Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 48

Đêm lạnh buốt xương, Trương Gia Nguyên cần mẫn xem công vụ, chợt thấy Châu Kha Vũ vốn nên gác thành lén lút mò đến. 

Trương Gia Nguyên khó hiểu hỏi, "Sao lại tới đây? Ta bảo ngài đi gác thành cơ mà."

Châu Kha Vũ cực kì đắc ý đáp, "Ta mua chuộc Thiệu Huy, nhờ huynh ấy gác thành hộ rồi." Hắn đi đến bên cạnh Trương Gia Nguyên, thấy thứ y đang xem là sổ sách của quân lương mới đưa tới liền dán sát lại hỏi, "Thế nào, có vừa ý với sính lễ mà ta đem đến không?"

"Không vừa ý lắm đâu." Trương Gia Nguyên bật cười, "Chỉ có chút xíu thế này mà đã muốn rước ta vào cửa rồi, không được đâu đấy."

"Hơi ít thật." Châu Kha Vũ gật gù, lại dụi dụi vai y, làm nũng nói, "Vậy thì đợi thêm chút nữa, sau này nhất định sẽ cho ngài nhiều thứ hơn."

Trương Gia Nguyên mặc Châu Kha Vũ cọ loạn vai mình, chốc lát sau lại thấy tay hắn không an phận mò đến bên vạt áo. Y đè tay hắn lại, "Làm gì đấy?"

Châu Kha Vũ mười phần nghiêm chính đáp, "Ta chỉ muốn xem vết thương ở eo của ngài ra sao rồi thôi." 

"Ổn lắm, không đáng ngại. Giờ cũng đã bắt đầu mọc da non rồi." Trương Gia Nguyên vừa nói vừa cởi áo ngoài, lại kéo tung nút buộc áo trong, để hở ra vết thương ở eo cho Châu Kha Vũ xem xét. 

Châu Kha Vũ kéo bếp sưởi tới gần hơ cho ấm tay, sau đó mới sờ lên vết thương của y. Vết thương lành lại rất khá, hắn sờ loạn một hồi, xác định vết thương cũng không sâu lắm đâu, lúc này mới thật sự an lòng. Hắn bóp bóp eo y, không nhịn được mà than trách, "Sao mới xa ta một thời gian mà ngài gầy đi nhiều vậy hả? Eo nhỏ đi còn có chút xíu rồi này."

Trương Gia Nguyên bị hắn sờ tới mức tê dại cả da đầu, chẳng biết là do vết thương đang mọc da non nên ngứa ngáy, hay là do bị Châu Kha Vũ sờ loạn nên ngứa ran hết cả bên eo. Y hơi run run người, lặng lẽ dịch ra chút, "Sờ đủ chưa vậy hả?"

"Sờ đủ rồi." Châu Kha Vũ nghiêm túc đáp, lại cẩn thận khép vạt áo vào cho y. 

Trương Gia Nguyên nói, "Ta ở phương Bắc ăn cát uống sương, làm sao mà không gầy đi cho được." Nghĩ ngợi thế nào, y lại cong cong mi mắt, ý cười đều lộ cả ra, "Cũng có thể là do ta luôn nhớ mong ngài, ngày đêm ăn ngủ không yên nên gầy đi đấy."

Châu Kha Vũ thầm mắng y ăn nói xằng bậy trong lòng. Hắn vẫn còn nhớ như in đêm trước khi y tới phương Bắc, y đã chỉ vào tim rồi nói câu "Điện hạ lúc nào cũng ở đây mà, sao còn cần nhớ nhung" đấy. Suy nghĩ kể tội rõ ràng là vậy, càng biết mấy câu này của Trương Gia Nguyên vốn là muốn trêu chọc hắn, thế nhưng trái tim lại vẫn không khỏi nóng lên. Hắn vươn tay vuốt ve sườn mặt y, nói rằng, "Ta cũng nhớ ngài lắm đấy."

