07
Tên gốc: 丹尼尔伤心俱乐部
Tác giả: 重庆帅哥
Nhấn mạnh, không phải hướng hiện thực.
____________________________
07.
Trương Gia Nguyên không nói chuyện với Châu Kha Vũ nữa.
Cái quần mặc tối ngày hôm đó bị cậu đem đi giặt sau đó trực tiếp ném vào nơi sâu nhất trong tủ, mắt không thấy tim không phiền, quên mất bên trong còn có đồ mà Châu Kha Vũ cho cậu. Lúc nhớ ra thì kỳ nghỉ đã kết thúc, quần để ở nhà, cậu chỉ có thể bực bội mà đạp chiếc tủ ở trường học. Chắc chắn là chẳng có cái quái gì đâu, lúc đó đã cảm giác là không có thứ gì cả, trêu mình mà thôi. Trương Gia Nguyên bực bội nghĩ.
Tiếng đạp tủ vừa dứt, Châu Kha Vũ đúng lúc từ bên ngoài bước vào trong phòng, hai người trân trân nhìn nhau, lại cùng lúc rời mắt.
Châu Kha Vũ trèo lên giường trên đi ngủ. 1 giờ 50 chiều, đã chuẩn bị đến giờ lên lớp, anh vẫn nằm trên giường, những người khác sớm đã rời đi, Trương Gia Nguyên do dự nửa ngày cuối cùng vẫn mở lời, hỏi anh có muốn cùng đi không. Châu Kha Vũ căn bản không hề ngủ, quay người lại, để lộ một đôi mắt từ giữa những thanh lan can bên giường, đen láy, rất sáng, nhìn Trương Gia Nguyên, cuối cùng mệt mỏi nhắm lại, cậu đi trước đi, không cần xin nghỉ hộ mình. Trương Gia Nguyên cảm thấy kỳ lạ, và cũng rất tức giận, cứ thấy là Châu Kha Vũ không thức thời, cái cớ đã đưa đến trước mặt rồi cũng không chịu nhượng bộ. Cậu đi ra ngoài, đóng cửa rất mạnh, lẩm bẩm hai câu: Rõ ràng là cậu dí sát lại hôn tôi, lại còn bày ra cái vẻ như tôi phi lễ cậu không bằng.
Lúc Trương Gia Nguyên bước vào lớp còn hai phút nữa là chuông kêu, rất lạ, rất nhiều người đều nhìn cậu, đa số đều len lén nhìn, cũng có một số ít nhìn chằm chằm, sau đó thì thầm to nhỏ với người bên cạnh. Bạn học từng nói đùa về guitar của cậu chạy đến ngồi cạnh cậu, ngồi trên vị trí của Châu Kha Vũ, còn một phút nữa là vào lớp rồi.
Cậu làm gì đấy? Trương Gia Nguyên hỏi cậu ta.
Ầy không có gì, lát nữa tôi ngồi đây nghe giảng.
Thế người kia ngồi đâu? Là chỉ chủ nhân của chỗ ngồi - Châu Kha Vũ.
Hả? Buổi chiều có lẽ Daniel không đến nữa đâu.
Trương Gia Nguyên bày ra một biểu cảm rất hoang mang, đang định hỏi tiếp, giáo viên tiếng Anh đã ôm bài tập bước vào, cậu chỉ đành ngậm miệng, nhưng cả một tiết học đều đang nhớ lại những biểu hiện ở ký túc xá của Châu Kha Vũ, thầm mong có thể tìm ra điều gì đó. Ngược lại là người bên cạnh không chịu nổi, ném qua một tờ giấy nháp, còn là của Châu Kha Vũ, dưới hình vẽ phân tích chịu lực vật lý của anh có một dòng chữ xiêu vẹo: Tại sao cậu lại chuyển đến đây học thế?
Trương Gia Nguyên tùy ý viết một câu: Vấn đề công việc của người nhà.
