Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Trương Gia Nguyên ngồi hàn huyên với Châu Kha Vũ đôi câu, chỉ chốc lát sau tì nữ đã mua đồ về, giờ đang lần lượt bày đồ ăn ra bàn. Tiểu Dương mang Nữ Nhi Hồng lên, lại bày ra bộ chén dương chi bạch ngọc. Tì nữ đều được cho lui xuống, chỉ còn lại hai người ngồi ăn với nhau.

Trương Gia Nguyên rót rượu, tự mình kính trước một ly. Châu Kha Vũ nhận lấy chén rượu Trương Gia Nguyên vừa rót cho, cũng ngửa đầu uống cạn. Uống Nữ Nhi Hồng bằng chén dương chi bạch ngọc sẽ giữ được nguyên hương vị của rượu, cảm giác ngọt mà không nồng, phảng phất hương thơm trong sạch, hoàn toàn khác biệt với vò Nữ Nhi Hồng hôm qua hắn uống.

Châu Kha Vũ miết nhẹ miệng chén, mỉm cười, "Vương gia cũng là người rất biết thưởng thức."

Trương Gia Nguyên buông chén, "Điện hạ quá lời, ta chỉ là một kẻ ưa rượu mà thôi. Rượu bồ đào phải uống bằng chén dạ quang, rượu Lan Lăng phải uống bằng chén ngọc, Lê Hoa tửu phải uống bằng chén phỉ thúy, Nữ Nhi Hồng phải uống bằng chén dương chi bạch ngọc. Người ta sinh ra ngọc chẳng phải để phục vụ những thứ này sao."

"Nói vậy thì trong phủ của vương gia cũng có nhiều chén ngọc lắm nhỉ."

"Không nhiều, vừa đủ chất đầy một kho thôi."

Châu Kha Vũ gắp một miếng cá chua ngọt bỏ vào trong miệng, lại bị câu nói của Trương Gia Nguyên chọc cười, "Vương gia, ngài hà tất phải vậy."

Trương Gia Nguyên nhàn nhạt nhìn hắn, "Ồ, vậy điện hạ muốn ta như thế nào đây?"

"Ngài không cần tỏ vẻ sang giàu với ta. Vương phủ bên ngoài nguy nga tráng lệ, nhưng bên trong lại không hề được chăm chút. Ngài không tiếp khách, hẳn là vì không muốn chuyện này lộ ra đi?"

Trương Gia Nguyên bật cười, "Nói không sai. Nếu để chuyện Bắc Bình vương gia ăn chơi không còn tiền chăm chút cho vương phủ lộ ra bên ngoài thì ta làm gì còn mặt mũi nào nữa."

"Ồ, là vậy sao? Ta tưởng đó mới là điều vương gia muốn chứ. Khắp đất Giang Nam đã đồn ngài ăn chơi trác táng rồi, chẳng mấy chốc sẽ tới kinh thành thôi. Chuyện này đến tai hoàng thượng rồi, lúc đó vương gia sẽ không cần diễn kịch nữa nhỉ."

Châu Kha Vũ đón lấy ánh mắt lạnh nhạt của Trương Gia Nguyên, chỉ mỉm cười đáp lại.

Trương Gia Nguyên nhìn hắn hồi lâu, đáy mắt đã dâng lên một tầng sát khí. Cuối cùng, y vẫn chẳng động thủ, chỉ dùng một nụ cười xua tan lệ khí đang bao phủ xung quanh.

"Điện hạ, ta và ngài không thân không quen, hà tất phải bóc mẽ nhau như thế."

Châu Kha Vũ tự rót cho mình một chén rượu, thong thả uống. Hắn hỏi, "Hẳn là vương gia đã nhận được thư từ thái tử phi rồi nhỉ."

Trương Gia Nguyên gật đầu, "Nhận được rồi." Y nhướng mày, lại nói, "Vậy thì ta cũng phải hỏi, điện hạ đại giá quang lâm tới vương phủ nhỏ nhoi này là có mục đích gì đây?"

"Chẳng phải ta đã nói rồi sao, ta gặp sơn tặc giữa đường, đành phải tới cầu cứu vương gia."

Dường như Trương Gia Nguyên thấy câu này của hắn rất buồn cười, y lắc lắc chén rượu trong tay, vừa cười vừa hỏi, "Giang Nam thái bình đã lâu, Hồ Châu đào đâu ra sơn tặc?"

"Ồ, nếu không phải sơn tặc, vậy thì chắc là người của thái tử muốn tới diệt trừ ta đi?"

"Hồ Châu gần Ô Trấn, Ô Trấn là địa bàn của ta. Thái tử là em rể ta, không ngu đến mức động thủ trên đầu thái tuế."

