Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Em của ngày hôm qua



Bước lên xe, Tùng thở ào ra một làn hơi mệt mỏi, vậy là cuộc gặp mặt đầu tiên của cậu, Vịnh và Trang đã kết thúc. Ngày mai, cậu sẽ biểu diễn ca khúc "Em của ngày hôm qua" tại chương trình The Remix show đầu tiên. Tùng phải công nhận là bản phối của Vịnh rất xuất sắc, nhưng trong suốt buổi gặp mặt, trong khi cậu cứ dán mắt vào Trang, Vịnh lại nhìn cậu với ánh mắt kỳ lạ. Cậu có một cảm giác kỳ quái, nhưng cũng không màn để ý.

- Hôm nay chúng ta có lịch khá dày đó Tùng, nghỉ ngơi chút đi.

Quản lý cất tiếng, lôi cậu ra khỏi dòng suy nghĩ mông lung. Tùng vẫn nhìn ra ngoài cửa kính, đáp lại bằng chất giọng Thái Bình đặc trưng:

- Dạ, em không sao, cám ơn anh.

- Nghe nói lần này có Isaac đó, chắc báo chí sẽ có những màn so sánh đặc sắc, lần này chắc còn vui hơn vụ G-Dragon.

- Không sao, cứ mặc họ nói đi, dù sao em cũng quen rồi.

Anh quản lý tính nói thêm gì đó, nhưng kịp nhận ra khuôn mặt mệt mỏi của cậu, anh chỉ thở hắc ra, rồi im lặng quay lên. Tùng ngồi đó, tiếp tục suy nghĩ mông lung, Isaac sao, cậu chỉ biết anh qua vài hình ảnh trên facebook, đại loại là những hình ảnh anh và cậu được ghép chung để so sánh, vì anh và cậu khá giống nhau. Rồi tìm hiểu chút, cậu biết được là anh là trưởng nhóm 365DB, lúc đầu có 5 thành viên: Anh, Jun, S.T, Will và Tronie, rồi sau đó Tronie tách nhóm vân vân... Cậu cũng chưa bao giờ gặp anh bên ngoài, nên cũng không mấy quan tâm. Mi mắt trĩu nặng vì nhiệt độ mát mẻ trên xe, cậu chìm vào giấc ngủ.

..........................................................

Chủ nhật, 7 giờ tối.

Cậu bước vào phía sau sân khấu, hôm nay cậu chọn cho mình một chiếc quần kaki bó màu đen, một cái áo len đen kín cổ, khoát ngoài một áo choàng xanh xám dài đến tận đầu gối. tay phải và trái đối xứng đeo một cặp nhẫn ở ngón giữa và ngón út, cộng thêm mái tóc bạch kim, cậu vô tình nổi bật với phong cách Badboy, không lẫn vào đâu được. Sau khi chào hỏi một lượt các đồng nghiệp, cậu ngồi xuống, vì hôm nay cậu sẽ không nhảy, nên không cần tập lại. Cắm tay nghe vào cái Oppo, cậu thư thả lẩm nhẩm lời bài hát. Đang rất "phiêu" thì bỗng có người chạm nhẹ vào vai cậu, giật nảy mình, cậu đứng dậy, nhưng cái ghế chết tiệt đã hại cậu, cậu vướng chân vào ghế và.........

Ạch...

Cậu va vào một thân thể, cảm giác cuối cùng là .......... "Không có ngực, may quá." Tùng tự nhủ.

Cậu ngã vào người một người đàn ông, và đó không ai khác là kẻ có khuôn mặt không khác gì khuôn mặt của hắn....Isaac. Và trong tình huống hiện tại thì không có gì xấu hổ hơn: hai tay của Isaac đang chạm và ngực của cậu mà còn là điểm nhạy cảm nhất trên ngực, và cái đôi môi của anh nằm vừa vặn trên trán cậu. Cậu cũng chẵng khá khẵm gì hơn, tay cầm điện thoại đang nằm trên ngực, tay còn lại thì đang nằm trên... chỗ... hiểm (cậu nhỏ ớ).

