Phiên ngoại: Vĩnh an
Lưu Hoành sinh hận ám sát Tuệ Đức đế, liên lụy Lưu gia tru di cửu tộc. Lưu Chương có công bẩm chuyện hành thích lên, vì đại nghĩa diệt thân, niệm tình tha cho một mạng.
Đất nước không thể một ngày vắng bóng vua, văn võ bá quan nhất mực khẩn cầu Thụy vương lên ngôi, bình ổn triều chính. Chẳng ngờ ngày bọn họ kéo đến cổng phủ Thụy vương, người còn chưa thấy mà đã thấy đủ loại độc vật đột nhiên xuất hiện từ bốn phương tám hướng, thi nhau bò ra làm loạn trước cổng phủ. Đám quan lại sợ hết hồn, còn chưa kịp bình tĩnh lại đã thấy một lão già mặc đạo bào rách rưới, khom lưng chống gậy đi tới than, "Kẻ không có mệnh làm vua, chớ nên bức ép."
Phó Tư Siêu dẫn đầu văn võ bá quan, nhíu mày nhìn lão. Y chắp tay hỏi, "Không biết lão nhân gia có ý gì?"
Lão già vung vẩy ống tay áo rộng thùng thình, vải áo nhấp nhô mấy đợt, hình như đang bấm ngón tay. Chốc lát sau, lão nói, "Mệnh vị Thụy vương này không phải mệnh rồng, rồng thật sự đang ở trong cung."
Phó Tư Siêu nói, "Xin lão nhân gia chỉ rõ."
Lão già tặc lưỡi, "Lấy giấy bút cho ta. Ta tính toán thử ngày sinh, các ngươi cứ dựa vào ngày sinh này mà tìm người."
Phó Tư Siêu lập tức sai người vào phủ Thụy vương mượn giấy bút. Có người vào bẩm báo, Châu Kha Vũ lúc này mới chậm rãi đi ra. Hắn mang bút mực dâng cho lão đạo nhân, động tác còn mang mấy phần cung kính, "Hoàng đạo trưởng, ta không tiếp đón đạo trưởng từ xa, thất lễ rồi."
Mấy người đứng bên nghe được câu này lập tức xì xào kinh ngạc. Nghe nói khi trước Thụy vương cầu một vị đạo nhân đắc đạo nơi thâm sơn cùng cốc xuống xem quẻ cho mình, thế nhưng đến tận mãi gần đây vị đạo nhân kia mới chịu xuất sơn. Có lẽ lão già ăn mặc rách rưới này chính là vị đạo nhân trong truyền thuyết.
Hoàng đạo nhân cầm giấy bút, nghiêm túc nghiềm ngẫm tính toán. Tay lão ta còn không thò ra khỏi áo, khó khăn viết mấy con số nguệch ngoạc lên giấy, xong xuôi liền trả lại cho Châu Kha Vũ. Lão nói, "Cứ theo đó mà tìm."
Châu Kha Vũ xem qua một lượt, sau đó chuyển cho Phó Tư Siêu. Hắn chắp tay với đám văn võ bá quan, bình thản nói, "Xin các vị đại nhân hãy nghe theo mệnh trời."
Phó Tư Siêu nhìn hắn một hồi, cuối cùng vẫn nắm chặt tờ giấy, dẫn theo văn võ bá quan đi về hướng hoàng cung.
Châu Kha Vũ đưa lão đạo nhân vào trong phủ, lệnh cho hạ nhân đóng cổng. Cửa vừa khép, lão đạo nhân dáng đứng khòm khòm kia lập tức quăng gậy rồi đứng thẳng lưng, lão chạy như bay vào trong sân, nhanh tay cởi phăng bộ đạo bào rách nát trên người, vừa cởi vừa kêu trời kêu đất, "Bẩn chết ta rồi!"
Đạo bào rơi phịch xuống đất, lộ ra hai bàn tay nhẵn nhụi mịn màng, rõ ràng là tay của người trẻ tuổi. Người kia cào cào mặt mình, lột ra một miếng mặt nạ bằng da, mà gương mặt dưới lớp mặt nạ kia chính là Lâm Mặc.
