trọn đời này anh sẽ dành tất cả trái tim mình mà yêu thương mà chăm sóc cho cậu, sẽ không để cậu chịu bất cứ tổn thương nào.


"Người yêu ơi có em ngắm trăng đếm sao cùng anh
Bao ước mơ sớt chia cùng anh
Ôi đắm say ngất ngây môi cười
Trong trái tim có em tôn thờ
Vì em vẫn luôn
Thứ tha tình anh
Cho dẫu ang
Biết bao lần sai
Không một lời
Buồn phiền than trách
Chỉ mỉm cười
Ngọt ngào em nói..."

-------------------------

-Anh...

Quân ra dấu bảo Khôi im lặng,anh cẩn thận đặt Anh Nhã xuống giường rồi bước ra ngoài.

-Có chuyện gì?

-Cảnh sát mời anh về điều tra

Quân nheo mắt,anh đã sớm dự đoán được chuyện này.

-Cậu biết phải làm gì chứ

-Dạ

-Nhớ cho người chăm sóc Anh Nhã cẩn thận, nhóc có hỏi tôi thì nói có việc gấp sáng sẽ về.

-Dạ em sẽ làm ngay.

Quân quay vào phòng hôn nhẹ nhàng lên trán Nhã rồi vội vã bước ra ngoài.

-Bác tối nay cho con ngủ lại đây nha

-Gì chứ,anh về đi

-Sao con lại nói vậy chứ, con cứ ở lại nha,bact sẽ dọn phòng cho con

-A không cần, con ngủ với Kha được rồi bác

Bảo Lâm lém lỉnh nhìn Thái Kha đang đỏ bừng cả mặt.

-Haha vậy thì tốt, hai đứa ăn cơm nhanh đi

Bảo Lâm thấy thật ngọt ngào, anh không ngờ mẹ Thái Kha lại thích anh đến như vậy.

Rầm rầm

-Tôi hỏi lại một lần nữa cậu có nhận tội không?

Người công an tức giận đập bàn hét ầm lên trong phòng lấy lời khai.

-Tôi có tội gì chứ

Đáp lại sự tức giận của vị cảnh sát là vẻ mặt vô cùng bình thản của Mạnh Quân.

-Tội gì hã ,cậu ngang nhiên cầm súng đã thương một giáo viên trước mắt bao nhiêu học sinh và giáo viên vậy mà còn nói mình không có tội.

Vị cảnh sát tức đến mặt đỏ gay,tên đàn ông này quả là cứng đầu, bắt hắn từ tối mà giờ là gần mười hai giờ đêm mà hắn cũng không chịu nhận tội mặc dù nhân chứng vật chứng điều đầy đủ.
Rầm rầm..

Mạnh Quân điên tiết, đứng bật dậy đập bàn hét lớn

-TÔI HỎI ÔNG NẾU CON TRAI ÔNG SẮP BỊ TÊN CHÓ KIA CƯỠNG BỨC, MÀ TRONG KHI ĐÓ TRÊN TAY ÔNG LẠI ĐANG CẦM SÚNG, VẬY ÔNG SẼ LÀM GÌ HÃ.

Mạnh Quân gầm lên như một con thú dữ, đối với chuyện này anh nhất định không thể bỏ qua.

-Tôi....

-Tôi nói cho các ông biết, nếu chuyện này mà không điều tra rõ ràng thì tôi dám chắc rằng cái chức của ông sẽ không còn, cả cái đồn cảnh sát này cũng vậy tôi hứa danh dự rằng tôi sẽ quậy nó tan hoang.(Ôi soái ca soái ca của bạn Nhã)

-Cậu.....

Vị cảnh sát bị Mạnh Quân hét thì lập tức xanh mặt không thể nói được gì nữa.Ông tức giận bỏ ra ngoài.

-Chết tiệt

Mạnh Quân chửi thề anh rất mệt mỏi với tên này, từ tối đến tận khuya hắn cứ lầm bầm làm anh nhứt cả óc.

