Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

8. Chè thạch của mình đâu?

Word count: 1.4k+

Trương Gia Nguyên vừa tưới cây vừa ngó xuống sân khu tập thể. Cậu qua nhà tìm thì Châu Kha Vũ không có nhà. Tên này chẳng biết sáng giờ đi đâu, không qua nhà chơi cờ vây với cậu nữa.

"Thằng nhóc kia con sắp rơi khỏi ban công rồi đấy"

Mẹ Trương cằn nhằn nhìn con trai mình đang đánh đu lên ban công. Trương Gia Nguyên tưới cây mà nước không vào chậu, chảy lênh láng hết ra ngoài.

Trương Gia Nguyên dẩu môi, tiếp tục tập trung tưới cây.

"Sáng sớm lúc con đang ngủ Kha Vũ có ghé qua đấy!"

"Thế ạ?"

"Nó hỏi con có ăn chè thạch không để một lát nó mua về"

Trương Gia Nguyên tự mãn cười, khịt mũi:

"Coi như còn biết bố cậu ta là ai"

Mẹ Trương tiến tới kí đầu Trương Gia Nguyên một cái, vẫn giữ giọng điệu cằn nhằn như cũ:

"Đừng có bắt nạt nó mãi"

Trương Gia Nguyên ôm đầu ai oán nhìn mẹ mình:

"Rốt cuộc Châu Kha Vũ là con mẹ hay con là con mẹ vậy?"

"Thế con tên là Trương Gia Nguyên hay Châu Gia Nguyên?"

Trương Gia Nguyên cười giả lả, vờ thẹn thùng nói:

"Mẹ hỏi khó thế"

Rồi cậu vội vàng trốn vào trong phòng. Trương Gia Nguyên lăn lộn trong phòng đọc kiếm hiệp Kim Dung một ngày, từ khi Quách Tĩnh gặp Hoàng Dung đến khi Hoàng Dung bị song chưởng của Cừu Thiên Nhẫn đánh cho trọng thương vẫn chưa thấy Châu Kha Vũ trở về.

Nhìn ra ngoài cửa sổ thì trời đã tối đen. Trương Gia Nguyên nhảy xuống giường, với tay nhặt chiếc áo khoác rồi chạy ra khỏi nhà. Cậu đi dạo vài vòng dưới khoảng sân trống, khi đi còn sút cho mấy cục đá bay loạn xạ.

Đèn đường vàng vọt, có mấy con bọ cứ bay qua bay lại, chúng liên tục đâm đầu vào mặt kính rồi loạng choạng bay đi. Trương Gia Nguyên bật cười, tự hỏi sao mà bọn chúng lại ngốc như thế. Rồi cậu lại cúi đầu nhìn mũi chân lầm bầm:

"Bảo mua chè thạch cho mình mà sao mãi chẳng thấy đâu"

Từ bé đến lớn, dường như chưa từng có ngày nào Trương Gia Nguyên không gặp mặt Châu Kha Vũ. Họ lớn lên cạnh nhau, hai cửa nhà đối diện, đi ra đụng mặt, đi vào chạm mặt. Châu Kha Vũ lại còn thường qua nhà cậu ăn cơm ké, còn mẹ Châu thì cứ gọi cậu qua nhà chơi suốt. Từ khi vào cấp ba lại càng gần nhau hơn vì hai người cùng ở chung một nhà, ngày ngày cùng dùng bữa, cùng đến trường, lại còn cùng chung một lớp học. 

Dù Trương Gia Nguyên thừa nhận trước đây mình có không thích Châu Kha Vũ lắm vì cậu ta hay trêu chọc cậu, nhưng từ sau vụ việc khăn len thì Trương Gia Nguyên nhận ra thực ra Châu Kha Vũ cũng không đáng ghét đến thế. 

Trương Gia Nguyên nhẩm đi nhẩm lại, cuối cùng đưa ra kết luận đây là lần lâu nhất cậu không được thấy mặt Châu Kha Vũ từ bé đến giờ. Từ 5 giờ chiều hôm qua đến 8 giờ tối hôm nay, đã 27 tiếng đồng hồ rồi.

"Mình cũng chẳng mong gặp cậu ta lắm, mình chỉ đang đợi chè thạch thôi"

Một lúc sau Trương Gia Nguyên cũng đợi được Châu Kha Vũ. Châu Kha Vũ đang trên đường đi bộ về nhà, vừa đi còn vừa nhảy chân sáo ra chiều rất vui vẻ. Trương Gia Nguyên rụt người vào một góc, cậu nheo mắt nhìn thì chẳng thấy Châu Kha Vũ xách theo cái gì cả, chè thạch của cậu đâu rồi?

Châu Kha Vũ vừa đi còn vừa hát một câu hát bằng tiếng anh nào đấy, mắt cong lên như cún. Trương Gia Nguyên chắp tay sau lưng đi đến trước mặt Châu Kha Vũ:

"Mới đi đâu về đấy?"

"Mình đi chơi với Tiểu Diệp"

Trương Gia Nguyên nheo mắt:

"Đi chơi vui thế"

"Ừ", Châu Kha Vũ lại cười

Trương Gia Nguyên nhìn không lọt mắt nụ cười này của Châu Kha Vũ, cậu chỉ thấp giọng hỏi:

"Chè thạch của mình đâu?"

