32. 10cm
Word count: 1.9k+
Dạo này Châu Kha Vũ đang bận làm dự án lớn nên không thường xuyên đi học cùng Trương Gia Nguyên được.
Trương Gia Nguyên thường xuyên đến công ty của Châu Kha Vũ chơi, mang đồ ăn qua cho anh. Thấy người yêu phải liên tục làm việc với số liệu và báo cáo, quầng thâm mắt càng ngày càng rõ mà trái tim Trương Gia Nguyên xót xa, thế nên mỗi ngày đều mang đủ món ngon đến cho anh.
Nhân viên lễ tân, bảo vệ quen mặt cậu đến mức chỉ cần thấy bóng Trương Gia Nguyên thấp thoáng ở ngoài cửa hay sảnh lớn là đã cười với cậu một cái, để cho cậu tùy ý đi lại trong công ty. Trương Gia Nguyên đáng yêu hay cười nên nhân viên trong công ty ai cũng quý mến cậu, mỗi khi gặp còn chào hỏi thân thiện.
Cốc cốc
"Vào đi", Châu Kha Vũ nói mà mắt vẫn dán vào tập văn kiện dày cộp
"Đoán xem ai đến nào?"
Nghe thấy âm thanh quen thuộc anh ngay lập tức ngẩng lên. Người trước mặt nụ cười sáng lạn, ánh mắt trong veo như cũng biết cười. Trương Gia Nguyên là suối nguồn của anh, là điều hiếm hoi có thể vực dậy Châu Kha Vũ khi mệt mỏi. Châu Kha Vũ bỏ văn kiện xuống:
"Bé con không cần gõ cửa đâu, cứ thế mà vào thôi"
Trương Gia Nguyên lắc lắc đầu: "Không được, phải lịch sự chứ"
Trương Gia Nguyên nhanh tay sắp đồ ăn ra bàn:
"Hôm nay sẽ cho Kha Vũ ăn bánh bao hấp"
"Thơm quá!"
Châu Kha Vũ đưa tay kéo Trương Gia Nguyên để cậu ngồi vào lòng anh, anh vùi đầu vào cổ Trương Gia Nguyên hít hà mùi thơm. Mùi thơm của Trương Gia Nguyên thật dễ chịu quá.
"Xin lỗi Gia Nguyên nhé, bận quá không có thời gian cho em"
Trương Gia Nguyên cười:
"Anh chỉ cần giữ sức khỏe thôi là được rồi"
Trương Gia Nguyên vuốt hai quầng thâm mờ mờ dưới mắt Châu Kha Vũ:
"Đừng để bị quá sức nhé"
Châu Kha Vũ mè nheo:
"Hay là em đút cho anh ăn đi"
"Vậy thả em xuống đã"
"Không, cứ ngồi thế này đi"
Trương Gia Nguyên gắp từng miếng bánh bao đút cho Châu Kha Vũ. Anh ăn rất ngon lành, vừa nhai vừa nheo mắt cười với cậu.
Nhõng nhẽo quá, y hệt như lúc trước vậy.
Chợt một nhân viên nữ xông vào phòng mà không gõ cửa. Trương Gia Nguyên bị giật mình định nhảy xuống khỏi người anh thì eo bị tay Châu Kha Vũ giữ lại thật chặt.
Trương Gia Nguyên giờ mới biết bộ dạng lạnh lùng thật sự của Châu Kha Vũ khi bị đánh thức đáng sợ thế nào. Anh nhíu mày hỏi cô nhân viên kia:
"Sao không gõ cửa?"
Cô gái kia giật mình, vội vội vàng vàng chìa tập văn kiện trong tay ra:
"Thưa tiểu Châu tổng, tôi đến để nộp báo cáo tài chính"
Châu Kha Vũ vuốt mũi bé con, nói mà không nhìn cô nhân viên kia:
"Để đó rồi ra ngoài đi"
Cô nhân viên sợ sệt bước ra ngoài, Trương Gia Nguyên gõ vào trán anh:
"Như thế này còn ra thể thống gì nữa hả?"
"Sao vậy?"
"Anh như vậy sẽ làm nhân viên bất mãn"
Châu Kha Vũ cười cười, hiển nhiên là không quan tâm lắm.
Trương Gia Nguyên nhéo má anh: "Anh láo thật!"
...
Kì nghỉ đông năm hai Trương Gia Nguyên phải về nhà thăm bố mẹ một chuyến. Châu Kha Vũ tiễn cậu ra sân bay, trước khi đi còn cẩn thận quàng cho Trương Gia Nguyên một chiếc khăn len màu trắng.
