Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Sau khi kết hôn, đôi vợ chồng trẻ được mẹ Trinh cho mấy cây gỗ và một bụi nứa to, còn mẹ Khiết thì cho miếng đất gần nhà và rặng tre trước cửa. Tạm thời hai người vẫn ở chung với ba mẹ Châu Kha Vũ, nhưng Châu Kha Vũ nghĩ, dẫu sao hai người cũng cưới rồi, có nghèo thì cũng phải làm cái nhà để mà sống với nhau chứ. Dù là một túp lều tranh hai trái tim vàng, thì cũng phải là túp lều của riêng đôi ta. Vậy nên ban sáng cả hai vẫn làm nương làm rẫy như thường, đến chiều tối lại cùng nhau lên đồi chặt tre nứa về đan phên để dựng nhà dựng cửa.

Để tiết kiệm, hai người tự làm hết mọi việc, từ chặt gỗ dựng cột nhà, cho đến đan phên trát xi măng, lại đến quét vôi, ngay cả nền nhà cũng do cả hai tự đổ. Mất đâu đó khoảng ba bốn tháng nhà mới được dựng xong, căn nhà be bé ba gian, gian trước để làm chè, gian sau dựng được hai cái buồng nho nhỏ, thêm một gian bếp ở đằng sau. Tuy nhỏ nhưng tất cả đều là công sức của hai vợ chồng, dẫu mệt nhưng cả Châu Kha Vũ và Trương Gia Nguyên vẫn thấy vui vui. Xong được cái nhà cũng đỡ bao nhiêu việc, hai người dọn qua nhà mới ở, còn đường dây điện thì sẽ lắp sau.

Dựng xong nhà cửa, Châu Kha Vũ lại bắt tay vào trang trí. Anh trồng một đám cây trước cửa, nào khế, nào hồng xiêm, còn trồng cả một bụi mía. Hôm nay Trương Gia Nguyên lại thấy anh vác về mấy cành hoa tầm xuân. Trương Gia Nguyên nhìn Châu Kha Vũ, thấy má anh xước mấy đường. Cậu đưa tay lau vết xước trên mặt anh, nhỏ giọng oán trách: "Anh chui vào bụi nào mà xước hết cả mặt mũi ra vậy?"

Châu Kha Vũ cười hì hì, "Anh cắt mấy cành hoa nên bị nó cào vào thôi." Sau đó lại dụi mặt vào tay cậu như con mèo con: "Sao, vợ anh xót gương mặt đẹp trai này à?"

Trương Gia Nguyên vỗ vỗ mặt anh, trong lòng trào dâng cảm xúc muốn véo Châu Kha Vũ một phát.

"Bây giờ anh trồng, đợi mấy năm nữa là nó mọc thành giàn, anh sẽ làm cho em một cái cổng bằng hoa. Xời, thấy chồng em tuyệt vời không?"

Trương Gia Nguyên bĩu môi: "Ừ, anh là tuyệt nhất đấy. Mau mau lên rồi còn ăn cơm."

Châu Kha Vũ lấp vội gốc hoa, lại bẻ mấy đóa hoa đầu cành đưa cho Trương Gia Nguyên. Hình như anh chặt mấy cành này từ lâu rồi, Trương Gia Nguyên thấy hoa hơi héo.

"Hoa héo cả rồi mà anh còn cho em." Ngoài miệng thì chê vậy thôi, chứ trong lòng thì Trương Gia Nguyên vẫn thấy thinh thích.

"Nó thấy mình không đẹp bằng em nên xấu hổ đấy."

Trương Gia Nguyên phì cười, tâng bốc lộ liễu như này mà Châu Kha Vũ cũng nói ra được, chắc ảnh không biết ngượng là gì quá.

"Anh bớt nói linh tinh đi, nhanh nhanh còn ăn cơm, mau lên."

Châu Kha Vũ chạy tót vào nhà, lại kêu: "Ăn cơm xong mình lên đồi chơi nha."

Trương Gia Nguyên không hiểu, trên đồi thì có cái gì mà chơi? Giờ mà lên đồi thì chỉ tổ béo muỗi thôi, họa chăng có dở hơi mới lên đồi giờ này ấy. Nhưng mà thôi, điều dở hơi nhất là lấy Châu Kha Vũ mà cậu còn làm rồi, thì làm gì còn điều gì dở hơi hơn mà cậu không dám làm nữa. Bởi vậy, vì chiều chồng nên ăn cơm xong Trương Gia Nguyên vẫn đồng ý lên đồi cùng Châu Kha Vũ.

"Anh kéo em lên đây làm gì vậy?" Trương Gia Nguyên ngồi lên tấm lá cọ, quay sang hỏi Châu Kha Vũ đang ngồi kế bên. Châu Kha Vũ nằm ườn ra, trông lười biếng hết sức, "Lên đây ngắm trăng nè."

