Chương 56
Trường An ngâm mình trong tuyết trắng, tường đỏ ngói xanh cũng chẳng cứu nổi vẻ xơ xác tiêu điều.
Châu Kha Vũ đứng ngoài cửa điện Tuệ Đức, bị tuyết lạnh hun buốt cả chân tay. Hắn đợi quá lâu, từng khắc trôi qua đều như trầm mình trong nước sôi, nửa đường lại bị người ta vùi vào trong tuyết lạnh.
Trương Gia Nguyên đang ở Ưng thành đợi hắn.
Châu Kha Vũ nắm chặt tay, nghiến răng chờ đợi.
Châu Kha Hạo cuối cùng cũng triệu hắn vào. Hắn giũ tuyết bám trên y phục, mang một thân lạnh lẽo tiến vào trong điện. Châu Kha Hạo gọi hắn đến ngồi bên cạnh, rót cho hắn chén trà nóng, hỏi rằng, "Hoàng đệ đến vì chuyện của Bắc quân đấy à?"
Châu Kha Vũ gật đầu, "Đúng vậy." Hắn uống cạn chén trà nóng, cảm giác buốt lạnh cũng tạm lui đi. Hắn khó hiểu hỏi, "Bệ hạ, Ưng thành vốn đang an ổn, sao lại đột nhiên bị tập kích thế?"
Châu Kha Hạo nhíu mày phân bua, "Ta nghĩ Bắc Địch dẫu sao cũng đã rút quân rồi, Ưng thành để nhiều binh mã cũng chẳng ích gì, chi bằng chia về các vùng phụ cận để gia cố phòng vệ."
Châu Kha Vũ nghe đến đây cũng đã đoán được tám chín phần, "Vậy nên bệ hạ rút quân ở Ưng thành đi à?"
Châu Kha Hạo gật đầu, "Đúng vậy. Không ngờ hai vạn quân vừa rút thì Ưng thành đã bị tập kích rồi."
Châu Kha Vũ tức tới mức bật cười, chỉ hận không thể bổ đôi đầu tên Châu Kha Hạo này ra xem bên trong có phải toàn là đất đá hay không.
Ưng thành là phòng tuyến quan trọng của phương Bắc, Ưng thành không còn thì những vùng phụ cận khác có nhiều binh mã đến mấy cũng chẳng giữ được. Thế mà Châu Kha Hạo lại dám rút quân ở Ưng thành chia ra các vùng, không chỉ là vẽ rắn thêm chân mà còn là mời Bắc Địch vào đánh tận cửa. Bắc Địch vốn đã gần Ưng thành, Trương Gia Nguyên ở trong doanh ho một tiếng thôi Bắc Địch còn biết, huống hồ đây còn là chuyện rút đi hai vạn quân.
Tên Châu Kha Hạo này đúng là ngu hết thuốc chữa.
Châu Kha Vũ bực bội trong lòng, thế nhưng hắn vẫn còn cần lí do công chính để đến Ưng thành, suy nghĩ một hồi, đành hất bãi nước bẩn này lên đầu Lưu gia vậy. Hắn ho khan mấy tiếng, đứng lên chắp tay tâu, "Bệ hạ, người triệt hết đường lui của Lưu gia, bọn chúng chắc chắn không cam tâm tình nguyện. Chuyện rút quân là chuyện chỉ bên ta mới biết, vậy mà quân vừa rút thành đã bị công, thế nên chắc chắn là do tin tức bị lọt ra ngoài. Trước đây Lưu gia đã từng phản bội người rồi, ta đoán rằng, lần này Bắc quân gặp bại chính là do Lưu gia bán đứng."
Châu Kha Hạo vốn đã nghi kị Lưu gia, giờ còn nghe Châu Kha Vũ châm dầu vào lửa, mấy điều lấn cấn trong lòng cũng đều quy thành tội cho Lưu gia hết.
"Vậy đệ thay ta tới Ưng thành một chuyến đi." Gã mỉm cười, "Quyền sinh quyền sát trao vào tay đệ, kẻ cần giết thì cứ việc giết."
Châu Kha Vũ chắp tay cúi đầu, "Ta nhất định sẽ cho bệ hạ một câu trả lời thỏa đáng."
