Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 63

Châu Kha Vũ và Trương Gia Nguyên ở lại đại doanh Bắc Địch tĩnh dưỡng một ngày, thương thế tạm ổn liền về lại Ưng thành, thẳng tay quẳng đống đay rối này lại cho Cáp Tân. 

Cáp Tân vừa mới tiếp quản binh sĩ của Cáp Nhĩ, lại còn phải ổn định Đan thành, tức thì bận tới mức chân không chạm đất. Ngày hai người rời đi, Cáp Tân chỉ kịp chạy tới chào một câu, hứa hẹn năm bảy ngày sau sẽ tới Ưng thành bái kiến.

Bắc Địch đã hàng, phương Bắc cũng an ổn lại. Trương Gia Nguyên trao lại quân quyền cho Thiệu Huy, mình thì bắt đầu chuẩn bị hộ tống Châu Kha Vũ và Cáp Tân quay về Trường An. 

Cáp Tân không nuốt lời, đúng một tuần sau, gã đơn thương độc mã kéo theo một chiếc xe chở phạm nhân tới. 

Trương Gia Nguyên dở khóc dở cười, thật sự hết nói nổi. Y bất lực hỏi, "Ngài đem thứ này đến đây làm gì?"

Cáp Tân suy tính chu toàn, mặt không đổi sắc nói y như thật, "Ta sợ ngồi không quen xe tù của các vị, đặc biệt tự chuẩn bị cho mình trước một cái."

"Cáp Tân vương chớ đùa. Ngài đến để bái kiến Tuệ Đức đế, không phải đến làm tù binh." Châu Kha Vũ nói, "Bỏ thứ này lại đi, bọn ta chuẩn bị sẵn xe ngựa cho ngài rồi."

Cáp Tân ôn hòa mỉm cười, tất nhiên gã mang xe tù đến đây không phải để cho mình ngồi thật, chẳng qua là muốn thể hiện thái độ bộ tộc gã đã thành tâm hàng phục rồi thôi. Gã chắp tay cười, "Cảm tạ điện hạ, vậy ta cung kính không bằng tuân mệnh."

Đoàn người lấy ngựa của Trương Gia Nguyên làm đầu, nối đuôi nhau ngược về Trường An.

Ngày bọn họ lên đường, tuyết lại đổ liên tục. Tuyết rơi quá nhiều, chẳng mấy chốc áo lông sói khoác bên ngoài của Trương Gia Nguyên đã bám đầy tuyết li ti, tưởng như sắp kết trên người y một tầng băng mỏng. Châu Kha Vũ biết y phải dẫn đầu đoàn, dẫu có nóng gan nóng ruột thì cũng phải để y làm đúng lễ nghi phép tắc. Hắn ngồi trong xe nhẩm đếm, sau thời gian đúng đủ một nén hương, hắn lập tức vén mành, sắc mặt nghiêm trọng vọng ra nói, "Tướng quân, thỉnh ngài vào trong xe, ta có chuyện cần bàn."

Trương Gia Nguyên quay đầu nhìn hắn, thích ý đều giấu vào trong đáy mắt. Y thả chậm ngựa, đợi đến khi xe ngựa của Châu Kha Vũ đi đến gần mình liền bám tay vào mái nhảy người qua. Áo khoác lạnh như băng bị y cởi ra nhét vào một góc, Châu Kha Vũ đưa cho y chiếc áo được mình ôm trong lòng ủ ấm từ trước, lại nghe tiếng y kêu trời, "Ôi, lạnh muốn chết. Ta sắp đóng thành cục băng nguyên khối luôn rồi." Y buộc chặt áo khoác, dán sát lại gần sờ má Châu Kha Vũ, "Vẫn là phu nhân thương ta." 

Châu Kha Vũ mặt không đổi sắc kéo cái tay lạnh cóng đang mân mê trên mặt mình nhét vào trong áo, thấp giọng mắng, "Ăn nói linh tinh."

Trương Gia Nguyên bị mắng mà không biết sợ, ngược lại còn đắc ý cong mắt cười với hắn.

Châu Kha Vũ đau đầu, chẳng biết vị này nhà hắn ăn trúng thứ gì, dạo này cứ như cây cỏ đuôi chó vung văng vung vẩy, mở miệng khép miệng đều là phu nhân, làm hắn bực muốn chết. 

