37. Châu Kha Vũ yêu em lắm!
Word count: 2k+
Năm năm trước,...
Châu Kha Vũ điên cuồng chạy vào bệnh viện. Mới 20 phút trước, mẹ đã gọi điện cho anh, nói rằng bố anh vừa bị đột quỵ.
Châu Kha Vũ nhìn thấy bố nằm trên giường bệnh mắt nhắm nghiền. Bị bệnh một trận trông ông như già đi thêm mấy tuổi. Mẹ sau khi trở về từ phòng bác sĩ thì đã khóc đến suýt ngất đi.
Bố Châu Kha Vũ được chẩn đoán là mắc ung thu dạ dày giai đoạn cuối. Nếu hôm nay không đột quỵ thì có lẽ cũng không phát hiện ra được. Bố anh thường ngày làm việc liên tục không cho bản thân có thời gian nghỉ ngơi, lâu lâu vốn đã xuất hiện những triệu chứng cảnh báo cơ thể đã đến giới hạn, nhưng ông không mấy quan tâm đến.
Trái tim Châu Kha Vũ đau đớn đến không thở nổi. Người nằm ở kia là bố anh, dù thường ngày ông nghiêm khắc, đôi khi còn sử dụng bạo lực với anh. Nhưng người nuôi dạy anh lớn khôn, nở nụ cười mỗi khi Châu Kha Vũ đạt được thành tích tốt cũng là ông ấy.
Châu Kha Vũ cảm thấy thế giới như sụp đổ, anh ngồi ngoài hành lang bệnh viện suốt một đêm dài, nước mắt cũng chảy đến cạn.
Những ngày sau đó Châu Kha Vũ luôn ở trong bệnh viện cùng với bố. Những ngày này cơ thể ông ấy tiều tụy, trên mặt đã không còn vẻ nghiêm khắc thường thấy nữa mà chỉ còn lại vẻ lưu luyến vì còn rất nhiều điều chưa nói.
Mỗi ngày bố đều cầm tay Châu Kha Vũ, nói lời xin lỗi về những chuyện trong quá khứ. Có những chuyện anh còn nhớ rõ, nhưng cũng có những chuyện anh đã quên sạch. Nhưng ông ấy thì vẫn nhớ rất kĩ. Có lẽ nhiều lần ông đã muốn xin lỗi, nhưng mãi đến khoảnh khắc đau lòng này ông mới có đủ can đảm để nói ra.
Đôi khi ông ấy sẽ trầm mặc không nói gì hoặc đôi khi sẽ bất lực hỏi tại sao điều này lại xảy đến với ông ấy, những lúc đó Châu Kha Vũ cảm thấy trái tim mình thắt lại. Nghe được hết những nỗi nuối tiếc của bố mình, Châu Kha Vũ đã phải dằn lòng lắm mới không để rơi nước mắt. Nhưng khi bước ra khỏi phòng bệnh thì anh thực sự tan vỡ, ngồi bó gối một góc khóc nức nở như một đứa trẻ đột nhiên chẳng còn nhà để về.
Đúng lúc này báo chí liên tục đưa tin truyền thông 6D làm lộ bản kế hoạch của một nhà đài lớn, một công ty truyền thông khác đã lấy được ý tưởng đó, triển khai trước họ một bước. Tin tức này đã giáng một đòn lớn vào 6D.
Dường như trở thành bia công kích, công ty truyền thông 6D bị một công ty tài chính khác thao túng cổ phiếu ác ý, trong nhiều ngày liền giá cổ phiếu đã chạm đáy. Các cổ đông lớn của công ty cũng thi nhau bán tháo cổ phiếu hi vọng có thể giảm thiểu thiệt hại tài chính xuống mức thấp nhất. Châu Kha Vũ đã từng ngăn cản, từng bất lực đến rơi nước mắt, chỉ còn một bước nữa là muốn quỳ xuống cầu xin các cổ đông cho anh thêm thời gian. Nhưng tất cả bọn họ đều lạnh lùng quay lưng, họ thà chọn nhìn 6D mà họ đã gắn bó bao nhiêu năm sụp đổ chứ nhất định không chịu tin vào Châu Kha Vũ.
Châu Kha Vũ mỗi ngày phải đối diện với chất vấn từ nhân viên về việc thanh toán tiền lương, ra khỏi công ty thì lại bị một đám phóng viên điên cuồng dí máy ảnh vào mình. Châu Kha Vũ bế tắc đến phát điên, anh tìm đến tận công ty tài chính nọ để xin họ chừa lại cho 6D một con đường. Công ty này là tâm huyết cả đời của bố Châu Kha Vũ, anh không thể trơ mắt nhìn nó sụp đổ được.