Trương Gia Nguyên cạn lời. Cậu mới thấy người ta lên đỉnh núi ngắm trăng thôi, Châu Kha Vũ lại dắt cậu lên đồi, đúng là mở mang tầm mắt. Nhưng vì trăng đêm nay đẹp thật, vậy nên Trương Gia Nguyên bỏ qua. Mặt trăng tròn vành vạnh, ánh trăng bàng bạc rải khắp nơi, mạ lên từng gốc cây ngọn cỏ một vầng sáng nhàn nhạt. Ừm, chẳng biết do ánh trăng đẹp quá, hay là do hôm nay Trương Gia Nguyên yêu Châu Kha Vũ nhiều hơn mà cậu thấy anh đẹp trai gấp đôi bình thường. Ngay cả tà áo cũ sờn cùng vài vết vá chằng đụp cũng chẳng tài nào át đi được vẻ đẹp ấy. Trăng đêm nay rất đẹp, nhưng Châu Kha Vũ còn đẹp hơn trăng.

Châu Kha Vũ đang nằm yên bên cạnh Trương Gia Nguyên, đột nhiên ngồi phắt dậy. Anh hồ hởi lay Trương Gia Nguyên: "Nguyên ơi đom đóm kìa!"

Sau đó còn không để Trương Gia Nguyên kịp phản ứng, Châu Kha Vũ đã đứng lên đuổi theo con đom đóm kia, cứ như đứa trẻ con vậy. Lát sau, Trương Gia Nguyên thấy Châu Kha Vũ quay lại, hai tay anh úp vào với nhau, hớn hở chạy về phía cậu.

"Em xòe tay ra đi, anh cho em cái này."

Dẫu lòng đầy nghi hoặc, Trương Gia Nguyên vẫn xòe tay ra. Cậu vốn nghĩ đó là con đom đóm Châu Kha Vũ vừa đuổi theo, nhưng không! Một con sâu cọ béo núc ních rơi xuống tay cậu. Con sâu béo múp, người còn hơi âm ấm, đang điên cuồng ngọ nguậy giữa hai bàn tay. Trương Gia Nguyên hất phăng con sâu, hận không thể đấm bể đầu Châu Kha Vũ.

"Anh muốn chết à!"

Châu Kha Vũ cười phá lên, lại thấy Trương Gia Nguyên sắp nổi máu điên, vội vàng vắt chân lên cổ mà chạy, vừa chạy vừa liên mồm gào: "Anh xin lỗi mà Nguyên."

Chạy tới tận cửa buồng, hết đường không chạy nổi nữa, Châu Kha Vũ đành giơ tay xin hàng: "Thôi thôi anh thua rồi. Nguyên tha cho anh một mạng này đi."

Trương Gia Nguyên nào có dễ bỏ qua, cậu ghìm lấy cổ anh: "Em mà bỏ qua cho anh thì em không mang họ Trương!"

Châu Kha Vũ đang bị kẹp cổ lại vẫn cười tươi roi rói: "Châu Gia Nguyên nghe cũng hay mà."

Anh vừa dứt lời, cánh tay trên cổ càng kẹp mạnh hơn. Châu Kha Vũ biết mình đấu không lại, vội vàng giả lả xin hòa: "Anh biết sai rồi mà." Thấy cánh tay ghìm cổ chẳng lỏng hơn chút nào, Châu Kha Vũ lại giở bài khóc lóc: "Nguyên ơi em kẹp anh đau quá."

Trương Gia Nguyên nghe vậy, lúc này mới lơi tay. Nhưng cánh tay cậu vừa mới rời đi, Châu Kha Vũ đã lại không an phận ôm lấy eo cậu. Sau đó, cả hai cùng ngã lăn xuống giường. Chiếc giường yếu ớt đâu chịu nổi cái ngã của hai người đàn ông trưởng thành, nó kêu cạch một tiếng, nhưng vẫn kiên cường không gãy làm đôi.

"Anh muốn phá nhà đấy hả."

Châu Kha Vũ bỏ ngoài tai lời trách móc, anh đè lên người Trương Gia Nguyên, dán sát mặt mình lại mặt cậu. Hai người cưới nhau đã ba bốn tháng trời, vậy mà Châu Kha Vũ vẫn chưa xơ múi được gì cả. Trương Gia Nguyên kêu ở chung với ba mẹ nên ngại không dám làm, giờ có nhà riêng rồi, không làm chút chuyện ứm ừm thì có mà phí.