Vài giây định hình trôi qua, cậu lấy hết sức chống tay đứng dậy, vô tình sử dụng một lực đẩy nho nhỏ vào chỗ ai cũng biết là gì ấy. Về phần Isaac, không những bị chạm đến chỗ nhạy cảm một cái, mà còn bị bóp một cái vào đó, cảm giác như ai đang làm bể quả trứng nhỏ bé yêu dấu của mình, anh vội lấy tay chắn lại, đồng thời tay còn lại bấu víu vào vật đang nằm trên người mà đẩy ra và đó là "cặp nhũ" lép xẹp của ai kia, thành ra ai cũng mang một bộ mặt nhăn nhó khi rời ra khỏi khoảnh khắc xấu hổ kia, cả hai đôi môi trái tim đều vẩu lên trông giống nhau đến kinh ngạc, mà cũng vô cùng buồn cười. Anh quản lý hốt hoảng đỡ Tùng lên, khuôn mặt hối lỗi như là mình là người gây ra chuyện vừa rồi, nhưng mà đúng là như vậy, vì anh gọi Tùng bất ngờ nên mới làm cậu té.( giải thích chút là anh quản lý chạm Tùng ở phía sau, Tùng mắc ghế ngã về trước, dính ai kia)

- Đi đứng kiểu gì vậy?  Isaac lên tiếng, lông mày đanh lại nhìn rất đáng sợ.

- Xin lỗi cậu, Isaac. Cũng tại tôi bất cẩn mà làm Tùng té vào anh.  

Luống cuống xin lỗi, anh quản lý cũng không quên Tùng. Nhanh chóng quay lại.

- Tùng có sao không em?

Tùng bị một phát đau điếng vào ngực, mà phải nhận lấy một câu nói hằn học, cậu nổi nóng lên, liếc mắt về phía kẻ kia, Tùng vểnh mỏ lên.

- Tôi ngã vào anh là không cố ý, sao lại bóp tôi đau thế chứ, anh có bị điên không?

Isaac dần lấy lại bình tĩnh sau cơn đau , anh nhận ra thằng nhóc đứng trước mặt mình, ra là Sơn Tùng M-TP, anh cũng biết là cậu cũng có mặt trong chương trình, ngoài ra thì sự hiểu biết của anh về hắn là con số 0. Không ngờ lại đanh đá đến như vầy. Lấy lại vẻ mặt bình tĩnh, anh thốt ra nhẹ nhàng.

- Té vào người tôi lại còn nói kiểu đó thì bất lịch sự quá đó, Em Mờ Tê Bê.

Chưa lấy lại bình tĩnh, mà còn lại nghe anh gọi tên cậu bằng cái giọng Nam chèn bẹt kia. Tùng nổi điên lên, bỏ hết cái lịch sự tối thiểu, cậu nói như quát vào mặt anh.

- Tên tôi là Em Ti Pi, đừng có gọi tôi như thế. Không phải anh ấy xin lỗi anh rồi sao, anh không có lỗ tai hay sao mà lại nói tôi bất lịch sự, nếu anh không bóp tôi muốn rụng ngực xuống thì tôi đâu cư xử như vậy.

Isaac nhìn thẳng vào thằng nhóc kia, nom y như một con mèo đang xù lông vì bị nắm đuôi, đang định nói gì đó thì anh khựng lại, không lẽ lại lấy chuyện bị đụng trúng chỗ ấy ra cãi với thằng nhóc thua mình hơn năm tuổi, thôi thì độ lượng cho hắn lần này vậy. Nhưng chỉ người khác xin lỗi thôi, cậu vẫn chưa xin lỗi anh. Chỉnh lại cái nơ đen trên áo, anh ôn tồn.

- Xin lỗi vì đã gọi sai tên cậu, nhưng cậu ngã vào người tôi, cậu vẫn chưa xin lỗi đó, tiếng xin lỗi đối với cậu khó nói vậy sao?

