Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 46

Vì chuyện quân lương thất thoát, Thái Đức đế gấp rút cho triệu tập quần thần. Ngoài trời đã tối đen, thêm tiết đông buốt lạnh, vậy mà văn võ bá quan vẫn bị xách cổ vào triều, kẻ nào đứng trong điện cũng đều lộ vẻ mất kiên nhẫn.

Thái Đức giận run hỏi, "Là kẻ nào vận chuyển quân lương!"

Tất cả yên lặng như tờ, chẳng kẻ nào dám đáp.

Lưu thái phó lúc này mới chầm chậm bước ra khỏi hàng ngũ, tâu rằng, "Bẩm hoàng thượng, là người nhà vi thần."

Hai chữ người nhà này như cái đánh phủ đầu, chọc Thái Đức đế tức giận ho khan không ngớt, bàn tay bên dưới hoàng bào cũng nắm căng cả lại. Người nhà? Thái Đức đế cười gằn trong bụng, nói là người nhà, chẳng bằng nói chính lão là kẻ động tay động chân.

"Hoàng thượng bớt giận." Một tên quan khác cũng bước ra khỏi hàng, Thái Đức đế nhìn chăm chăm gã ta, nhận ra gã là tên quan tép riu dưới trướng Lưu thái phó. Gã nói, "Vi thần nghĩ quân lương bị độn thêm cát sỏi không phải do bên vận chuyển, có lẽ là kẻ xấu nhân cơ hội trộn thêm vào, hòng đổ tội cho bên vận chuyển." 

Thái Đức đế cười nhạt, hỏi gã, "Vậy chuyện quân lương mốc thì phải giải thích thế nào đây?"

Gã ta lắp bắp không biết đáp sao, lại nghe Lưu thái phó nói, "Vận chuyển quân lương gặp trời mưa ẩm, có lẽ bị mốc là do thời tiết." 

Thấy Lưu thái phó chỉ dùng một hai câu là muốn chối hết tội, Thái Đức đế giận tới mức bật cười. Ông ta cười lớn, cười xong lại ho khan, mãi sau mới nói, "Đúng là gan to bằng trời." 

Câu này nói ra, chẳng biết là đang ám chỉ Lưu thái phó, hay là đang mắng chửi bên vận chuyển. Văn võ bá quan thấy hoàng thượng và thái phó giằng co nhau căng thẳng, kẻ nào cũng tận lực giảm độ tồn tại của bản thân, ngay cả thở mạnh xoay người cũng không ai dám.

Trong tình thế căng như dây đàn đụng cái là đứt, Phó Tư Siêu đột nhiên đứng ra tâu, "Dù lí do là gì thì chuyện quân lương thất thoát cũng không thoát khỏi liên can tới Lưu thái phó. Ưng thành mới chiếm lại được, đang lúc cần củng cố mà lại xảy ra chuyện quân lương bất trắc, dẫu thế nào cũng phải trách phạt thái phó thì mới yên lòng dân."

Cả Thái Đức đế và chúng văn võ bá quan đều biết hai nhà Lưu, Phó xích mích, hai bên lúc nào cũng âm thầm đấu đá kìm kẹp lẫn nhau, Phó Tư Siêu nhân cơ hội này cắn Lưu thái phó một phát cũng là điều dễ hiểu. Có Phó Tư Siêu đề xuất, Thái Đức đế cũng mượn nước đẩy thuyền, "Tất nhiên phải phạt. Thái phó, người nhà khanh mang trọng trách vận chuyển quân lương, khanh là người đứng đầu lại không bỏ công đốc thúc nên xảy ra chuyện lớn. Ta phạt khanh ba tháng bổng lộc, trong tháng sau khanh cũng không cần lên triều."

Văn võ bá quan nhất loạt cả kinh. Hoàng thượng không cho thái phó lên triều, đây là ý gì chứ! Điều này chẳng khác nào hoàng thượng vung tay tát cho thái phó một phát, chửi rằng "ta mong khanh sớm cút khỏi triều cương". 