Đã một tuần Châu Kha Vũ không còn liên lạc với Trương Gia Nguyên nữa, mỗi ngày chỉ có đúng một tin nhắn "Chúc ngủ ngon, em nhớ giữ gìn sức khỏe" vào đêm khuya, Trương Gia Nguyên hồi âm lại thì cũng không thấy anh trả lời.
Mỗi ngày Trương Gia Nguyên đều nằm đợi tin nhắn của anh đến ngủ quên. Đợi đến ngày thứ bảy cũng đợi được một cuộc gọi của anh. Trong điện thoại giọng của Châu Kha Vũ lạnh băng:
"Tại sao em lại đối xử với anh như vậy?"
Trương Gia Nguyên ngẩn ngơ không nói nên lời, vừa nhận điện thoại đã bị anh chất vấn như vậy. Trái tim cậu rung lên:
"Em... em làm gì sai à?"
"Lưu Cao Húc là ai?"
Giọng nói của Châu Kha Vũ lạnh lẽo quá, lạnh hơn cả băng. Trương Gia Nguyên nhìn ra màn mưa ngoài cửa, lòng thầm dự cảm điều không lành sắp xảy đến rồi:
"Lưu Cao Húc, là một đàn anh khóa trên của em"
"Đàn anh?", anh gằn giọng
"Đàn anh hay là bạn trai của em? Em lừa tôi vậy chưa đủ à?"
Trương Gia Nguyên phát bực không kiểm soát được âm lượng của mình:
"Anh nói gì vậy?"
Sau khi biết mình hơi lớn giọng, lại nghe được tiếng thở dài khe khẽ của Châu Kha Vũ từ đầu dây bên kia. Trương Gia Nguyên đã cố gắng kìm lại, chỉ run run giọng hỏi:
"Hình như anh có vẻ mệt à?"
Tiếng cười khẩy của Châu Kha Vũ vang lên, đánh thẳng vào trái tim của Trương Gia Nguyên:
"Em đừng diễn kịch nữa, Trương Gia Nguyên"
Tiếng tút tút khiến Trương Gia Nguyên giật nảy mình. Anh không liên lạc cho cậu để cậu phải đợi lâu như vậy, bây giờ vừa gọi cho cậu đã dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với cậu. Trương Gia Nguyên không chịu được, liên tục bấm gọi cho Châu Kha Vũ.
Châu Kha Vũ bên kia nhìn màn hình điện thoại không ngừng sáng đèn, trái tim đau đớn như bị ai đó bóp nghẹt. Trương Gia Nguyên, đến cả em cũng làm anh phải rơi nước mắt.
Anh đưa tay tắt nguồn điện thoại. Giọng đọc lạnh lẽo máy móc của tổng đài thông báo "số máy bận" khiến trái tim Trương Gia Nguyên co rút từng hồi.
...
Châu Kha Vũ nhận lời dùng bữa với Lâm Ái, là người phụ trách thao túng cổ phiếu của công ty tài chính nọ. Anh không dài dòng, vừa gặp đã bày tỏ hi vọng chị ta có thể lưu tình 6D từng tài trợ cho công ty chị ta mà bỏ qua.
"Hình như tôi không có lí do gì để giúp cậu cả"
Chị ta nở nụ cười quỷ quyệt. Người phụ nữ này rất xinh đẹp và trẻ trung, có lẽ mới chỉ ngoài 20. Nhưng thái độ sắc sảo và biểu cảm tự tin của chị ta đã nói cho Châu Kha Vũ biết anh không thể nào là đối thủ của chị ta được.
Châu Kha Vũ cụp mắt cầm lấy chiếc áo khoác bên cạnh đứng lên:
"Thế thì đã làm phiền chị rồi"
Nhưng Châu Kha Vũ vừa bước chưa được hai bước Lâm Ái kia đã tiến lên chặn đường rồi ôm chầm lấy anh, cố ý áp sát cơ thể mình vào lồng ngực Châu Kha Vũ.
"Tôi có hứng thú với cậu, nếu đồng ý ở bên tôi, tôi có thể xem xét"
Chợt có một ánh sáng chói mắt lóe lên từ trong góc của nhà hàng, giống như là đèn flash của máy ảnh. Nhưng khi Châu Kha Vũ nhìn kĩ về phía đó thì lại không thấy có gì bất thường nên anh không để ý nữa.
...
Lại có một địa chỉ email rất lạ gửi cho Trương Gia Nguyên vài tấm hình. Trong hình là Châu Kha Vũ đang dùng bữa tối với một cô gái nào đó lạ mặt. Vuốt đến tấm cuối cùng, Trương Gia Nguyên đã thực sự bùng nổ. Lại còn ôm ấp nhau à, Châu Kha Vũ anh rốt cuộc đang làm gì vậy.
