34
"Trương Gia Nguyên ơi, anh yêu em."
"Gia Nguyên nhi, anh yêu em."
"Nguyên Nhi ca, anh yêu em."
"Nguyên, anh yêu em."
Gia Nguyên bật cười, "Em biết, em cũng yêu anh mà. Đừng dính người như thế được không?"
Đầu Kha Vũ bị đẩy ra, nhưng tay vẫn quấn quanh eo em. Bàn tay hư luồn vào trong áo, xoa nắn vòng eo nhỏ. Tay Nguyên Nhi kéo anh ra, nhưng ngược lại cả người càng chìm sâu vào lòng anh. Đến khi ngẩng đầu lên là có thể thấy mấy cái râu lún phún trên cằm anh rồi.
"Em sẽ nhớ anh đúng không?"
"Đương nhiên rồi."
"Lúc nào cũng nhớ?"
"Lúc nào cũng nhớ," em bật cười, bị anh cúi đầu hôn chóc vào má, "kể cả Kha Vũ ngồi bên, em cũng nhớ được chưa?"
"Tại sao?" Anh hỏi.
"Nhớ Kha Vũ hồi còn trẻ trâu, khoác áo sơ mi ra ngoài áo hoodie. Nhớ lúc Kha Vũ đứng đợi em ngoài lớp học, sau giờ Tư tưởng chẳng nghe lọt chữ nào. Nhớ lúc Kha Vũ cầu hôn em. Nhớ lúc Kha Vũ cười lăn lóc khi bị em chọc cười. Nhớ Kha Vũ ngay lúc này, vì mấy ngày nữa không được thấy Kha Vũ ở cạnh em."
"Anh không đi nữa đâu." Nói rồi anh ôm em thật chặt, cái người 1m9 (suỵt) bỗng trở nên nhỏ bé, quấn lấy em trong lòng.
Thoạt nhìn đoạn hội thoại này, cứ tưởng nó trong phim chưởng, lúc nam chính đang tạm biệt nữ chính đi bế quan tu luyện hoặc "đồ sát" môn phái nào đó. Thật ra Kha Vũ chỉ đi 3 ngày, tới tỉnh khác dự hội thảo.
Nhưng mà cứ bị sến thế, từ lúc lấy nhau đến giờ.
Phó Tư Siêu bảo, hồi đi học còn cách xa nhau nguyên cả kỳ nghỉ. Mà sao giờ cứ như là không thể cách nhau nổi 10 phút vậy. Yêu nhiều quá nên điên hết gòy hay sao?
Nguyên Nhi chỉ trả lời, anh không hiểu đâu, tình yêu dài 10 năm nó như zị đó.
Thế là Kha Vũ bay đi.
Nửa ngày đầu Gia Nguyên chả sao, vì em cũng có công việc, cũng bận mà. Nhưng tự dưng tối về ăn cơm, thấy nhà cửa trống trải sao mà buồn quá.
Gia Nguyên xào một ít đậu với trứng lên ăn, rồi bật phim hài lên xem. Vừa ăn vừa cười haha cũng khiến em ăn hết được bát cơm. Ăn xong, em bước vào phòng vẽ. Vẽ một lúc cũng chán, em bò ra phòng khách xem TV.
Xem một lúc thấy chán, em tắt TV ngồi thừ người.
Đúng lúc đó thì điện thoại rung.
Nguyên Nhi chộp ngay lấy nó, bấm nhận. Trước mắt hiện lên khuôn mặt Kha Vũ, đôi mắt cười sáng rực ngay lập tức khi nhìn thấy em.
"Eyyyyy"
"Anh ăn chưa đó?" Gia Nguyên hỏi.
"Anh ăn rồi, cùng mấy giáo sư. Anh đi bộ một chút rồi về khách sạn gọi điện cho em luôn."
"Uki. Đệm nằm có cứng không?"
"Cũng được, không đến nỗi." Nói rồi ấn ấn tay xuống cái nệm cho em chồng xem. "Em đang làm gì đó?"
"Em á? Em... cũng không biết. Tại em không biết làm gì."
"Em đang nhớ anh mà," Kha Vũ cười.
"Đúng rồi, em nhớ anh."
Kha Vũ dừng lại, nhìn em một lúc. "Em có biết rằng em rất đáng yêu không Nguyên Nhi?"
"Anh nghĩ là đến kiếp sau vẫn chỉ yêu mình em thôi. Em làm gì anh cũng thấy đáng yêu hết ấy."
Em đỏ mặt. "Anh làm sao đấy?"
"Anh nghĩ lại rồi. Giờ anh phải khen em, nói mấy câu tán tỉnh nhiều hơn mới được. Dù bị em đấm vào vai rất đau, nhưng anh mà không nói ra hết, trái tim anh sẽ bị căng phồng ra mất."
Nguyên Nhi cười ha hả, "ai dạy anh mấy câu đó vậy hả?"
"Các giáo sư đấy. Họ nói với anh phải tỏ tình với vợ nhiều vào. Có thể lúc đầu em sẽ không quen, nhưng dần dần em sẽ thấy yêu anh, và trông đợi nhiều hơn."
Hai người cùng bật cười, rồi cả hai cùng im lặng. Tiếng thở của đối phương trở nên vô cùng rõ ràng, thậm chí Nguyên Nhi còn tưởng rằng, cách một màn hình, loáng thoáng là tiếng tim anh, hoặc tim em đang đập.
"Châu Kha Vũ."
"Sớm trở về với em nhé."
