Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

(8)

Mấy ngày nghỉ phép của Lâm Mặc nhanh chóng trôi qua, cậu thật không muốn để Trương Gia Nguyên ở Nhà một mình nhưng chẳng còn cách nào khác. Mấy hôm nay Lâm Mặc cứ quẩn quanh Trương Gia Nguyên, hết nói chuyện phiếm lại bày mấy trò ngốc nghếch như hồi còn hai mươi mấy. Trương Gia Nguyên vẫn ho từng cơn, nhưng tình hình cũng dần tốt hơn hẳn. Có lẽ khi mùa xuân tới, thời tiết ấm áp hơn, Trương Gia Nguyên sẽ sớm hồi phục hoàn toàn. Đêm trước ngày quay lại viện nghiên cứu, Lâm Mặc nằm bò trên ghế sofa, đọc mãi đống tài liệu vừa được gửi sang, còn Trương Gia Nguyên đang ngồi ngẩn người bên mấy chậu cây trồng trong Nhà.

"Mặc Mặc, mai muốn em đem cơm đến không?"

"Anh cầu còn không được đây này. Anh muốn uống canh gà hầm.", Lâm Mặc sáng mắt ngẩng đầu khỏi mấy dòng chữ chi chít tràn cả màn hình.

Trương Gia Nguyên mỉm cười, rồi lại gật đầu đồng ý. Thời gian cậu ở lại đây cũng không nhiều, lại còn được thoát khỏi đống deadline treo trên đầu của chị Mạch Khê, Trương Gia Nguyên rất vui vẻ đóng vai một bạn nhỏ tay tề gia nội trợ, tay bình thiên hạ một phương. Cậu bắt đầu chăm chú suy nghĩ ngày mai nên làm món gì, lôi điện thoại ra hí hoáy ghi chú xuống danh sách nguyên liệu cần thiết.

Tin nhắn của Châu Kha Vũ vừa tới. Hai người đã trao đổi số từ cái đêm Trương Gia Nguyên nói có thể trở thành đối tượng nghiên cứu của Châu Kha Vũ.

"Ngày mai em có thời gian không?"

"Được ạ, em đem cơm đến cho Mặc Mặc xong sẽ ghé qua chỗ anh. Còn nếu có việc gấp thì em sang chỗ Châu Kha Vũ trước cũng được."

Một tiếng sau Châu Kha Vũ mới trả lời: "Không gấp. Anh đợi em."

Trương Gia Nguyên nhìn ba chữ lấp lánh trên màn hình, cậu nhếch môi cười khổ. Trương Gia Nguyên của mười ngày trước có lẽ sẽ vì ba chữ này mà vui đến cả đêm không ngủ.

---

Trương Gia Nguyên hết cách nhìn Lâm Mặc hí ha hí hửng ôm lấy cà mên vào lòng, còn vui vẻ í ới với Lưu Chương mau đến nhà ăn. Hai cái người này hôm trước còn cãi nhau giận đến không liên lạc mấy ngày, hôm nay đã vui vẻ khoác tay nhau đi cùng đi, dừng cùng dừng. Trương Gia Nguyên nhìn hai người một lớn một nhỏ khoác áo blouse trắng đi xa dần, nhìn từ phía sau cũng cảm thấy được tình yêu đang phát sáng trên dãy hành lang có chút âm u.

Phòng làm việc của Châu Kha Vũ cách dãy phòng thí nghiệm không xa lắm, Trương Gia Nguyên băng qua một chiếc hành lang bắc ngang giữa hai khu nhà, ngang một đài phun nước nhỏ giữa sân vườn là tới. Cậu còn đang tính nhắn tin báo Châu Kha Vũ mình sắp đến, vừa mới ngẩng đầu đã nhìn thấy người kia đứng ở trước cửa phòng. Châu Kha Vũ không khoác áo blouse, sơ mi tím nhạt màu, quần tây đen suông dài, giày da sáng bóng. Nhìn thế nào cũng giống một vị minh tinh đang ở đỉnh cao sự nghiệp chứ không phải là một nhà khoa học suốt ngày vục mặt vào kính hiển vi.

Châu Kha Vũ có chút tiếc nuối khi nhìn thấy Trương Gia Nguyên đến với hai bàn tay không. Anh đã hy vọng một cách ngớ ngẩn rằng Trương Gia Nguyên vẫn sẽ như cũ "nấu dư một phần" như trước. Tự mắng mình suy nghĩ quá phận, Châu Kha Vũ vẫy tay chào Trương Gia Nguyên.

"Châu Kha Vũ mới đi đâu về hả? Vừa hay em đến sao?"

"Ừ." Không có vừa hay, là anh đứng ở đây đợi em. Sợ em không đến.

"Hôm nay có việc gì vậy ạ?", Trương Gia Nguyên hất cằm tỏ ý sao chưa mở cửa vào phòng, định đứng ở đây nói chuyện chắc.

Châu Kha Vũ nhìn đồng hồ ở cổ tay rồi nói: "Đi ăn trưa trước đi. Anh chưa ăn gì cả, đói quá không làm việc được."