"A lô?"
Vừa nghe được tiếng Châu Kha Vũ, Trương Gia Nguyên đã không còn kìm lại được tủi thân trong lòng mình nữa, nước mắt cứ chảy ra mãi, cậu hỏi:
"Tối nay anh đi đâu thế?"
Giọng Châu Kha Vũ vẫn không ấm áp hơn cuộc gọi hai hôm trước là bao:
"Bàn công việc"
"Bàn với... phụ nữ sao?"
Châu Kha Vũ mất kiên nhẫn, việc ở công ty những ngày gần đây thực sự đã khiến anh phát điên, lại nhớ đến tấm hình Trương Gia Nguyên và Lưu Cao Húc kia thì anh lại...
"Có liên quan đến em à?"
Trương Gia Nguyên cắn chặt môi không cho nước mắt chảy ra nữa, không được cho anh biết mình đang khóc. Cậu thấp giọng:
"Nhưng em là người yêu anh..."
"Ồ, em còn nhớ cơ đấy!"
Giọng cười lạnh của Châu Kha Vũ khiến Trương Gia Nguyên rất đau lòng. Cậu nhỏ tiếng giải thích:
"Không phải, hôm nay em đã đến lớp tìm anh ta, là do anh ta lén hôn em, em còn đánh cho anh ta một trận rồi"
"Lại còn đánh người? Trương Gia Nguyên em vô lý quen thói nhỉ?"
"Nhưng đó không phải trọng điểm mà"
"Trọng điểm là anh ta hôn em, đúng không?"
"Châu Kha Vũ anh đừng quá đáng!", Trương Gia Nguyên nghẹn ngào
Châu Kha Vũ day day trán, không kiên nhẫn tắt điện thoại đi không muốn nghe thêm nữa. Trương Gia Nguyên không đợi được một lời giải thích, Châu Kha Vũ không đợi được khúc mắc trong lòng được sáng tỏ.
Giữa họ như vừa xuất hiện một nút thắt vô hình không thể nào gỡ ra được.
...
Hôm nay trời mưa, mưa như muốn làm dịu đi mọi nỗi đau trên đời. Châu Kha Vũ đứng giữa mưa bay bay, không che ô. Anh muốn để cơn mưa này rửa đi nỗi mất mát trong lòng mình.
Quan tài của bố được hạ xuống.
Từ nay bố anh sẽ mãi mãi nằm lại trong lòng đất lạnh lẽo tối tăm này, Châu Kha Vũ nghĩ thôi đã đau lòng đến độ muốn gục ngã. Đến khi tất cả những người tham dự lễ tang rời đi thì chỉ còn mình Châu Kha Vũ đứng bất động ở đó, như còn rất nhiều điều muốn nói lại như không thể thốt nên lời. Biết phải nói cho ai nghe bây giờ?
Điện thoại trong túi rung lên,...
"Châu Kha Vũ, chúng ta chắc là nên dừng lại thôi"
Mưa càng lúc càng lớn. Mưa thật lạnh, nắng của anh cũng bỏ anh mà đi rồi. Châu Kha Vũ gục xuống giữa thảm cỏ lạnh lẽo, khóc đến tê liệt. Hai người anh yêu thương, lại chọn cùng một ngày để bỏ anh mà đi rồi. Tim đau thắt lại, đau đến không thể hít thở được.
Châu Kha Vũ anh không xứng đáng được yêu thương đến vậy à?
***
Trương Gia Nguyên nghe lời kể của Ngô Vũ Hằng, càng nghe càng đau lòng. Châu Kha Vũ đã phải chịu đựng quá nhiều đau khổ, năm đó anh không liên lạc lại cho cậu, là vì đã bị nỗi đau mất bố cùng áp lực công việc đè nặng trên vai. Anh chỉ là một chàng trai 18 tuổi, sao anh có thể gánh chịu được tất cả những điều đó?
Sao ông trời lại đối xử với anh như thế?
Sao... cậu lại đối xử với anh như thế?
"Châu Kha Vũ yêu em lắm" Ngô Vũ Hằng nói
Ngô Vũ Hằng là người thứ bao nhiêu nói với cậu câu này rồi, Trương Gia Nguyên không nhớ nổi nữa.
Càng nghe lời khẳng định từ người xung quanh, Trương Gia Nguyên càng trách móc sự ngốc nghếch của mình.
Cậu tự ý cho rằng 6D rất quan trọng với anh, đồng thời cố ý quên mất anh cũng rất cần cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com