Chương 17
Nửa đêm, Châu Kha Vũ phát sốt.
Ban chiều đánh nhau mệt mỏi, lại còn bị ngâm nửa buổi trong nước lạnh, vết thương trên cánh tay hắn cũng muốn nhiễm trùng, thành ra phát sốt luôn. Cả người hắn nóng như hòn than, sốt đổ hết cả mồ hôi. Thế nhưng Trương Gia Nguyên mới vừa kéo lơi áo hắn ra, hắn đã yếu ớt rên rỉ kêu lạnh. Chẳng còn cách nào khác, y đành kéo lại áo vào.
Châu Kha Vũ thấy lạnh thật, hắn càng lúc càng nằm sát vào người y, càng lúc càng có xu hướng như muốn nhét cả người mình vào lòng y vậy. Trương Gia Nguyên dịch người ra, Châu Kha Vũ lại rúc vào, hai người kẻ dịch ta nhích một hồi, cuối cùng đầu Trương Gia Nguyên bay luôn ra khỏi nùi y phục quấn lại làm gối.
Trương Gia Nguyên mất kiên nhẫn ngồi dậy, Châu Kha Vũ mất đi hơi ấm, lập tức quắp người lại như con gà con. Nhìn hắn thế này, y không xuống tay được, bàn tay mới nắm lại định thụi cho hắn một cú cũng buông lỏng ra. Y thở dài một hơi, nhủ thầm trong lòng, thôi được rồi, không chấp kẻ bệnh, vẫn nên bỏ qua cho hắn thì hơn.
Củi khô cháy lách tách, Trương Gia Nguyên cời than ra, lại vứt thêm mấy khúc củi vào. Sau đó y xoay người Châu Kha Vũ vào trong, còn mình thì nằm bên ngoài chắn gió. Mặc dù giờ vẫn đang trong hè, nhưng nơi này gần sông, gió thổi vào hang vẫn mang theo khí lạnh. Trương Gia Nguyên bị gió thổi tới mức rùng cả mình, bực bội lầm bầm, "Sao phải vậy?"
Sao phải vậy? Dù Châu Kha Vũ có giá trị thật, nhưng y cũng không cần đối xử với hắn tốt đến mức này chứ?
Châu Kha Vũ nằm sát vào y, cơ hồ muốn rúc cả người vào ngực y. Trong lúc suy nghĩ rối rắm, y không cẩn thận thẳng chân đạp hắn lui ra một đoạn, đến mức đầu hắn rơi luôn khỏi nùi y phục gối đầu. Nhìn Châu Kha Vũ giật mình nhưng không tỉnh, Trương Gia Nguyên đột nhiên thấy hơi tội lỗi. Dù sao hắn cũng vì cứu y nên mới rơi vào cảnh bết bát như thế này mà. Nghĩ vậy, y liền tốt bụng kéo Châu Kha Vũ về chỗ cũ, kê lại gối đầu cho hắn.
Châu Kha Vũ vừa nằm về chỗ cũ là lại bắt đầu rúc vào ngực y. Nhưng một lát sau, hắn đột nhiên dời người ra, vung tay hất tung y phục Trương Gia Nguyên đang đắp trên người mình, hất xong lại bị lạnh nên co quắp hết cả người lại. Trương Gia Nguyên bất lực, thật sự cạn lời. Y nhặt tấm áo Châu Kha Vũ vừa mới hất tung, kéo lên đắp lại cho hắn. Nhưng chỉ được một chốc một lát, Châu Kha Vũ lại vung tay hất áo ra tiếp. Trong lòng Trương Gia Nguyên xuất hiện xung động muốn đá Châu Kha Vũ ra khỏi hang, cuối cùng y vẫn nhẫn nhịn, đưa tay kéo tấm áo kia lên thêm lần nữa.
Châu Kha Vũ là tai mắt của y ở Trường An, giá trị của tên này quá lớn, nếu để hắn chết rét ở đây thì lỗ quá rồi. Nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng y vẫn quyết định đối xử tốt với Châu Kha Vũ, biết đâu còn nhân cơ hội này ghi được một ơn cứu mạng. Một tay y níu góc áo, sau đó ôm trọn Châu Kha Vũ vào lòng. Người kia bị ôm rồi, không hất y phục ra được nữa, cuối cùng cũng chịu nằm yên ngủ.
Trong cơn mê man, Châu Kha Vũ thấy Trương Gia Nguyên ôm ghì lấy mình, gắn bó khăng khít.