Trương Gia Nguyên chẳng hề cảm nhận được một bầu lửa giận đang chực chờ bốc lên này, thoải mái ngả người nằm xuống sàn, tùy tiện gối đầu lên đùi Châu Kha Vũ. Y nắm tay Châu Kha Vũ hỏi, "Điện hạ à, ngài có muốn theo ta về nhà không? Nhà ta có vàng ròng, có rượu ngon, có vải đẹp. Theo ta về, mọi thứ đều cho ngài tất." 

Châu Kha Vũ bị y chọc cười, đúng là khâm phục y khoác lác chẳng hề biết ngượng. Vị này miệng lưỡi trôi chảy, thậm chí còn chẳng thèm nhớ vương phủ của mình chỉ được mỗi cái vẻ bề ngoài xa hoa, bên trong tí tẹo tiền tiêu cũng không có. 

Trương Gia Nguyên thấy hắn chỉ cười không nói lại gọi, "Sao thế, điện hạ không chịu à? Nếu không thích vàng bạc châu báu thì thôi đi vậy, nhà ta vẫn còn một tấm lòng son, chỉ cần điện hạ chịu về, từ nay về sau ta thương ngài nhất." 

Hai tiếng "điện hạ" này bị rót đầy trêu chọc, rơi vào trong tai Châu Kha Vũ, liền một mạch trôi tuột xuống lòng, lặng lẽ châm lên lửa nhỏ. 

"Vô sự lấy lòng, không gian thì cũng là đạo." Châu Kha Vũ nói, "Sao thế, tướng quân có ý đồ gì với ta đây?" 

"Làm gì có ý đồ gì." Trương Gia Nguyên nâng tay hắn, khẽ hạ xuống một cái hôn, vui vẻ đáp, "Cùng lắm thì là nhớ nhung quá độ thôi."

Chút lửa đỏ âm ỉ trong lòng Châu Kha Vũ bị cái hôn nhẹ như gió xuân này thổi bùng lên thành liệt hỏa. Hắn vội vàng nén lại cảm giác nóng bỏng như thiêu đốt, lặng lẽ niệm mấy lần thanh tâm chú, mãi sau mới đáp, "Vàng bạc gì đó thì thôi đi, thứ ta muốn ấy à..."

Trương Gia Nguyên vốn tưởng hắn muốn thứ gì lớn lao, mấy chuyện soán ngôi đoạt vị, công thành chiếm đất đảo qua một lượt trong lòng, y im lặng nghiêm túc dỏng tai nghe hắn nói. Ai dè Châu Kha Vũ lại không mặn không nhạt nói tiếp, "Ngài cho ta Bắc quân là đã đủ rồi."

Trương Gia Nguyên, "..."

Chuyện dễ như trở bàn tay, Trương Gia Nguyên chẳng thèm nghĩ đã lập tức gật đầu, "Đều cho ngài cả đấy."

Y nói xong câu này, cả hai lại đều không nhịn được mà cười phá lên. 

Châu Kha Vũ không khỏi nhớ tới đoạn thời gian về trước. Lúc đó, hắn tỏ ý muốn Bắc quân, rủ rê Trương Gia Nguyên bắt tay hợp tác với mình, vị này còn bày ra vẻ trung quân ái quốc nhất quyết không hai lòng, vừa đe dọa vừa từ chối hắn. Giờ thì hay rồi, đại khái là chỉ cần đổi được một nụ cười của mỹ nhân thôi, ngay cả cổng Bắc quân y cũng nguyện ý đào lên tặng cho hắn.

Châu Kha Vũ nhẹ nhàng vuốt tóc Trương Gia Nguyên, vô cùng hưởng thụ cảm giác được người ta cưng chiều này, ngay cả sợi lông tơ cũng tràn ra vui vẻ. 

Có lẽ tương ngộ thật sự là nhân duyên ông trời đã định từ trước.

Vốn dĩ, trước đây Châu Kha Vũ không hề nghĩ đến việc tới Giang Nam để kết bè đảng với Trương Gia Nguyên. Thế nhưng số trời run rủi thế nào, khi hắn vào cung lại vô tình bắt gặp cảnh thái tử Châu Kha Hạo và thái tử phi Trương Giai Viện lời qua tiếng lại. Hắn ngộ ra, hiểu rằng Bắc Bình vương gia và thái tử vốn dĩ chẳng bằng mặt cũng chẳng bằng lòng, vị này không hề có ý chung thuyền với Châu Kha Hạo, đây là cơ hội của hắn.

