Chương 1
Australia năm 2024.
_ "Cái gì? Nhất Vũ, cậu đặt vé đi du lịch Việt Nam sau khi về Hongkong luôn à?"
_ "Ừm hm~" - nàng ta gật gù.
_ "Sao vội vậy? Vừa tốt nghiệp xong đã liền nghĩ đến chuyện đi du lịch dài hạn trong khi về nhà không được bao lâu. Lần này lại còn muốn đi một mình không rủ tớ với Tử Yêu đi cùng" - cô bạn thân nhíu nhẹ chân mày.
_ "Tớ có vài việc cần thực hiện, tớ đã đợi dịp này rất lâu, rất lâu rồi. Với lại sau bao năm đi du học, mài mông ở đại học dài dăng dẳng thì tớ cũng muốn đi du lịch xoã stress trước khi bắt đầu đi làm mà" - cười híp mắt.
_ "Hảo la~... Vậy tớ tôn trọng quyền quyết định của cậu." - phất tay chịu thua.
_ "Dù gì trong suốt quá trình học, cậu luôn luôn học hành nghiêm túc, cấm đầu cấm cổ học để đạt được kết quả tối đa. Nên cậu có ý định này cũng tốt mà. Chỉ là tớ hơi lo khi không có bạn bè đi cùng thôi."
_ "Cậu đừng xem thường bạn cậu như vậy chứ." - cả hai người họ luyên thuyên với nhau cả buổi.
......
Sân bay Tân Sơn Nhất.
_ "Đi đâu đây cháu?" - chú tài xế taxi cười hiền, điềm đạm hỏi vị khách vừa bước lên xe.
_ "Đưa cháu đến đâu đó của Sài Gòn cũng được, cháu muốn đi dạo vòng một lát."
_ "Cháu là người Trung Quốc sao? Qua Việt Nam đi công tác hả?"
_ "À. Cháu ở Hongkong Trung Quốc, vừa du học ở Úc xong nên cháu qua Việt Nam gặp một người... Đã rất lâu rồi ko gặp..." - nói đến đây nơi cuốn họng cô nghẹn lại.
_ "Cháu nói tiếng Việt giỏi quá."
_ "Cảm ơn chú. Do cháu cũng có vài người bạn Việt Nam nên học nói tiếng Việt cũng khá nhiều."
Cuộc trò truyện vẫn tiếp tục diễn ra.
_ "Đến nơi rồi cháu, chú để cháu xuống công viên Tao Đàn cho mát nha."
_ "Ok chú, cho cháu gửi tiền taxi." - xong cô bước xuống xe rồi nhìn ngắm xung quanh.
Minh Điềm! Ta biết tìm ngươi ở đâu giữa cái nơi rộng lớn này, bắt đầu từ đâu bây giờ?...
Không sao, ta đợi ngươi lâu như vậy được, thì việc tìm ngươi cho dù xới hết nước Việt Nam này lên ta cũng sẽ làm.
_ "Á..." - cú va chạm mạnh làm Nhất Vũ ngã quỵ xuống đất.
_ "Đi đứng kiểu gì vậy? Bộ không nhìn đường sao?" - cô lồm cồm đứng dậy.
_"T...tu...tui.... Tui xin lỗi, tui không cố ý đâu. Tui xin lỗi mà, tại tui mãi dán mắt vào điện thoại bắt Pikachu nên đâm sầm vào chị." - hắn luyên thuyên xin lỗi không quên đỡ Nhất Vũ đứng dậy và phủi bụi bẩn dính ở gối quần.
_ "OMG giờ này mà còn Pikachu á? Phải biết cẩn thận chứ? Thôi được rồi tôi không sao, đừng phủi nữa" - liền nắm tay hắn kéo ra.
Hắn ngước nhìn cô với vẻ mặt miệng chữ A mắt chữ O, đầy kinh ngạc.
Là mỹ nhân giữa đời thường sao?
Nàng xuyên không đến đây hay từ trong manga bước ra vậy? - trong đầu hắn vô vàng câu hỏi trước vẻ đẹp sắc sảo của Nhất Vũ. Gương mặt nàng dài thon gọn, chiếc mũi cao chót vót, có đôi mắt phượng, hàng mi cong vuốt, có thể gọi đó là vẻ đẹp là đẹp phi giới tính...
_ "Minh Điềm? Là ngươi sao Minh Điềm?" - nàng mở to mắt nhìn hắn tay dịnh lấy vai lay lay vai hắn ko ngừng, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.
_ "Minh Điềm nào? Cô lộn rồi tui không phải Minh Điềm mà là Đan Thanh" - hắn sực tỉnh rồi méo mặt không hiểu gì.
_ "Ngươi quên ta rồi sao Minh Điềm? Là ta đã đợi ngươi rất lâu rồi đó có biết không? Cuối cùng cũng gặp được ngươi rồi." - hai tay đưa lên sờ mặt hắn.
_ "Đã nói không phải mà cô lộn người rồi" - hắn kéo mạnh tay cô ra khỏi mặt.
