09
Tên gốc: 丹尼尔伤心俱乐部
Tác giả: 重庆帅哥
Nhấn mạnh, không phải hướng hiện thực.
____________________________
09.
Thời gian chầm chậm trôi, tháng 12 đã đến rồi. Một ngày trước đêm Giáng Sinh, thứ 6, Bắc Kinh rét đậm rét hại. Giờ ăn trưa, Oscar tùy ý nhắc đến thời tiết, nói ba ngày tới có thể sẽ có tuyết rơi, tim Châu Kha Vũ hơi run lên.
Học sinh lớp 12 vẫn phải đi học vào thứ 7, Hồ Diệp Thao đề nghị chủ nhật cùng nhau ra ngoài chơi.
Chúng ta thật sự là học sinh lớp 12 à? Oscar cười.
Học sinh lớp 12 thì không được chơi à? Hồ Diệp Thao phản bác anh.
Trương Gia Nguyên dùng cùi chỏ huých nhẹ Châu Kha Vũ, sao cậu không hỏi mình thi trường nào? Mình thấy trong phim truyền hình điện ảnh, đến lớp 12 đều sẽ hỏi câu này, sao chúng ta lại không làm thế nhỉ? Châu Kha Vũ nhịn cười đến khổ sở, không thể nghĩ ra nổi là Trương Gia Nguyên đã đi xem bộ phim thanh xuân nào, anh cố ý nói: Mình không thèm hỏi đâu. Trương Gia Nguyên lại bày ra biểu cảm bĩu môi nhăn mặt, Châu Kha Vũ mới tiếp tục nói: Bởi vì cậu chắc chắn có ý nghĩ của riêng cậu. Trương Gia Nguyên nghĩ một lúc lại nói: Thật tốt, vậy mình cũng không hỏi cậu. Cậu bưng bát canh của mình lên, câu nói này nghe có vẻ giống như đang giận dỗi, nhưng biểu cảm của cậu lại không hề thể hiện ra, thậm chí còn có chút vui vẻ. Cậu uống một miếng canh cà chua, lúc này mới toe toét cười nói, học phim truyền hình thì chán ngắt, cậu thích sự khác biệt.
Nếu như ba ngày tới không có tuyết rơi thì sao? Châu Kha Vũ hỏi Oscar, bất kể là ai cũng thế câu hỏi này vớ vẩn, dù gì, nếu như tuyết không rơi, chẳng nhẽ anh còn có thể đổ tội cho trạm khí tượng chắc? Chỉ có Trương Gia Nguyên hiểu được ẩn ý đằng sau đó, hơn nữa cảm nhận được cơ thể đang biến thành một quả bóng bay căng phồng, thành phần của không khí bên trong là mong đợi, mãn nguyện, còn có rất nhiều rất nhiều tình yêu. Cậu và Châu Kha Vũ trao đổi ánh mắt, trong mắt đối phương vẫn như trước đây, đen láy, rất sáng, giống như mắt của một chú cún. Cậu đột nhiên nhớ đến một người bạn ở quê, là một người bạn quen khi học guitar, cuối tuần ở nhà lúc nào cũng mặc đồ ngủ với cái đầu tổ quạ, như lão già đã về hưu vậy, mỗi ngày thức dậy không vội đánh răng, chuyện phải là đầu tiên là cho chó ăn, sau đó chơi bóng tennis với nó. Một mùa hè nào đó, một nhóm người bọn họ rủ nhau đi phượt, cho cả Trương Gia Nguyên - đứa nhóc nhỏ tuổi nhất theo cùng, đi được nửa đường người bạn này bắt đầu nhớ con cún của mình, những người khác không quá lưu tâm, chỉ có Trương Gia Nguyên rất nghiêm túc hỏi cún con là chủng loại nào. Cậu ta liền nói chuyện cùng với Trương Gia Nguyên, nói rất lâu, khiến người ta ấn tượng nhất là cậu ta nói: Tôi rất thích đi du lịch, thật sự rất thích, bởi vì mỗi lần đi du dịch tôi đều sẽ vô cùng mong đợi được về nhà, đời người cần phải có sự mong đợi như vậy, nó không thường tồn tại, vì thế nên chỉ có thể tự mình tạo ra nó.