Trương Gia Nguyên bị Châu Kha Vũ kéo ra tới tận bãi xe mới nghĩ ra được lời cần nói: "Không phải trước đây Châu Kha Vũ anh có thể làm việc đến quên ăn quên ngủ sao?"

Châu Kha Vũ lén đảo mắt, rồi quay sang chân thành nói với Trương Gia Nguyên: "Dạo trước dạ dày được em nuông chiều hai bữa một ngày đến hư rồi. Bây giờ không ăn không làm việc được."

Trương Gia Nguyên à lên một tiếng cảm thông, rồi lại trầm mặc không nói gì. Châu Kha Vũ đánh xe đi được một lúc mới chậm rãi nói thêm: "Mà phải ngon như em nấu nó mới chịu."

Trương Gia Nguyên nhìn khuôn mặt kiểu "anh cũng hết cách" của Châu Kha Vũ, thầm mắng dạ dày của anh chứ có phải của ai đâu mà.

Châu Kha Vũ đưa Trương Gia Nguyên đến một cửa hàng nhỏ ven đường. Tiệm ăn be bé nhưng bài trí đơn giản mà ấm áp. Trương Gia Nguyên vừa vào đã thích không khí ở đây, tiếng nhạc trầm bổng ngân nga, cây xanh phủ đầy mọi ngóc ngách. Châu Kha Vũ nói anh được bạn bè giới thiệu tới, mọi người nói tiệm nhỏ An Lạc này nêm nếm vừa miệng, ăn vào rất giống hương vị gia đình. Trương Gia Nguyên gật gù lắng nghe, nhìn thực đơn chỉ có vài món bình dân nhưng lại rất hợp ý cậu. Châu Kha Vũ gọi một bàn đầy ụ, Trương Gia Nguyên vừa nhìn đã biết người nấu đặt rất nhiều tâm tư vào món ăn của mình.

Hai người im lặng thưởng thức từng chút một, món cay vừa đủ, món thanh đạm cũng rất vừa miệng tròn đầy. Châu Kha Vũ ăn hẳn hai bát cơm, Trương Gia Nguyên cũng vui vẻ nhồm nhoàm ba bát. Châu Kha Vũ ăn xong trước, lẳng lặng nhìn Trương Gia Nguyên đang bới đến chén thứ tư.

"Ngon lắm sao?"

"Rất giống hương vị quê em. Có lẽ đầu bếp cũng đến từ phương Bắc.", Trương Gia Nguyên gật gù tán thưởng. Trương Gia Nguyên nào giờ chỉ ăn được cơm Mẹ Trương nấu, những món khác đều rất khó nuốt. Chính vì thế cậu lúc nào cũng là người đứng bếp, ít ra cũng vừa miệng với mình.

Châu Kha Vũ hài lòng nhìn người bên cạnh vẫn đang vui vẻ thưởng thức bữa cơm. Ăn nhiều vào chút, tốt nhất là nuôi cho hai má tròn tròn của em mau quay về. Đợi Trương Gia Nguyên thoả mãn lau miệng, Châu Kha Vũ mới nhẹ nhàng mở nắp chai nước đưa sang.

Hai người đứng dậy rời đi, vừa ra đến cửa thì nghe thấy tiếng cám ơn vọng ra từ trong bếp. Người đó có vẻ còn khá trẻ, giọng nói vẫn còn rất trong và vang. Trương Gia Nguyên có phần ngạc nhiên, người trẻ như vậy mà lại nấu ra được những món ăn dẫu bình đạm mà lại đậm đà đến thế.

Châu Kha Vũ ăn xong bữa, lại bày ra lý do vừa ăn xong đã làm việc sẽ không tốt cho hệ tiêu hoá, tốt nhất là nên đi dạo vài vòng. Dù sao người ta cũng là bác sĩ hàng thật giá thật, Trương Gia Nguyên nào có dám nói gì, chỉ yên lặng đi bên cạnh Châu Kha Vũ nhìn ngắm phố phường.

Đi được một hồi, Châu Kha Vũ kéo Trương Gia Nguyên vào một tiệm hoa nhỏ, rồi lại chỉ chỉ vào mấy loại hoa màu sắc trang nhã nhưng vẫn không kém phần rực rỡ muốn gói lại. Trương Gia Nguyên từ đầu đến cuối chỉ thờ ơ đứng một bên. Từ sau khi phát hiện mình nôn ra mấy cánh hoa, cách đây mười năm, Trương Gia Nguyên trở nên bài xích với tất cả những loài hoa khác. Vì cứ nhìn vào chúng, Trương Gia Nguyên lại nghĩ đến gốc hoa đang nở bung trong lồng ngực mình, đau đớn muôn phần. Cánh hoa mềm mại trong mắt Trương Gia Nguyên cũng giống như gai nhọn, đâm trái tim cậu đau đến đầm đìa. Châu Kha Vũ ôm bó hoa trên tay, lại kéo Trương Gia Nguyên rời khỏi tiệm.

"Đi chơi cũng không quên đến cậu ấy. Bó hoa này rất hợp với Trương Uyển Thanh."