Đêm chẳng mấy chốc mà qua, ánh mặt trời rọi vào trong hang, Châu Kha Vũ cũng tỉnh. Qua một cơn sốt cao, đầu óc hắn cứ như bị bánh xe cán qua, đau nhức ê ẩm. Hắn nhìn qua bên cạnh, Trương Gia Nguyên vẫn còn đang ngủ say. Một tay người kia giữ chặt góc áo, chặt chẽ ôm lấy hắn. Hắn chăm chú nhìn Trương Gia Nguyên hồi lâu, cuối cùng cũng thấy y rung đôi hàng mi, hình như sắp tỉnh. Châu Kha Vũ vội vàng nhắm mắt lại, điều hòa hơi thở, giả vờ mình vẫn đang ngủ say.
Trương Gia Nguyên cựa mình, thấy người bên cạnh vẫn còn chưa tỉnh, động tác cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Y dém lại góc áo cho Châu Kha Vũ, lặng lẽ đi ra ngoài.
Trương Gia Nguyên vừa đi khỏi, Châu Kha Vũ liền ngồi dậy ngay. Hắn tựa lưng vào vách đá, bắt đầu ngây ngẩn. Dường như hắn vẫn còn cảm nhận được cảm giác ấm nóng mà Trương Gia Nguyên lưu lại ban nãy. Cái này, tình tiết này phát triển lạ quá? Châu Kha Vũ rơi vào trầm tư, hắn đỡ hộ Trương Gia Nguyên một đao, người kia liền cảm động đến mức ôm hắn ngủ một đêm luôn à? Hướng phát triển không đúng lắm, hoàn toàn chệch khỏi quỹ đạo tính toán của hắn rồi. Mặc dù hướng phát triển cứ thấy sai sai, nhưng mà cũng đạt được kết quả mà hắn mong muốn. Như này là hắn thành công có được hảo cảm của người kia rồi đấy nhỉ?
Trương Gia Nguyên đi một lát đã về, lúc về tay còn xách theo một con gà. Y thấy Châu Kha Vũ tỉnh rồi, ân cần hỏi han, "Còn đau đầu không?"
Châu Kha Vũ mơ màng nhìn y, gật gật đầu.
Trương Gia Nguyên ngồi xuống bên cạnh, đặt con gà bị buộc chân lên tấm lá khoai, sau đó lau vội tay còn lại vào y phục rồi đưa tay lên sờ trán hắn. Hình như tay y mới nhúng xuống nước sông, bàn tay vẫn hơi lành lạnh.
Y sờ một hồi, bảo, "Ổn rồi à? Không thấy sốt nữa."
Châu Kha Vũ dụi dụi đầu vào tay y, giọng nói nũng nịu không thèm che giấu, "Nhưng mà vẫn còn váng đầu lắm."
Trương Gia Nguyên rụt tay lại, nói, "Ban nãy ta ra ngoài, thấy có khói bốc lên, chắc gần đây có thôn làng thôi. Ăn xong rồi chúng ta đến đó thử xem."
Châu Kha Vũ ngoan ngoãn gật đầu. Trương Gia Nguyên đưa cho hắn một cái khăn ướt để hắn tự lau mặt.
Hai người ngồi bên cạnh nhau, con gà rừng thi thoảng lại kêu quác quác. Châu Kha Vũ tò mò nhìn nó, không nhịn được lấy que chọc thử con gà một cái, bất ngờ hỏi, "Vương gia đi ăn trộm gà nhà người ta đấy à?"
Trương Gia Nguyên lập tức sửa lời cho hắn, "Nói linh tinh cái gì đấy? Đây là gà rừng."
"Trông không giống lắm nhỉ..." Châu Kha Vũ mơ hồ, "Trông nó giống gà nhà dân đi lạc vào rừng hơn."
"Bắt được ở trong rừng thì là gà rừng, điện hạ thắc mắc nhiều thế làm gì. Hỏi nhiều vậy thế có ăn không?"
Liêm sỉ gì gì đó đều bị cái bụng đói đánh bay, Châu Kha Vũ vội vàng gật đầu lia lịa, "Có!"
Hắn nhìn Trương Gia Nguyên nắm đầu con gà, lại hỏi, "Nhưng mà ngài biết cắt tiết gà à?"
Trương Gia Nguyên mông lung nhìn hắn, hỏi ngược lại, "Sao phải cắt tiết? Không phải chỉ cần làm cho nó chết là được sao?"
Châu Kha Vũ bị hỏi cũng mơ hồ theo, "Là sao?"
"Thì cứ vặn cổ nó một cái là xong thôi."
Câu "Thì vặn cổ nó một cái là xong thôi" chạy ngang chạy dọc trong đầu Châu Kha Vũ, khiến hắn bất lực thở dài. Hắn kiên nhẫn giảng giải, "Ngài phải dùng dao cắt mạch ở cổ nó ra chứ!"
Trương Gia Nguyên ồ một tiếng, vẫn ngồi im không nhúc nhích, chăm chú nhìn con gà.