-Không biết bé con có giật mình không.

Quân nhớ Anh Nhã da diết,cậu nhóc đang mệt mà anh lại không có bên cạnh, chỉ sợ nhóc giật mình thức giấc mà không có anh thì sẽ thức đến sáng mất.Chỉ vừa nghĩ đến thôi mà anh đã nháo nhào cả ruột gan.Anh hận không thể phá banh cái đồn này mà về ngay với cậu nhóc.

-Ư ư Quân Quân

Anh Nhã giật mình mở mắt, cậu hốt hoảng khi chỗ bên cạnh trống rỗng, Mạnh Quân không có bên cạnh cậu, với lấy cái điện thoại gọi cho anh thì không liên lạc được. Cậu bắt đầu lo lắng, cậu cứ chân trần mà bước ra ngoài.

-Cậu cần gì sao không gọi chúng tôi mà lại ra ngoài.

Nhã giật mình mình khi bên ngoài cửa phòng có đến bốn người thanh niên mặc đồ đen.

-Ơ..

-Lý tổng có dặn dò chúng tôi phải chăm sóc cho cậu cẩn thận,cậu cần gì cứ gọi là được.

-Anh Quân đi đâu rồi

-À Lý tổng nói có việc rất khẩn cấp nên phải giải quyết, nên cử chúng tôi đến để bảo vệ cậu sáng mai Lý tổng mới về.

-Dạ

Anh Nhã xụ mặt

-Um em vào trong đây,cảm ơn mấy anh.

Nhã vào phòng, nằm mãi vẫn không sao ngủ được, cậu nhớ Mạnh Quân.Dù chỉ mới quen biết nhưng anh luôn chiều chuộng cậu, anh luôn quan tâm lo lắng cho cậu ngay cả trong giấc ngủ.Bằng chứng là căn phòng toàn Doremon này, chỉ cần cậu nói thích anh sẽ mang về cho cậu ngay.Chiếc giường ngủ cũng vậy, vì sợ cậu té mà anh đã mua cho cậu chiếc giường rất to và êm ái. Hằng đêm cậu luôn được anh ấp trong lòng mà ngủ thật ngon.Dần dần cậu quen mùi của anh,đêm nay lại không có anh cậu thấy khó chịu khóe mắt bỗng nhiên cay cay.Cái nổi nhớ cứ lớn dần rồi cuối cùng không kềm được mà cậu khóc nức nở.

-Anh ơi......

-Chú

-Chuyện gì mà cậu hấp tấp vậy

-Dạ bên phía kiện Lý Mạnh Quân đã làm đơn bãi nại, và không truy cứu bất cứ điều gì với anh ta

-Hã

Vị cảnh sát xanh mặt, chỉ có một đêm,không đúng chỉ là vài giờ đồng hồ mà sao tên kia lại có thể làm cho mình hoàn-toàn-vô-tội như thế chứ.

Ông vuốt mặt mệt mỏi, xem ra chuyện này ông cần phải đích thân đi điều tra.

-Thả hắn ra đi.

Mạnh Quân bước những bước thật dài và rộng, anh chẳng mừng vì mình được thả ra vì mọi chuyện điều nằm trong sự tính toán của mình.Trong lòng anh lúc này rất lo lắng cho cậu bảo bối ở nhà.

-Anh Nhã có làm sao không?

-Đêm qua anh vừa đi một chút là cậu ấy giật mình hỏi anh đâu,rồi từ lúc đó cứ ngồi yên trên giường....khóc cả đêm cho đến tận sáng vì mệt mỏi mà đã ngất đi,bác sĩ đã khám cho cậu ấy rồi, bây giờ chắc là đang ngủ.

-CÁI GÌ, CHO XE CHẠY NHANH LÊN

Nghe Khôi nói Mạnh Quân như phát sốt,cảm giác lo lắng làm anh muốn ngừng thở.