Trương Gia Nguyên, Ngô Vũ Hằng, Lưu Chương, Áo Tư Tạp ở bốn góc phủ nghe tiếng kêu lúc này mới thò đầu ra.
Trương Gia Nguyên đá cái giỏ trúc dưới chân mình, quay ra hỏi, "Có cần thả mấy con vật này ra nữa không?"
Châu Kha Vũ đáp, "Không cần nữa, xong rồi."
Mấy người tụ ra trước sân, vẻ mặt Áo Tư Tạp tràn đầy đau đớn như đứt tan khúc ruột, "Mau bắt chúng về lại cho ta đi!"
Cả đám người đồng loạt cho hắn một gương mặt "ai rảnh".
Châu Kha Vũ vỗ vỗ vai hắn, thật lòng hứa hẹn, "Được rồi, đừng tiếc. Sau lần này ta nhất định sẽ thăng chức cho Hồ tiểu công tử."
Áo Tư Tạp suy tính thiệt hơn một hồi, cuối cùng cũng chịu thu lại vẻ mặt buồn thối gan thối ruột.
Lưu Chương tặc lưỡi than, "Xưa nay ta chỉ thấy người ta tranh nhau ngôi báu tới sứt đầu mẻ trán, chưa từng thấy kẻ nào tránh ngai vị như tránh tà như ngươi đâu."
"Cống hiến chục năm là đã đủ rồi." Châu Kha Vũ thản nhiên mỉm cười, hắn dịu dàng nhìn Trương Gia Nguyên, nói, "Đợi khi quốc thái dân an, ta còn phải làm chuyện khác."
Ví dụ như, đưa người hắn yêu đi thăm thú khắp thiên hạ này.
Trương Gia Nguyên cũng đang nhìn hắn hắn, mi mắt y thoáng cong lên, trông có vẻ cực kì nhu tình, tựa như trong ánh mắt này chỉ chứa được một mình Châu Kha Vũ trước mặt y thôi vậy.
***
Văn võ bá quan truy theo ngày sinh viết trên tờ giấy của Hoàng đạo trưởng, tra ra được người có ngày sinh trùng khớp chính là đứa bé con của tam hoàng tử khi trước Châu Kha Vũ đón từ phương Bắc về. Dù sao cũng đều là họ Châu, đám quan lại thôi lắm mồm, ngôi báu này liền danh chính ngôn thuận truyền đến tay Châu An Nguyên. Tân đế lấy hiệu Vĩnh An, trong ngày lên ngôi đã ngỏ ý cầu Thụy vương Châu Kha Vũ ở bên cạnh phò tá mình khôi phục đất nước.
Vĩnh An năm thứ nhất, Châu Kha Vũ thay mặt Vĩnh An đế ra chiếu cho cắt giảm thuế má, một số vùng chưa hồi lại sau chiến tranh và nạn đói của triều đại trước còn được miễn thuế ba năm. Liền theo chiếu này là một đợt càn quét thanh lọc đám quan lại, những kẻ tham ô hối lộ đều bị truy tra, tội lỗi quá nặng thì trực tiếp chém đầu răn đe, những trường hợp có thể cải tà quy chính thì phải trả lại cho triều đình đúng số tiền mình đã tham ô, lại bị hạ bậc quan, mọi hành động sau này đều phải chịu sự giám sát của triều đình. Đám quan lại do thế gia nhét vào lấy chức tước cũng bị cách chức, một đao chặt đứt sợi dây kết bè kết đảng.
Vĩnh An năm thứ hai, đất nước bắt đầu vào guồng quay mới. Trong triều đình, các cuộc khảo thí dần mở rộng hơn, quan lại đưa vào trong triều không quản xuất thân, chỉ bàn năng lực. Trong nhân gian, nhân dân làm lụng được bảo vệ, đám quan lại bị vụ thanh trừng năm trước dọa sợ mất mật, không kẻ nào dám tham lam tiền bạc của dân. Cuối năm Vĩnh An thứ hai, Hải Hoa dần ổn định phát triển.
