Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3+4

Tên gốc: 丹尼尔伤心俱乐部
Tác giả: 重庆帅哥

Nhấn mạnh, không phải hướng hiện thực.
____________________________

03.

Cuối tuần Trương Gia Nguyên không thường về nhà, Châu Kha Vũ cũng thế, về cũng chỉ ở một buổi tối thứ 6, vì thế nên rất nhanh trở nên thân thiết với nhau. Một ngày thứ 7 nào đó, hai người hẹn nhau chiều tối đi chơi bóng rổ, vì thế nằm trên giường ngủ cả buổi sáng, điều hòa trong ký túc phát ra tạp âm nhè nhẹ, Châu Kha Vũ nửa tỉnh nửa mơ nghe thấy Trương Gia Nguyên nói, ây, Kha Vũ, mình thật sự thích cậu. Anh bị dọa toát mồ hôi lạnh, trái tim đập thình thịch như con bươm bướm bị giữ trong lòng bàn tay. Trương Gia Nguyên nói tiếp, được làm bạn với cậu thật tốt.

Hóa ra là ý này. Châu Kha Vũ thở dài một hơi, không ai biết anh vì nhẹ lòng thở dài một hơi hay là vì hụt hẫng mà thở dài một hơi, bởi vì bản thân anh cũng không biết.

Hai người họ 5 giờ mới rời giường, đi đến sân bóng rổ, Châu Kha Vũ đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, anh trai cậu đến trường rồi. Việc này không hay xảy ra, theo lý mà nói nếu như có việc gì, anh trai sẽ trực tiếp call anh về nhà.

Đi qua sân trường, có mấy thành viên dự bị của đội bóng rổ đang tập luyện. Châu Kha Vũ và bọn họ không hợp nhau, hoặc có thể nói là mấy người này nhìn Châu Kha Vũ không thuận mắt, gặp mặt nhau không tránh khỏi những câu kháy đểu khiêu khích. Có lẽ bởi vì anh chơi dở, nhưng cứ lên sân thi đấu, hội con gái lại chỉ nhìn anh. Hoặc có lẽ chỉ bởi vì anh học tập tốt, gia cảnh tốt, ngoại hình tốt, là loại người trời sinh đã khiến người khác ghen tị. Trương Gia Nguyên cũng nhìn thấy mấy người đó, vì thế nói, chúng ta đến nhà đa năng đi, đừng quan tâm!

Người làm vườn cuối tuần đến làm việc, cầm ống nước tưới nước cho thảm cỏ, nhìn thấy Châu Kha Vũ và Trương Gia Nguyên lại vẫy tay gọi bọn họ đến đó. Hóa ra là ống nước bị thủng, phải mở nước tìm lỗ thủng, vì thế nhờ học sinh cầm giúp đầu vòi nước, chú ấy phải đi dọc đường tìm xem. Trương Gia Nguyên xung phong, để cháu để cháu, lại nói với Châu Kha Vũ, cậu đi nhanh về nhanh, mình ở đây đợi cậu.

Châu Kha Vũ chạy ra ngoài cổng trường, xe của anh trai dừng ở bên đường, khói thuốc bay ra từ cửa xe. Anh có một dự cảm không lành, đi đến gõ gõ cửa xe, nặn ra một nụ cười miễn cưỡng, hỏi có chuyện gì. Sau khi cháu gái nhỏ ra đời, anh trai từng nói sẽ bỏ thuốc, chấp hành cũng rất tốt, thuốc lá và bật lửa đều đóng gói buộc chặt vứt đi, tuy nhiên đều bị Châu Kha Vũ nhặt lại.

Anh trai hút hai hơi hết cây thuốc trên tay, gọi anh lên xe.

Phải nói rất lâu ạ? Bạn em đang đợi em. Châu Kha Vũ lau mồ hôi trên trán, anh thấy không lành, tự nhiên nảy sinh cảm giác cự tuyệt cuộc nói chuyện này. Anh trai hơi khựng lại mấy giây, cuối cùng lấy ra một chiếc chìa khóa từ trong ngăn kéo đưa cho Châu Kha Vũ, nói với anh: Dì giúp việc xin nghỉ về quê rồi. Dạo này không cần về nhà, ở trường đi, hoặc là ở chung cư cũng được, chìa khóa đấy.

