Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37

Sáng hôm sau tỉnh dậy, cả hai người đều ăn ý không nhắc lại chuyện đêm qua. Áo Tư Tạp đã dậy từ sớm, chẳng biết lại đi đâu mất rồi.

Châu Kha Vũ kéo Trương Gia Nguyên đi ăn sáng, lại nhét thêm cho y một đống đồ bồi bổ thân thể. Trương Gia Nguyên không phản kháng được, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ăn dưới ánh mắt giám sát của người kia. Ăn sáng xong xuôi, hai người cuối cùng cũng có thời gian rảnh rỗi ngồi xuống bàn chuyện với nhau.

Trương Gia Nguyên nói, "Hàn Giang muốn giết chúng ta."

"Suốt ngày phải giấu giấu diếm diếm, có lẽ Hàn Giang không chịu nổi nữa rồi. Việc Tạ Lâm năm lần bảy lượt nhắm tới ngài, hẳn là do Hàn Giang phân phó. Một mặt, ngài quá phù hợp với tiêu chí giết người của gã. Mặt khác, Hàn Giang muốn diệt trừ ta và ngài, vậy nên Tạ Lâm mới chọn ngài để xuống tay. Về chén rượu độc trong bữa tiệc kia, tám chín phần Hàn Giang muốn nhắm vào ta, tiếc là giữa đường ngài lại nhảy ra đỡ thay cho ta một mạng nên chuyện mới không thành. Còn lí do Hàn Giang muốn giết ta ấy à, một là ông ta không muốn ta tra ra chuyện sổ sách, hai là không muốn ta tra ra án móc tim, chỉ với hai điều này đã đủ để ta trở thành cái gai trong mắt ông ta rồi." 

Châu Kha Vũ dừng lại suy ngẫm, lại nói, "Hôm qua ta và Áo Tư Tạp đã nói chuyện với nhau trước rồi. Ngũ Độc Mai giết người là để chế Trường Sinh Bất Lão, độc này có tác dụng ức chế khiến cơ thể trẻ mãi không già, thần trí minh mẫn tỉnh táo. Nhưng nếu dùng quá liều, hại nhiều hơn lợi. Độc vào cơ thể, người trúng độc không chết vì tâm trí điên khùng thì cũng sẽ chết vì xương khớp mủn ra. Ngũ Độc Mai là người chế độc, gã tất nhiên hiểu rõ tác hại của nó, thế nên gã chế độc này không phải để cho mình dùng. Ngũ Độc Mai là môn khách của Hàn phủ, gã ta làm việc cho Hàn Giang, nhưng Hàn Giang vẫn còn khỏe khoắn lắm, ta thấy ông ta không phải loại sẽ cần tới thứ này. Trên đời này, người muốn trường sinh bất lão rất nhiều, nhưng kẻ vừa muốn bất lão bất tử lại vừa đủ khả năng sai khiến Hàn Giang thì ta chỉ nghĩ đến một người thôi."

Kẻ đó là ai, cả hai người đều rõ đáp án.

Trương Gia Nguyên bình tĩnh tiếp lời, "Là lão hoàng đế. Ta nghe nói, ông ta đã là đèn cạn dầu rồi. Bây giờ ông ta nóng lòng tìm thứ giúp mình trường sinh cũng không phải chuyện lạ."

"Không sai. Nếu người đứng phía sau giật dây Hàn Giang là hoàng thượng, mọi chuyện đều dễ giải thích. Ta vẫn luôn lấn cấn, chuyện bưng bít tham ô ở Thiệu Hưng là do Lưu thái phó nhúng tay, nhưng còn chuyện tham ô ở Ôn Châu thì sao? Trước giờ Lưu thái phó chỉ bao che nâng đỡ cho người trong tộc, ông ta làm việc cẩn trọng, rất ít khi trao đổi lợi ích với người bên ngoài. Hơn nữa, địa vị Hàn Giang đạt được bây giờ đều là nhờ đạp lên Hạ gia, vốn cũng không có giao tình gì với Lưu thái phó. Cũng bởi vậy, chuyện bưng bít tham ô ở Ôn Châu không liên quan gì đến Lưu thái phó hết. Trước đó ta còn không hiểu, rốt cuộc là có nhân vật tầm cỡ nào ngoài Lưu thái phó có thể chống lưng được cho Hàn Giang, giờ thì đoán ra rồi. Hàn Giang là người của hoàng thượng. Có lẽ, giữa hai người họ đã đạt được hiệp ước gì đó, Hàn Giang thay lão hoàng đế tìm kiếm kì nhân dị sĩ giang hồ chế thuốc trường sinh bất tử, còn lão hoàng đế thì mắt nhắm mắt mở bỏ qua chuyện Hàn Giang tham ô."

Trương Gia Nguyên yên lặng hồi lâu. Những thứ Châu Kha Vũ vừa nói ra cũng là thứ y đang nghĩ tới.