-NHANH LÊN MỘT CHÚT,CẬU CHẠY CHẬM QUÁ

Nguyên Khôi toát cả mồ hôi hột, cho xe chạy với tốc độ khủng khiếp, anh biết khi nghe tin này Mạnh Quân sẽ phát hoảng,nhưng xem ra cậu đã đánh giá hơi thấp tên này rồi.
Chẳng mấy chốc xe đã đến nhà, Nguyên Khôi quẹt mồ hôi vì còn giữ được cái mạng nhỏ bé của mình. Còn tên kia đã phóng xuống khi xe còn chưa dừng hẳn.

Mạnh Quân chạy ào vào phòng bóng dáng nhỏ nhắn của cậu nhóc làm anh nhớ cả đêm đang ngủ say trên giường. Anh vô cùng đau lòng khi nhìn thấy đôi mắt đang sưng húp lên kia,cậu khóc vì nhớ anh sao?

Đưa bàn tay áp nhẹ lên gò má một cảm giác mềm mại truyền đến làm anh thấy nhẹ nhàng biết bao. Anh không xa cậu nhóc này được rồi.

-Ưm...Quân

-Anh về rồi

Nhã giật mình vòng tay ôm ôm lấy Mạnh Quân

-Nhã nhớ anh

Cậu nghẹn ngào hít thật sâu mùi hương của Mạnh Quân, vừa mở mắt ra liền thấy anh trong lòng câu vui sướng biết bao.

-Ưm anh cũng rất nhớ Nhã.

-Sau này đừng bỏ Nhã ngủ một mình nha,sợ lắm.

-Ngoan anh hứa sẽ không bao giờ để Nhã ngủ một mình đâu.Anh sẽ luôn ôm em ngủ đến suốt cuộc đời này

-Nhã thương anh.

Ai biết không, anh đang ngập tràn trong hạnh phúc.!

-----------------

-Anh ơi...

-Anh đây,em đói hã

-Dạ

-Để anh gọi người nấu cháo cho Nhã nha.

-Hong,Nhã muốn anh nấu

-Hã anh,,,anh

Mạnh Quân hốt hoảng, anh làm sao mà biết nấu nướng chứ.

-Hong mà,nói cái gì cũng chiều Nhã vậy mà Nhã muốn ăn cháo anh nấu cũng không được.

Anh Nhã giận dỗi, quay mặt không thèm nhìn Mạnh Quân

-Được được, anh nấu là được, nằm đây chờ anh nha.

-Hihi thương anh nhất nha.

Nhã vui mừng, chòm lên hôn nhẹ lên má Mạnh Quân.

-Nếu nấu cháo mà được em hôn như thế này, anh sẽ nấu mỗi ngày, ngày anh nấu hai lần cũng được.

Quân cười rạng rỡ, anh không ngờ nhóc con lại chủ động mà hôn anh.Môi cậu mềm mại làm anh như tan chảy.

-Hư nấu nhanh cho Nhã

-Được,chờ anh một chút

Quân tranh thủ hôn nhẹ lên môi Nhã trước khi ra ngoài

-Chị Tư

-Dạ cậu cần gì

-Tôi...tôi muốn nấu cháo,phải làm thế nào.

-Hã cậu muốn ăn thì tôi sẽ nấu sao cậu lại vào bếp.

-Anh Nhã muốn...tôi nấu

Chị Tư khẽ cười hiểu ra mọi chuyện.

-Phải làm sao??

-Cậu vào đây

Mạnh Quân lẽo đẽo đi theo sau

Trước tiên cậu lấy ít gạo bỏ vào nồi, vo cho thật sạch,,xong cho nước vào rồi đúng rồi. Để lên bếp bật lửa lên.

-Xong rồi

-Cậu lấy thịt bò ra thái nhỏ rồi sao đó băm cho thật nhiễn

Quân vụng về làm theo chẳng mấy chốc mồ hôi ướt đẫm cả áo, trên tay cũng có vài vết đứt.

