Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thái Bình mồ hôi rơi


( Đạo nhạc của Hàn Quốc, Nhật Bản, lại còn ăn mặc giống G- Dragon, đúng là không biết nhục!!!)

(Thằng Tùng này hát dở như chó, chết mẹ mày đi!)

(Ai mà thích thằng này đúng là thứ điên)

Đọc qua những bình luận của Antifan, Tùng không tránh được nỗi buồn. Cái gì cũng có hai mặt của nó, sự nổi tiếng của cậu cũng không ngoại lệ, có người thích ắt có người ghét. Nhưng lại luôn có những người ủng hộ cậu. Cậu thích màu của bầu trời, nên fanclub của cậu lấy tên là SKY-màu của bầu trời, họ là những cô bé, cậu bé luôn quan tâm cậu, bỏ ngoài tai những lời nói không hay về cậu. Thậm chí còn lên tiếng bênh vực cậu. Thật tâm, cậu cảm kích họ vô cùng.

...

Cậu chợt nghĩ đến Isaac, Tùng thật phục anh, anh bước vào showbiz đã gần năm năm, nhưng lại không dính vào bất cứ scandal nào. Cậu lại nhớ đến nụ cười chân thành của anh, khóe môi vô giác cong lên. "Không biết từ bao giờ mình lại quan tâm đến anh ấy như vậy."

Sài Gòn thật lạ, những thánh cuối năm này trời rất lạnh vào buổi sáng, nhưng cái nóng bức quen thuộc cũng trở lại rất nhanh, chớp mắt đã gần cuối năm rồi.

Ting...ting...

Laptop reo lên, là email của Vịnh, vậy là đã có bản phối mới, bản phối của Thái Bình mồ hôi rơi, bài hát cậu sẽ biểu diễn vào show thứ hai của The Remix. Mở email ra, cậu khá ngạc nhiên, một tuần trôi qua nhanh quá, mới đây đã đến thứ sáu rồi. Vậy là chỉ còn một ngày để tập tành. Cậu mở beat lên, may mắn là bản phối này khá giống với bản phối gốc, nên không khó cho cậu để làm quen với nó.

Bờ vai ai mang vác tấm hàng

Mồ hôi tuông rơi những tháng năm hao gầy vì......

Bài hát này do cậu tự sáng tác cho gia đình, nên khi hát, cậu luôn đặt hết tình cảm vào nó. Nhưng sao hôm nó lại mang về cho cậu cảm giác nhớ nhà kinh khủng, chắc là tâm trạng không tốt khi đọc anticomment, cộng với cái tiết trời ban chiều se lạnh khiến cậu nhớ về quê nhà, về ba, về mẹ. Cũng phải, một thằng con trai chỉ mới 20 tuổi, lại phải xa cha mẹ, quê hương mình, dù là chạy theo đam mê, nhưng cậu vẫn luôn nhớ về gia đình, cậu vẫn khao khát có được sự quan tâm, yêu thương của cha mẹ. bất giác, hai hòn nước lăn xuống. Cậu khóc.

Reng...reng...

Lần này là chuông điện thoại, số lạ hoắc.

- Alô, tôi nghe.

- Tùng hả, AiZắc đây.

Ngạc nhiên và cũng buồn cười. Anh đúng là nhà quê, cả tên của mình mà cũng đọc sai được. Nén cười, cậu lên tiếng.

- Ừm, tôi đây, anh gọi tôi có chuyện gì không?

- À, ừm, chào cậu, tôi muốn rủ cậu đi ăn, cậu có rảnh không?

Lại ngạc nhiên. Anh vì sao mà có số điện thoại của mình, lại còn rủ đi ăn, anh và cậu than thiết từ lúc nào vậy trời. Định từ chối, nhưng vẫn còn áy náy về vụ "bóp bi" hôm trước, cậu tự cho phép mình đồng ý.

- Tôi rảnh, cám ơn anh, vậy chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu?

- Nhà cậu ở đâu, tôi tới đón.

- Có làm phiền anh không?

- Không, không sao, tôi đi được mà.

- Vậy tôi nhắn lại địa chỉ cho anh, anh tói nhé, cám ơn anh.

Tắt máy. Isaac mỉm cười, tay anh vô giác sờ lên đầu, cục u do bị té hôm đó vẫn chưa tan. Nhưng anh không trách cậu, ngược lại, anh lại có cảm giác rất lạ vói Tùng. Nụ cười của cậu, khuôn mặt hối lỗi xinh đẹp của cậu như có một thứ ma thuật, nó làm anh nhớ, rất nhớ. Rồi tới tận hôm nay, nỗi nhớ kéo dài đó lên đến đỉnh điểm. Anh tìm bằng được số của cậu, anh phải gặp cậu, liền, ngay và lập tức.

Ting....

Tin nhắn từ cậu. Anh mở lên, ghi nhớ, xem lại google map một chút rồi xuống gara lấy xe.

...

Tìm tới nhà cậu không khó lắm. Chỉ chừng hai mươi phút là anh tới nơi, ngôi nhà màu sơn xanh dương nhạt, SKY, anh chắc đây là nhà của cậu. Anh tiến tới, đưa tay bấm chuông.

Tính...tình...

Mồ hôi tuôn lã chã. Anh hay ra mồ hôi trộm, những lúc hồi hộp thì lại ra nhiều hơn. Nhưng đây là lần tiên anh thấy hồi hộp khi gặp một người khác.