Vĩnh An thứ ba, đất trời khởi sắc. Tân đế một bên có Thụy vương hết lòng phụng sự, một bên lại có Trương gia che chở bảo vệ, có thể nói là ăn ngon ngủ yên. Mà Thụy vương ngoài mặt vẫn thay tân đế hành sự, bên trong đã bắt đầu dẫn dắt tân đế xử lí chuyện quốc gia.
Trước có hai đời đế vương nghi kị e dè Bắc quân, Châu Kha Vũ rút kinh nghiệm, vừa mới bắt đầu đã giảng giải Binh Pháp Tôn Tử cho Châu An Nguyên.
Hai người ngồi ngoài đình thoáng gió, Châu Kha Vũ ân cần giảng giải, "Vua có thể gây bất lợi cho việc quân trong 3 trường hợp: Không biết quân không thể tiến mà bắt tiến, không biết quân không thể thoái mà bắt thoái, đó là trói buộc quân đội; Không biết việc quân mà can dự vào khiến tướng sĩ hoang mang khó hiểu; Không biết mưu kế dụng binh mà can dự vào khiến tướng sĩ băn khoăn nghi ngờ. Quân hoang mang nghi ngờ thì các nước chư hầu thừa cơ tấn công. Đó là tự làm rối mình khiến địch thắng."
Châu An Nguyên nghiêm túc gật gù ghi chép. Châu Kha Vũ nhấp một ngụm trà, chợt thấy từ phía đằng xa có bóng người tiến lại. Trương Giai Viện bưng canh giải nhiệt tới, Trương Gia Nguyên cũng nghiêm chính chắp tay đi song song với nàng. Y từ xa nghe loáng thoáng tiếng Châu Kha Vũ giảng bài, nhất thời nổi hứng phô trương, bước nhanh tới chỗ hai người kia đang ngồi, nói tiếp phần còn đang dang dở, "Cho nên có năm điều có thể thắng chính là: biết có khả năng đánh hay không có khả năng đánh, có thể thắng, biết dựa vào binh lực nhiều ít mà đánh, có thể thắng, quân tướng đồng lòng có thể thắng, lấy quân có chuẩn bị đánh quân không chuẩn bị có thể thắng, tướng giỏi mà vua không can thiệp vào có thể thắng. Đây là 5 điều có thể đoán trước được thắng lợi."
Châu An Nguyên ngưỡng mộ nhìn y, "Trương thúc tài quá!"
Trương Gia Nguyên được thể đắc ý, đưa tay gấp tờ giấy nhóc đang ghi chép lại, vui vẻ nói, "Hôm nay học tới đây thôi, chúng ta đi chơi chút đi, mấy thứ này chốc nữa ta giảng lại cho con sau."
Sau đó y chẳng để cho Châu Kha Vũ kịp nói lời nào đã xách Châu An Nguyên đi mất.
Châu Kha Vũ bất lực nhìn hai bóng lưng một lớn một nhỏ tung tăng chạy tới phía hồ sen, đoán chừng vị kia nhà hắn lại muốn mang thằng nhóc An Nguyên đi ngâm nước rồi.
Trương Giai Viện bưng canh đi tới, tỏ vẻ đồng cảm múc cho hắn một bát canh đầy, "Điện hạ, mời dùng."
Châu Kha Vũ uống cạn chén canh, sau đó lại cùng Trương Giai Viện đi đến bên bờ hồ xem hai người kia đang chơi trò gì.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, hắn thấy Trương Gia Nguyên kéo tiểu hoàng đế xuống hồ nghịch nước, trên đầu mỗi người còn úp một cái lá sen.
Trương Giai Viện trông thấy cảnh này, thật sự hết nói nổi. Nàng nhỏ giọng lầm bầm, "Già mà không nên nết."
Châu Kha Vũ âm thầm gật gù trong lòng.