Trời vừa hửng sáng, Châu Kha Vũ lập tức lên đường. Cả đoạn đường từ Trường An tới Ưng thành ngập trong mưa tuyết, Châu Kha Vũ chịu lạnh nửa ngày trước điện Tuệ Đức, dạo trước còn trúng độc, giờ lại phải đi lạnh dài ngày, cơ thể không chịu nổi nên bất ngờ đổ bệnh. Hắn trúng phong hàn, chốc chốc lại ho khan, ngay cả lư hương thảo dược Lâm Mặc tặng cho cũng chẳng giúp gì được.
Châu Kha Vũ ngồi trên xe ngựa, vén mành nhìn ra ngoài, thấy trời đất bên ngoài cứ mãi một màu ảm đạm. Hắn nóng ruột hỏi, "Còn bao lâu nữa mới tới Ưng thành?"
Tiểu Dương thúc ngựa đi bên cạnh hắn đáp, "Chắc còn phải một hai ngày nữa."
Châu Kha Vũ than dài.
Lâu quá.
Hắn hạ mành, buộc chặt lại áo lông sói, sau đó hạ lệnh dừng xe, bảo Tiểu Dương xuống ngựa.
Tiểu Dương mù mờ nhìn hắn.
Châu Kha Vũ kéo nàng xuống, sau đó tự mình lên ngựa, phân phó rằng, "Ta phi ngựa tới đó trước, Tiểu Dương dẫn các ngươi đến sau."
Hắn nói xong, chẳng để cho ai kịp ý kiến gì đã thúc ngựa đi thẳng một mạch.
Ba Đan Cát Lâm trải qua mấy trận tuyết lớn đã chẳng còn thấy được cát vàng, móng ngựa đạp lên tầng tầng tuyết dày, cứ như vạn vật đều đã bị vùi vào trong tuyết. Châu Kha Vũ hít vào gió lạnh, cổ họng cũng nếm ra vị tanh nồng. Bên ngoài đao phong gió lạnh xẻ tan xác thịt, bên trong là nóng sốt dày vò cơ thể hắn. Hắn ho khan mấy tiếng, ăn được cả tuyết, cố chấp lao trong mưa tuyết tới Ưng thành.
Thiệu Huy thủ thành, thấy người tới là Châu Kha Vũ liền vội vàng mở cổng nghênh đón.
Châu Kha Vũ chỉ kịp chào hỏi qua loa với mấy tướng sĩ, sau đó xông thẳng tới trướng tướng quân. Lâm Mặc canh ngoài trướng, thấy người hắn bám đầy hoa tuyết, trên mặt chẳng còn huyết sắc, vội vàng dang tay ngăn hắn vào.
Châu Kha Vũ gằn giọng quát, "Tránh ra!"
"Ngươi trúng phong hàn, đúng không?" Lâm Mặc cũng quát lại hắn, "Người sốt đùng đùng mà còn muốn vào trong đó, ngươi muốn hại chết y luôn à?"
Châu Kha Vũ nắm chặt tay, khàn giọng hỏi, "Vậy ta phải làm sao?"
Lâm Mặc thở dài, thật sự muốn điên với hai kẻ không sợ chết này. Y gọi người khác tới canh trướng, mình thì kéo Châu Kha Vũ đi chữa bệnh.
Châu Kha Vũ bị Lâm Mặc nhét vào thùng nước nóng, bên trong thả đầy mấy thứ dược liệu hắn chẳng đọc được tên.
Lâm Mặc dặn dò, "Ngươi cứ ngâm ở đây đi, khi nào ta gọi ngươi mới được lên."
Châu Kha Vũ gật đầu.
Hắn ngâm mình trong thùng nước nóng, hơi nước hun lên muốn choáng váng cả đầu. Hắn cảm nhận được hàn ý trong da thịt dần hòa tan ra trong làn nước, cảm giác đau nhức khi liều mình xuyên qua tuyết lạnh cũng dần vơi đi. Hắn nhắm mắt dựa người vào thành thùng, mệt mỏi thiếp đi lúc nào chẳng biết. Đến khi Lâm Mặc gọi hắn dậy, đầu óc hắn vẫn còn đặc quẹo như hồ.
Châu Kha Vũ mặc lại y phục cẩn thận, lại bị Lâm Mặc hun qua một lần dược liệu, cả người đều ám hơi thuốc.
Hắn sặc mùi ho khan mấy tiếng, không nhịn được mà hỏi, "Ta mang cả một vườn thuốc đi vào trong trướng thế này, y sẽ không bị ta hun tới ngạt luôn đấy chứ?"
"Sẽ không..." Lâm Mặc cúi đầu, lòng dạ cũng trùng cả xuống, "Y không ngửi thấy gì đâu."
