Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Trùng Sinh

Yêu người, người lừa người dối.

Vạn Trượng vực sâu, Thiên Kiếp độ không được ta.

Hắn thành tiên, ta đọa ma.

Giữa mộng Tiên Tu, ta lại quay về hộ chính ta.


"Đùng! Đùng! Đùng!”

Thiên địa rung chuyển, mây mù che khuất ánh sáng. 

Nơi vực sâu vạn trượng chưa từng có ánh mặt trời, nay lại hiện lên những vệt đỏ dài gần như che kín nửa bầu trời nơi đây. Mỗi một tia sét bổ xuống giống như một chiếc roi dài nhuộm máu, không chút thương tình bổ thẳng xuống đống thịt chỉ còn lại lớp da bọc xương vẫn còn ngọ nguậy.

Người đàn bà nằm giữa hố đất không nhúc nhích. Mỗi một tia sét bổ xuống, quần áo rách rưới được khoác hờ trên người nàng lại càng tả tơi hơn, gần như dính chặt cùng máu thịt, đôi khi còn có thể nhìn thấy bộ xương trắng hếu bên trong.

"Đùng! Đoàng!" 

Lại một tia sét nữa bổ xuống. Nó không hề vì tình cảnh thảm thương của người đàn bà kia mà dừng lại, mà nó còn có xu thế tăng lên, sát thương mỗi một tia sét càng lúc càng lớn.

Người đàn bà nằm trên mặt đất vẫn như cũ không rên lên một tiếng, chỉ là hơi thở của nàng đã suy yếu, thoi thóp thở gấp. Nàng có một đầu tóc bạc trắng, quanh thân không ngừng có ma khí màu đen vây xung quanh nàng chuyển động. Đôi mắt to tròn của nàng gần như trợn lên giống như muốn nhảy ra khỏi hốc mắt, con ngươi chứa đầy sự thù hận cùng không cam lòng. Đến cuối cùng...

Nàng vẫn thất bại.

...

"Haiz, không biết vị tiền bối nào phi thăng thất bại. Ta còn tưởng rằng ở Nam Châu đại lục của chúng ta sẽ xuất hiện thêm vị thứ ba phi thăng thành công."

"Ngươi tưởng phi thăng thành Tiên dễ dàng lắm à? Đâu phải ai cũng là thiên tài như Uyển Cơ Tiên Tử cùng Trọng Bân Tiên Tôn."

"Nói vậy cũng phải..."

...

"Thiếu gia, gia chủ kêu ngài đi qua đại sảnh một chuyến." Tên người hầu quét mắt, liếc ngang liếc dọc nhìn người thiếu niên đang đứng run rẩy trong phòng. 

“Đã… biết." Giọng nói khàn khàn kéo dài trong phòng vang lên.

Tên người hầu nghe thế khinh thường hừ lạnh một tiếng, trong miệng nói thầm: “Phế vật!”

Âm thanh rất nhẹ, nhưng thiếu niên trong phòng vẫn nghe rõ mồn một. Hắn không tức giận, đôi môi trắng bệch khẽ cong lên.

Thiếu niên nhìn qua tuổi tác không lớn, nhìn như chỉ mới tám, chín tuổi. Quần áo màu trắng mặc trên người cộng với cái sắc mặt trắng bệch của hắn lúc này, trông chẳng khác gì xác chết mặc áo tang mới chui ra từ trong quan tài.

Mà đúng vậy thật. 

Mặc Uyển Nhu cũng không ngờ tới. Nàng độ kiếp thất bại, cứ nghĩ chính mình thật sự sẽ "hôi phi yên diệt", đến cả linh hồn cũng sẽ không được thế gian thừa nhận thì nàng lại trùng sinh vào thân thể của người thiếu niên này. Từ nàng biến thành “hắn”.

Mà “hắn” là Doãn Ninh, con trai thứ ba của Doãn Chính Dương, một trong những gia tộc lớn mạnh ở Tu Tiên Giới. 

Thiết nghĩ hắn tư chất không tồi mới là, lại bị người hãm hại từ khi còn trong bụng mẹ, không có Linh Căn, kinh mạch tắc nghẽn, trở thành phế vật không thể tu luyện, ngày ngày bị người khác chế giễu, châm chọc, ức hiếp.

Dù cho Doãn Ninh có là thành viên, là con cháu dòng chính của một trong những gia tộc đứng đầu ở Tu Tiên Giới, nhưng cuộc sống thường ngày của hắn lại không hề vinh quang, sống nhục hơn cả đám gia nhân trong gia tộc.  

Mẹ hắn không còn, cha hắn lại không hề yêu thương hắn. Việc hắn được phép sống nhờ ở trong Doãn phủ này như tam thiếu gia đã là điều may mắn lắm rồi, nói chi đến việc đòi hỏi tình thương từ cha. 

Thế nên hai người anh trai cùng cha khác mẹ của Doãn Ninh, dù chỉ kém nhau mấy tuổi thôi cũng suốt ngày ức hiếp, đánh đập người có tay chân mềm yếu hơn cả thiếu nữ là hắn.

Bảy ngày trước, Doãn Ninh bị hai người anh trai xích lại trên cột gỗ dùng làm bia tập luyện, bị đánh đến nỗi không kịp trăn trối đã cưỡi mây về trầu ông trời. 

Nhưng cũng nhờ vậy mà người không ra người, ma không ra ma như Mặc Uyển Nhu mới có cơ hội sống lại nhờ vào thân xác hắn. Dù là vô tình hay là như thế nào đi nữa, thì Mặc Uyển Nhu đều cảm đây là ý trời.

