Chap 13
Cuộc đời học sinh vẫn cứ tiếp diễn, sáng dậy trong ngày nắng thì có chút tâm trạng học tập, ngày mưa thì chỉ muốn nằm ườn trong nhà, không muốn đi học chút nào. Trưa thì ăn uống qua loa rồi đến trường học đến chiều rồi về nhà. Cuộc sống Trương Gia Nguyên chính là như vậy, nhưng giờ đây lại có thêm một Châu Kha Vũ làm chuỗi ngày đi học của cậu trở nên hứng thú, vui vẻ hơn. Đến tháng 5 rồi, thời gian của những cuộc chia ly, các anh chị lớp 12 bồi hồi, xúc động nhớ lại những kỉ niệm đẹp đẽ, viết những dònng lưu bút thấm đẫm nước mắt, cùng nhau nắm tay bước vào kì thi quan trọng nhất của cuộc đời, mỗi người có một hành trình riêng nhưng họ sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc này đâu nhỉ. Trương Gia Nguyên đoán vậy, cậu cũng chưa đến lớp 12 không thể hiểu được cái cảm xúc ấy, chỉ biết bây giờ cậu đang ngồi tán ngẫu với mấy đứa bạn, chơi trò chơi, ăn vặt cho hết những ngày ngồi trên lớp cho đủ số lượng. Nhưng mà không biết Châu Kha Vũ bên đó có đang hòa mình vào khoảnh khắc đáng nhớ này không nhỉ ?
Châu Kha Vũ bên đây là đang bất ngờ với khung cảnh này, ai gặp cậu cũng xin chữ ký của cậu, ký muốn gãy cả tay mà vẫn chưa hết. Còn Ngô Vũ Hằng bên kia cũng không khá hơn bao nhiêu, hai đứa mà chiếm hết một khoảng sân trường chỉ để kí tên cho bạn học. Haiz, mệt muốn đứt cả hơi, ngồi xuống dưới một gốc cây, hai đứa thở phì phò :
-Trời ơi tôi không ngờ là có nhiều người đến xin kí tên như vậy,bạn cùng khối thì không nói đi đến mấy đứa em lớp 10 lớp 11 cũng xin nữa là sao vậy.
-Nè cậu nói gì đi chứ, sao cậu không cho bạn học nào kí lên áo hết vậy.
-Cậu kí lên đi, tôi chỉ có cậu là bạn thân thôi
-Ôi cái thằng này, làm người ta xúc động thế chứ lị. Được viết lên nhá. Viết cả một chữ to đùng lun nhá.
Ngô Vũ Hằng định viết ở đằng trước thì Châu Kha Vũ ngăn lại :
-Viết ở đằng sau đi, phía trước còn cho người khác.
-Ai vậy, thầy cô hả ?
-Không Trương Gia Nguyên
Vừa nói Kha Vũ vừa cười. Mé, Ngô Vũ Hằng vừa mới cảm động thì nó dồn cơm tró vào họng mình, thật là muốn rơi nước mắt.
Việc tri ân, trưởng thành diễn ra thì cũng đã đến lúc thi cử. Bầu không khí căng thẳng của những tiết học phụ đạo, thầy cô chia sẻ bí quyết đi thi, làm lại các đề thi năm trước. Rồi cũng đã đến, giờ khắc quyết định, việc có thể bước nào ngôi trường đại học mình yêu thích được hay không, phụ thuộc vào giờ phút này.
-Anh cố gắng lên nha, cứ làm tất cả những điều mình có thể làm.
-Anh biết rồi.
-À mà anh có ăn gì để tẩm bổ bản thân chưa ?
-Anh ăn rồi.
-Anh cứ ăn nhiều vào nhé, anh mà có lăn như quả bóng, em cũng không chê anh đâu đấy.
-Haha được vậy ăn lăn như quả bóng luôn nhé.
-Đúng vậy phải có tư tưởng như vậy thì cuộc sống mới thoải mái được chứ. Mà anh có phiếu dự thi chưa chụp cho em coi với.
Đợi một chút thì có hình.
-Wow đẹp trai lắm á nha. Đẹp vậy chắc vô phòng thi mấy bạn sẵn sàng chỉ bài cho, không cần hỏi luôn quá.
....
Thấm thoát thì đã đến ngày thi cuối cùng rồi, Châu Kha Vũ thi xong môn này là có thể trút bỏ mấy cái gánh nặng này rồi, còn phải nói rõ quan hệ giữa mình với Trương Gia Nguyên nữa. Tuy hai cậu dường như đã có mối quan hệ khác nhưng cậu vẫn muốn xác định mối quan hệ, cậu thật sự nghiêm túc với Nguyên Nhi. Tâm trạng hào hứng bước vào phòng thi, Châu Kha Vũ đã hoàn thành tốt bài thi của mình. Ra cổng trường với tâm trạng hứng khởi, dự định gọi điện cho Trương Gia Nguyên để nói chuyện, đang gọi thì thấy một dáng người trong dòng người đông đúc đang đợi mình, em ấy bị cuốn theo dòng người mà không thể làm gì được, nhìn có chút tức cười.
Trương Gia Nguyên bây giờ thật sự khổ sở a, bị mọi người cuốn đi làm cậu không thấy ai cả, bỗng nhiên có ai đó có ai đó kéo cậu ra khỏi dòng người. Trương Gia Nguyên va cả mặt của mình cậu vai của người đó, ui da gãy mũi cậu rồi. Toang định chửi người đó, sẵn sàng tâm thế định ngước lên để chửi:
-Ê cái đồ...
-Hử cái đồ gì..?
-Cái đồ đáng yêu ấy mà hì hì... em tưởng ai định xàm sỡ em, Mãnh Nam định dạy cho một bài học.