Nếu như nụ hôn kia không phải là xác nhận cho sự ràng buộc, có phải thật ra đó chỉ là một trò chơi để tạo nên sự mong đợi giữa hai người hay không.
Chủ nhật lúc ra ngoài, Châu Kha Vũ ngã ở trước cửa nhà.
Đoạn đường này anh đã đi 18 năm, lần đầu tiên gặp chuyện thế này. Mùa thu đã rời đi rất lâu rồi, lá ngô đồng trên đất vụn thành từ mảnh nhỏ, một người cao to như anh ngã xuống, không khí xung quanh thổi tung lá khô, tạo thành động đất cấp sáu của thế giới ngô đồng. Động tĩnh lớn quá, làm kinh động đến cả bác đang phơi quần áo ở tầng hai, lớn tiếng hỏi anh có sao không. Châu Kha Vũ đứng dậy, phủi phủi bụi trên người, ngẩng đầu đáp không sao ạ, sau đó vẫy tay tạm biệt.
Anh đi về phía trước, airpods và bật lửa trong túi rơi hết ra ngoài, anh mới phát hiện ra lúc ngã túi áo khoác bị rách rồi, chỉ đành bỏ hết mọi thứ vào chiếc túi vẫn còn nguyên ở bên phải. Thật ra quay về thay là được, nhưng chiếc áo bông này là anh cố ý chọn cho ngày hôm nay, rất mới, ngã cũng mình đã là chuyện khiến nó có cảm giác tồn tại nhất rồi. Còn với anh, quần áo như một loại knotted record*, ở từng giai đoạn của sợi dây sinh mạng, nếu nút thắt này đã được buộc vào rồi, thì tốt nhất không nên tháo ra.
*Knotted record: Một loại phương pháp ghi chép nguyên thủ sử dụng nút thắt dây thừng như một phương tiện ghi nhớ và ghi chép.
Hồ Diệp Thao nói muốn ăn pizza, bọn họ dứt khoát quyết định gặp nhau ở tiệm pizza. Lúc Châu Kha Vũ đến, Trương Gia Nguyên đã ngồi ở đó trộn mì rồi, anh đi đến, liền nghe thấy Hồ Diệp Thao chê bai: Làm gì có ai đến tiệm pizza lại ăn mì ý bao giờ? Trương Gia Nguyên không để ý đến cậu, ngẩng đầu hỏi Châu Kha Vũ có muốn ăn không, mì sốt cà chua đó. Châu Kha Vũ cởi áo khoác ngồi xuống, nhận lấy chiếc dĩa từ tay Trương Gia Nguyên, ăn hai miếng, Trương Gia Nguyên lúc này mới phản bác Hồ Diệp Thao nói: Nhìn thấy chưa, đây không phải sao?
Cà chua dùng trong mì ý rất tươi, hương vị này là Châu Kha Vũ nhớ đã những chuyện ở câu lạc bộ bữa sáng, anh còn nhớ lần đầu tiên anh đến đó đã ăn hết hai đĩa mì, về nhà anh trai nói chuyện này với mẹ, mẹ véo nhẹ chóp mũi anh, hỏi anh có phải heo con không. Mang theo một chút thăm dò, Châu Kha Vũ bỗng nhiên nói: Này, Nguyên Nhi, sáng mai chúng ta đi ăn món trà dầu đi. Trương Gia Nguyên mắng anh cứ đột nhiên nảy ý tưởng này kia, nhưng vẫn lôi điện thoại ra tìm có tiệm đồ ăn sáng cách trường học mấy con phố có bán món trà dầu. Châu Kha Vũ phát hiện, mình không buồn vì Trương Gia Nguyên đã quên mất, quên đi những chuyện rất lâu trước đây không có nghĩa là nó sẽ phủ nhận ý nghĩa của trùng phùng, cũng không thể nào xóa đi sự kỳ diệu của cuộc đời. Không có thì chúng ta ăn mì cũng được. Anh bổ sung thêm một câu.