-Này này chị coi đã được chưa?

-Ưm được rồi,khá ngon đó cậu đúng là thông minh, tôi chỉ hướng dẫn thôi mà cậu đã nấu ngon như vậy. Tắt bếp bỏ hành với tiêu vào là có thể dùng rồi.

Mạnh Quân hài lòng cầm "sản phẩm" vất vả của mình mới có được mang lên cho tiểu bảo bối của anh,trong lòng cứ rộn lên vui sướng.

-Ưm thơm quá

-Anh đúc Nhã ăn nha

-Ưm

Nhìn Mạnh Quân từ tốn thổi cháo cho cậu trong lòng Nhã như chìm trong hạnh phúc.

-Có ngon không

-Ngon lắm

Vẻ mặt hài lòng của Anh Nhã làm Quân quên bao mệt mỏi khi nấu cho cậu tô cháo này

-Ưm tay anh sao vậy?

Nhã cầm bàn tay đang dán bốn miếng băng cá nhân trên bốn ngón khiến cậu hoảng hốt.

-Không sao,do anh không cẩn thận thôi,ngoan ăn thêm đi

-Có đau không?

-Không,bây giờ chỉ có em tổn thương mới làm anh đau thôi.

-Quân à...

Nhã choàng qua cổ Quân ôm chặt

-Anh sẽ không để em bị đau một lần nào nữa

-Nhã tin anh

Quân thở nhẹ nhàng, miết nhẹ Anh Nhã vào lòng.Anh yêu cậu nhóc này chết mất.

-Cái gì?

-Mẹ anh đã về nước giờ đang ở nhà,bà gọi anh qua nói là có chuyện muốn nói.

-Tôi biết rồi.

Quân đau đầu biết mình sắp gặp tai họa lớn.

-----------------------

-Con trai,cuối cùng cũng đến.

-Mẹ sao mẹ về lại không cho con hay,mà mẹ về làm gì thế, khi nào mẹ đi.

-Cái thằng con trời đánh, con đừng vui mừng quá sớm mẹ về lần này sẽ không đi nữa

-Mẹ lại đùa con rồi.

-Không hề

-Sao mẹ lại ở đây,chẳng phải mẹ thích sống ở Mỹ sao?

-Nhưng giờ mẹ lại thích sống cạnh con.Con có người yêu chưa vậy

-Chưa có

-Gì chứ, lần này con nhất định phải cưới vợ sinh con.

-Mẹ lại đùa,con chỉ yêu con trai mà con trai với con trai thì sinh con bằng cách nào.

Quân nhướn mày thích thú

-Mẹ không cần biết, con cưới ai thì cưới nhất định phải sinh cháu cho mẹ, phải hai đứa mới được nha.

-Mẹ con dẫn mẹ đi xem công ty nha

-Ông đừng hòng đánh trống lảng,lần này không cưới vợ đừng hòng yên thân

-Mẹ à,,,,

-Thôi đừng giở trò,con tự mang vợ về cho mẹ hay mẹ đi tìm cho con

-Hừ,con có rồi mà chưa đủ mười tám mẹ dám cưới không?

Mắt Quân sáng lên khi nhớ đến cậu bảo bối ở nhà của mình, chỉ cần đưa cậu nhóc ra là anh có thể yên ổn rồi.

Mắt bà Diễm Thu sáng rực.

-Mang về cho mẹ

-Gì chứ, mẹ muốn con ở tù sao?

-Kệ con,chỉ cần có thằng con trai với hai đứa cháu con làm sao thì kệ mẹ không quan tâm.

-Mẹ hết thương con rồi sao?

Quân vờ nhõng nhẽo chạy qua ngồi kế bà Thu,anh ngã vào lòng người mẹ mà mới vừa nói không quan tâm đến anh nữa.

-Con thích nhóc đó hã

-Chắc là vậy, con còn lỡ....

-Cái gì,con nói nó chưa được mười tám sao.?