Nói về Mặc Uyển Nhu, đời trước nàng là một kẻ rất ngu ngốc, ngu ngốc đến nỗi giờ phút này khi hồi tưởng lại, nàng chỉ muốn đánh cho chính mình mấy cái bạt tai.

Vốn là ngàn năm khó gặp Thiên Linh Căn, nàng lại bỏ bê việc tu luyện, đắm chìm trong cái thứ gọi là “tình yêu” dối trá. 

Vị hôn phu của nàng là người có tư chất thấp nhất Ngũ Linh Căn. Lúc nào bên miệng hắn ta cũng treo câu nói chính mình không xứng với nàng, nếu không phải do hai người đã có hôn ước với nhau thì nàng đã có một đạo lữ tuyệt vời hơn hắn. Hắn ta nói với ánh mắt rất đau khổ, buồn tủi, miệng dù cười nhưng không hề vui. Nhưng cũng vì diễn giỏi như vậy nên hắn ta đã bắt được tình thương của cô bé chín tuổi Mặc Uyển Nhu.

Thời gian sau đó của nàng hầu như đều liên quan tới hắn. Vì hắn ta mà chuẩn bị dược liệu cao quý để tăng thể chất lên. Vì hắn mà không ngừng ra ra vào vào bí cảnh tìm kiếm phương pháp khiến tư chất hắn tốt hơn. 

Và đúng là ông trời không phụ lòng nàng, nàng bị người đánh lén rơi xuống Vực Vạn Trượng, được thần hồn của một vị tiền bối Luyện Đan Sư nhận làm đệ tử, nhận được truyền thừa của ngài ấy. 

Nàng có được phương pháp cải tạo Linh Căn, cũng giúp Trần Bân từ người có tạp chất Ngũ Linh Căn trở thành Cực Phẩm Hỏa Mộc song Linh Căn. Ba mươi mốt tuổi mà cấp bậc tu luyện của hắn đã đến Nguyên Anh Kỳ, trở thành thiên tài mới nổi ở Tu Tiên Giới.

Nhưng điều mà Mặc Uyển Nhu không nghĩ tới đó là cách mà Trần Bân trả ơn nàng. Rất rất rất to lớn! 

Nàng sống ở dưới đáy Vực Vạn Trượng hơn mười năm. Đối với người tu tiên mà nói thì đây chỉ là thời gian ngắn, có người chớp mắt liền đi qua cả chục năm. Nhưng ở nơi đó nàng sống rất thống khổ, như luyện ngục trần gian, ngày ngày bị ma khí quấn lấy, gặm cắn. Nếu không phải do sự kiên cường to lớn của nàng, chắc có lẽ tâm trí cùng thân thể đã bị ma khí ăn mòn sạch sẽ từ lâu.

Nhưng cuối cùng, đến cuối cùng nàng nhận lại được gì? 

Trần Bân trở thành thiên tài rồi, trở thành người người đều kính trọng trưởng lão của Trần Tiên Tông rồi lại quay sang chỉ vào nàng, nói nàng cấu kết với Ma Tộc, nói nàng muốn đưa người tu tiên vào chỗ chết. Đến khi bị vứt xuống Vực Vạn Trượng một lần nữa thì nàng mới biết, lần thứ nhất cũng đều là hắn ta cùng chị họ nàng cấu kết với nhau đẩy nàng xuống vực.

Nàng lần thứ hai sống ở đáy vực, còn bị hắn phế hết kinh mạch, Linh Căn bị hủy. May mà có cực phẩm bảo hộ giáp mà thầy đưa cho mà nàng mới còn nguyên vẹn trở thành ma nhân ở chỗ này. 

Ha ha ha, thật sự, thật sự thực buồn cười!

Ba trăm năm sau hắn cùng chị họ nàng phi thăng thành Tiên. Mà nàng, từ người người hâm mộ Thiên Linh Căn trọng tố thành Ma Linh Căn, sau đó ôm hận mà chết ở hồng vân phi thăng.

Hắn thành tiên, mà nàng lại đọa ma.

Nàng không cam lòng, nàng vì hắn ta mà trải qua muôn ngàn cay đắng. Hắn ta vậy mà lại chế giễu, vứt bỏ sự chân thành của nàng. Nàng thề nếu có kiếp sau, nàng sẽ làm hắn trả lại gấp trăm lần, nghìn lần những gì mà hắn đã làm với nàng.

Và rồi nàng được như ý nguyện.

Sống lại một đời, nàng không còn là Mặc Uyển Nhu vì mềm lòng mà ngu si, vì lời nói của những kẻ khốn nạn, dối trá mà đau lòng. Cũng sẽ không trở thành một kẻ mềm yếu, chịu đựng để người ta ức hiếp, chà đạp. 

Nàng sẽ trở thành hắn, Doãn Ninh, tam thiếu gia của gia tộc họ Doãn. Đời này, hắn sẽ dùng toàn tâm toàn ý để bảo vệ một cô bé ngu ngốc vẫn chưa sinh ra – Mạc Uyển Nhu.



Chú thích: Cấp bậc tu luyện: 9 bậc.

Luyện Khí - Trúc Cơ - Kim Đan - Nguyên Anh - Hóa Thần - Luyện Hư - Hợp Thể - Đại Thừa - Độ Kiếp.

Chức nghiệp: Luyện Khí Sư, Luyện Đan Sư, Phù Chú Sư, Trận Sư, Kiếm Sư,...

Vũ khí, công pháp cấp bậc từ lớn đến nhỏ: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng (chia làm hạ phẩm, trung phẩm và cực phẩm.)



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com