7. Gặp lại Tiểu Diệp
Word count: 1.8k+
Bến xe lửa những ngày này đông đúc ngột ngạt vô cùng.
Trương Gia Nguyên xách hai chiếc ba lô của mình đi lẫn trong dòng người. Người cứ chen chúc qua lại, quẹt phải vai cậu khiến Trương Gia Nguyên chao đảo. Châu Kha Vũ đi sau thấy Trương Gia Nguyên cực nhọc vật lộn để len qua dòng người thì tiến lên đi sóng vai cùng với cậu. Cậu đi cạnh bên Trương Gia Nguyên, đưa tay ra muốn xách giúp người kia một chiếc ba lô.
Châu Kha Vũ tranh vé không được, chỉ mua được hai vé đứng. Nhưng Trương Gia Nguyên không phàn nàn gì, cậu biết để tranh bằng được hai chiếc vé này Châu Kha Vũ cũng đã rất cực nhọc rồi. Châu Kha Vũ len lén nhìn qua Trương Gia Nguyên đang xụi lơ ôm lấy cây cột ở giữa tàu, hoàn toàn đem hết trọng lượng của cơ thể dồn lên trên cây cột ấy. Châu Kha Vũ thầm cười trong bụng, trông có khác gì con khỉ con đang đu cây không?
Châu Kha Vũ chưa cười được bao lâu thì phần sau mông mình truyền đến cảm giác rất lạ. Giống như... có người đang chạm vào vậy. Cậu quay phắt lại thì thấy có một ông già khoảng tầm ngoài 50 đứng sau lưng mình. Ông ta còn nở nụ cười xấu xa với cậu. Châu Kha Vũ nhìn nụ cười đó mà nổi da gà.
Không ngờ cậu là đàn ông con trai, vậy mà cũng gặp phải biến thái. Châu Kha Vũ quắc mắt với ông ta, vậy mà người kia dường như không biết điều, tay càng lúc càng không an phận. Châu Kha Vũ đang nghĩ làm cách nào để dạy dỗ ông ta một trận thì Trương Gia Nguyên ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng:
"Châu Kha Vũ đêm qua cậu làm mình mệt chết đi được"
Đêm qua Châu Kha Vũ nhắn tin nói cho Trương Gia Nguyên biết chiếc khăn len đó là do cậu dành ba tuần để đan ra, lúc đó Trương Gia Nguyên mới biết lỗi của mình lớn như thế nào.
Thế là cậu tìm đến phòng Châu Kha Vũ, nằng nặc đòi Châu Kha Vũ dạy đan len cho mình, ngay trong đêm. Cậu vô cùng thành tâm muốn chuộc lỗi, vậy nên mãi đến 2 giờ sáng vẫn chưa cho Châu Kha Vũ đi ngủ.
"Móc rồi đâm mãi mà mới được có nhiêu đây"
Trương Gia Nguyên buồn ngủ mà hai mắt nhíu lại, giọng nói nhừa nhựa mệt mỏi. Cậu đưa hai ngón tay lên để diễn tả cho cái "nhiêu đây'' của cậu. Trương Gia Nguyên nhìn hai đầu ngón tay sưng phồng của mình, mếu máo nói:
"Đến giờ vẫn còn đau"
Trương Gia Nguyên dặt dẹo dựa vào cây cột. Dáng vẻ uốn éo của cậu dễ khiến người ta liên tưởng đến những chỗ "đau" khác. Châu Kha Vũ bật cười vì vẻ mặt than thở nhăn nhó của Trương Gia Nguyên, cậu đúng là cái gì cũng dám nói.
Châu Kha Vũ quay lại nhìn ông chú kia, liếm môi nói:
"Muốn thử không? Tôi thích nhất là chơi những trò đó đấy"
Mặt ông ta vặn vẹo khó coi, thôi không quấy rầy cậu nữa, ông ta lùi lại rồi lẫn vào trong đám người.
Những người xung quanh thì nhìn Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ bằng ánh mắt rất quái dị. Mà hiển nhiên là Trương Gia Nguyên không biết gì, miệng cứ lầm bầm "Đau quá'' mãi thôi. Trước đây cậu nhìn thấy Lâm Mặc ngồi đan len còn chê cười cậu ta sao rảnh rỗi thế, bây giờ thì lại học đan len để đan lại chiếc khăn cho Châu Kha Vũ.