Bà Thu sững sờ, thằng con này muốn đi tù thật sao?

-Chuyện không hẳn vậy, cọ kể mẹ nghe sau.

Giờ con dẫn mẹ đi xem công ty nha

-Thôi đi xem tên bé kia thích hơn.

-Nhóc đang bệnh mà

-Bệnh thì nhất định mẹ phải đi

Quân đành chịu thua,dẫn bà đi qua nhà anh.


-Quân anh đi đâu bỏ Nhã vậy.

Anh Nhã đang nằm quay mặt vào trong nên không thấy mẹ Mạnh Quân,cậu như một đứa trẻ đang trách móc vì không được chiều chuộng.

Mạnh Quân khẽ cười

-Dậy nào có mẹ anh đến

-A

Anh Nhã hốt hoảng bật dậy, thì thấy có một người phụ nữ nữa trong phòng.

-Con con chào bác.

-Con tên gì

-Dạ con tên Anh Nhã.

-Con mười bảy tuổi đúng không?

-Dạ

-Quân

-Dạ...

-Khi nào thì đủ mười tám

-Dạ....

-Con mà để vuột mất nhóc này thì đừng trách mẹ

-Dạ

-Dạ

Cả Mạnh Quân và Anh Nhã giật thót mình khi nghe bà Thu nói.

-Con ra đây với bác

Nhã ngây ngốc đứng dậy đi theo mẹ của Quân,mặt cậu vô cùng ngốc nghếch.
Mạnh Quân khẽ cười khi thấy mẹ mình nắm tay Anh Nhã kéo ra ngoài.

---------------------

Bảo Lâm:Này Quân,ngủ với người chưa đủ mười tám có phải đi tù không?

Mạnh Quân:Cậu nói gì? Cậu cũng vượt rào giống tôi à

Lâm:Có phải đi tù không?

Quân: Cậu nghĩ cậu là ông nội công an sao,mà ai vậy

Lâm:Cậu cũng biết

Quân:Thái Kha à

Lâm:Ừhm

Quân:Haha yên tâm nếu hai tên nhóc không thưa tôi và cậu sẽ không đi tù

Lâm:Ai da dính với trẻ con thật khổ, mà thằng ranh kia đâu không thấy.

Quân:Kìa vừa mới nhắc

Minh Trí mang vẻ mặt thất thần đi vào

Lâm:Mặt cậu giống mới bị thằng nào cưỡng hiếp vậy

Minh Trí:Không phải tôi bị hiếp mà là tôi hiếp người ta,hai ca à phải làm sao đây?

Quân:Haha tiểu tử thiếu gì tiền sao lại làm chuyện đó, mà lở rồi có sao đâu?

Trí: Cái chết là nhóc đó chưa đủ mười tám tuổi

LâmHaha

Quân:Haha,Xem ra lại có người cùng đi tù rồi

Mạnh Quân và Bảo Lâm phì cười nghiêng ngả

Quân:Tôi biết người đó là ai rồi

Mạnh Quân cố nín cười nói

Quân:Là cậu lớp trưởng của Anh Nhã đúng không?

Minh Trí giật thót mình

Trí: Sao sao ca biết

Lâm:Nhóm có ba đứa tôi và Quân đã vượt rào với hai nhóc kia rồi còn lại chắc chắn là Minh Quý rồi

Bảo Lâm ngã người xuống ghế ung dung nói

Tri:Hã hã ý hai người là cả ba chúng ta điều đã phạm tội sao?

-Quân:Đúng vậy

Lâm:Mà sao lại làm vậy với con người ta,cậu đâu phải người thích làm chuyện đó.

Trí ngập ngừng nói

Trí:Hôm qua em rủ Quý đi sinh nhật bạn, do vui quá uống say khi lên xe đã không kềm chế được nên đã làm bậy. Nhóc khóc quá trời, cạch mặt em rồi.