Sự việc liên tiếp lộ ra, lớp sương mờ phủ lên mọi chuyện cũng dần tỏ rõ. Biết bao nhiêu người vô tội bị cuốn vào chuyện này để rồi vong mạng, cuối cùng đều chết phí công vô ích.  Cái thứ cường quyền người ta hay nhắc tới, thật ra chính là đạp lên máu thịt của người dân để mà trèo lên.

Trương Gia Nguyên cau mày, "Nói như vậy, Hàn Giang cũng là cánh tay phải đắc lực của lão hoàng đế rồi. Chúng ta động vào ông ta, há chẳng phải động thủ trên đầu thái tuế?"

"Ngài đánh giá cao năng lực của Hàn Giang quá rồi." Châu Kha Vũ mỉm cười tỏ vẻ hiểu rõ, "Hàn Giang hữu ích với hoàng thượng chỉ vì ông ta có Ngũ Độc Mai trong tay mà thôi. Nếu Ngũ Độc Mai chết rồi, Hàn Giang nào còn tác dụng gì nữa? Diệt Hàn Giang dễ lắm, giết Ngũ Độc Mai, tìm được sổ sách thật, công khai chuyện ông ta tham ô chẳng phải là xong rồi à."

Trương Gia Nguyên chống tay lên bàn đá, nghiêng đầu nhìn hắn, mỉm cười ý vị, "Điện hạ cũng đủ ác đấy. Ngài tính được đến đây rồi, bây giờ muốn bắt đầu từ đâu đây?"

"Ta muốn tới chỗ Hạ tứ nương xem thử. Bà ấy là người chung chăn chung gối với Hàn Giang nhiều năm, ta đoán ít nhiều gì bà ấy cũng sẽ biết chuyện sổ sách." Châu Kha Vũ nói, "Hơn nữa, sáng nay ta nghe ngoài phố đồn rằng Hàn Giang đã kí hưu thư rồi. Giờ Hạ tứ nương và Hàn Giang đã cạn tình cạn nghĩa, bà ấy đồng ý giúp đỡ cũng không phải chuyện không có khả năng."

Trương Gia Nguyên thuận theo ý hắn. Hai người ra phố hỏi thăm một hồi, cuối cùng cũng tìm được nhà mới của Hạ tứ nương. Căn nhà nhỏ nằm ở một góc kín phía đông thành, nơi đây vắng vẻ ít người, trông có hơi cô quạnh.

Châu Kha Vũ gõ cửa, gõ vài ba lượt mới thấy Hạ tứ nương đi ra. Bà thấy hai người tới, dường như cũng đoán được mục đích, thái độ không muốn để hai người vào.

Trương Gia Nguyên đành mở lời trước, "Hạ tứ nương, vãn bối Trương Gia Nguyên, hôm nay mạo muội tới đây là muốn hỏi thăm người vài chuyện."

Hạ tứ nương tất nhiên biết y là ai. Bà cũng biết, y khai tên họ với bà là muốn nhắc tới họ Trương, muốn mượn danh người cha đã quá cố của y để bà nể mặt.

Hạ tứ nương mở rộng cửa, nhường đường cho hai người, "Vào đi."

Ba người đi vào trong sân. Hạ tứ nương ngồi xuống bàn gỗ bên ngoài sân, nói, "Hai vị có việc gì thì cứ nói thẳng."

Trương Gia Nguyên biết tính bà thẳng thắn, không vòng vo nhiều, "Vãn bối biết chuyện Hàn Giang tham ô hối lộ, nhưng không biết phải tìm sổ sách thật ở đâu. Nay vãn bối tới đây là muốn nhờ người chỉ điểm."

"Vậy ta phải khiến hai vị thất vọng rồi." Hạ tứ nương thở dài, giọng nói lại lộ ra chút xót xa, "Tuy ta và Hàn Giang kết nghĩa phu thê nhiều năm, nhưng chuyện sổ sách công vụ ta đều không động đến. Từ khi ta phát hiện chuyện ông ta tham ô, mối quan hệ giữa hai bọn ta đã rạn nứt chẳng thể cứu vãn được rồi. Hàn Giang e dè nghi kị ta, vậy nên không giữ lại quyển sổ sách nào trong nhà. Ông ta bản tính đa nghi, ta nghĩ ông ta sẽ không giao sổ sách cho người nào khác đâu."

Bà ngưng lại đôi chút, nói thẳng, "Ta không giúp ích gì được, hai vị về đi."

Hai người tự biết chuyến này đi không có thu hoạch, cũng đành cáo lui.

Tiết thu se se, cây cũng đã bắt đầu rụng lá. Mấy hộ dân nhỏ sống ở đoạn đường này lại lười quét dọn, cứ để mặc lá cây rụng xuống lấp kín cả khe rãnh. Nhìn khung cảnh xơ xác tiêu điều của khu nhà này, Trương Gia Nguyên đột nhiên nảy sinh chút thương tủi với Hạ tứ nương. Trước đây bà cũng từng là nữ tướng quân tiếng thơm bốn cõi, vậy mà chỉ vì yêu nhầm người mà nửa đời sau mất hẳn phong quang.

Tình yêu có thể khiến người ta một bước lên trời, cũng có thể khiến người ta sảy chân xuống vực.