Đối phương nhìn ra cậu không muốn nói, cũng không hỏi tiếp, chỉ vẽ một mặt cười qua loa trên giấy. Trương Gia Nguyên chống cằm, nhìn bài đọc tiếng Anh thẫn thờ, mở đầu của bài đọc là: Life became worse after breakfast. Cậu nghĩ, nên đổi về thì hiện tại, thêm always, à, còn phải đổi breakfast thành meal. Con người đều là ăn no quá mới rảnh rỗi sinh nông nổi, nông nổi rồi thì cuộc sống mới trở nên tệ hại.
Trương Gia Nguyên nhớ đến chuyện khi còn ở nhà. Lúc đó chiều cao tướng mạo của cậu đều không nổi bật như bây giờ, mối quan hệ với mọi người xung quanh cũng bình thường, chỉ là một học sinh cấp ba bình thường. Sau đó cậu cứu một người suýt chết chìm trong vòng xoáy. Có ai đã từng nói chưa, trường học giống như một chiếc mê cung, trải đầy những chiếc hố đợi người ta sập bẫy, không cẩn thận sẽ khiến người ta có mấy năm đau khổ không thôi, cậu đã cứu một người không cẩn thận như thế. Trương Gia Nguyên có một chủ nghĩa anh hùng, nhưng không thể đánh đồng với dũng cảm, dũng cảm là một thứ thuần túy hơn. Còn chủ nghĩa anh hùng là mang tính phổ quát, cậu tin rằng tinh thần có thể bảo vệ vạn vật và cả vũ trụ, lan tỏa xung quanh, trở thành sự quan tâm nhỏ bé với vạn vật. Cậu chỉ nhìn thấy sự hy sinh của anh hùng, mà quên mất rằng từ cổ chí kim, từ thần thoại Hy Lạp và La Mã cổ đại đến văn bản còn lưu truyền trong lịch sử cổ đại 5000 năm qua của Trung Hoa, có bao nhiêu anh hùng bị quần chúng ép buộc về tinh thần.
Cậu gần như không nhớ nổi tên của người được cậu cứu ra khỏi vòng xoáy, nhưng lại đẩy cậu vào vực sâu, chỉ nhớ những biệt danh độc địa mà những “bạn học” kia cười cợt đặt cho cậu. Trương Gia Nguyên nghĩ, có lẽ từ sâu bên trong cậu cũng có những thói hư tật xấu mà không thể thay đổi, không thể hoàn toàn tỉnh ngộ và tha thứ, cậu vẫn là con người, vô cùng hiểu ý nghĩa của thù hận.
Sau khi từ chối lời tỏ tình của đối phương, Trương Gia Nguyên bị đồn là đồng tính luyến mặt dày quấn lấy người khác không buông, từ người bị hại chỉ trong một khắc biến thành kẻ bắt nạt, lại còn muốn tiếp tục duy trì hình tượng yếu đuối. Thật ra bị đồn là đồng tính luyến cũng chẳng có gì to tát, chỉ là câu chuyện kèm theo đó quá bẩn thỉu, cậu từng đến chất vấn đối phương, nhận được đáp án là: Tôi có từng xin cậu giúp tôi à?
Thế giới này đúng là tệ hại, Trương Gia Nguyên nghĩ, cuộc sống bây giờ của cậu cũng thế.
Sau đó cậu đến Bắc Kinh, người thật sự quen thân đầu tiên là Châu Kha Vũ, có ngoại mạo như thể sẽ tổn thương người khác, nhưng lại có một đôi mắt bị tổn thương.
Chuông ra chơi vang lên, cô giáo tiếng Anh lại không hề kéo dài tiết học, chỉ gọi cán bộ lớp đến văn phòng lấy bài tập hôm nay, Trương Gia Nguyên ngồi trên ghế thẫn thờ, kỳ lạ là người ngồi bên cạnh cũng không đi, ngồi ở đó rối rắm, có thể nhìn ra mấy lần định nói lại thôi. Trương Gia Nguyên thấy dáng vẻ này của cậu ta cũng khó chịu, hỏi: Anh trai, cậu có gì muốn nói thì cứ nói đi có được không?