Châu Kha Vũ lặng người. Dẫu hắn đã nghe tin rồi, nhưng nghe tin từ người khác báo lên và nghe tin từ chính miệng Lâm Mặc vẫn là hai cảm xúc khác. Hắn trầm mặc, chốc lát sau mới nói, "Dẫn ta vào đi."
Lâm Mặc im lặng dẫn hắn vào trong trướng.
Châu Kha Vũ vừa bước chân vào đã bị mùi thuốc trong trướng hun tới nhăn mày. Cái thứ mùi này còn nặng hơn mùi trên người hắn cả ngàn vạn lần ấy, thật sự khiến hắn khó lòng chịu nổi.
Hắn nén lại khó chịu đi tới bên giường, Trương Gia Nguyên lờ mờ nghe ra tiếng bước chân, y từ trong góc quay mặt ra ngoài, chống tay muốn ngồi dậy.
Châu Kha Vũ ngồi bên giường, lặng lẽ nhìn y.
Trương Gia Nguyên mù mờ hỏi, "Ai thế?"
Bóng dáng này không phải của mấy tướng sĩ dưới trướng y, càng không phải của A Kiều. Hình bóng Châu Kha Vũ vụt qua đầu y, lại khiến y không dám tin. Y mông lung hỏi lại, "Ai thế?"
Người kia không đáp gì, thế nhưng chốc lát sau lại đột ngột tiến sát đến ôm ghì lấy y. Người kia tận tâm tránh đi vết thương trên ngực của y, khiến cái ôm ghì này không làm y đau đớn. Trương Gia Nguyên nhẹ vuốt lưng hắn, hỏi rằng, "Kha Vũ à? Phải Kha Vũ đấy không?"
Châu Kha Vũ vùi mặt lên vai y, hơi thở đè nặng, thật lâu sau mới đáp, "Là ta. Gia Nguyên, là ta đây."
Hóa ra là Châu Kha Vũ thật.
Trương Gia Nguyên khẽ bật cười. Y tựa cằm lên vai hắn, khàn khàn hỏi, "Kha Vũ đến từ giấc mơ đấy à?"
"Là thật đấy." Châu Kha Vũ nhẹ nhàng nắm tay y kề lên má mình, "Sờ thử xem, là thật đấy."
Trương Gia Nguyên dịu dàng vuốt ve gò má hắn, ngón tay chậm rãi sờ sườn mặt, cuối cùng cũng an lòng, "Ừm, là thật đấy."
Khóe mắt Châu Kha Vũ ươn ướt, hắn lặng lẽ xoa mắt mình, thầm nghĩ may mà Trương Gia Nguyên không nhìn thấy được. Hắn nén lại cơn ho cuộn trào trong lồng ngực, nhẹ nhàng đỡ y nằm xuống giường.
Trương Gia Nguyên an ổn nằm trên giường, chốc lát sau lại dời vào trong góc, vỗ nhẹ phần giường trống, "Nằm với ta chút đi."
Châu Kha Vũ vén chăn nằm vào. Trương Gia Nguyên gác tay trên eo hắn, than rằng, "Tiếc quá đi mất thôi."
"Sao thế?" Châu Kha Vũ dịu dàng vuốt tóc y, "Có gì không vui à?"
"Ôm mỹ nhân trong ngực mà lại chẳng nhìn thấy được, trên đời này làm gì còn thứ sầu não hơn thế này cơ chứ?" Trương Gia Nguyên không nhìn rõ, không bắt được ánh mắt của Châu Kha Vũ, đành dứt khoát nhắm mắt lại luôn, "Kha Vũ, mau tới hôn ta một cái. Nếu không ta không nuốt trôi được tiếc hận này đâu."
Châu Kha Vũ bật cười. Hắn dán sát đến, đặt lên trán y một nụ hôn. Chốc lát sau, nụ hôn kia dời lên đôi bàn tay hắn đang nắm chặt.
Trương Gia Nguyên thấy nụ hôn kia cứ dừng mãi trên bàn tay mình, không vừa ý hỏi, "Không hôn môi à?"
Châu Kha Vũ biết thân mình mang bệnh, sợ không cẩn thận lại lây sang cho y thì nguy. Hắn nói, "Cái hôn này phải giữ lại, đợi khi nào ngài khỏi thì mới cho ngài."
Trương Gia Nguyên nằm trong ngực hắn, nghe câu này xong lại chẳng nói gì, chỉ một mực ôm hắn thật chặt.