Tiếng Trương Gia Nguyên đều đều một cách rất nhạt nhoà, giống như cậu đang quan tâm, cũng giống như cậu chỉ đang xã giao nói cho xong chuyện. Châu Kha Vũ khẽ siết chặt bó hoa vào trong ngực mình, tìm một chủ đề khác để nói.

"Lát nữa anh có hẹn với một vị giáo viên cũ, cũng ở gần đây. Em đi cùng anh một lúc nhé."

Trương Gia Nguyên cuối cùng cũng hết chịu nỗi mớ lý do lòng vòng của Châu Kha Vũ, cậu bực dọc lên tiếng:

"Rốt cuộc hôm nay Châu Kha Vũ gọi em lên là muốn làm cái gì? Ăn cơm rồi lại dạo phố, giờ lại còn đi gặp giáo viên cũ. Những thứ này không phải anh nên làm với vợ của anh sao?"

Châu Kha Vũ giống như đã nghĩ trước câu trả lời từ lâu rồi, Trương Gia Nguyên vừa dứt lời anh đã đem mười mấy điều dài ngoằng trong bản báo cáo tình hình bệnh nhân sau phẫu thuật ra nói. Mấy hoạt động hôm nay được Châu Kha Vũ liệt vào mục "mọi hoạt động cơ bản của cuộc sống có trở lại bình thường hay không." Nói đến hăng say, nói đến Trương Gia Nguyên không có cách nào phản bác. Châu Kha Vũ biết mình thuyết phục được Trương Gia Nguyên rồi, liền nói thêm một ý nữa: "Mấy chuyện ăn cơm hay dạo phố này, không phải trước đây chúng ta cũng đều cùng nhau làm qua rồi hay sao?"

"Vì lúc đấy em thích Châu Kha Vũ. Em tranh thủ từng giây để được ở bên cạnh anh.", Trương Gia Nguyên bình thản nói ra như đang kể lại câu chuyện của người xưa, giống như cậu của ngày trước chẳng có liên quan gì đến cậu của bây giờ cả.

Châu Kha Vũ lại siết bó hoa chặt thêm một vòng. Biết là người mắc phải Hanahaki sau khi được phẫu thuật cắt bỏ gốc hoa sẽ hoàn toàn quên đi cảm giác yêu thương người mình đã từng yêu đến tuyệt vọng, Châu Kha Vũ không ngờ hôm nay người bắt đầu có chút tuyệt vọng thảm thương lại chính là mình.

---

Thầy giáo Phan vừa mới về hưu sớm hồi năm nay. Thầy Phan nói kiếm cũng đủ rồi, chèo cũng được hòm hòm mấy chuyến đò rồi, Thầy muốn nghỉ ngơi. Trương Gia Nguyên yên lặng ngồi cạnh nghe Châu Kha Vũ bàn chuyện nhân sinh với Thầy Phan. Cậu buồn chán nghịch nghịch mấy mô hình chất đầy quanh căn phòng.

"Học trò của Thầy làm đấy, cái em vừa chạm vào là thuỷ hoả tiễn.", Thầy Phan nói rồi lại tiếp tục quay về câu chuyện nhân sinh với Châu Kha Vũ.

Trương Gia Nguyên nửa nghe nửa không câu chuyện có phần khô khan nhàm chán của hai người kia. Được một lúc, Trương Gia Nguyên mơ màng áp má lên mặt bàn kính mát lạnh thiếp đi.

"Bên kia vẫn ổn chứ?"

"Dạ sắp xong rồi ạ.", Châu Kha Vũ một tay đỡ đầu Trương Gia Nguyên, một tay luồn xuống đỡ lấy má của cậu. Vẫn mềm mềm trắng trắng, nhưng không còn tròn tròn nữa rồi. Châu Kha Vũ có chút rấm rứt trong lòng, ngón tay cái nhẹ nhàng miết lấy má em.

---

Trương Gia Nguyên tỉnh lại đã thấy mình ngồi trên xe của Châu Kha Vũ, trời đã sập tối, không biết Châu Kha Vũ lại đang định đưa cậu đi đâu.

"Em lạnh không? Để anh chỉnh nhiệt độ cao lên tí nhé?"

Trương Gia Nguyên không trả lời mà tự đưa tay vặn núm tròn lên mấy nấc. Đống thuốc Lâm Mặc nhất quyết bắt cậu uống không những khiến cậu dễ buồn ngủ, lại còn làm cậu lúc nóng lúc lạnh không biết đâu mà lần.

"Đi đâu đây ạ?", Trương Gia Nguyên lễ phép hỏi.

"Gần đến rồi. Lát nữa em sẽ biết."

Trương Gia Nguyên bấm mở cửa kính, gió luồng vào trongxe mang chút mằn mặn của muối. Trương Gia Nguyên lén thở dài, cậu không biết rốtcuộc Châu Kha Vũ muốn làm cái gì nữa.

---------------

Đừng quên nghe bài hát ở đầu chương, là "Hoa nào anh quên" của Lân Nhã. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com