Châu Kha Vũ nhéo mũi Trương Gia Nguyên, trêu cậu:
"Mệt thế cơ à?"
"Lại không à, người ta mệt lắm đó, một lát về nhà phải ngủ thêm mới được"
"Thế sao ban đầu còn đòi thử?"
"Muốn thế"
Châu Kha Vũ cười xấu xa, Trương Gia Nguyên cậu đúng là ngốc nghếch.
Bình thường Châu Kha Vũ mà dám trêu chọc Trương Gia Nguyên thì sẽ bị cậu đánh cho một trận ngay. Nhưng người này hôm nay ngoan như mèo con vậy, dù Châu Kha Vũ nói gì cũng chẳng phản ứng. Châu Kha Vũ nâng tay lên, tự nhiên muốn xoa đầu người kia một cái.
Tóc bông mềm len vào trong kẽ tay, cảm giác thật dễ chịu.
...
Trương Gia Nguyên lấy bộ cờ vây của bố ra. Trương Gia Nguyên từ bé đến lớn đều cố gắng để học được bộ môn này từ bố, nhưng cố mãi cũng không được. Thế là bộ cờ vây trở thành thứ để Châu Kha Vũ và Trương Gia Nguyên chơi cờ ca-rô mỗi ngày.
Quân trắng quân đen đuổi chặn nhau ráo riết trên bàn cờ. Trương Gia Nguyên cảm thấy phấn khích như đang thật sự đánh trận, tay hạ cờ liên miên, thực sự coi mình thành cao thủ cờ vây, còn Châu Kha Vũ nghĩ kiểu gì thì cũng thấy cách chơi này quá dị, suy nghĩ của Trương Gia Nguyên thật kì lạ.
"Tiểu Vũ"
Tiếng mẹ Châu í ới ngoài cửa nhà Trương Gia Nguyên. Con trai bà từ khi về nhà thì mỗi ngày đều qua nhà Trương Gia Nguyên chơi. Khi ăn cơm thì lúc nào cũng ríu rít Trương Gia Nguyên thế này, Trương Gia Nguyên thế nọ. Còn một câu "mẹ Trương", hai câu "mẹ Trương" ngọt lịm. Châu Kha Vũ thiếu chút nữa là đem họ mình đổi thành họ "Trương" luôn rồi.
"Sao đấy mẹ?"
"Có Tiểu Diệp đến chơi này"
Châu Kha Vũ nghe đến đó thì đứng dậy, hạ nốt quân đen cuối cùng trên tay xuống. Trương Gia Nguyên trố mắt không tin được. Châu Kha Vũ nãy giờ cứ vờn cậu mãi, thực ra cậu ta đã tính sẵn nước thắng rồi. Quá nham hiểm!
"Mẹ ơi con qua nhà Châu Kha Vũ đây nhé!!"
Trương Gia Nguyên bám đuôi theo Châu Kha Vũ sang nhà cậu.
Tiểu Diệp này cậu biết, là con gái một nhà người quen của nhà Châu Kha Vũ. Khi bé cũng có vài lần bọn họ chơi trò chơi cùng với nhau. Cô gái này lúc nhỏ thích chơi với Châu Kha Vũ, thường đòi cậu làm "hoàng tử" của mình, chỉ tiếc là Châu Kha Vũ thích đóng vai hầu cận của Trương Gia Nguyên hơn.
Có một lần nọ, cô bé gọi Trương Gia Nguyên đến một góc, thì thầm với cậu:
"Mình nói cho cậu nghe, mình thích Tiểu Vũ lắm"
Cái "thích" của trẻ con rất đơn thuần, chỉ đơn giản là mến bạn ấy, muốn chơi với bạn ấy hơn những người khác một chút. Những bé trai xinh xắn, đáng yêu thường sẽ được thích hơn cả. Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ khi bé cũng thế. Chỉ là, cái thích của các bé gái cũng thật đáng sợ, nếu thích ai thì sẽ liên tục đuổi đánh, tỏ ra mình rất ghét bé trai mà mình thích. Tiểu Diệp này trước đây cũng như vậy. Cô bé từng cùng với Trương Gia Nguyên bắt nạt Châu Kha Vũ, rất nhiều lần.
Tiểu Diệp bắt nạt Châu Kha Vũ vì thích cậu ấy, còn Trương Gia Nguyên lại coi việc bắt nạt Châu Kha Vũ thành thú vui của mình. Chỉ là bây giờ người này lớn rồi, cao hơn Trương Gia Nguyên rồi, không còn là nhóc con dễ ăn hiếp như xưa nữa.