Châu Kha Vũ ngoài mặt chẳng tỏ vẻ gì, thế nhưng trong lòng lại đang âm thầm đắc ý. Lão hoàng đế là đèn cạn dầu lung lay sắp tắt, Lưu thái phó lại càng ngày càng bành trướng thế lực, sớm đã trở thành cái gai trong mắt đế vương. Lần này, lão hoàng thượng hạ lệnh không cho thái phó vào triều, ắt là muốn âm thầm chậm rãi cắt đi gốc rễ của Lưu thái phó. 

Thái Đức đế day day thái dương đau nhức, lại hỏi, "Chuyện quân lương thất thoát cần người điều tra, chúng ái khanh có ai muốn ứng cử, tới Ưng thành thay ta tra xét hay không?"

Quan lại kẻ nọ đá mắt nheo mày với người kia, cuối cùng vẫn chẳng ai đứng ra nhận việc. Chuyện tra xét quân lương ấy à, vốn là hòn than nóng phỏng cả tay. Quân lương bị người ta động chạm, ít nhiều cũng liên quan tới Lưu thái phó. Nếu tận tình tra xét, lại thật sự tra ra thái phó thì chẳng phải khó xử quá à? Đến lúc đó, nếu không thật thà bẩm lên thì là đắc tội hoàng thượng, nhưng nếu thật thà bẩm lên thì lại đụng chạm tới Lưu thái phó. Chuyện ảnh hưởng tới lợi ích như vậy, làm kiểu gì cũng không xong, vớ vẩn lại còn tự đoạn đường sống của cả nhà mình, có ai mà muốn dính vào cơ chứ?! 

Thái Đức đế cũng đoán được suy nghĩ của bọn họ, không khỏi thở dài. Lưu thái phó ơi Lưu thái phó, ông chẳng qua cũng chỉ là quan viên dưới trướng hầu hạ hoàng đế thôi mà? Vậy mà sao đám quan lại quần thần lại nhất mực sợ hãi ông, đây rốt cuộc là coi khinh bậc đế vương tới mức nào chứ!

Phó Tư Siêu trông Thái Đức đế, thấy sắc mặt ông ta hết trắng rồi lại đỏ liền tâu, "Hoàng thượng, hiện giờ quan lại trong triều đều có công vụ riêng của mình, chỉ có thập hoàng tử là nhàn tản rảnh rỗi, chi bằng hoàng thượng cứ cử ngài đấy đi."

Châu Kha Vũ đứng trong hàng đột nhiên bị chỉ mặt điểm tên, ngơ ngơ ngác ngác chỉ vào mình hỏi lại, "Ta ấy hả?" 

Phó Tư Siêu lạnh nhạt đáp lời, "Điện hạ ở thành Trường An cũng đâu có việc gì làm, chi bằng góp chút sức mọn giúp hoàng thượng phân ưu đi."

Châu Kha Vũ nghe vậy, lập tức xua tay chối từ, "Ta không tài không đức, không làm được đâu."

Thái Đức đế lại chẳng để hắn cãi thêm, "Kha Vũ, con thay ta tới Ưng thành tra xét chuyện quân lương đi."

"Nhi thần...!" 

Hắn còn chưa kịp nói dứt câu, Thái Đức đế đã phất tay bảo, "Chuyện cứ quyết vậy đi."

Phó Tư Siêu liền lúc tiếp lời, "Hoàng thượng, giờ quân lương cạn kiệt, binh ở Ưng thành không có cơm ăn thì làm sao có sức đánh địch. Vi thần nghĩ, chi bằng lần này để thập hoàng tử hộ tống quân lương tới Ưng thành luôn. Điện hạ tới đó vừa mang theo lương thực cứu nguy, lại vừa tra chuyện quân lương thất thoát, là vẹn cả đôi đường." 

Thái Đức đế xét thấy hợp lí, cũng gật đầu phê chuẩn, "Mọi chuyện cứ theo đó mà làm."

Châu Kha Vũ ủ rủ ỉu xìu đáp, "Nhi thần tuân mệnh."