Tùng vểnh mỏ lên định cãi, nhưng anh quản lí đã kịp bấm vào tay cậu nhắc nhở, hướng mặt về đám phóng viên mới xuất hiện. Hiểu ý anh, Tùng cũng không muốn bản thân mình gặp rắc rối nên đành nhượng bộ.

- Xin lỗi anh.

Nói ra một câu cụt lủn, cậu vội bước đi, cậu tự nghỉ nếu còn ở lại thì cậu và anh sẽ xảy ra chuyện lớn.

.....................................

Chương trình cuối cùng cũng bắt đầu, Pha Lê với ca khúc Nóng, Thiên thần với Tóc Tiên, Vượt Qua với PB Nation, Nhớ Nhung Của Bảo Anh.

Tiết mục của Isaac là Mashup của No Love No Life và Hai Cô Tiên, dù hậm hực với anh nhưng Tùng cũng không thể cưỡng lại sức hút trên sân khấu của anh, khuôn mặt anh tỏa sáng lạ kì trên sân khấu, cậu không bỏ sót một lời hát nào của anh, còn lẩm nhẩm a i ai hờ ai hai... Hắn lắc mạnh đầu, khuôn mặt đáng ghét của anh hiện về, hắn bỏ đi chuẩn bị tiết mục. Nhưng trong lòng cậu đã mang một mối quan tâm đặc biệt với người đàn ông điềm tỉnh kia.

Isaac hoàn thành tiết mục của mình, bước ra cánh gà chờ đợi, anh chợt thấy tên nhóc đanh đá kia đang lẩm nhẩm bài hát, dự cảm bảo anh phải tránh xa nhưng đôi chân lại cứ tiến bước về phía trước mặt hắn, lần này thì hắn mở mắt...

Anh làm biểu tượng bảo cậu tháo tai nghe ra, cậu dù tháo ra nhưng thái độ vô cùng đáng ghét, dù hơi giận nhưng anh vẫn nhỏ nhẹ với cậu.

- Ban nãy chưa nói rõ ràng, nhưng thật ra anh muốn nói là anh không cố ý, tại vì cậu ép tay vào đây làm tôi đau quá nên mới làm vậy.

Anh vừa nói vừa chỉ vào "chổ ấy" khi nói đến từ "vào đây", xong lại đỏ mặt chờ đợi phản ứng của cậu. Nghe xong hắn lơ đi vài giây suy nghĩ lại, hắn nhớ được cái gì đó mềm mềm, và màu đỏ trên mặt cậu càng lúc càng tăng lên, tỷ lệ thuận với những điều cậu suy nghĩ.

- Này, có sao không, sao mặt đỏ lên thế ?

- Đâu có..

Cậu chối, nhưng cái làn da trắng trẻo của cậu đã phản bội cậu, cậu bây giờ ước gì có cái lỗ mà chui xuống. Lắp bắp, cậu nói:

- Tôi.....xin lỗi....anh có sao không? Xin lỗi.

Anh thấy buồn cười trước khuôn mặt hối lỗi của cậu, cậu hiểu ra thì anh cũng khá vui, nhưng để cậu như thế này thật không đúng. Được dạy dỗ trong một gia đình gia giáo, bản chất anh không muốn làm khó người khác, đành tha.

- Thôi chuyện qua rồi, hy vọng sau này tôi sẽ có thêm đồng nghiệp mới, Phạm Lưu Tấn Tài, Isaac, 26 tuổi. Anh cứ cho là chưa ai biết ai.

- Nguyễn Thanh Tùng, 20 tuổi.Cậu đáp trả 

Được anh bỏ qua, hắn mừng rở, vội làm theo anh, và cũng để chữa ngượng, hắn nói ra một lời mà bản thân coi là hài hước.

- Sau này không có con được thì đừng tìm tôi đấy nhé!

Anh cười, giọng cười chân chất của con người miền Tây Nam bộ, thật gần gũi, cậu bất giác mỉm cười theo người trước mặt, cả hai khuôn mặt giống nhau cùng cười, nụ cười cũng giống đến lạ.

...................................................

Cậu biểu diễn ca khúc của mình xuất sắc, chắc là vì nụ cười của ai kia.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com