Có lẽ một số người sinh ra đã không phải mệnh an nhàn, ví dụ như vị Trương tướng quân này đây. Hai năm đầu y lo ngược lo xuôi cho tiểu hoàng đế ngồi vững ngôi vua, đến năm thứ ba bắt đầu nhàn tản rồi lại không chịu nổi. Rảnh rỗi quá không có việc làm, y sợ ngồi một chỗ lâu xương cốt sẽ mủn ra mất, thế là y liền tìm cách tiêu khiển bằng việc lôi kéo tiểu hoàng đế Châu An Nguyên đi chơi. Mà tên nhóc An Nguyên bề ngoài ngoan ngoãn vô hại này dưới dăm ba lần đàn đúm với y đã luyện thành công phu lật trời lật đất, chỉ còn thiếu nước dỡ cả mái ngói Vĩnh An điện xuống nữa thôi. Hai vị này ngoài mặt thì là quân thần, tình cảm sau lưng khéo còn thân thiết hơn cả cha con ruột.
Mùa đông năm ngoái tuyết rơi ngập trời, Trương Gia Nguyên chẳng biết ăn trúng thứ gì mà nổi hứng kéo An Nguyên đi nghịch tuyết. Tối đó cả hai đều ho khù khụ, bị Châu Kha Vũ hết lời răn đe. Kết quả, sáng hôm sau ngủ dậy cả hai đều ăn ý quăng lời dạy dỗ của Châu Kha Vũ ra khỏi tai, tiếp tục đào tuyết ném nhau tiếp. Châu Kha Vũ không chịu nổi, mấy ngày sau đó lúc nào cũng kè kè bên cạnh giám sát Trương Gia Nguyên, vị này thấy không thoát được tầm mắt của hắn mới dần chịu bỏ ý định kéo tiểu hoàng đế đi nghịch tuyết.
Châu Kha Vũ thầm nghĩ, câu "trẻ không chơi già đổ đốn" thật sự là sinh ra để dành cho Trương Gia Nguyên. Có lẽ là do lúc nhỏ còn chưa chơi đủ đã bị ép trưởng thành, thế nên bây giờ hòa bình thịnh thế rồi y mới sinh ra sở thích lật ngói băng tường như thế.
Châu Kha Vũ còn đang miên man suy nghĩ, chợt thấy Trương Gia Nguyên bơi tới gần phía mình, đưa tay bẻ một đóa hoa sen tung về phía hắn. Người kia cười tới mức xán lạn, dáng vẻ cực kì thoải mái, thấy hắn đỡ được bông hoa mình vừa ném là lại bơi đi.
Châu Kha Vũ không phân rõ nổi mình đang bất lực hay đang cưng chiều, chỉ đành phải dặn, "Đừng ngâm nước lâu quá."
Trương Gia Nguyên gật gật đầu tỏ ý đã nghe.
Kết quả, đã nghe và làm theo vốn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, Trương Gia Nguyên kéo Châu An Nguyên ngâm nước tới mức nhăn cả người mới chịu ngoi lên bờ.
Chơi cũng đã thỏa rồi, Trương Gia Nguyên vào điện thay y phục khô, lúc trở ra còn ôm một bó hoa sen to đùng, hoàn toàn quên mất chuyện hứa hẹn sẽ giảng giải Binh Pháp Tôn Tử ban chiều đã hứa. Y vẫy tay gọi Châu Kha Vũ, "Về thôi."
Châu Kha Vũ dặn dò Trương Giai Viện để ý chăm sóc An Nguyên mấy câu, sau đó nhanh chân đi về phía y.
Trương Gia Nguyên đưa cho hắn cả bó hoa to, ôn nhu nói, "Cho ngài cả đấy." Y hơi nghiêng đầu, ráng đỏ hoàng hôn rọi vào trong mắt, cảm giác cực kì thâm tình, "Đời này cũng cho ngài."
Một tay Châu Kha Vũ ôm bó hoa sen, tay còn lại nắm chặt lấy tay y, mỉm cười đáp, "Vậy ta cũng xin dùng quãng đời còn lại của mình phụng bồi ngài vậy."
Quãng đời còn lại chỉ cần người.
Gió tuyết là người, bình đạm là người, thanh bần là người, vinh hoa là người, mềm mại trong tim là người, nơi ánh mắt hướng đến cũng chỉ là người.
Ráng chiều nhuộm đỏ Trường An, đời này vĩnh viễn không chia cắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com