Châu Kha Vũ vẫn ôm cậu như vậy, bên kia đang rất ồn ào, tiếng xe cộ, tiếng nói, tiếng xô đẩy nhưng lạ thay giây phút này, Trương Gia Nguyên chỉ nghe tiếng con tim đang đập rất mạnh của Châu Kha Vũ nhỉ ? Nghe nhầm không ta đâu để áp tai lên nghe thử nào? Bây giờ là một cảnh tượng, Châu Kha Vũ đang ôm một người trong lòng mà người đó lại áp sát tai vào ngực trái của Châu Kha Vũ.
-Em đang xàm sỡ anh hả ?
-Không, có tiếng nhịp tim đập mạnh lắm để em nghe cái đã. Ê ê sao lại kéo ra, chưa kịp nghe gì cả mà.
-Nghe cái gì chứ... mà sao hôm nay em tới đây ?
-Chuyện này để tính sao đi, em và anh kiếm chỗ nào ngồi cái đã.
Trương Gia Nguyên vừa đi vừa vác cái túi to đùng làm Kha Vũ tưởng cậu là con kiến đang vác tảng đá về để xây tổ chứ.
-Em mang gì mà nhiều thế ?
Châu Kha Vũ vừa nói vừa vác cái túi hộ.
-Không có gì, lát nữa anh sẽ biết thôi. À chỗ này được này, anh mau ngồi xuống. Được rồi mau mở cái túi ra, đây này....
-Gì mà một đống hộp thế này ?
-Đây là đồ ăn, mẹ em nấu đấy. Thấy anh ôn thi vất vả quá liền nhờ mẹ nấu giúp mấy món. Đây là cơm chiên nè, cánh gà nè, canh bí đỏ nè, súp gà nè, trái cây nè, sữa nè, chè hạt sen nữa.
-Nhiều thế này sao anh ăn hết.
-Không ăn hết hả thì mai ăn, rồi mai không ăn hết gì mốt ăn, có điều nhớ trả lại em mấy cái hộp nhé, mẹ nói đem đồ ăn đi đâu cũng được nhưng mà phải đem hộp về.
-Hay em tới nhà anh đi giúp anh ăn hết đống đồ ăn này
-Thôi người ta ngại lắm í, mới quen biết nhau có chút xíu mà về nhà sao được
-Vậy thôi qua quán cà phê bên kia đi
Trương Gia Nguyên:"....."
Ê ông Châu Kha Vũ ông có thể nào thuyết phục tui thêm một câu được không ? Chưa gì là đã suy nghĩ phương án khác rồi, chán ông lắm luôn đấy nhé. Cuối cùng vẫn là Trương Gia Nguyên mặt dày đeo bám Châu Kha Vũ về nhà.
-Wow nhà gì mà to thế ? Ủa mà ba mẹ anh đâu rồi ?
-Ba mẹ anh đi công tác rồi, bận việc nên ít khi về nhà lắm, có về thì cũng cãi nhau, căn bản là nơi để họ nghĩ ngơi thôi, không phải nhà của họ.
-Wow hình hồi nhỏ của anh đây sao, dễ thương quá vậy.
Trương Gia Nguyên cố lãng tránh qua chuyện khác, cậu đụng phải đề tài không nên nói rồi.
-Chúng ta rồi vào bàn ăn thôi, ăn sớm em còn về nữa.
-Xong rồi này, em ngồi vào đi.
Cuộc đời Châu Kha Vũ được ăn buổi cơm như vậy chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi, sự ấm áp lan tỏa trong bữa cơm làm Kha Vũ càng ngày càng khao khát khoảng thời gian này có thể ngưng đọng mãi mãi.
-À đúng rồi, em có muốn đi chơi với anh và Ngô Vũ Hằng không ?
-Đi đâu vậy anh ?
-Đi biển thôi, cho khuây khỏa đầu óc sau thời gian học tập. Em có muốn đi không ?
-Được đấy, để em hỏi gia đình rồi nói với anh sau nhé.
Ăn uống xong xuôi, nói chuyện một tí rồi anh tiễn cậu ra trạm đợi xe buýt.
-Trương Gia Nguyên
-Gì vậy anh ?
-A không có gì.
-Vậy thôi xe buýt đến rồi em đi nha
Chưa kịp bước lên xe buýt, cậu đã bị anh kéo lại hôn chụt một cái lên má, rồi anh bỏ chạy :
-Nè, anh làm gì vậy hả ? Đồ xấu tính.
Trương Gia Nguyên má đỏ hây hây vừa đi lên xe buýt vừa xấu hổ.
....
Châu Kha Vũ dạo gần đây mơ một giấc mơ rất kì lạ, dường như có ai đang cố đánh thức cậu vậy.
-Kha Vũ mau tỉnh đi con.
-Châu Kha Vũ cậu phải mau tỉnh lại nhé.
Cậu trong giấc mơ cứ chạy đi đâu đó, chạy mãi chạy mãi vẫn là một khoảng tối, cứ chạy đến khi thức dậy cậu mới hoàn hồn, mồ hôi thì nhễ nhại, cổ họng khô khốc, đầu có chút choáng váng. Giấc mơ này đã theo cậu cỡ một tuần rồi, một giấc mơ cứ tiếp diễn mãi. Cậu không biết rằng, giấc mơ ấy sắp có hồi kết rồi.
______________________________
Tèn tén ten ten Gem đã trở lại với đôi dòng tâm sự đây, chuyện là chỉ còn vài chap nữa là kết thúc: "Một ván game nhỏ, một tình yêu to" nên mong các cậu hãy theo dõi đến cuối cùng nhé. Sự ủng hộ của các cậu là động lực to lớn đối với mình. Chuyện tình của đôi trẻ sẽ kết thúc như thế nào đây ta ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com