"Cũng không ngoại trừ trường hợp thái tử không nhịn nổi nữa rồi." 

Trương Gia Nguyên đặt chén xuống bàn, dáng vẻ cũng nghiêm túc lên không ít, "Đừng có diễn trò khổ nhục kế với ta. Nói tiếng người đi. Ngài muốn gì."

Châu Kha Vũ cũng đặt chén xuống, nghiêm túc nhìn y, "Ta muốn Bắc quân."

Ánh mắt kia nhìn y, tràn đầy cương nghị.

Châu Kha Vũ nói xong, chỉ đổi được một nụ cười lạnh nhạt của Trương Gia Nguyên.

"Ta còn tưởng điện hạ muốn gì." Trương Gia Nguyên mỉm cười, hai đầu lông mày cũng giãn ra, khí chất quanh thân lại biến thành biếng nhã, "Vậy thì ta phải khiến điện hạ thất vọng rồi. Ta xuôi Nam, giờ chỉ là một vương gia vô dụng mà thôi."

Y ngưng lại một hồi, lại cười tự giễu, "Bắc quân sớm đã không phải của ta nữa rồi."

Châu Kha Vũ khiêu mi, ánh mắt rõ là không tin, "Vương gia không nắm quyền Bắc quân, nhưng ngài nắm trong tay trái tim bọn họ. Chỉ cần một tiếng của ngài, chẳng lẽ Bắc quân vào sinh ra tử với ngài lại không nghe theo?"

Trương Gia Nguyên hướng mắt ra ngoài, nhìn mấy khóm hồng phụng đung đưa theo gió. Y đột nhiên nhẹ giọng gọi, "Châu Kha Vũ."

Trong phòng đột nhiên im ắng, chỉ còn lại tiếng mấy con sẻ đậu xuống cành lá bên ngoài sân. Giờ đang giữa hạ, trời nóng như đổ lửa, mấy tì nữ hay vui đùa ngoài sân cũng vào hết trong phòng, nhìn ra ngoài cũng chỉ là một cảnh lặng im.

"Nghe vương gia chỉ bảo."

"Châu Kha Vũ, tiểu muội nhờ ta chiếu cố ngươi. Những lời hôm nay của ngươi, ta không so đo. Chỉ là ta muốn ngươi hiểu rằng, ta không phải con chó của phụ hoàng ngươi, càng không muốn làm con chó của ngươi. Ta chinh chiến vì muôn dân xã tắc, không phải vì tranh đấu ngôi vua của họ Châu các ngươi. Vũng nước đục đó, ngươi thích thì cứ nhảy vào, đừng có lôi theo ta. Nhắc lại cho ngươi biết, ngươi chỉ là một hoàng tử thất sủng thôi, từ Ô Trấn tới Ôn Châu còn xa, nếu ngươi chọc giận ta, vậy thì có khi ta sẽ trút giận thay cho em rể ta đấy."

Châu Kha Vũ khẽ cong khóe môi, ánh mắt cương nghị ban nãy cũng dần nhu hòa đi, "Vương gia dạy phải."

Trương Gia Nguyên cũng không muốn so đo tính toán với hắn, tự gắp một đũa măng lên ăn. Một lát sau, y lại không nhịn được mà hỏi, "Muốn tới Vọng Nguyệt lâu chơi chút không?"

Châu Kha Vũ hơi ngẩn người, không khí giương cung bạt kiếm ban nãy cũng dần tiêu tan đi hết.

Trương Gia Nguyên cắn một miếng măng, hàm hồ nói, "Ngươi nói thử xem, rốt cuộc là da dẻ mỹ nữ Giang Nam mềm hơn hay là Trường An mềm hơn?"

Châu Kha Vũ sờ mũi, chẳng biết đáp sao. Hắn ngập ngừng, "Ta chưa tới Vọng Nguyệt lâu, không thể trả lời câu hỏi này của vương gia được rồi."

Trương Gia Nguyên xua tay, "Không sao, tối nay... Mà không được, đêm qua ta uống nhiều quá rồi, để tối mai đi. Tối mai ta sẽ đưa ngươi tới đó chơi."

Nghe giọng nói hào hứng này, Châu Kha Vũ thật sự phải tự hỏi, rốt cuộc tên vương gia này muốn hoàng thượng nghĩ y ham mê tửu sắc mà thả lỏng cảnh giác, hay là y thật sự là một con quỷ phong lưu đây?

"Vậy thì tốt. Vương gia, có thể giúp ta gắp một miếng thịt đông pha không? Ta ngồi xa, không tiện gắp."

"Tất nhiên là được."