Buổi chiều, bọn họ đi xem một bộ phim được chiếu lại, thời lượng dài đến khó tin, Trương Gia Nguyên xem được một nửa liền ngủ mất, dựa vào vai người bên cạnh. Châu Kha Vũ phát hiện, Trương Gia Nguyên lúc ngủ rất đáng yêu, và rất dễ “lây truyền”, khiến bạn không nhịn được nhìn ngắm đôi môi hơi hé và lông mi dài khẽ rung của cậu, qua 15 giây, bạn sẽ buồn ngủ như cậu ấy.
Hai người bị gọi dậy lúc bộ phim kết thúc, Hồ Diệp Thao giả vờ giận dỗi: Tôi bỏ tiền mời hai người đi xem phim, hai người đến đây đầu tựa đầu ngủ từ đầu đến cuối à?
Trương Gia Nguyên quệt khóe môi: Tôi xem rồi tôi xem rồi, đến gần cuối tôi mới ngủ đấy chứ. Nói khoác mà không biết ngượng, lập tức bị lôi ra kiểm tra tình tiết câu chuyện của bộ phim, Châu Kha Vũ chỉ nhớ trong mơ nghe thấy Let’s Stay Together, nhưng câu trả lời của Trương Gia Nguyên, nhanh chuẩn, như học thuộc vậy, chắc chắn là đã từng xem rồi. Tinh ranh thật đấy! Châu Kha Vũ nghĩ như vậy, nhận được một chiếc wink đến từ Trương Gia Nguyên.
Sắc trời dần tối, lúc đi ra khỏi rạp chiếu phim, trên đầu bắt đầu có tuyết rơi, đường phố ngập tràn không khí Giáng Sinh.
Bọn họ gọi xe đi khu vui chơi, trong lúc đợi Châu Kha Vũ nhận được một cuộc gọi từ anh trai, hỏi anh lúc nào mới về. Anh trả lời là đang ở ngoài chơi với bạn, có lẽ sẽ về muộn, đầu bên kia yên lặng giây lát, nói vậy thì chơi vui vẻ nhé, cũng đừng về muộn quá. Sau khi ngắt điện thoại, Châu Kha Vũ nhìn màn hình thẫn thờ, mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, Trương Gia Nguyên đứng bên cạnh đều đã nghe thấy, hỏi anh có cần phải về xem không. Hai người còn lại cũng đề nghị như vậy.
Châu Kha Vũ cảm kích không thôi.
Đúng lúc này xe đến, Hồ Diệp Thao và Oscar ngồi vào ghế sau, Trương Gia Nguyên đang định mở cửa ghế phụ lái, Châu Kha Vũ nắm lấy tay cậu, nói, Nguyên Nhi, mình về xem một chút thôi rồi sẽ quay lại ngay, cậu phải đợi mình đấy nhé.
Được thôi! Trương Gia Nguyên rất thoải mái đồng ý.
Châu Kha Vũ gọi xe về nhà, hơi tắc đường, sau khi hỏi ý kiến tài xế anh mở cửa sổ hút liền lúc ba cây thuốc.
Vừa bước vào cửa, anh đã ngửi thấy không khí như có mùi thuốc súng, khác với vẻ lạnh lẽo nhưng lại có chút ấm áp bình thường của căn nhà này, anh có thể nghe thấy tiếng nói chuyện vang lên trong phòng khách, tất cả mọi người đều đang rất kiềm chế. Châu Kha Vũ thay dép, đem áo khoác treo lên móc treo trước cửa, vừa bước vào, người nhìn thấy đầu tiên là người bố đã lâu không gặp.
Anh vốn tưởng rằng đây chỉ là một cuộc tranh cãi với mục đích là ly hôn không còn gì lạ như mọi lần của bố mẹ, bởi vì nếu như bình thường thì quả thực là như vậy. Nhưng vào thời khắc đó, nhìn ánh mắt của người đàn ông cao lớn kia, anh bỗng nhiên ý thức được rằng, sợ rằng anh chính là nhân vật chính của buổi tối hôm nay.