Chuyện gì thế ạ? Châu Kha Vũ nhận lấy, ngây ngốc lặp lại câu hỏi vừa nãy.

Tối nay mẹ bay, anh phải đi tiễn mẹ, có chuyện gọi điện cho anh, được không Daniel?

Châu Daniel ghét sự mập mờ lấp lửng như thế này.

Nhà anh luôn có những chuyện giải quyết không hết, người lớn tiêu tốn quá nhiều thời gian cho việc tranh luận ai đúng ai sai, vậy nên chỉ còn rất ít rất ít sinh lực dành cho Daniel, về sau anh dứt khoát thích ứng luôn với cuộc sống ký túc ở trường. Bố không ở nhà, mẹ cũng hay đi công tác, ban đầu còn ngồi xuống ôm lấy Daniel, hôn lên má anh, nói với anh, mẹ sẽ về rất nhanh thôi, sẽ mua socola và lego cho anh. Sau này cũng không hứa hẹn nữa, một là Châu Daniel không còn cần kẹo ngọt và đồ chơi, hai là mẹ cũng không nói rõ được bao giờ mẹ về.

Trước đây, cứ đến chủ nhật Châu Daniel sẽ đạp xe đạp, anh trai vẫy tay sau lưng, hôm nay lại đến lượt Châu Kha Vũ hít khói xe hơi của anh.

Châu Kha Vũ quay lại trường, mặt trời chói đến mức mắt anh cay xè. Anh biết rằng không phải mặt trời quá chói mắt, mà là hai mắt rất muốn khóc. Anh cúi đầu, trước khi nước mắt rơi xuống, cả người đã bị ướt đẫm nước, có người đang tưới nước cho thảm cỏ, lúc này vòi nước đang chĩa thẳng vào bản thân anh.

Này, có phải rất mát không! Trương Gia Nguyên cười với anh, mái tóc anh cũng trở nên ẩm ướt, giống như một chú cún con bị rơi xuống nước. Châu Kha Vũ lúc này mới phát hiện mấy thành viên dự bị của đội bóng rổ đang ngồi hút thuốc ở nơi cách Trương Gia Nguyên không xa, suýt nữa bị bọn họ nhìn thấy anh khóc.

Trương Gia Nguyên đứng ngược với đám người đó, dùng khẩu hình nói với Châu Kha Vũ, đừng để bọn họ nhìn thấy cậu khóc.

 
04.

Trường học tổ chức hội thao, Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ bị bắt đi đăng kí mấy hạng mục liền, khá trùng hợp đều rơi vào cùng một ngày. Lúc Châu Kha Vũ nhảy ba bước, Trương Gia Nguyên đứng xem ở bên cạnh, kết quả người này 3 lần đều giẫm vạch phạm quy, không lần nào được ghi thành tích, biểu cảm của anh lúc từ hố cát bước ra còn nghiêm chỉnh, như đã phá kỷ lục chỉ đợi nhận quán quân vậy, kết quả chạm mắt với Trương Gia Nguyên đang trộm cười trong dòng người, không nhịn nổi nữa cũng bật cười theo.

Không bị thương là được, mình còn sợ cậu bị thương đấy. Trương Gia Nguyên khoác vai anh.

Đây là hạng mục cuối cùng của Châu Kha Vũ, Trương Gia Nguyên cũng vừa chạy tiếp sức 4×100m xong, ngày mai bọn họ có cả ngày có thể ngồi bên trên khán đài làm việc khác.