Thái Đức đế ho khan mấy tiếng, thấy chuyện cũng coi như giải quyết êm đẹp liền cho tan triều.

Văn võ quần thần vừa được cho lui lập tức nhanh chân chạy mất, chẳng kẻ nào muốn ở lại trong điện hứng gió hứng sương. Châu Kha Vũ cũng lui, đến góc ngoặt tối tăm thì nhanh tay kéo Phó Tư Siêu vào trong góc.

Phó Tư Siêu bị hắn dọa giật nảy cả mình, "Ngài làm cái gì mà lén la lén lút vậy hả!"

Châu Kha Vũ xoa xoa tai bị y hét tới mức ong ong, đáp, "Muốn cảm ơn huynh chuyện trên triều thôi mà."

"Cũng không nhất thiết phải cảm ơn ta." Phó Tư Siêu thật lòng bảo, "Đều nhờ lão cha ngài ngu ngốc thôi. Ông ta cũng thật là, có phải bệnh phản nghịch của ông ta tới giờ này mới kích phát không vậy? Người ta đưa ra ý kiến gì, ông ta cũng phải làm ngược lại mới vừa lòng hay sao."

Châu Kha Vũ phì cười, "Nói linh tinh cái gì vậy hả. Ông ta đồng ý cho ta tới Ưng thành tra xét, là đã tính toán rõ trong lòng rồi. Ông ta biết ta đối nghịch với thái tử, mà Lưu gia lại là thế lực nâng đỡ thái tử, thế nên xét về cả tình nghĩa hay lợi ích thì ta đều đứng trái tuyến với Lưu gia. Ta nhân cơ hội này hất cẳng thái phó còn không kịp, ông ta tất nhiên sẽ không cần lo sợ chuyện ta bưng bít tội lỗi của Lưu thái phó nữa rồi."

Phó Tư Siêu gật gù, cũng nghiêm túc sửa lời lại, "Vậy lão ta cũng không ngu lắm đâu." 

Châu Kha Vũ hàm ý vỗ vỗ vai y, nói, "Cũng phải có chút trí khôn mới leo được lên ngôi đế vương chứ." Hắn đi ra khỏi góc khuất, lại không quên dặn dò, "Bây giờ ta phải tới chỗ thái tử đây, nếu chuyện không thành thì huynh phải tới cứu giá ta đấy nhé!"

Phó Tư Siêu lập tức vung tay xua đuổi, "Biết rồi biết rồi, ngài mau đi đi."

Châu Kha Vũ đi thẳng một mạch tới chỗ thái tử. 

Thái tử Châu Kha Hạo không lên triều, giờ đang nhàn nhã uống rượu nóng trong phòng. Gã nghe người hầu bẩm rằng tên hoàng đệ chướng tai gai mắt của mình muốn yết kiến thì vội từ chối. Thế mà người hầu còn chưa kịp chuyển lời, Châu Kha Vũ đã tự mình đi vào tận cửa.

Hắn đoan chính hành lễ với thái tử, lại gọi, "Ca."

Bình thường tên này toàn gọi gã là thái tử, giờ đột nhiên đổi cách xưng hô, một tiếng "ca" này thật sự chọc cho gã rợn cả tóc gáy. Gã hỏi, "Có chuyện gì không?"

"Tất nhiên là có chuyện thì đệ mới đến." Châu Kha Vũ hòa nhã chắp tay mỉm cười.

Châu Kha Hạo trông hắn thế nào cũng giống có chủ đích xấu, gã ho nhẹ mấy tiếng, lại ra hiệu cho hắn ngồi xuống ghế bên cạnh.

Châu Kha Vũ mười phần hòa ái nói, "Ca, ta tới Ôn Châu, biết được chuyện này hay lắm."

"Chuyện của Hàn Giang à?" Châu Kha Hạo chẳng chút tò mò đáp, "Cái này thì có gì mà hay."

"Vậy nếu đệ nói, chuyện của Hàn Giang có liên quan tới phụ hoàng thì sao?" 

Châu Kha Hạo sửng sốt, "Đừng có úp úp mở mở, nói cho rõ ràng đi."