Minh Trí mang vẻ mặt tội lỗi

Mạnh Quân nhướng mày

Quân:Đừng nói thích con người ta rồi

Trí:Ca à em thích nhóc đó, giờ nó còn là của em rồi bây giờ phải làm sao đây,Quý giận không chịu gặp em rồi.

Minh Trí buồn như phát khóc, cậu ngã xuống ghế vẻ mặt "vô cùng đau đớn"

Quân:Cưới...

Mạnh Quân khẽ cười!

Ba tên đàn ông nhìn nhau rồi cùng hô to

-CHÚNG TA CÙNG CƯỚI HAHA

Mạnh Quân tắm xong khoác áo choàng ra ngoài, vừa đến phòng mẹ, anh nhảy cẩn lên khi thấy tiểu bảo bối của anh đang khóc thút thít trong lòng mẹ mình.

Bà Diễm Thu ra dấu bảo con trai im lặng.

-Ngoan từ đây cô sẽ là mẹ con,có được không?

-Thật chứ

Anh Nhã ngẩn gương mặt lem luốc lên nhìn bà

-Thật sao này con sẽ là con của cô

-Vậy anh Quân sẽ là anh hai của con hã

-Không..

Mạnh Quân hấp tấp đi vào

-Bảo bối, em là vợ của anh

-Ơ...

-Mẹ để con đưa Nhã về phòng ngủ đã trễ rồi

Bà Thu khẽ cười

-Con ngủ sớm đi,mà nè Mạnh Quân mà có ăn hiếp con thì nhớ mét mẹ nha

-Dạ

Nhã cười thật tươi

-Để anh bế

-Không cần A

-Mẹ ngủ ngon

Mạnh Quân cứ thế ôm Anh Nhã về phòng mình,phía sau hai người là nét mặt hạnh phúc của một người đàn bà.

-Anh thả Nhã xuống đi

-Không,nằm yên cho anh

Quân sốc nhẹ cơ thể cậu tiểu bảo bối của mình,đặt lên chiếc giường êm ái, anh cũng nằm xuống xoay một cái Nhã đã nằm gọn trên người anh.

-Bé con có còn mệt không?

-Ưm có anh Nhã sẽ không mệt

Anh Nhã lắc đầu bàn tay nhỏ bé nghịch ngợm mà chui vào bộ ngực vạm vỡ.

-Bên dưới có khó chịu không

-Còn đau

-Để anh xem

-Hoi

Nhã giật thót mình cảnh giác

Mạnh Quân bật cười

-Em là của anh,chỗ nào cũng của anh,anh xem một chút không được sao?

Mạnh Quân nháy mắt tinh nghịch, anh cuối xuống hít hà mùi hương trên chiếc cổ trắng ngần.

-Ư nhột em

Làn da "em bé" của Anh Nhã ngay lập tức ửng hồng đầy mê hoặc.

-Nhã bây giờ em muốn làm gì nhất

-Nhã muốn anh hai

Anh Nhã thoáng buồn, tựa hẳn người lên cơ thể Quân

-Anh sẽ mang anh hai về cho Nhã sớm thôi.Còn bây giờ việc của em là yêu anh có biết không?

-Anh nói thật chứ

Anh Nhã ngẩn mặt nhìn Mạnh Quân, lời anh nói cậu luôn luôn tin tưởng.

-Chỉ cần là Nhã thích, cho dù có khó gấp mấy anh cũng sẽ mang về cho em

-Nhã thương anh

Mạnh Quân hít thật sâu khi anh Nhã nói thương anh,còn ôm chầm lấy người anh.

"Bé con,anh yêu em"

---------------------

Gần một tuần sau ngày "định mệnh" Anh Nhã cũng đã đi học trở lại. Khi cậu bước vào trường ngay lập tức những tiếng xì xầm phát ra làm cậu vô cùng hoảng sợ, Mạnh Quân bị cậu đe dọa dữ lắm mới chịu nói ra sự thật. Khi nghe anh nói cậu như chết điếng, thật sự có nằm mơ cậu cũng không thể ngờ mọi chuyện lại kinh khủng như vậy.Đêm đó cậu đã khóc cả đêm vì hoảng sợ.