Hai sóng vai nhau đi trên con ngõ nhỏ, Trương Gia Nguyên nói, "Ta nghĩ Hạ tứ nương không biết chỗ giấu sổ sách thật."

"Ồ, bà ấy không biết, ta lại có suy nghĩ lớn mật thế này." Châu Kha Vũ ung dung mỉm cười, "Chẳng phải Hàn Giang rất yêu cô tiểu thiếp kia sao? Ông ta không tiếc tình nghĩa phu thê với Hạ tứ nương chỉ để cưới nàng ta vào trong phủ, vậy thì phải yêu nàng ta đến mức nào chứ. Hàn Giang không tin Hạ tứ nương, cũng không tin người dưới trướng mình, vậy ông ta có tin nàng tiểu thiếp kia không? Ta dám chắc là có. Ông ta tính tình đa nghi, người như vậy mỗi ngày đều phải trông thấy đám sổ sách đó mới an tâm được. Nếu như vậy, đám sổ sách đó để ở chỗ tiểu thiếp là hợp lí nhất. Nghe nói, tiểu thiếp kia xuất thân kỹ nữ thấp kém, nàng đọc hiểu được sổ sách đúng là chuyện khó như lên trời. Như thế, lại càng hợp ý Hàn Giang. Ông ta để sổ sách ở chỗ tiểu thiếp, khi đến đó vừa có thể tâm tình với nàng, vừa có thể an tâm về đám sổ sách, lại càng không phải lo chuyện tiểu thiếp đọc hiểu sổ sách sẽ phản bội mình. So đi tính lại vẫn là quá hợp ý."

"Điện hạ dám nghĩ thật." Đến Trương Gia Nguyên cũng phải vỗ tay tán thưởng suy nghĩ của hắn, "Vậy ngài đã tra ra chỗ ở của cô tiểu thiếp kia chưa?"

Châu Kha Vũ lắc đầu, "Chưa tra, lát nữa sẽ giao chuyện này cho Tiểu Tuyết đi tra thử."

Hắn đột nhiên khoác vai Trương Gia Nguyên, nửa ôm nửa kéo y, nói, "Chuyện cũng không vội, để mai hãng bàn tiếp. Cơ thể ngài không khỏe, không nên chạy loạn, chúng ta về nghỉ ngơi thôi."

Trương - người bệnh cần phải chăm sóc đặc biệt - Gia Nguyên bị Châu Kha Vũ cưỡng ép về phủ, còn bị hắn nhồi thêm một đống đồ bổ dưỡng vào người.

Chiều tối, Tiểu Tuyết cho người gửi tin tới phủ. Cô tiểu thiếp kia được Hàn Giang sắp xếp cho ở trong khu rừng phía tây thành. Nàng còn báo, người đi tìm tung tích của Hạnh Nhi có phát hiện dấu vết của nàng ở phụ cận khu rừng mà cô tiểu thiếp kia ở.

Trương Gia Nguyên nhìn Châu Kha Vũ, nói, "Ta cũng có một suy nghĩ to gan lớn mật."

Châu Kha Vũ cũng đoán được y muốn nói gì, "Trước khi Hạnh Nhi mất tích, nàng là cô nương trong lâu thân cận nhất với Hàn Giang. Sau khi nàng mất tích, Hàn Giang cũng chẳng còn lui tới tửu lâu. Cùng lúc này, chuyện Hàn Giang độc sủng tiểu thiếp, ghẻ lạnh phu nhân cũng được truyền ra. Thật là, sao ta lại không nghĩ ra chứ nhỉ. Hạnh Nhi mất tích không liên lạc được, có lẽ là bị Hàn Giang giữ lại rồi. Nàng không dám bứt dây động rừng, vậy nên mới an phận ở lại trong đó không truyền tin ra."

"Nếu suy đoán của chúng ta là thật, vậy thì chuyện này cũng dễ." Trương Gia Nguyên trầm tư gõ gõ ngón tay xuống bàn, lại hỏi, "Hạnh Nhi có biết võ công không?"

"Chỉ vừa đủ phòng thân thôi, không thể tính là cao siêu được."

"Vậy thì cũng dễ hiểu. Điện hạ còn nhớ không, căn nhà khi trước Ngũ Độc Mai dắt ta đến cũng ở trong khu rừng hoang phía tây thành. Ta đoán, gã ta ở đó một phần vì nơi đó hoang vu vắng vẻ, thuận tiện cho gã làm việc xấu. Nhưng một phần khác, có thể là do gã nghe lệnh Hàn Giang, ở gần đó để trông coi cô tiểu thiếp kia. Dù sao Hàn Giang cũng là người đa nghi quá mức, nói ông ta có gan để sổ sách ở chỗ tiểu thiếp mà không cần người canh chừng thì cũng khó tin."

Châu Kha Vũ thoải mái cười, "Chuyện đã vậy rồi, Hàn Giang cũng là ba ba trong rọ. Ông ta không chạy thoát được, chúng ta cứ nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai tới khu rừng kia thử vận may xem."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com