"Mình chỉ nói cho cậu biết, cậu phải giữ bí mật đấy nhé!"
Khi đó Trương Gia Nguyên đã thầm nghĩ trong lòng, Tiểu Diệp đang nói dối, vì xung quanh cậu nhóc năm tuổi khi ấy, bạn nào cũng bảo người khác đừng nói cho ai biết, bảo người khác phải giữ bí mật. Nhưng thực ra thì bạn ấy đã nói như thế với rất nhiều người khác rồi. Cái gọi là "bí mật" của trẻ con ấy, cũng chỉ dễ bay đi đến nơi ai cũng nhìn thấy được như một quả bong bóng được bơm đầy khí Heli mà thôi.
Quay lại lúc này, trước mặt Trương Gia Nguyên là Tiểu Diệp đã 15 tuổi, lớn lên thành một thiếu nữ xinh xắn, biết cười ngại ngùng, mắt biết phát ra sóng mắt long lanh rồi. Trương Gia Nguyên thầm nghĩ, xinh xắn thế này, thế mà còn không câu hồn được Châu Kha Vũ à? Cô bạn cứ nhìn Châu Kha Vũ mãi, mà Châu Kha Vũ thì chỉ chào người ta một cái rồi cụp mắt, mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân.
Trương Gia Nguyên nhìn xuống thì thấy Châu Kha Vũ đang nghịch ngón chân, những ngón chân nhỏ của cậu liên tục cong lại rồi duỗi ra. Trương Gia Nguyên nổi hứng nghịch ngợm, đạp chân mình lên chân Châu Kha Vũ. Châu Kha Vũ cũng không vừa, cậu rút chân ra rồi lại nhấn chân Trương Gia Nguyên xuống dưới chân mình. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, chơi đùa với nhau đến vui vẻ.
Trên bàn là Tiểu Diệp đang lễ phép trả lời các câu hỏi của mẹ Châu, dưới bàn là cuộc chiến thầm lặng Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ.
Tiểu Diệp cười cười nhìn Trương Gia Nguyên:
"Nguyên Nguyên? Trương Gia Nguyên? Đúng không?"
"Đúng rồi, cậu còn nhớ mình đấy à?"
Trương Gia Nguyên cười toe toét. Châu Kha Vũ nghiêng nghiêng người, thì thầm vào tai Trương Gia Nguyên:
"Con trai thì nên dè dặt một chút"
"Ai nói vậy?"
Từ góc nhìn của mẹ Châu và Tiểu Diệp, Châu Kha Vũ dặt dẹo nghiêng ngả như muốn dựa cả người vào người Trương Gia Nguyên. Mẹ Châu quắc mắt với Châu Kha Vũ:
"Ngả ngớn cái gì, thẳng lưng lên"
Tiểu Diệp cười cười:
"Châu Kha Vũ vẫn thế nhỉ, vẫn bám Trương Gia Nguyên như vậy"
Châu Kha Vũ gật gật đầu đồng ý. Trương Gia Nguyên chán ghét hất Châu Kha Vũ ra. Mẹ Châu lúc này mới nói:
"Tiểu Vũ con vào phòng bếp lấy chè thạch ra cho Nguyên Nguyên ăn đi, sáng nay mẹ có mua dư một phần cho nó"
Trương Gia Nguyên nghe đến đó thì ngọt ngào nói "Cảm ơn mẹ Châu" rồi hí hửng đứng lên, tự mình chạy vào bếp. Châu Kha Vũ vội vàng đứng dậy chạy theo:
"Nguyên Nguyên, mẹ bảo mình đi lấy cơ mà"
Mẹ Châu và Tiểu Diệp cùng ngồi ở phòng khách nói chuyện, lâu lâu nghe được từ trong phòng bếp vang ra tiếng của Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ:
"Nguyên Nguyên cho mình viên thạch khoai môn này đi"
"Đây à?"
"Đút cho mình"
"Tay cậu bị tật à? Không tự múc được à?"
"Mấy hôm trước đan len mỏi tay quá..."
"Thôi biết rồi, này ăn đi, có mỗi cái khăn len mà nhai đi nhai lại mãi"
Mẹ Châu nghe được âm điệu nhão nhoẹt của con trai mình mà cũng phải rùng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com