-Thái Kha

Anh Nhã gọi to hấp tấp chạy theo Thái Kha

-Cậu làm gì vậy, sao lại trốn mình.

Thái Kha gục đầu ấp úng

-Mình....mình xấu hổ lắm

-Đồ ngốc, lỗi không phải tại cậu là do thầy Phi hết, cậu có lỗi gì chứ.

-Cậu không trách mình sao?

-Đồ ngốc mình là bạn bè, sao lại trách cậu chứ nè vào lớp đi bữa giờ có chuyện gì vui không kể mình nghe đi

Nhã vui vẻ nắm tay Thái Kha kéo cậu vào lớp.


-Hã cậu với anh Bảo Lâm

-Ưm...

Kha ấp úng đỏ mặt

-Chúc mừng nha haha,à mà Quý đâu không thấy vậy?

-Cậu ấy nói có việc bận xin nghĩ ba ngày

-Ừm

-Mà cậu định tặng gì cho Mạnh Quân vậy?

-Hã,tặng gì là sao?

Anh Nhã ngây ngốc không biết chuyện gì

-Vậy là anh ấy không nói cho cậu biết rồi, thứ tư là sinh nhật anh ấy đó, anh Lâm mới nói cho mình biết.

-Cái gì?

Anh Nhã bỗng nhiên thấy chua chua tại sao sinh nhật anh cậu lại là người biết sao cùng chứ.
Nhã mang tâm trạng không mấy được vui suốt cả buổi học, đến tiết tư cậu không chịu được nữa

-Kha mình đi chơi đi Nhã không muốn học nữa

-Hã,nhưng làm sao mà hai đứa ra cổng được.

-Để mình lo

Anh Nhã là một cậu học sinh ưu tú của trường nên một nguyện vọng nhỏ bé là xin được nghỉ tieett cuối với một lí do có việc bận thì chẳng có gì là khó.Cậu nhanh chóng cầm được tờ giấy ra cổng cho hai người.

-Đi thôi

-Đúng là học sinh ưu tú người thường còn lâu mới xin được ông thầy hiệu phó khó khăn đó

-Cậu nhoi quá nha,đi thôi

Nhã đưa tờ giấy cho bác bảo vệ, bác xem rồi nhanh chóng mở cửa.

-Nhã có mang theo tiền không, sáng Kha đi học quên xin tiền rồi

-Cậu yên tâm,mình còn tiền tiêu với lại nếu thiếu thì rút trong thẻ,anh Quân cho mình rất nhiều tiền.

-Cậu sướng nha được Mạnh Quân chiều chuộng như vậy.

-Cậu có thua gì mình anh Lâm cũng rất giàu có mà.

-Giờ đi đâu Nhã

-Mua sắm nè rồi đi ăn kem,xem Doremon,xong mình vào khu vui chơi... 

-Oh yea đi nào!!!!

Hai cậu nhóc dắt tay nhau vui vẻ lên taxi mà không hay mình sắp làm cho hai người đàn ông phát điên.

Mạnh Quân vừa xong việc liền chạy xe đến trường đón cậu bảo bối của anh về.
Đứng trước cổng trường mãi mà không thấy Anh Nhã đâu, đứng mãi nhìn dòng học sinh ùa ra tấp nập cho đến khi không còn ai nữa.Quân bắt đầu lo lắng, lấy điện thoại gọi cho Nhã thì không liên lạc được.Quân bắt đầu hoảng hốt.

-Chú cho tôi hỏi Anh Nhã đã về chưa?

Chú bảo vệ nhận ra Mạnh Quân liền dè dặt nói

-Nhã...nó cùng Thái Kha xin về rồi

-Cái gì?