Mẹ bước lên trước, ngữ khí vẫn rất ôn hòa, kiềm chế, giống như tuyết phương Bắc ngoài cửa, từ trước đến nay đều không lạnh lẽo một cách ẩm ướt. Bà nói: Daniel, chúng ta đang thảo luận việc đưa con ra nước ngoài du học, con có suy nghĩ gì không? Châu Kha Vũ lắc đầu theo phản xạ, mở miệng, không nói thành lời, giống như bị nhét một nắm muối vào miệng, vừa mặn vừa đắng chát. Anh nghĩ rất nhiều, con đã chuẩn bị tốt cho kỳ thi đại học, không muốn bỏ dở giữa chừng; con muốn sống chung với gia đình anh cả; con thích Bắc Kinh……Anh không thể nghĩ ra một lý do nào đủ kiên định, trừ Trương Gia Nguyên. Bởi vậy nên trăm ngàn lời nói đều không thể thành lời, chỉ đành trả lời một cách trống rỗng: Con không muốn đi.
Tại sao không muốn đi?
Châu Kha Vũ nhìn bố đi đến trước mặt mình, ánh mắt có rất nhiều nội dung. Ông biết hết, Châu Kha Vũ nghĩ, cái gì ông cũng biết. Vì thế cứng đầu nghiến răng, nói: Con thích một người, con muốn ở lại Bắc Kinh với cậu ấy. Rất ấu trĩ, nhưng lại thật chân thành, không ai có thể ngờ rằng anh lại dũng cảm thẳng thắn đến thế.
Con không đi, đây chính là suy nghĩ của con——
Bốp.
Lúc hoàn hồn, một cái bạt tai đã rơi xuống má trái của Châu Kha Vũ, lực độ cực lớn, mặt anh lệch sang một bên, cả người loạng choạng, hoàn toàn hoang mang, anh chưa từng bị đánh. Châu Kha Vũ vươn tay bám vào lưng ghế sofa, sau đó ngồi xuống. Mẹ anh lúc này mới kịp phản ứng, sau đó là tiếng vỡ vụn thấu tâm can, đây là khung cảnh mà từ bé Châu Kha Vũ đã không dám nhìn, không muốn đối diện, cho đến khi tiếng đóng sập cửa vang lên, cuối cùng Châu Kha Vũ mới nghe thấy tiếng khóc, bàn tay của mẹ áp lên khuôn mặt nóng rát của mình.
Châu Kha Vũ phát hiện giọng nói của mình rất bình tĩnh: Mẹ, mắt của con hình như không nhìn thấy nữa rồi.
Nói xong câu này, rất đột ngột, một ý nghĩ kỳ lạ bao vây trái tim anh: Mình có khi nào không bao giờ gặp lại Trương Gia Nguyên nữa hay không. Vì thế anh rất khắc ý chớp chớp mắt, ngẩng đầu nói: Không sao, vừa nãy là hoa mắt thôi. Bạn con còn ở bên ngoài đợi con, con có thể đi gặp cậu ấy được không. Anh dùng một con mắt nhìn thấy biểu cảm đau khổ, phức tạp, phẫn nộ trên gương mặt mẹ, khiến anh nghẹt thở hơn cả cái bạt tai của bố.
Được rồi, nó vẫn không thể nhìn thấy, Châu Kha Vũ bất lực cúi đầu.
Chỉ chỉ mắt trái của mình.
Châu Kha Vũ bị đưa đến bệnh viện thành phố kiểm tra, kết quả rất kỳ quái. Đồng tử mắt trái của anh có phản xạ ánh sáng bình thường, kiểm tra đáy mắt và VEP bình thường, không có bệnh nền, các biểu hiện lâm sàng và kết quả kiểm tra tổng quát rất không thống nhất. Bác sĩ nói đây là mù tâm lý. Sau khi biết được mắt mình không có vấn đề gì lớn, Châu Kha Vũ không còn quan tâm đến các loại kiểm tra hàng ngày nữa, anh bắt đầu muốn đòi lại điện thoại của mình, ban đầu mỗi người trong nhà đều như điếc tạm thời, làm Châu Kha Vũ hoang mang: Lẽ nào thực ra mình đã biến thành người thực vật, những thứ này đều là ảo giác trong lúc hôn mê? Đợi đến khi anh trai đem điện thoại của anh đến, bên trong hoàn toàn trống rỗng, không kết nối mạng, chỉ có thể gọi điện, gọi nó là một đống sắt thông minh cũng không xứng.