Buổi tối, lúc đi tắm, cách một lớp vải rèm mỏng manh, Trương Gia Nguyên hỏi Châu Kha Vũ ngày mai có muốn cúp tiết với cậu không. Cũng không thể gọi là cúp tiết, bởi vì hội thao không cần lên lớp, nhưng cũng có thể tính là trốn học. Cậu vốn không kỳ vọng, chỉ tùy ý hỏi một câu, nhưng trong tiếng nước chảy lại nghe thấy Châu Kha Vũ hỏi cậu: Vậy chúng ta đi đâu?

Cậu thấy sao? Chúng ta đạp xe đạp được không?

Mình không muốn đạp xe.

Bóng rổ không biết chơi, xe đạp cũng không biết đạp, sao cậu cái gì cũng không biết thế, Châu Kha Vũ?

Trương Gia Nguyên nghe nhầm, bật ra cả khẩu âm Đông Bắc, làm Châu Kha Vũ cười không dừng được, còn quên cả phản bác. Không chỉ anh, gian tắm bên cạnh không biết là ai cũng bật cười, còn cười to hơn cả Châu Kha Vũ. Đến lượt Trương Gia Nguyên không hài lòng, ngẩng đầu hét một câu, cậu là ai đấy, cười cái gì mà cười!

Truyền đến giọng nói của Oscar, tôi yêu sạch sẽ, tắm rửa tôi vui được không, cái này cũng phải quản hả man-----

Hôm sau Oscar không đi theo, nói phải đến xem Hồ Diệp Thao nhảy cao, Trương Gia Nguyên đưa Châu Kha Vũ trèo tường đến quán net, thấy đối phương chân dài tay dài, cũng coi như có chuyện biết làm ngoài việc học hành. Lúc nhảy xuống, Châu Kha Vũ nhìn vẻ mặt vui mừng yên tâm của Trương Gia Nguyên, hơi ngại sờ sờ mũi, quán net chúng ta có vào được không vậy?

Cậu sợ à? Trương Gia Nguyên phủi vết bụi trên quần.

Cũng không hẳn, chỉ là tò mò. Mắt Châu Kha Vũ sáng lấp lánh, Trương Gia Nguyên thấy kỳ lạ, bởi vì từ trong đó nhìn thấy một chút ánh sáng của sự kiên định, khiến cậu nhớ đến bộ phim hoạt hình lúc nhỏ hay xem, Bolt Tia chớp*, ưỡn ngực thẳng lưng, phải làm siêu cấp anh hùng trong loài chó.

*Cho những ai không biết Bolt:

Hai người đi tàu điện ngầm, chuyển tuyến một lần, đi qua một khu dân cư cũ, phía sau có một trường trung học, xung quanh toàn là quán net. Bước vào trong khói thuốc bao quanh, Trương Gia Nguyên đưa tay làm quạt bên cạnh mặt Châu Kha Vũ, cứ quạt như vậy để thổi bớt khói thuốc đi, Châu Kha Vũ nhìn cậu cười, nói không sao. Aiya, cậu là học sinh ngoan mà, mình phải cố gắng bảo vệ sự trong sáng của cậu, Trương Gia Nguyên cười toe toét, kết quả hai người vừa ngồi xuống, Châu Kha Vũ lôi ra một hộp thuốc lá từ trong túi quần đồng phục, còn hỏi mượn lửa người bên cạnh, Trương Gia Nguyên sắp rơi cả cằm xuống bàn phím.

Châu Kha Vũ ngậm cây thuốc, ngồi bên cạnh nhìn Trương Gia Nguyên tạo tài khoản game giúp mình, còn phải nghe cậu trâng tráo, nói mình là bố của tài khoản game của Châu Kha Vũ.

Hộp thuốc chỉ còn một cây cuối cùng, Trương Gia Nguyên liếc sang, Châu Kha Vũ hỏi: Cậu có thích mùi thuốc lá không? Trương Gia Nguyên cong cong mắt cười, học cách nói chuyện của anh, cũng không hẳn, chỉ là tò mò thôi. Châu Kha Vũ ngại trực tiếp hỏi có phải cậu muốn cây thuốc cuối cùng không, liền đưa hộp thuốc sang, hướng về phía Trương Gia Nguyên.