Mạnh Quân bắt đầu lo lắng, nhóc con của anh vốn rất nhút nhát sao có thể một mình ra ngoài chứ.Quân phát hoảng gọi cho Bảo Lâm

-Cậu gọi cho Thái Kha ngay xem Anh Nhã có đi chung với nhóc không,Nhanh lên
Mạnh Quân lo lắng đến phát điên rồi.

Màn đêm đã buông từ lúc nào, những ánh đèn lấp lánh đã thắp sáng những con đường. Sau một ngày dài với bao bộn bề thì ánh đèn đêm làm người ta thấy dịu nhẹ hơn nhiều.

-Hihi vui quá

Anh Nhã cười tít mắt khi vừa bước xuống từ chiếc xe điện.

-Uhm vui quá lâu lâu cúp học đi chơi vui ha

-Ừhm giờ mình đi qua khu bên kia đi nhiều trò chơi quá kìa.

-Nhưng tối rồi Nhã,hai đứa mình trốn vậy không biết có sao không?

-Kệ đi mới bảy giờ mà,mình chơi tới chín giờ rồi về ha,giờ mình qua kia rút tiền cái

Anh Nhã thật sự rất vui vẻ, cậu cười thật rạng rỡ kéo tay Thái Kha qua một quầy ATM gần đó.

-Có không?

-Không Kha cũng chưa về nhà,không sao liên lạc được?

Mạnh Quân vò đầu, chưa bao giờ anh thấy lo lắng như lúc này. Anh chạy suốt từ chiều đến giờ mà bóng dáng nhỏ nhắn của cậu nhóc Anh Nhã vẫn không thấy đâu
Tít tít

Mạnh Quân bực bội mở tin nhắn.

Mắt anh sáng lên khi thấy tin nhắn rút tiền của Anh Nhã.

-Đi theo tôi nhanh lên

-Hôm nay thật vui nha

Anh Nhã thích thú ôm chú gấu bông(tất nhiên là hình Doremon rồi) mình vừa mua được

-Uhm thật vui

-A kem kìa

Hai cậu nhóc nắm tay nhau vui vẻ mà chạy ra một xe kem dạo vừa ghé lại.

Mạnh Quân theo chỉ dẫn nhanh chóng tìm ra Anh Nhã.Anh tức giận ào ào đi đến,anh hét ầm lên.

-EM ĐI ĐÂU VẬY HÃ

-Ơ Nhã,,,,,

Anh Nhã hoảng sợ đánh rơi ly kem mình vừa mua

-CÓ BIẾT ANH LO ĐẾN MỨC NÀO KHÔNG HÃ
-Nhã,,,,

Anh Nhã muốn khóc khi thấy bộ dạng lê thê của Mạnh Quân.Có lẽ anh đã rất lo lắng cho cậu.

-Xin lỗi anh

Nhã thút thít ôm eo Mạnh Quân.

-Nhã xin lỗi mà

Mạnh Quân thật sự rất giận,lúc nhóc ôm anh thì anh mới cảm thấy an toàn. Có lẽ anh đã biết cái cảm giác lo lắng cho một người là thế nào.

-Sao không nói gì với Nhã anh giận Nhã rồi sao?

Bộ dạng trẻ con của Anh Nhã lúc này có tên đàn ông nào mà giận được cậu nữa.

-Hừ lần sau đi đâu phải nói cho anh biết có biết chưa.?

-Dạ Nhã biết rồi

Anh Nhã chuyển mặt (bộ mặt có tội đã được thay bằng vô "số" tội) nhón chân lên hôn cái chốc lên má Mạnh Quân.

-Anh ơi....

-Um

Mạnh Quân thích thú nhấc cậu nhóc lên.

-Nhã muốn ăn kem

-Anh chở Nhã đi

Quân âu yếm hôn lên cánh môi mềm mại, đừng nói là kem nhóc có muốn ăn món quý hiếm gì anh cũng mua cho cậu, chỉ cần đừng làm anh lo như lần này là được.

Anh sợ, thật sự rất sợ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com