Trương Gia Nguyên khẽ dụi mặt vào tay hắn, khóe miệng cũng càng lúc càng đắc ý cong lên. Bàn tay Châu Kha Vũ dời đến gáy y, hắn tiến đến gần sát bên, tình nồng ý mật hôn lên đôi môi đang vương ý cười ấy. Trương Gia Nguyên nhiệt tình đáp lại hắn, dường như cả hai không hẹn mà đều muốn dùng cái hôn này xé tan đi những nhớ nhung khắc khoải trong suốt quãng thời gian hai người cách xa.

Trương Gia Nguyên bị hôn tới mức hít thở không thông, hai cánh tay chẳng biết vô tình hay hữu ý gác lên vai Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ kéo tung áo trong mà hắn vừa mới buộc lại, cực kì nghiêm túc lên án Trương Gia Nguyên, "Ngài trêu chọc ta!"

Trương Gia Nguyên dở khóc dở cười, thật sự chẳng thể nào hiểu nổi, "Ta làm gì ngài chứ?"

"Ngài nhìn ta chính là câu dẫn ta, cười với ta thì là trêu chọc ta." Châu Kha Vũ cúi đầu cắn lên xương quai xanh của y, khàn khàn nói tiếp, "Phải phạt." 

Châu Kha Vũ bế y lên, với tay lấy thảm lông sói vắt trên giá trải lên bàn, sau đó đặt y ngồi lên. Môi lưỡi lần nữa giao triền, Châu Kha Vũ mạnh mẽ đè lên y, khiến y phải chống tay xuống bàn mới ngăn mình không ngã xuống. 

Vải áo nửa buông thõng vắt lại nơi khuỷu tay, nửa lại bị Châu Kha Vũ giữ ghì trên đầu vai, nửa kín nửa hở thoáng đã biến thành lả lơi khó cưỡng. Hơi thở nóng ẩm đan cài trong tiếng run rẩy thở dốc, Châu Kha Vũ lấp đầy nơi nóng bỏng ướt át của y, chiếm lấy từng tấc da thịt trên người y, đem nhung nhớ bấy lâu nay hóa thành tư vị tiêu hồn thực cốt. Y ngửa đầu, cần cổ trắng mịn trơn nhẵn lộ ra đong đưa theo từng cái va chạm, như chọc đúng chỗ ngứa trong lòng Châu Kha Vũ, bị hắn mê hoặc cắn lên. Y chịu không nổi, muốn đưa tay che miệng mình, Châu Kha Vũ lại chẳng cho y thỏa nguyện, cả hai tay đều bị hắn giữ lại gác lên vai. Hắn cúi đầu kề sát, nghiêng chút hôn nghiến cánh môi y, để nụ hôn này khỏa lấp đi tiếng rên rỉ đầy sắc dục.

Ánh mắt Trương Gia Nguyên mông lung ngập nước, khóe mắt đỏ hồng, cả người bị sóng tình đánh tới mức nóng ran. Tóc đen trải dài vắt lại trên vai, bị Châu Kha Vũ quấn lên ngón tay nghịch ngợm. Thảm lông sói dưới thân chịu dày vò tới mức không ra hình dạng, sau mấy lần ra vào còn trượt đi mất. Da thịt bên dưới tiếp xúc với mặt bàn lành lạnh, bên trên lại áp sát vào trong lồng ngực nóng như thiêu đốt, hai thái cực cùng lúc giằng xé khoái cảm, khiến Trương Gia Nguyên không nhịn được mà nức nở lên. Lúc Châu Kha Vũ vào sâu nhất bên trong y, y thoải mái đến mức buột ra thành tiếng.

Trương Gia Nguyên chẳng biết hai người đã làm bao nhiêu lần, y chỉ biết giờ eo lưng y đã bị hắn làm tới mức tê rần, ngay cả ngón tay cũng lười động đậy. Sau một hồi mây mưa quấn quýt, cả hai người đều ướt đẫm mồ hôi. Châu Kha Vũ khoác lại áo cho Trương Gia Nguyên, ôm y lên giường, mình thì cẩn thận mặc lại y phục, lại đi ra ngoài mang nước nóng tới. Trương Gia Nguyên nằm nhoài trên giường, mỏi mệt không muốn động tay. Châu Kha Vũ tận tâm bế y lên thả vào trong thùng nước, săn sóc tắm rửa cho y. 