Hành động nuông chiều chỉ dành cho mình cậu này của anh khiến trong lòng Trương Gia Nguyên dâng lên thứ cảm xúc vừa ngọt ngào vừa quyến luyến, khiến cả trái tim bỗng như bịn rịn chẳng muốn rời.
Anh ôm Trương Gia Nguyên thật chặt:
"Sớm về với anh nhé"
Trương Gia Nguyên quả thật không nỡ xa anh, nhưng cậu cũng rất nhớ bố mẹ mình. Trương Gia Nguyên thầm tính trong bụng là sau Tết một tuần sẽ trở về Bắc Kinh với anh.
Năm mới Trương Gia Nguyên cùng bố mẹ ngồi ăn bữa cơm ấm cúng rồi xem chương trình chào năm mới trên ti vi. Xa xa còn có tiếng đốt pháo vui tai vọng lại.
Ngồi được một lúc, Trương Gia Nguyên chuồn lên phòng.
"Châu Kha Vũ, năm mới vui vẻ nhé"
Trương Gia Nguyên ngồi bên bệ cửa sổ, tay vuốt vuốt bộ lông mềm mượt của Khoai Môn. Gió lạnh ngoài cửa sổ lùa vào từng đợt, Trương Gia Nguyên sụt sịt mũi.
"Em bị lạnh à?", giọng Châu Kha Vũ thoải mái truyền qua ống nghe
"Không... không có"
"Lại nhớ em rồi"
Trương Gia Nguyên nhìn qua căn nhà gỗ trên cây, nghĩ về việc nó từng là nhà của Châu Kha Vũ thì cậu bật cười. Trước đây có một con ma hay dỗi, hở tí là dọa bỏ nhà ra đi. Nhưng mà cũng chẳng bỏ đi đâu xa được, toàn đánh đu ở cửa sổ hoặc nằm bò ra trong căn nhà gỗ đợi chừng nào cậu chịu xin lỗi thì mới quay về. Mà có khi cậu còn không có ý định xin lỗi, Châu Kha Vũ sẽ tự động quay về, đi lướt qua người cậu, chảnh chọe nói: "Thôi thì anh tha lỗi cho em đấy!"
Quá khứ có đẹp đẽ đến đâu thì hiện tại được ở bên anh mới là điều đáng trân trọng nhất. Lại nghĩ hiện giờ là năm mới, nhớ anh nhiều mà không được nhìn thấy anh.
"Em cũng nhớ anh lắm"
"Gia Nguyên, hay là bao giờ em về đây, anh đưa em đến gặp mẹ anh nhé?"
"Gấp thế ạ?"
"Ừ, anh sốt ruột"
Châu Kha Vũ cười thành tiếng trong điện thoại.
"Đều nghe anh"
Hai người lặng yên nghe tiếng hít thở của nhau qua điện thoại. Sự tĩnh lặng ấy không những không bức bối mà còn có cảm giác rất yên bình.
"Thật là nhớ em quá!"
"Lần thứ năm anh nói câu này rồi đấy!"
"Nhưng mà anh nhớ em thật, bao giờ em mới về với anh đây?"
Trương Gia Nguyên nhẩm tính rồi nói:
"Chắc là ba tuần nữa"
"Trời ơi lâu ơi là lâu", Châu Kha Vũ nhõng nhẽo qua điện thoại
"Anh nghỉ ngơi sớm đi nhé, đừng làm việc quá sức"
"Ừm, năm mới vui vẻ nhé Nguyên Nguyên của anh"
Trương Gia Nguyên định tắt máy thì Châu Kha Vũ lại nói:
"Hôn anh một cái đã"
Trương Gia Nguyên nén cười, quay đầu lại ngó trước ngó sau như sợ có ai theo dõi. Sau khi xác định được ngoài con mèo Khoai Môn đang nhìn mình chằm chằm thì không còn ai khác, Trương Gia Nguyên chu mỏ vào điện thoại, hôn gió thành tiếng.
"Đã được chưa?"
Châu Kha Vũ bên kia cười ngặt nghẽo: "Được rồi được rồi, em ngủ sớm đi"
"Vâng ạ"
"Gia Nguyên, anh yêu em lắm"
Rồi Châu Kha Vũ tắt máy. Trương Gia Nguyên ngồi ngẩn ngơ nắm chặt chiếc điện thoại trong tay. Từ ngày về lại bên anh, trái tim cậu không ngày nào là không đắm chìm trong hạnh phúc. Dù đôi khi họ cũng cãi nhau nhưng rất nhanh sẽ lại làm hòa. Biết làm sao đây, Trương Gia Nguyên không rời xa Châu Kha Vũ được.