Thấy người đối diện suy tư, Châu Kha Vũ cảm thấy rất không đáng tin, "Vương gia làm được không vậy?"
Trương Gia Nguyên nghiên cứu hồi lâu, sau đó gật đầu khẳng định, "Làm được. Cắt cổ người ta còn làm được, huống hồ đây chỉ là một con gà."
Y nói xong liền xắn tay áo, túm con gà đang nằm lăn quay dưới đất lên.
Châu Kha Vũ nín thở, hồi hộp nhìn Trương Gia Nguyên cầm Lang đao, nhưng người kia cứ nâng đao lên rồi lại hạ xuống mãi.
"Ngài không muốn dùng Lang đao à? Thế thì dùng Thái Tuế đi?" Châu Kha Vũ thảy kiếm của mình cho y, tùy ý nói, "Ngài cứ dùng tự nhiên, kiếm ta bần hèn, dùng cắt tiết gà cũng được."
Trương Gia Nguyên cạn lời nhìn hắn. Binh khí mang theo người vốn là thứ chí cao vô thượng, vốn dĩ không nên dùng để làm những việc ô uế như thế này, như vậy là nhục mạ đao kiếm. Thế mà Châu Kha Vũ lại có thể tùy tiện vứt kiếm tùy thân của hắn cho y cắt tiết gà, thật sự không biết nên khen hắn là nam tử hán co được duỗi được, hay là nên chê hắn không biết suy nghĩ nữa.
Trương Gia Nguyên nhặt Thái Tuế lên, kê kiếm bên cổ con gà, động tác chần chừ, lại hỏi, "Mạch cổ của nó ở chỗ nào vậy?"
Châu Kha Vũ cũng không biết, đành trả lời bừa, "Ta cũng không biết, hay là ngài thử bắt mạch cho nó xem?"
"Bắt mạch cổ gà á?" Trương Gia Nguyên hơi hoang mang, thế nhưng y vẫn tin lời xằng bậy của Châu Kha Vũ, đưa tay sờ lần cổ gà thật. Y vừa sờ vừa lẩm bẩm, "Bắt mạch cổ gà... Kì quái thế..."
Sờ một hồi, cuối cùng y cũng tìm được mạch đập dưới da của con gà kia. Y phấn khởi cầm kiếm lên, thẳng tay cắt một đường.
"Như vậy là xong rồi à?" Trương Gia Nguyên thả con gà ra, phủi phủi tay.
Con gà vừa mới bị cắt cổ đột nhiên nổi điên đập cánh tứ tung, nó dùng hai cái chân bị buộc thành một, thân tàn chí kiên nhảy lên chạy mất.
Trương Gia Nguyên giật mình, Châu Kha Vũ cũng hoảng.
Trương Gia Nguyên lắp bắp hỏi, "Cái gì vậy? Nó khởi tử hồi sinh à?"
"Ngài bắt nó lại trước đi đã!"
Con gà đập cánh phành phạch, máu văng tung tóe hết cả ra hang. Trương Gia Nguyên chật vật đấu nhau với nó, cuối cùng cũng tóm được nó lại. Con gà nằm trong tay y không cam tâm giãy giãy thêm mấy cái nữa, cuối cùng cũng yên giấc ngàn thu.
Trương Gia Nguyên nhìn khắp nơi tung tóe lông và máu gà, kết luận, "Bẻ cổ nó một phát đỡ vất vả hơn."
Châu Kha Vũ cạn lời, thật sự không đáp được.
Trương Gia Nguyên nhóm lửa, xuyên cành cây qua con gà, bắt đầu nướng.
"Chân ngài còn đau không?" Châu Kha Vũ ngồi bên đống lửa, cầm nhánh cây vẽ loạn trên mặt đất, "Nếu vẫn còn đau thì nghỉ ngơi thêm chút cũng được, ta không vội đâu."
"Đến thôn làng càng sớm càng tốt, vết thương của ngài không coi khinh được. Khi trước có binh sĩ dưới trướng ta bị nhiễm trùng vết thương, cuối cùng chỗ thịt đó nát bét ra hết đấy. Ta chỉ bị trật chân chút thôi, giờ không sao nữa rồi, chữa thương cho ngài quan trọng hơn." Trương Gia Nguyên vừa xoay con gà vừa đáp.
Châu Kha Vũ không cãi, ngoan ngoãn nghe theo y.
Gà chín rồi, hai người chia nhau mỗi người nửa con. Ăn uống xong xuôi, hai người mặc lại bộ y phục nhăn nhúm tả tơi vào người, dắt nhau ra khỏi hang động.
____________________
Đôi lời: Có một cách làm lông gà khi không có nước sôi đấy là thui trụi lông đi rồi lau/rửa sạch là có thể chế biến được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com