Châu Kha Vũ vuốt ve cần cổ y, cười nói, "Lần trước ta hầu ngài tắm rửa, ngài vẫn còn muốn giết chết ta."

Trương Gia Nguyên khép hờ mắt, vươn tay đẫm nước vuốt ve lại cần cổ hắn, thì thầm, "Vết thương còn không nhìn thấy nữa rồi vậy mà ngài vẫn nhớ, nhỏ nhen quá đi thôi."

Y nói xong, lại rướn người hôn lên nơi mình vừa chạm tay, mỉm cười xấu xa hết nấc.

Châu Kha Vũ bật cười, dịu dàng ôm y lên. Cả người Trương Gia Nguyên bị hắn vùi trong đệm chăn ấm áp, mi mắt cũng díp hết cả lại. Y vỗ vỗ chỗ bên cạnh, mềm nhẹ nói, "Khỏi cần về trướng của ngài nữa, ngủ lại ở đây luôn đi."

Châu Kha Vũ gật đầu, cẩn thận dém lại góc chăn cho y, "Ta đi tắm rồi về."

Trương Gia Nguyên nằm trong chăn mơ mơ màng màng, Châu Kha Vũ lát sau đã về, lúc chui vào chăn vẫn còn mang theo hơi nóng ẩm. Trương Gia Nguyên theo bản năng tìm kiếm hơi ấm, y xoay người, dụi dụi đầu vào trong ngực hắn. Châu Kha Vũ vuốt tóc y, dịu dàng hôn lên trán, nhẹ nhàng bảo, "Ngủ đi."

Trương Gia Nguyên vắt tay qua ôm lấy eo hắn, ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ. 

Sáng hôm sau, A Kiều cắn bánh ngô nhà bếp mới làm, vui vẻ chạy vào trong trướng tướng quân. Nàng vén màn trướng, còn chưa kịp bước chân vào đã thấy Châu Kha Vũ ngồi bên cạnh giường, còn vị tướng quân luôn luôn dậy sớm nhà nàng vẫn đang ngủ say chưa tỉnh. Cái gì nên biết thì nàng đều biết, nàng lập tức thu chân lại, xoay người đi thẳng ra ngoài.

Trương Đằng cũng đang tìm đến đây, A Kiều trông thấy hắn, lập tức kéo hắn chạy như bay, vừa chạy vừa nói, "Bánh ngô nhà bếp mới làm ngon lắm, chúng ta đi ăn đi!"

Trương Đằng còn chưa nhai xong một miệng bánh ngô, bị nàng kéo tới mức kêu trời kêu đất, "Ta ăn no lắm rồi!"

Lúc hai người quay trở lại, Trương Gia Nguyên đã nghiêm chỉnh ngồi bên bàn rồi. Châu Kha Vũ và Thiệu Huy ngồi bên cạnh nói chuyện với y, trông thấy A Kiều và Trương Đằng liền gọi hai người tới.

Châu Kha Vũ nói, "Ta nghĩ Lưu gia âm thầm cắt xén quân lương, sau đó lại tự biên tự diễn nói rằng có bên thứ ba âm thầm nhúng tay muốn hắt bãi nước bẩn này cho chúng." 

"Với loại đức hạnh của Lưu thái phó, đây là chuyện ông ta có thể làm ra lắm." Trương Gia Nguyên tiếp lời, "Quân ta bị bòn rút lương thực, Bắc Địch lại cùng lúc xuất binh. Bọn chúng dám ló đầu ra, hẳn là đã có quân lương tiếp viện rồi. Hai điều này xảy ra cũng trùng hợp quá."

Trương Đằng cau mày, "Nói như vậy, hẳn là Lưu gia cấu kết với Bắc Địch, dùng lương thực vốn nên cấp cho chúng ta để nuôi Bắc Địch à?"