Châu Kha Vũ sửa lại dáng ngồi, bình tĩnh nói nhẹ tựa như không, "Phụ hoàng dung túng chuyện Hàn Giang tham ô, cốt là muốn ông ta tìm kì nhân dị sĩ chế ra thuốc trường sinh bất lão."

Châu Kha Hạo thoáng chốc ngây ngẩn. Gã khó tin hỏi lại, "Sao ngươi lại biết?!"

"Ca, đệ là người tống Hàn Giang vào ngục đấy. Hàn Giang chết bất đắc kì tử trong ngục, huynh không thấy quái lạ à?" 

Châu Kha Hạo nhíu mày, "Đông lạnh, ông ta trúng gió nên chết, có gì mà quái lạ."

Châu Kha Vũ nhàn nhạt mỉm cười, "Nếu chuyện đơn giản vậy thì tốt quá rồi. Nhưng mà đệ nghe nói, lính canh ngục lúc dọn xác Hàn Giang, thấy một con chuột sùi bọt mép nằm chết trong góc nữa đấy."

Câu này có ý gì, khỏi phải nói. Châu Kha Vũ tiếp lời, "Hàn Giang chết vì trúng độc, không phải trúng gió. Người giết ông ta gấp rút như vậy, tới tám chín phần là sợ ông ta hở miệng nói ra tin tức gì đó rồi."

Châu Kha Hạo buốt lạnh trong lòng. Gã hiểu, người mà Châu Kha Vũ đang ẩn ý chính là phụ hoàng. Một mặt, phụ hoàng lập gã làm thái tử, một mặt lại tìm kiếm phương thuốc trường sinh bất lão, đây là có ý gì chứ?! Gã không rét mà run, lại hỏi, "Sao lại nói chuyện này cho ta."

"Hôm nay trên triều, phụ hoàng phái đệ đi tra xét chuyện quân lương thiếu hụt. Ai mà chẳng biết Lưu thái phó là người nâng đỡ huynh, thế nhưng thái độ hôm nay của phụ hoàng trên triều lại là mong đệ giật lên gốc rễ Lưu thị." Châu Kha Vũ không kìm được mà thở dài, "Ca, huynh nghĩ mà xem. Nếu phụ hoàng thật sự muốn trao lại ngai vàng cho huynh thì sao người lại phải làm như vậy cơ chứ?"

Châu Kha Vũ dùng miệng lưỡi trơn tru đảo điên thế cục, trong lòng cũng vừa ý lắm. Rõ ràng, việc lão hoàng đế phái hắn đi điều tra chuyện quân lương là muốn tiêu trừ đi thế lực của Lưu gia, để ngày sau thái tử lên ngôi sẽ ít bị Lưu gia chi phối. Thế nhưng vào trong miệng hắn, ý tốt này lại thành lão hoàng đế không chỉ mong bất lão bất tử mà còn muốn hất cẳng thái tử ra khỏi ngai vàng. Ấy vậy mà, tên thái tử này lại thật sự coi lời của hắn thành thật.

Châu Kha Vũ sầu não than, "Dẫu sao ta và huynh cũng lớn lên cùng nhau, ta không đành lòng nhìn huynh bị phụ hoàng xoay đi xoay lại trong lòng bàn tay như vậy thôi." Hắn đứng lên bái chào, lại nói, "Là đệ lắm miệng nhiều lời rồi."

Thấy Châu Kha Hạo im lặng không đáp, Châu Kha Vũ cũng biết chuyện đã thành rồi. Hắn đứng lên tỏ ý muốn lui, chân vừa mới bước ra khỏi cửa đã nghe gã phiền muộn nói, "Chuyện này, để ta suy nghĩ thêm chút đã." 

Châu Kha Vũ không quay đầu lại, "Chỉ sợ kẻ khác không đợi được thôi."

Hắn nói xong liền đi thẳng ra khỏi cửa.

Phó Tư Siêu đứng trong góc đường đợi Châu Kha Vũ, thấy hắn ra cửa gật đầu với mình thì mới yên tâm lui đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com