"Mình không có mua"

Trương Gia Nguyên nghe đến đây thì giãy nảy lên:

"Cậu bảo mua chè thạch cho mình cơ mà, cậu đi chơi vui quá nên quên mất mình luôn rồi à?"

Châu Kha Vũ luống cuống giải thích:

"Không phải, khi nãy lúc mình quay về thì tiệm bác ấy chỉ còn chè đậu thôi, mình chỉ mua một túi chè đậu"

Trương Gia Nguyên nhìn hai tay trống không của Châu Kha Vũ, nghi hoặc hỏi:

"Thế chè đậu đâu?"

"Ơ, cậu không thích ăn chè đậu kia mà"

"Không thích thì không được hỏi à?"

Châu Kha Vũ gãi đầu:

"Chè đậu đấy là mình mua cho Tiểu Diệp nên không xách về"

Trương Gia Nguyên dậm dậm chân xuống nền, tự nhiên trong lòng xuất hiện cảm giác khó chịu không lí giải nổi. Lòng cậu đột nhiên rất cuống, tâm tình đều rối hết lên:

"Cậu quên mình rồi, cậu bảo mua chè cho mình mà cậu quên mình rồi"

Châu Kha Vũ nhìn cậu bạn của mình vừa nói mà vừa dậm chân loạn xạ hết lên. Đám kiến tội nghiệp dưới chân Trương Gia Nguyên cũng hoảng hốt chạy tán loạn. Châu Kha Vũ vội vàng nói:

"Sao mình quên cậu được? Do mình về trễ quá thôi"

"Cậu quên mất mình rồi"

"Hay là mai, mai mình đi chơi sẽ về sớm, mua thật nhiều chè thạch cho cậu, có được không?"

"Mai á? Mai lại đi chơi á? Sao đi chơi hoài vậy?"

Châu Kha Vũ cười khổ:

"Thế cậu muốn mình làm sao?"

"Mình có muốn gì đâu, dù gì cậu cũng chẳng nhớ mua chè thạch cho mình"

Trương Gia Nguyên bỏ lại một câu đó rồi rời đi. Châu Kha Vũ đuổi theo, lôi trong túi áo khoác ra một bịch sữa chuối, cười cười với Trương Gia Nguyên:

"Nhưng mình có mua sữa chuối cho cậu, cậu uống không?"

Trương Gia Nguyên mỉm cười giật lấy bịch sữa, vừa leo cầu thang vừa nói:

"Coi như cậu còn có lương tâm"

"Hồi nãy Tiểu Diệp uống sữa dâu..."

"Lại Tiểu Diệp, cậu suốt ngày đi chơi, kể với mình làm gì. Mình đi ngủ đây"

Trương Gia Nguyên lại giãy nảy lên, bước chân nhảy lên bậc cầu thang càng nhanh hơn, chốc lát đã mất hút sau bờ tường.

"...mình nhớ đến cậu thích uống sữa chuối nên đã mua cho cậu"

Châu Kha Vũ nói nốt câu nói còn đang dở nhưng người cần được nghe thì không nghe thấy nữa. Châu Kha Vũ gãi đầu, lầm bầm:

"Hôm nay Nguyên Nguyên bị dở hơi à?"

Đi chơi đi ăn uống với gia đình Tiểu Diệp cả ngày, cậu cũng nôn nóng về nhà lắm. Không mua được chè thạch, chỉ mua được sữa chuối còn nóng, Châu Kha Vũ ủ vào túi áo vội vàng chạy về muốn đưa cho Trương Gia Nguyên. Nghĩ đến được Trương Gia Nguyên khen là đã thấy vui vẻ. Không biết Trương Gia Nguyên làm gì mà đang lượn lờ dưới sân khu tập thể, cũng không biết vì lí do gì mà Trương Gia Nguyên lại giận đùng đùng lên như thế.

Châu Kha Vũ ôm hai thắc mắc đó từ lúc về nhà đến tận lúc đi ngủ. Cuối cùng quyết đổ thừa cho thời kì phát triển của con trai nên tâm trạng Trương Gia Nguyên mới thay đổi thất thường như vậy. Châu Kha Vũ nghĩ đến đây thì lại mỉm cười, một năm trước lúc cậu bằng tuổi Trương Gia Nguyên, chẳng phải cũng đã gặp phải những biến động tâm sinh lý như vậy sao, rất bình thường. Nhưng vẫn phải nghĩ cách dỗ bạn nhỏ trước đã.

Trương Gia Nguyên nằm mãi mà chẳng ngủ được, kiếm hiệp đang đọc đến đoạn hay cũng chẳng còn hứng đọc nữa. Trương Gia Nguyên cảm tưởng như việc Châu Kha Vũ đi chơi ngày hôm nay giống như một chưởng của Cừu Thiên Nhẫn vậy, đánh cho cậu tâm trí đại loạn, khí huyết không thể lưu thông. Đã thế thì triệt để giận Châu Kha Vũ, xem cậu ta lần sau còn dám làm sai như thế nữa không.

Dù khi nghĩ kĩ lại, Trương Gia Nguyên cũng không tài nào tìm ra rốt cuộc Châu Kha Vũ sai ở đâu.

Trương Gia Nguyên có biết không, dáng vẻ của mình bây giờ có bao nhiêu vô lý, bao nhiêu kích động?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com