Cậu mới biết là buổi trưa người của đội bóng rổ đến đây. Lần trước cậu và Oscar đến nhà đa năng, đều đem bóng, cuối cùng dùng bóng của Oscar, làm cậu lúc rời đi cầm nhầm bóng, người của đội bóng rổ đến đây tìm. Chỉ là đúng lúc cậu không ở đây, chỉ đành để Châu Kha Vũ trả bóng, hai người vốn đã nhìn nhau không thuận mắt, đối phương mồm miệng lại bẩn, nên đã đánh nhau, còn là Daniel động thủ trước, có lẽ là sẽ bị mời phụ huynh.
Trương Gia Nguyên càng nghe càng khó tin, nói: Kha Vũ không như thế đâu.
Aiyo, nói thế nào nhỉ Nguyên ca…Người kia cũng nói cậu…Đối phương ấp a ấp úng, Trương Gia Nguyên cúi mặt nhìn thấy dòng chữ trên quyển vở nháp, hỏi cậu sao lại chuyển đến đây, tim lỡ một nhịp, sau đó nhảy lên từng hồi. Cuộc đời là tập hợp của rất nhiều rất nhiều khung cảnh, giống như một bộ điện ảnh, thậm chí nếu cố tình chia thành phần thượng phần hạ, còn là trong bạn có tôi, trong tôi có bạn, đan xen nhau.
Trương Gia Nguyên bỗng nhiên thấy nhẹ nhõm, ít nhất giữa cậu và Châu Kha Vũ không có chuyện gì bẩn thỉu.
Cậu xách balo chạy ra ngoài, có người hỏi cậu đi đâu đấy, cậu toét miệng cười nói: Trốn học, không nhìn ra à?
Châu Kha Vũ ngồi bên bàn, đang dùng băng cá nhân dán lên vết thương nơi khớp ngón tay, cửa ký túc đột nhiên bị mở ra, anh nghiêng đầu nhìn ra, Trương Gia Nguyên chống nạnh, câu nói đầu tiên là, Kha Vũ, chúng ta ra ngoài chơi đi! Câu thứ hai là, vãi, tay cậu làm sao đấy?
Trương Gia Nguyên nhận lấy băng cá nhân, nhưng đặt nó lên trên bàn, vết thương từ khớp ngón tay kéo dài đến mu bàn tay, có vệt máu khô màu cam đỏ. Hai người họ ngồi đối diện nhau, đầu gối chạm vào nhau, Châu Kha Vũ vươn tay dài hơn một chút, gần như có thể chạm vào cằm Trương Gia Nguyên, nghe đối phương lẩm nhẩm hỏi làm sao lại để bị thương thế này, trả lời nói: Nắm đấm của mình không cẩn thận quệt qua răng của tên kia.
Trương Gia Nguyên bật cười ra tiếng: Vậy tình hình của cậu ta chắc thảm hơn cậu nhiều nhỉ?
Cả hai người đều yên lặng không nhắc đến nguyên nhân của vụ đánh nhau, giống như yên lặng không nhắc đến nụ hôn ngoài ý muốn lần nào đó, nhưng cũng vì thế mà hòa giải. Châu Kha Vũ bức bối lâu, bây giờ cuối cùng mới cảm thấy nhẹ nhõm, không đến nỗi một mình khó thở đến chết. Trương Gia Nguyên dùng tăm bông làm sạch vết máu còn đọng lại, vô cùng tập trung. Đều nói sẹo là huân chương của đàn ông, vậy thì lúc này Trương Gia Nguyên đang lau đi huân chương của Châu Kha Vũ. Trong ngăn kéo của cậu có một tuýp thuốc trị thương ngoài da, bôi lên một đường màu trắng xiêu vẹo, lại dùng tăm bông thoa đều, băng cá nhân quá nhỏ, cần phải dùng băng vải, quấn mấy vòng, đã rất xấu rồi, nhưng Trương Gia Nguyên không biết thắt lại như thế nào, cuối cùng lôi ra một cuộn băng dính đen, chính là loại con gái hay dùng làm sổ tay, dính một chữ X trên mu bàn tay, đầu của đoạn vải lòi ra ngoài được nhét vào những chỗ buộc chặt.