"Em không biết nữa. Kiểu anh vẫn rất bận rộn, có ngày anh trực đêm ngủ lại bệnh viện. Nhưng sáng dậy đã thấy anh bên cạnh, nằm ôm em rồi. Chúng ta không phải chưa từng xa nhau. Nhưng sao gần đây em lại thấy không thể sống thiếu anh nhỉ?"
"Hôm nay em đặt đồ ăn trưa cùng các chị. Bình thường em chỉ ăn thôi, nhưng bỗng dưng em lại nói với các chị, 'chồng em thích món này lắm nè.' Các chị bật cười, làm em cũng ngượng chín mặt. Sao đột nhiên em lại thấy như thế nhỉ?"
"Mà em mới xa anh chưa được một ngày!" Nói rồi em cười, nhìn vào mắt Kha Vũ để xem anh phản ứng thế nào."
Kha Vũ bĩu môi. "Giờ em mới thấy thế à, anh thấy thế từ lâu lắm rồi."
"Nhưng mấy lần em đi chơi, toàn là anh gọi trước. Lúc đó em có thèm nhớ anh đâu. Giờ anh đi, em thấy anh trở nên quan trọng rồi chứ gì?"
Nguyên Nhi cười lăn ra sofa, "hoá ra anh để ý thế à?"
"Hừ!" Kha Vũ vẫn bĩu môi.
"Em biết rồi, nhớ về sớm nhé."
"Cẩn thận đừng ăn mấy đồ linh tinh đấy."
"Em cúp máy đây."
"Cúp trước đi." Anh cười. "Ngủ ngon, Nguyên Nhi. Đừng mơ về anh, không anh nhớ em mà về ngay ngày mai đấy."
Nguyên Nhi cười cười rồi tắt máy, cuối cùng cũng vui vẻ mà đi ngủ.
***
Sáng tỉnh dậy không thấy người kia đâu, em cũng hơi hụt hẫng một chút, rồi nhanh chuẩn bị đi làm.
Bình thường có người kia thì em lề mề mãi mới chịu dậy, nhưng khi có một mình, em vẫn có thể dậy đúng giờ mà không gắt ngủ.
Hôm nay Nguyên Nhi cũng gọi cơm với món mình thích, không phải món người kia thích như hôm qua nữa. Em cũng không nhớ đến chồng mình cả ngày, mà chỉ thỉnh thoảng nghĩ, không biết anh đang làm gì. Có vẻ Kha Vũ khá bận, đây là hội thảo quan trọng mà. Em định nhắn tin hỏi thăm, nhưng mà lại nghĩ, ôi cứ thế thì không tách nhau ra được.
Một ngày đã trôi qua yên bình như thế, chỉ là tan làm, Nguyên Nhi đi mua chút hoa hồng cắm ở phòng khách.
Chắc chiều mai là anh về đến nhà. Có thể phải đến tối mới gặp em, nên cắm bình hoa rực rỡ này cho người kia về đỡ tủi thân vậy.
Nay không gọi mình, chắc bận lắm luôn á.
***
Sáng ngày kia, Nguyên Nhi tỉnh dậy, vươn vai thì thấy mình đang kẹt trong vòng tay của ai kia.
"Anh bắt chuyến bay đêm à?" Em hỏi.
"Ừ... anh đang buồn ngủ lắm." Kha Vũ nói mà không mở mắt. "Em nằm thêm một chút được không? Ôi, thiếu hơi em mấy hôm anh chẳng ngủ được."
"Sến quá Châu Kha Vũ."
Không thấy Kha Vũ cãi lại, vì anh đã ngủ mất rồi. Nguyên Nhi cũng chẳng cựa quậy gì được, chỉ nhắn một cái tin xin đến muộn rồi lại rúc vào chăn ôm anh.
Khi tỉnh lại lần hai, Kha Vũ đã không thấy em bên cạnh nữa.
Anh cũng nhanh chóng đánh răng rửa mặt, lái xe qua bệnh viện một chút để sắp xếp giấy tờ, rồi đến trường đón Nguyên Nhi tan làm. Em hôm nay mặc cái yếm xinh xinh, trên đầu đeo bờm thỏ trắng, hai cái má sữa phúng phính. Gần 30 tuổi mà vẫn như trẻ con, học sinh tiểu học gọi là thầy còn thấy ngượng mồm.
Khi em mở cửa chui vào xe, Kha Vũ bỗng nhiên chồm một cái, hôn em thật sâu. Nguyên Nhi không hiểu nhưng vẫn mở miệng để anh tiến vào.
"Giờ anh làm em trên xe có sao không nhỉ?" Kha Vũ liếm môi. "Mặc dù em đang ở đây, anh vẫn nhớ những lúc làm em quá."
Hậu quả của câu nói rất gợi đòn đó là một cái vả vào mặt. Đã thế còn phải chở chồng bé đi ăn lẩu collagen mà không được ăn cay nữa, huhu.
Trên đường đi, Nguyên Nhi hỏi anh.
"Thế là hôm qua anh không gửi em một tin nhắn nào, vì dồn việc để hôm nay về sớm hả?"
"Ừ. Anh không thấy em nhắn, nên anh nghĩ em nghĩ anh bận. Thế là anh dồn việc luôn. Về cho sớm chứ ở đó vui vẻ gì."
"Không phải vì anh nhớ em à?"
"Anh nói rồi, đoạn nhớ em ngay cả khi em đang ở đây, thì là thật."
"Anh chịu thôi, không đi công tác nổi đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com