Châu Kha Vũ cúi mặt, đặt lên má Trương Gia Nguyên một nụ hôn. Nương theo ánh trăng, anh thấy mặt cậu hình như hơi đỏ. Châu Kha Vũ cười thầm trong bụng, vợ nhỏ của anh ngại rồi. Thấy Trương Gia Nguyên không đẩy mình ra, Châu Kha Vũ càng được tiếp lửa, lại cúi xuống đặt lên môi cậu một cái hôn sâu. Môi lưỡi dây dưa quấn quít, tựa như muốn chiếm đoạt cả linh hồn của đối phương. Kết thúc cái hôn sâu, Trương Gia Nguyên đã không thở nổi. Mặt cậu vốn đỏ bừng, giờ lại bắt đầu nóng ran lên. Những cái hôn vụn vặt rơi xuống khắp cần cổ, bàn tay Châu Kha Vũ cũng không chịu an phận, du di khắp mọi nơi. Dường như mọi tế bào trong cơ thể cậu đều đang hưởng ứng với bàn tay anh, cơ thể như có dòng điện chạy qua, truyền từ tận gót chân đến nơi bụng dưới. Đến khi bàn tay kia khẽ sờ lên đầu ngực, Trương Gia Nguyên lại đẩy phắt Châu Kha Vũ ra.

Châu Kha Vũ ngơ ngác, Trương Gia Nguyên hít sâu một hơi, bắt đầu tố cáo: "Tay anh vừa bắt sâu!" Nghĩ tới bàn tay bắt sâu ấy vừa làm loạn trên người mình, Trương Gia Nguyên thấy lạnh cả sống lưng.

Châu Kha Vũ câm nín. Anh mất công đốt lửa, để rồi bị con sâu kia dập lửa như vậy hả? Châu Kha Vũ phụng phịu: "Thế không làm nữa à?"

Trương Gia Nguyên bị câu hỏi này làm cho đỏ hết cả mặt, lập tức gạt phăng đi: "Không làm nữa, đi ngủ."

Châu Kha Vũ vẫn không chịu thua: "Anh không muốn ngủ đâu."

"Anh không muốn ngủ thì sang buồng bên, không tiễn."

Ấy vậy mà Châu Kha Vũ dỗi thật, anh thật sự ôm gối sang buồng bên. Trương Gia Nguyên cạn lời, nhưng giờ cậu ngại chết đi được, còn lâu cậu mới qua bên đấy mà dỗ anh nhá.

Cứ như vậy, sau bốn tháng mặn nồng, đôi vợ chồng trẻ cuối cùng cũng có một đêm ngủ riêng. Đối mặt với cảnh chăn đơn gối chiếc, Trương Gia Nguyên chẳng bận tâm chút nào. Cậu ngủ một mạch, thẳng cho đến nửa đêm, Trương Gia Nguyên bị tiếng trẻ con đánh thức. Tiếng trẻ con khóc thê thiết, trong đêm đen có hơi rợn người. Cậu mò dậy đốt đèn, lại bị Châu Kha Vũ đứng bên cạnh giường dọa cho thòng cả tim. Châu Kha Vũ vốn nên an ổn ngủ ở buồng bên, bây giờ lại đứng khép nép bên giường y như con chó con sợ hãi: "Nguyên ơi anh sợ."

Ừ, Châu Kha Vũ không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ Trương Gia Nguyên và sợ ma. Dẫu chẳng biết con ma tròn méo ra sao, nhưng anh vẫn thấy sợ. Tiếng trẻ con khóc như muốn xé toạc cả màn đêm, Trương Gia Nguyên cầm đèn ra soi, Châu Kha Vũ nắm góc áo cậu, rón rén đi bên cạnh. Trương Gia Nguyên thấy phía xa có bóng người đang núp, người kia thấy cậu đi tới liền chạy vụt đi. Trương Gia Nguyên thấy một đứa bé còn đang quấn tã bị bỏ lại ở bụi tre trước cửa. Châu Kha Vũ thấy cậu định đi tới gốc tre, vội vàng xiết góc áo cậu: "Em đừng đi mà, nhỡ nó là ma thì sao?"

Trương Gia Nguyên gỡ tay anh ra: "Dở hơi à? Có người vừa chạy đi kìa, nó bị bỏ rơi." Cậu đi đến bên gốc tre, cúi xuống ôm đứa bé kia lên. Đứa bé kia gào khóc không ngừng, khóc như muốn nứt cả phổi. Trương Gia Nguyên ôm đứa bé về nhà, Châu Kha Vũ cũng lẽo đẽo đi theo. Đứa trẻ khóc lâu ơi là lâu, Trương Gia Nguyên ẵm nó à ơi hoài mà nó vẫn không chịu nín. Châu Kha Vũ ngồi cạnh hỏi nhỏ: "Hay là nó đói rồi?"

Trương Gia Nguyên nghĩ cũng phải, liền bảo Châu Kha Vũ đi pha một cốc nước đường. Châu Kha Vũ đi ngay tức khắc. Mặc dù chưa chăm trẻ bao giờ nhưng anh vẫn tỏ ra mình là một đối tượng tiềm năng. Anh bón nước đường cho đứa bé rất khá, nó khóc vậy mà anh vẫn bón không chệch phát nào. Đứa bé kia uống hết nửa cốc nước đường, lại được Trương Gia Nguyên bế bồng à ơi, cuối cùng cũng nín khóc rồi chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com