Trương Gia Nguyên với tay gắp thịt, tay áo kéo lên để lộ ra một đoạn cổ tay. Châu Kha Vũ nhìn chằm chằm vào cổ tay y, đột nhiên mỉm cười. Ra là vị vương gia này cũng thích diễn trò. Trên cổ tay y vẫn còn rõ vạch trinh tiết, vậy mà nói chuyện cứ như tay lão làng, muốn gạt hắn để làm gì đây.

Châu Kha Vũ gắp miếng thịt lên ăn, lại hỏi, "Vậy theo vương gia thì mỹ nữ ở đâu mới là đẹp nhất?"

Trương Gia Nguyên thật sự nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, "Thật ra với ta mà nói thì ở Trường An hay Giang Nam cũng đều đẹp cả. Ồ, nhưng mà mỹ nữ Giang Nam uống rượu giỏi hơn đấy."

Châu Kha Vũ nghe y nói chuyện lung tung, cũng không vạch trần, thi thoảng còn gật đầu phụ họa.

Trương Gia Nguyên ăn qua quýt thêm vài miếng rồi đứng lên. Y vẫy tay gọi tì nữ đang đứng bên ngoài vào rót rượu, lại nói, "Điện hạ cứ dùng tự nhiên, ta đi thu xếp để hạ nhân dọn phòng cho điện hạ."

Châu Kha Vũ gật đầu, lại nói, "Vương gia, sáng mai ăn bánh bao đi."

Trương Gia Nguyên chẳng thèm hỏi tại sao đã gật đầu đáp ứng. Y đi ra khỏi phòng, mới đi được mấy bước đã thấy Tiểu Dương thậm thụt bên ngoài đợi y.

"Vương gia, sao ngài phải tiếp tên thập hoàng tử này làm gì vậy? Ta còn tưởng hắn là công tử thế gia nhà nào, hóa ra là hoàng tộc, chẳng phải thứ gì tốt đẹp hết."

Trương Gia Nguyên đi về phòng, nàng cũng lẽo đẽo theo sau.

"Vương gia, chẳng phải ngài nói sẽ không giao du với bên ngoài nữa à? Giờ ngài để hắn trong phủ, có sợ hoàng thượng hoài nghi không?"

Trương Gia Nguyên xoa xoa thái dương, rượu đêm qua còn chưa kịp tan mà giờ y đã lại uống thêm rượu, giờ cả người đều thấy không khỏe. Y khẽ mắng, "Ngươi cũng đâu phải chim, hót gì mà lắm thế. Giai Viện gửi thư tới, nhờ ta chiếu cố hắn. Không biết con bé này định làm trò gì nữa đây."

"Ra là ý của tiểu thư, bảo sao ngài lại chịu thu nhận hắn."

Đối với Trương Gia Nguyên, thánh chỉ của hoàng đế bệ hạ còn phải thua một câu nũng nịu của tiểu muội nhà y. Nếu không có lời nhờ của tiểu muội, có lẽ y đã đá tên này ra khỏi cửa từ khi hắn bóc mẽ y rồi.

Trương Gia Nguyên xua tay đuổi Tiểu Dương đi, "Ngươi đi dọn phòng cho hắn đi." Y ngẫm nghĩ một hồi, lại dặn, "Chọn phòng nào gần chỗ ta một chút." Nói xong liền đóng vội cửa phòng.

Năm xưa, Thái Đức đế cũng là hoàng tử thất sủng nên cướp ngôi vua. Giờ đến đời con, lại có Châu Kha Vũ muốn noi gương cha. Họ Châu này đúng là lắm oan nghiệt. Có điều y và Châu Kha Vũ thật sự chưa có giao tình gì, rốt cuộc là dựa vào đâu mà hắn dám nói những lời đại nghịch bất đạo như vậy với y. Chẳng lẽ hắn không sợ y sẽ quay lại cắn hắn một phát, tố cáo chuyện này lên hoàng thượng sao?

Nhưng nói đến đây, y cũng khá tán thưởng vị hoàng tử này đấy. Ít ra thì ở một khía cạnh nào đó, hắn vẫn khá hiểu y. Y không phải loại sẽ cúc cung tận tụy cho hoàng thượng, vậy nên hắn nói hắn muốn Bắc quân với y, nếu y cũng có ý mưu phản, y sẽ bắt tay với hắn. Còn nếu y không có ý mưu phản, vậy thì y cứ nhắm mắt làm ngơ là được rồi. Nước đi này tưởng chừng liều lĩnh, nhưng hóa ra là đã có tính toán cả.

Trương Gia Nguyên bật cười, Châu Kha Vũ à, gan to đấy, thú vị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com