...
5 giờ sáng mùng năm Tết, bến xe lửa Bắc Kinh tấp nập người qua lại.
Châu Kha Vũ len lỏi trong dòng người dáo dác tìm kiếm một bóng hình quen thuộc. Anh chạy qua hàng dài những cửa ra vào, có lúc còn đụng trúng những hành khách đang vội vã bước đi.
Mới nửa tiếng trước, Trương Gia Nguyên gọi cho Châu Kha Vũ mếu máo:
"Kha Vũ ơi, em bị móc túi rồi, tiền đều để trong đó hết, làm sao đây?"
"Ở yên đó đợi anh"
Châu Kha Vũ loanh quanh ở ga tàu 10 phút, cuối cùng cũng thấy Trương Gia Nguyên đang co ro sau một góc tường vì lạnh. Hơi thở ngưng đọng thành lớp khói mờ trước mặt cậu.
Rất nhiều người vội vã qua lại ngăn cách hai người, Châu Kha Vũ chỉ có thể thấp thoáng trông thấy bóng dáng Trương Gia Nguyên qua những kẽ hở.
"Gia Nguyên"
Nhìn thấy Châu Kha Vũ cậu ngay lập tức chui vào lòng anh:
"Em lạnh lắm đúng không?"
Châu Kha Vũ vội ra khỏi nhà nên chỉ khoác vội một chiếc áo khoác, bên trong là áo thun mỏng manh. Trương Gia Nguyên phụng phịu:
"Em không lạnh, làm phiền anh rồi"
Anh vuốt bên tóc mai mềm mại lạnh ngắt của cậu, dịu dàng nói:
"Sao em có thể phiền chứ? Anh đưa em về nhà"
Châu Kha Vũ nhìn xuống hành lý của Trương Gia Nguyên, mắt mở to kinh ngạc:
"Xem ai đến này, Khoai Môn có khỏe không?"
Khoai Môn đang nằm trong chuồng chăm chú nhìn hai người họ, nó được Trương Gia Nguyên mặc cho một bộ áo len dày màu đỏ, có họa tiết xương cá màu trắng, nhìn rất đáng yêu.
Châu Kha Vũ đóng cửa xe lại, chợt anh tiến lại sát người Trương Gia Nguyên. Chóp mũi hai người chỉ còn thiếu một chút nữa là sẽ chạm vào nhau, thiếu 10 cm nữa là môi sẽ chạm môi. Ái muội dâng cao, bầu không khí vô cùng ngọt ngào. Trương Gia Nguyên cụp mắt:
"Làm gì thế?"
Châu Kha Vũ bật cười, vươn tay thắt dây an toàn cho Trương Gia Nguyên, xấu xa hỏi:
"Em nghĩ gì thế?"
Anh nhìn vẻ mệt mỏi trong mắt Trương Gia Nguyên, hỏi:
"Đồ ngốc, em đi cả đêm đấy à?"
"Tại muốn về gặp anh sớm mà"
"Thì em có thể để ngày mai đi mà, đi ban đêm thế này rất mệt"
"Em muốn tạo cho anh bất ngờ"
"Bất ngờ thật ấy, khi nãy nghe em nói em bị người ta móc túi mà anh tỉnh cả ngủ"
Trương Gia Nguyên tức giận đánh anh: "Không được chọc em"
Châu Kha Vũ nắm tay Trương Gia Nguyên, nói: "Anh nhớ em lắm"
"Em biết mà"
"Anh đang nghĩ em ngốc như thế, có khi nào sẩy tay thì em cũng bị người ta bắt đi mất không nhỉ?"
Trương Gia Nguyên chen chúc trên tàu cả đêm đã thấm mệt, không thèm chấp anh, chỉ lầm bầm:
"Thế thì giữ em cho chặt vào"
Châu Kha Vũ nhìn bé con khiến anh nhung nhớ bao nhiêu ngày qua. Có lẽ do phải đứng ngoài trời lạnh tận nửa tiếng nên chóp mũi Trương Gia Nguyên đã ửng đỏ, ánh mắt sáng ngời như vầng trăng vừa trong trẻo vừa u tĩnh.
Châu Kha Vũ nghiêng người qua hôn cậu, Trương Gia Nguyên cũng rất nhanh phản ứng lại. Nhớ nhung lâu ngày tích tụ bùng cháy. Hai người dây dưa một hồi lâu thì Châu Kha Vũ mới rời ra. Khoai Môn ở băng ghế sau kêu ''méo méo'' mấy tiếng rõ to, mèo con đang rất không hài lòng.
"Em ngủ đi, anh lái xe đưa em về"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com