Cả hai vùng vằng đôi co với nhau mà quên mất cảnh giác, từ xa đã có một tên cướp để ý đến Nhất Vũ, hắn lợi dụng lúc sơ hở liền nhanh tay tiến đến giật lấy túi xách đeo một bên vai của Nhất Vũ rồi bỏ chạy thật nhanh.
_ "Túi xách của ta." - nàng hốt hoảng la lên.
_ "Cướp, bớ người ta ăn cướp." - hắn liền đuổi theo tên cướp thật nhanh.
Tên cướp chạy đến một nơi vắng người rồi dừng lại.
_ "Con ranh, mày định làm anh hùng hả." - gương mặt và ánh mắt máu lạnh nhìn như muốn nuốt sống đối phương.
_ "Đừng nhiều lời, mau trả túi xách lại cho người ta."
_ "Bước qua xác tao rồi lấy về."
Nói xong tên cướp lao nhanh đến đưa nắm đấm lên phía trước, Đan Thanh kịp né đòn được liền nắm cổ áo hắn rồi lập tức cho một nắm đấm vào thẳng mặt làm hắn loạng choạng thụt lùi ra sau, cô thủ thế bay lên đạp mạnh bụng một cái làm hắn mất thẳng bằng ngả xuống đất. Bản thân tên cướp biết mình gặp trúng không phải dạng vừa, tay đưa ra sau túi quần rút ra một con dao nhỏ, hắn giả đò lồm cồm không bò dậy nổi để Đan Thanh chủ quan nhào lại giật mạnh lấy túi xách, tên cướp đứng dậy thật nhanh và...
_ "Ah....." - con dao đâm ngay eo làm cô đau điếng không nói nổi, cắn thật chặt môi.
_ "Thằng chó..." - hai hàng chân mày Đan Thanh muốn dính chặt lại với nhau. Cô cố lấy sức lên gối thật mạnh vào chỗ hiểm của tên cướp, lần này hắn ngã quỵ gối xuống ôm lấy chỗ đó rồi ngã vật vã ra đường, nổi đau ấy có kêu trời cũng không thấu.
Cả hai nằm vật vả giữa đường không bao lâu thì công an đến nơi. Nhất Vũ chạy vội đến đỡ Đan Thanh ngồi dậy.
_ "Minh Điềm, Minh Điềm! Khó khăn lắm ta mới gặp lại ngươi, ngươi nhất định không được bỏ rơi ta lần nữa." - gương mặt cô hiện rõ sự lo lắng và sợ hãi, cô lay lay thật mạnh người Đan Thanh, tay còn lại giữ cho vết thương để máu không tuông ra nhiều.
_ "Tui....tui là....Đ...Đannn....Th..Thanh" - vì vết thương quá đau nên không thể nói roz từng chữ thành lời, mắt cô ta nhắm dần rồi ngất lịm đi đi.
_ "MINH ĐIỀMMM...." - cô gào giọng gọi tên thật lớn, hai hàng nước mắt tuông dài.
_ "Xe cấp cứu, mau gọi xe cấp cứu đưa cô ấy đến bệnh viện mau." - giọng cô vỡ oà trong nước mắt, nhìn xung quanh gọi người đến cứu.
Tại bệnh viện.
_ "Nhất Vũ. Cậu vội vã gọi tớ có việc gì không vậy?" - một chàng trai bận trên người một chiếc áo blouse trắng tiến lại.
_ "Hùng à ca cấp cứu vừa được đưa vào là bạn của tớ bị cướp đâm, ba cậu là phó giám đốc ở bệnh viện này mà đúng không? Vậy làm ơn hãy giúp tớ làm thủ tục đảm nhận ca này đi, cậu ấy vì lấy lại túi xách của tớ mà mới ra nông nỗi này nên tớ phải chính tay cấp cứu cho cậu ấy Hùng à." - cô nắm chặt lấy tay chàng trai ấy nhìn với ánh mắt vang xin.
_ "Nhất Vũ. Việc đầu tiên là phải bình tỉnh đã rồi sau đó mới vào phòng phẫu thuật được chứ!" - không cần biết chuyện gì đã sảy ra nhưng nhìn bộ dạng đáng thương của Nhất Vũ bây giờ nên đánh chìu theo ý nguyện của người đẹp, chàng trai ấy nhẹ nhàng trấn an Nhất Vũ một lúc rồi đưa đi làm thủ tục.
..............
Trung Nguyên năm 230.
"Khắp người mình sao ê ẩm đau nhức vậy, cơ thể giống như là đi mượn của ai..."
Đôi mắt lờ đờ mở ra rồi nhíu chặt lại.
_ "Aaa~..." - khẽ rên nhẹ một tiếng.
"Hình như là bị băng bó hết cả người... Ủa mà mình chỉ bị đâm một nhát ngay eo thôi mà?" - cô liền đưa tay dở mền lên nhìn xuống cơ thể đó.
_ "What the f**k???" - cô kinh hãi đến mức không hiểu chuyện gì đang sảy ra, cô đưa tay lên thứ mình nhìn thấy là cánh tay săn chắc bắp thịt, hai mắt mở to, méo mặt.
_ "Trù đợi. Cái beep gì đã sảy ra vậy?"