- Chờ tí !!

Giọng nói bắc bộ quen thuộc. Là cậu. Anh vẫn chờ đợi cùng mồ hôi, hồi hộp.

Cạch...

Cánh cửa màu nâu mở ra, cậu nhìn anh, cười. Anh nhìn cậu, vẫn là cậu như thường, áo thun phá cách, jean rách, trang sức nhiều kinh.

- Sao hôm nay có lòng tốt mời đi ăn vậy?

- Thì mới làm quen bạn mới, phải làm bữa ra mắt chớ.

Lý do thật ngờ nghệch, anh tự nhủ. Nhưng nhìn biểu cả của cậu, anh chắc là cậu tin.

- Cám ơn anh

- Cám ơn cái gì?

- Vì đã tha thứ cho tôi, còn mời tôi đi ăn.

- Chưa ăn gì mà lo cám ơn rồi, khách sáo quá.

- Cảm ơn là lịch sự tối thiểu mà, có vậy thôi cũng xét nét, đồ ông già non.

Anh cười, vẫn là cái giọng điệu đanh đá đó. Nhưng không hiểu sao anh lại thích lạ lùng. Còn về cái tánh xét nét kia. Tùng không phải là người đầu tiên chê anh như thế, ở với mấy đứa chung nhóm, đối với anh tụi nó có những cá tính riêng. Là nhóm trưởng, anh phải tỏ ra nghiêm khắc khi quản lý của chúng. Đôi khi anh còn tỏ ra độc tài nữa. Anh cười, tại sao đứng trước thằng nhóc này anh lại không thể nghiêm khắc được nhỉ.

- Chuyện hôm đó, anh có bị sao không?

Câu hỏi đột ngột của hắn làm anh giật mình, rồi kí ức xấu hổ chợt quay về. Bối rối, anh đưa tay chặn đặt trước chổ "ấy". Đôi má phiếm hồng.

Nhận thấy hành động kì lạ của anh, không hiểu sao cậu cũng xấu hổ lây. Cậu chà xát bài tay tội lỗi của mình vào quần, Bầu không khí im lặng bao trùm, cả anh và cậu ai cũng mang một cảm giác ngượng ngùng riêng.

- Anh không sao! Chưa mất trứng nào đâu nào đâu. Mà nè, lỡ anh mất thì em tính sao.

- Không biết nữa, mà anh cứ đùa, anh mà bị gì rồi sao này sao lấy vợ.

- Thì anh lấy em, không phải em là người chịu trách nhiệm về vụ mất mát này sao? Tấm thân trong trắng này đã bị em xâm hại rồi!!!

Anh vừa nói, vừa làm dáng điệu như thiếu nữ bị làm hại, tay thì che thân, tay thì giả bộ chậm chậm nước mắt.

- Được nếu anh chứng minh được là anh mất mát cái gì đó, tôi sẽ theo anh suốt đời

- Cái này em nói nha

- Khoan, nhưng nếu anh không làm được, chính tay tôi sẽ làm anh mất mát

Anh chỉ định đùa nhây, nhưng không ngờ thằng nhóc cũng không phải dạng vừa. Nhãn thần nghiêm trọng của cậu nói cho anh biết là nên dừng trò đùa này trước khi có chuyện xảy ra.

- Thôi bỏ qua vụ này đi. Giờ em muốn ăn gì, em chở em đi.

- Sao bỗng dưng đổi tông vậy. Anh mời mà, anh muốn đi đâu cũng được.

- Anh có quán này hay lắm, đi với anh nha.

Vội đưa nón bảo hiểm cho cậu, cả hai cùng leo lên chiếc xe môtô của anh. Anh rồ máy, đưa thằng nhóc mới quen biết lên đường, chiếc xe máy dần trong bong tối, nhưng bóng tối lại mở ra một khung trời mới, ngọt cũng như đắng cho cả hai.

...

Một chủ nhật nữa, 6 giờ 45 phút tối

Vì sẽ biểu diễn đầu tiên nên Tùng đến khá sớm, có lẽ là đầu tiên. Cậu vẫn vậy, phong cách ăn mặt vẫn rất Sơn Tùng, áo đen quần jean đen rách gối, áo vest nâu tông xuỵt tông với đôi gài, đồng hồ kiêm cương và nhẫn ở ngón trỏ. Nom rất nam tính, nhưng chủ nhân bộ trang phục lại vô tình phá hoại nó với cái khuôn mặt cute "lạc lối " và chiều cao đáng ngưỡng mộ- 1m65 (>.<).

- Sao anh ta chưa tới nữa. Vậy mà còn mạnh hẹn hẹn tới sớm nữa, rõ điêu!

Lầm bầm trách móc kẻ hẹn mình nhưng lại đến trể, môi trên cậu vẫu ra trông thật buồn cười. Nhưng không ngờ kẻ đó chỉ đến sau cậu vài phút, câu nói ban nãy vừa vặn lọt vào tay anh.

- Mới trể có chút mà đã cằn nhằn rồi!

Anh cúi đầu sát vào tai cậu mà nói. Nhưng ngặt nỗi kẻ kia có biết đâu, là một người nhanh nhẹn về mặt phản xạ, ngay lập tức cậu quay phắc lại. Và ngay lúc đó, một luồng điện cao áp chạy xoẹt từ môi người này tới má kẻ kia. Môi anh, má cậu, chạm rồi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com