Hắn tìm đến Trương Giai Viện, muốn kết thành đồng minh với nàng. Trương Giai Viện tuy phận nữ nhi nhưng cũng là người sâu không lường được. Nàng chỉ dùng vài ba câu đã nhìn thấu ý đồ của hắn, đôi bên vui vẻ bắt tay hợp tác mà chẳng cần nói gì nhiều. Ai ngờ chuyện tốt còn chưa làm xong thì tường cao đã lọt gió, thái tử biết chuyện hai người qua lại, sợ bóng sợ gió, lo hắn tằng tịu với thái tử phi sẽ chiếm được Bắc quân, vậy nên muốn chia rẽ hai người, tìm đủ mọi cách đá hắn tới phương nam. Người tính chẳng bằng trời tính, có đánh chết Châu Kha Hạo cũng chẳng ngờ được rằng, cái đá này của gã lại là đá Châu Kha Vũ bay thẳng vào lòng Trương Gia Nguyên.

Trương Gia Nguyên trở người, thật sự muốn nằm trong này đánh luôn một giấc. Khi trước ở Ưng thành, lúc nào thần trí của y cũng phải căng như dây đàn, cả ngày lẫn đêm đều ra sức mắt to trừng mắt nhỏ, tùy thời đấu đá với tên Cáp Nhĩ. Nhưng giờ phương Bắc yên rồi, tinh thần y cũng được buông lỏng. Ngoài trời tuyết giăng tê buốt, y nằm trong xe chẳng phải nghĩ ngợi, lại thêm Châu Kha Vũ ở bên cho y cảm giác bình an, ý thức phút chốc đã bị cảm giác ấm nóng yên bình này làm cho buồn ngủ. Châu Kha Vũ vuốt ve sườn mặt y, chậm rãi kéo mặt y qua, cúi xuống hạ lên môi y một cái hôn thật nhẹ.

Trương Gia Nguyên nghĩ bụng, như này thật sự quá yên bình rồi. Dù giờ người ta có nhốt y trong xe ngựa này mười năm, y cũng thấy cam tâm tình nguyện. 

Châu Kha Vũ dịu giọng nói, "Ta theo ngài về nhà." Giọng hắn rất nhẹ, giống như vỗ về, lại tựa như thề thốt, "Ngài muốn đưa ta đi đâu cũng được, dù là chân trời góc bể, ta cũng vẫn theo ngài."

Trương Gia Nguyên bị câu hứa hẹn này trầm vào trong mật ngọt, nhẫn nhịn mấy lần mới khiến mình không cười ngu. Y vẫn luôn coi Bắc quân là nhà, thế nhưng chẳng biết từ lúc nào, y cũng đã coi cả Trường An và Ô Trấn là nhà của mình. Có lẽ bởi vì Trường An là nhà của Châu Kha Vũ, y yêu hắn, thương hắn, vậy nên y bất giác coi nơi đây thành nhà của mình.

Còn về phần Ô Trấn, trước đây y vẫn luôn cảm thấy nơi này là lồng giam mình nên sinh ghét bỏ, cho đến khi nơi này không còn xích chân y được nữa, y lại bắt đầu thấy nhớ những tháng ngày bình - ăn chơi hưởng lạc - đạm khi ở nơi đây. Có thể con người vẫn luôn như vậy, khi bị bắt ép ở nguyên một nơi sẽ thấy mình mất tự do, lúc nào cũng buồn bực chán ghét. Ấy vậy mà khi được thả đi rồi, nhớ mong sẽ lại bắt đầu đâm mầm mà lên. 

Châu Kha Vũ thấy Trương Gia Nguyên nhịn cười tới nóng cả mặt, chẳng hiểu sao trong lòng cũng thấy vui lây. Hắn mỉm cười trêu chọc, "Nhà ta nghèo lắm, sau này đừng chê ta." 

"Không chê." Trương Gia Nguyên kéo tay Châu Kha Vũ kề lên má mình, an ổn cảm nhận ấm nóng truyền qua, mười phần dịu dàng nói, "Ta nhất định sẽ không bạc đãi ngài đâu." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com