Với cậu rốt cuộc có phải với mình không? Trương Gia Nguyên dùng ngón tay chỉ phần giữa chữ X, nhè nhẹ, giống như bươm bướm hút mật.
Với cậu rốt cuộc có phải với mình không, với cậu rốt cuộc có phải với Trương Gia Nguyên không. Ẩn ý là gì? Chỉ có Trương Gia Nguyên mới có thể nhẹ nhàng hỏi ra một câu hỏi kỳ diệu như vậy, chỉ là Châu Kha Vũ không biết, tối hôm đó về nhà, Trương Gia Nguyên đứng bên máy giặt hút thuốc, trong vòng quay chỉ có một chiếc quần bò và một chiếc khăn quàng cổ mùa đông năm ngoái quên giặt, cậu ngồi xổm nhìn máy giặt quay vòng, cả thế giới dường như cũng đang quay vòng, cậu đeo tai nghe, nghe đi nghe lại một bài hát, nghe đến mức khiến bài hát đó lên top 1 lượt nghe trong tuần.
Không ai có thể cưỡng lại sự cám dỗ, không yêu một người ngốc nghếch nhưng chói mắt ở tuổi 17.
Châu Kha Vũ không trả lời.
Anh nghĩ đến một chuyện khi còn nhỏ, quên mất là từ khi mấy tuổi, chỉ nhớ lúc đó còn chưa có câu lạc bộ cộng đồng, ở nhà ăn sáng xong phải tự mình bỏ đĩa vào máy rửa bát./ Anh nhớ rất rõ, một buổi tối nào đó, mẹ định dắt anh ra ngoài đi siêu thị, đi qua phòng khách, bố hiếm khi nhìn bọn họ một cái, sau đó nói: Ngày mai nhà có khách, mua ít hoa quả đi. Là nói với mẹ, nhưng Châu Daniel cảm thấy rất mới mẻ, tự mình chọn một quả dưa hấu ruột vàng, nho nhỏ, ôm về nhà.
Nhưng đến ngày hôm sau, khách lại không đến, đổi thành mọi người cùng nhau ra ngoài. Ăn sáng xong, Châu Daniel muốn ăn quả dưa hấu mình chọn. Cậu đứng trên ghế, ngực vừa đến mặt bồn rửa bát, quả nhiên không ngoài ý muốn bị thương ở tay. Châu Daniel lập tức khóc ầm lên, giống như tích từ lâu vật, nước mắt còn nhanh hơn cả nước mắt. Chị dâu, lúc đó vẫn còn là bạn gái của anh trai, đúng lúc quay lại lấy chìa khóa xe, bị tiếng khóc của anh dọa hồn bay phách tán, lại nhìn thấy cả tay toàn máu, vội vàng đưa anh đến trạm y tế gần nhất, bác sĩ dùng bông lau sạch sẽ máu, nói phải khâu. Châu Daniel sống chết không chịu, cuối cùng phải dùng hết số bông gòn trong hộp, mới kìm được máu.
Châu Kha Vũ bây giờ đã hoàn toàn không nhớ nổi tâm trạng lúc đó, tại sao không chịu khâu, là sợ đau sao? Hay là thấy mình vừa bị dao cắt lại vì tiêm khâu, quá đáng thương.
Trương Gia Nguyên thấy anh thẫn thờ, hỏi anh nghĩ đến chuyện gì.
Nguyên Nhi, mình có phải là một người rất yếu đuối không?
Cậu vừa vì mình mà đánh nhau với người khác. Trương Gia Nguyên hơi khựng lại, nghĩ như vậy, nhưng lại không nói ra, cũng không thấy Châu Kha Vũ rất kỳ lạ, cậu toét miệng cười, lộ ra răng nanh nhọn nhọn, trả lời: Kha Vũ, trên đời này không có ai thật sự dũng cảm.
-TBC-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com