Y nói, "Kha Vũ, ôm ta đi."
Châu Kha Vũ nghiêng người, vòng tay qua ôm lấy y, lại hỏi, "Nằm như này không ảnh hưởng đến vết thương chứ?"
"Không sao đâu." Trương Gia Nguyên kéo tay hắn nói, "Ôm chặt một chút."
Hai người ôm nhau khăng khít, Châu Kha Vũ lại chỉ ngửi được mùi dược liệu nồng nặc trên người Trương Gia Nguyên.
Trương Gia Nguyên nghịch vải áo hắn, chợt hỏi, "Ngài đã ngắm mặt trời mọc ở Ba Đan Cát Lâm chưa?"
"Thấy rồi."
"Thế nào? Có phải đẹp lắm không?" Trương Gia Nguyên nói, "Đã lâu ta không thấy mọc trời mọc rồi, sắp quên mất cảnh đó như nào rồi đấy."
Tóc tơ mềm mượt trượt dài trong kẽ tay, Châu Kha Vũ vuốt tóc y, thật sự nghiêm túc nghĩ ngợi. Hắn nói, "Ta thấy mặt trời dần nhô lên, tuyết rơi cũng dần mỏng đi, ánh mặt trời nhàn nhạt xua tan đi cái lạnh buốt xương, khiến cho đất trời tiêu điều xơ xác dần dần sống lại." Hắn khẽ vuốt ve gò má y, nhẹ nhàng hạ xuống một cái hôn, lại nói, "Giống hệt như lúc ngài cười."
"Như thế này sao?" Trương Gia Nguyên cong khóe môi, gắng sức làm cho nụ cười này tươi tắn một chút, "Như thế này à? Phải không vậy?"
Ngón tay Châu Kha Vũ chạm đến môi y, thấy môi y nứt nẻ tướm máu, trong lòng cũng quặn thắt cả lại. Hắn nắm tay y, ôn hòa nói, "Đúng rồi, chính là như thế đấy."
Trương Gia Nguyên không cười nổi nữa.
Cơn ho không nhịn được trào ra xé tan xác thịt, y nhổm người ho sặc sụa, ho ra cả máu, chốc lát sau lại nôn hết mấy thứ vừa ăn ra. Châu Kha Vũ vuốt xuôi lưng y, Trương Gia Nguyên nôn xong, vội vàng súc miệng rồi lại nằm sụp xuống.
Y mệt nhọc nói, "Kha Vũ, ta lại mơ thấy cha mẹ ta."
Châu Kha Vũ lau nước đọng trên khóe môi y, lại nghe giọng y khản đặc, "Kha Vũ, ta khó chịu lắm."
Độc tính ngày ngày dằn vặt dày vò y, khiến y sống dở chết dở. Có khi y hoang mang nghĩ, nếu y cứ mãi tàn tật như này thì phải làm sao đây?
Biết bao lần y tìm được đường sống trong cõi chết, thế nhưng khi thân xác y tìm được chốn về, linh hồn y tìm được nơi trú ngụ, ông trời lại chẳng cho y một đường sinh cơ.
Móng tay bấm vào da thịt đầy đau đớn, bệnh tật từng chút mài mòn phá nát vỏ bọc kiên cường của y. Y không phải bất tử bất bại, tường đồng vách sắt cũng sẽ đổ gục, huống hồ y chỉ là xác thịt phàm nhân. Y không chống đỡ nổi nữa, bật lên mấy tiếng nức nở nghẹn ngào, nuốt xuống máu tươi muốn trào ra khỏi họng, "Ta khó chịu lắm. Ta còn mơ thấy cha mẹ nữa, có phải hai người họ cũng muốn đưa ta đi cùng không?"
Châu Kha Vũ cẩn thận ôm lấy y, tựa như nâng niu trân bảo, nhẹ giọng gọi, "Gia Nguyên à."
Trương Gia Nguyên khô khốc đáp lại hắn, "Ta đây."
"Ta sẽ mãi ở đây. Nếu cha mẹ ngài lại đến, vậy thì nói với hai người họ, bảo rằng ngài có Châu Kha Vũ ở bên chăm sóc bảo vệ ngài rồi. Được không?"
Trương Gia Nguyên khép mắt, đáp lại hắn trong tiếng ho khan đứt quãng, "Được."
Châu Kha Vũ ôm chặt y trong lòng.
______________________________
Tui đã quay lại rùi đâyy =))) Từ mai ngày 2c nhóo 🤭
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com