Lúc này có một cậu trai đi đến, tóc dài được buộc lên, trông có vẻ lớn hơn họ mấy tuổi, chống lên lưng ghế của Châu Kha Vũ, nhìn chằm chằm cây thuốc cuối cùng trong hộp, biết rõ còn hỏi, có thuốc không? Có khuôn mặt phi giới tính, làm Trương Gia Nguyên nhớ đến Hồ Diệp Thao, nhưng hắn không xinh xắn tinh tế như người kia, không khiến người ta dễ có hảo cảm, ít nhất là Trương Gia Nguyên thấy vậy. Châu Kha Vũ không nhìn hắn, chỉ nhìn Trương Gia Nguyên, Trương Gia Nguyên hơi khựng lại, vụng về buông con chuột, lấy cây thuốc đặt vào trong miệng.

Châu Kha Vũ nhìn dáng vẻ ngậm cây thuốc ngây ngô của Trương Gia Nguyên, rất đáng yêu, châm thuốc bằng chiếc bật lửa vừa mượn, anh nghiêng người sang nhẹ nhàng nhắc nhở đối phương, hít một hơi đi. Trương Gia Nguyên hít một hơi thật mạnh, tàn thuốc rơi xuống, phản chiếu trong đôi mắt đen láy của Châu Kha Vũ, Trương Gia Nguyên bị sặc đến đỏ cả viền mắt, cổ họng nóng rát, đầu tim cũng nóng, đợi cái tên buộc tóc kia tự thấy mất hứng, đi xa rồi, cậu mới bỏ cây thuốc ra, bắt đầu ho liên tục.

Cậu buồn cười thật đấy Châu Kha Vũ. Trương Gia Nguyên uống hết nửa chai nước lọc.

Châu Kha Vũ khó hiểu nghiêng nghiêng đầu.

Kiểu người chưa từng ăn vụng trong lớp như cậu, sao trong túi quần lại có bao thuốc thế?

Châu Kha Vũ nhìn cậu, chỉ cười, lại trông có chút ngốc nghếch.

Nhưng mà, vừa nãy sao cậu lại không muốn đưa thuốc cho người kia? Trương Gia Nguyên hỏi. Châu Kha Vũ im lặng giây lát, hỏi ngược lại: Không phải cho cậu rồi à? Trương Gia Nguyên cười, rất xảo quyệt, rất linh động, mình có nói mình muốn đâu.

Cái đó là mình muốn cho cậu mà. Cậu đã dạy hư mình rồi, thì mình cũng phải dạy hư cậu.

Không ngờ cậu là người như thế này đấy Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ nghe xong câu này, chun mũi cười, nhắc nhở Trương Gia Nguyên: Gạt bớt tàn thuốc đi, đừng để cháy vào tay. Trương Gia Nguyên thử làm theo, động tác vụng về, vì thế Châu Kha Vũ trùm tay lên, lòng bàn tay sát vào mu bàn tay, nắm lấy ngón giữa và ngón cái của Trương Gia Nguyên, bảo cậu cầm chắc cây thuốc, ngón trỏ đặt trên khớp ngón trỏ của Trương Gia Nguyên, nhè nhẹ ấn hai lần, tàn thuốc cứ thế nhẹ nhàng rơi vào gạt tàn.

Trương Gia Nguyên cúi mặt nghiêm túc nhìn, lông mi nhẹ rung, lại nghiêng đầu sang, lộ ra nụ cười như cún con, làm Châu Kha Vũ nhớ đến lúc dạy cháu gái nhỏ chơi game, nụ cười rất hưng phấn rất trẻ con khi bé con hiểu được cách chơi, thông minh lại đắc ý. Những lúc như vậy Châu Kha Vũ thường sẽ sờ đầu cháu gái nhỏ, nói trông cháu đắc ý kìa.

Nhưng đối với Trương Gia Nguyên, anh án binh bất động, yên lặng không nói, chỉ cảm thấy trong tim mềm mại đến lạ thường.

-TBC-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com