Châu Kha Vũ gật đầu, "Ý chúng ta chính là như vậy. Hàn Giang giúp hoàng thượng tìm kiếm thuốc trường sinh bất lão, ta nghĩ chuyện này cũng đã tới tai Lưu thái phó rồi. Lưu thái phó vẫn luôn nâng đỡ thái tử, bây giờ địa vị của thái tử lung lay, ông ta tất nhiên phải tìm cho mình chỗ dựa khác."

A Kiều lộ vẻ ghét bỏ, kinh tởm nói, "Lão già này sống trên đất Hải Hoa do chúng ta dùng máu cướp về, dùng cơm gạo tiền bạc do dân chúng làm ra, vậy mà còn có gan bán nước cầu vinh cơ đấy."

"Kẻ có tiền sẽ tham quyền lực." Thiệu Huy thở dài thành tiếng, "Những kẻ như Lưu thái phó, trong mắt chỉ có quyền lực, làm gì có thứ gọi là nhân nghĩa đâu."

"Giờ Bắc Địch có lương thực đủ đầy, không diệt ngay sợ rằng sẽ bành trướng." Trương Gia Nguyên nhẩm tính, nói, "Sắp tới có ngày lễ cúng thần của Bắc Địch, ta muốn nhân cơ hội này đi đốt quân lương của chúng."

"Quá nguy hiểm." Trương Đằng tỏ ý muốn cản y, "Hơn nữa, đệ còn đang bị thương."

Trương Gia Nguyên bất lực thở dài, thật sự hết nói nổi, "Ta khỏe từ lâu lắm rồi. Giờ ta còn có thể vung Lang đao chém bay nửa đàn sói luôn đấy. Không tin thì ta biểu diễn cho mấy người xem."

Y nói xong liền thật sự muốn rút Lang đao ra trổ tài, Châu Kha Vũ ngồi bên trông thấy vội vàng đè tay y lại. Hắn nói, "Vết thương của ngài ấy thật sự lành rồi."

Trong lòng lại âm thầm bổ sung, lăn lộn cả đêm mà ngài ấy vẫn còn chịu được đấy, không đáng lo.

Trương Gia Nguyên hỏi, "Có ai thông thạo đường lối trong sa mạc Ba Đan Cát Lâm không?"

Mấy người còn lại đều lắc đầu. Y gật đầu, lại nói, "Ta hiểu Bắc Địch, càng thông thạo đường lối trong sa mạc, ta đi là hợp lí nhất." 

Trương Đằng không cãi được, ấm ức nhìn y. Trương Gia Nguyên giả mù, nói tiếp, "Điện hạ đi cùng ta là được rồi. Ba người ở lại quản quân cho tốt là ổn."

Mọi người biết ý y đã quyết, đành phải nghe theo. 

Trương Gia Nguyên xoa xoa eo mình, đêm qua hăng hái quá độ, giờ ngồi cũng thấy tê mỏi không yên. Trương Đằng để ý thấy y cứ mãi nhấp nhổm, còn thật lòng quan tâm hỏi, "Sao thế? Vết thương ở eo phát tác đấy à?"

Trương Gia Nguyên vội vàng phủ nhận, "Không phải!" 

Trương Đằng không ngờ y phản ứng mạnh như vậy, có hơi giật mình, "Làm gì mà to tiếng thế. Không phải thì là bị sao?"

Trương Gia Nguyên á khẩu. Y không đáp được, lại thẹn quá hóa giận, bực dọc lườm Châu Kha Vũ. Ai ngờ Châu Kha Vũ cũng học y giả mù giả điếc, tỏ vẻ hoàn toàn không phải lỗi của ta.

A Kiều thấy hai người này bắt đầu mắt qua mày lại, thật sự chịu không nổi, cũng sợ Trương Đằng trông thấy sẽ lại nổi điên, vô cùng tâm lí kéo Trương Đằng và Thiệu Huy đi mất. 

Trương Gia Nguyên bất mãn buộc tội Châu Kha Vũ, "Tất cả là tại ngài!"

Châu Kha Vũ dịu dàng cười với y, lời ra đến khóe môi lại cực kì không đứng đắn, "Thực tủy tri vị, ta cũng hết cách rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com