Thỉnh thoảng, mắt trái của Châu Kha Vũ bị quấn băng vải, nhìn thế giới nay chỉ thấy khiếm khuyết. Có một khoảnh khắc anh hận thời đại này, tại sao máy móc lại có thể thông minh đến vậy, thông minh đến mức có thể ghi lại rất nhiều thứ, để rồi con người không cần học thuộc số điện thoại của người khác nữa. Anh cả ngày ngồi ở đó, có thể nghĩ rất nhiều chuyện kỳ ảo, nhưng lại không dám nghĩ đến, câu nói “cậu phải đợi mình nhé” sẽ khiến Trương Gia Nguyên phải đợi bao lâu, có khi nào đứng dưới tuyết đến ướt đẫm như ướt mưa, ngày hôm sau có khi nào sẽ bị ốm đau đầu hay không. Lúc Trương Gia Nguyên đau lòng sẽ khóc, khuôn mặt sẽ ướt đẫm nước mắt, còn cố gắng gượng cười.
Thời gian Châu Kha Vũ nằm còn nhiều hơn thời gian anh ngồi, nghe nói thủ tục ly hôn của hai vị phụ huynh cuối cùng cũng hoàn tất, thân là một cây cỏ dại cuối cùng, anh chỉ hé mắt, sau đó lại tiếp tục ngủ. Sau khi nhập viện anh lúc nào cũng thấy mệt, quá nhiều kiểm tra, ban đầu là chuyên gia khoa mắt, sau đó chuyển sang bác sĩ khoa tâm thần, còn có chuyên gia tư vấn tâm lý, Châu Kha Vũ đùa: Dứt khoát các người mời tình nguyện viên của câu lạc bộ cộng đồng trước kia đến đây. Đương nhiên là không thể tìm thấy được, mọi thứ trong quá khứ của anh có thể bị lật đổ rồi làm lại, sinh ra một Châu Daniel hoàn toàn mới, một Châu Daniel chưa từng trở thành Châu Kha Vũ.
Tâm lý của anh vẫn rất ổn định, mắt trái cũng dần dần có thể nhìn được, có triệu chứng của nhược thị, anh cả đến thăm còn đưa cả cháu gái đến, cháu gái nhỏ đem theo dầu cá và việt quất, chất đống trên ga giường màu trắng, nói tốt cho mắt. Châu Kha Vũ sờ đầu cô bé, con cao lên rồi đúng không? Cháu gái nhỏ gật đầu, đúng thế, vậy nên con muốn học chơi đàn, cô giáo nói cao lên ngón tay cũng sẽ dài ra, Daniel chú nhìn tay con này! Châu Kha Vũ cười gật đầu. Con 5 tuổi rồi, bố nói con có thể chọn xem mình muốn làm gì, con muốn chơi đàn. Cháu gái nói.
Anh trai nhận điện thoại của chị dâu, đưa con gái nhà mình xuống dưới tầng, lúc quay lại phát hiện từ trong phòng bệnh, một bác sĩ và một y tá bước ra, anh vội tiến lên, hỏi có phải bệnh nhân có vấn đề gì không, y tá chỉ lắc đầu nói không sao, triệu chứng lâm sàng thôi. Anh bước vào trong, phát hiện em trai yên tĩnh nhiều ngày của anh đang ngồi trên giường khóc.
Nhưng đây là tuổi 18 của em, Châu Kha Vũ che mắt, rõ ràng anh đã rất nhiều năm chưa từng khóc to tựa như gào thét như bây giờ.
-TBC-
____________________________
P/S: Chúc mọi người ngủ ngon💗 hy vọng ngày mai lại là một ngày vui vẻ, hạnh phúc💗
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com