Nhìn thấy phía góc phòng có một cái gương, cô kéo mền lồm cồm ngồi dậy rồi cố gắng rời khỏi giường lê từng bước đầy khó khăn tiến lại trước gương.
_ "Má..." - đưa hai tay lên sờ gương mặt vốn không phải là mình, cô mếu máo không thể khóc thành lời, còn không rõ là đang khóc hay đang cười.
*xoảng* - chiếc gương vỡ nát
_ "Aaaaaaaaaaaaa" - cô hét một tiếng rồi ngồi quỵ xuống đất ôm đầu và mặt.
_ "Chủ nhân, chủ nhân. Người tỉnh rồi sao?" - một tiểu tử chạy vào liền đỡ hắn đứng dậy.
_ "Người đâu mau vào cung bẩm báo với hoàng thượng là đại tướng quân Minh Điềm đã tỉnh dậy rồi." - tiểu tử ra lệnh cho đám lính canh gác.
_ "Chủ nhân à, người mới vừa tỉnh dậy sao lại tự tiện rời khỏi giường như vậy?" - nhìn thấy tấm gương vỡ nát tên tiểu tử liền nói tiếp.
_ "Hay là người nhớ lại hôm đó đã không giết được tên Tử Các tướng quân của Nhung địch nên nổi điên sao?"
_ "Ở đây là ở đâu vậy? Trung Quốc sao? Sao ta lại ra nông nổi này? Ngươi là ai? Sao ngươi gọi ta là chủ nhân? Nói mau." - Hắn nắm chặt vai tên tiểu tử cố rặng hỏi.
_ "Chủ nhân người không nhớ gì ư? Người không nhớ Tam Bảo sao? Hôm đó trên chiến trường quân ta dường như đã thắng trận nhưng tên tướng quân của Nhung địch đã trốn thoát, người phát hiện được nên liền đuổi theo hắn vào tận rừng sâu. Nhưng không ngờ là hắn cố tính gài ngài vào bẫy, hắn đã cho người phục kích sẵn ở đó..." - vừa nói Tam Bảo vừa dìu hắn lại giường nằm.
_ "Đồng bọn của hắn đã tẩm kịch độc vào mũi tên, thừa cơ hội lúc chỉ có một mình người nên bọn chúng đã hạ bắn, nghĩ là chủ nhân đã chí mạng nên bọn chúng rút quân bỏ chạy. Vẫn may là Lữ Doãn đại nhân đã đến kịp để đưa người về. Phước lớn mạng lớn nên đã gặp được một vị đại phu ra tay cứu giúp..." - nói đến đây thì bổng có một giọng nói từ bên ngoài.
_ "Đại tướng quân Minh Điềm, ngài đã tỉnh dậy rồi sao?" - một vị nam nhân dáng vẻ thư sinh, gương mặt đẹp như thần tiên bước vào. Người đó là Nhất Vũ.
_ "Đại phu người đến đúng lúc quá, tướng quân vừa tỉnh dậy nhưng có chút kích động, mong người đến xem qua."
_ "Cô....ngươi...." - nhìn thấy Nhất Vũ hắn như không hiểu chuyện gì đang diễn ra, giọng lấp bấp chỉ biết đưa tay chỉ vào mặt người đứng đối diện.
_ "Tướng quân, ta là nam nhân, là người đã chăm sóc vết thương của người bấy lâu nay, bây giờ cho ta mạng phép đến kiểm tra bệnh tình và vết thương của người đã bình phục đến đâu rồi." - tiến lại ngồi ghế đặt cạnh giường.
_ "Sao ngươi lại đưa ta đến đây? Mau đưa ta về lại Việt Nam đi sao lại đưa ta đến nơi quái quỷ nào như thế này?" - hắn nắm chặt tay mở to mắt nhìn Nhất Vũ.
_ "Việt Nam? Là nơi nào ta chưa từng nghe qua?"
_ "Vậy ở đây là ở đâu?" - hắn hỏi ngược lại.
_ "Ngài đang ở phía ngoại thành của nước Trung Nguyên. Hiện ngài đang bị trọng thương nặng nên phải ở đây cho ta chăm sóc chưa thể vào cung." - Nhất Vũ điềm đạm đáp, kéo tay Minh Điềm lại để bắt mạch.
_ "Cái gì? Lúc nãy tôi với cô..." - cứng họng.
_ "Nhìn ta giống nữ nhi lắm sao?" - Nhất Vũ đưa mắt nhìn.
_ "À không, lúc nãy ta với ngươi còn ở bệnh viện, ngươi là bác sĩ đã tiến hành phẫu thuật cho ta mà sao bây giờ ngươi lại nói không biết Việt Nam là ở đâu?"
_ "Bệnh viện? Bác sĩ? Là cái gì?" - Nhất Vũ nhìn khó hiểu.
_ "Ây da... Nhất đại phu à người đừng bận tâm nữa, chắc là sau khi trải qua cuộc chiến khốc liệt đó thì đầu óc của tướng quân không được tỉnh táo đó mà." - Tam Bảo chen ngang
Hắn đành bất lực nằm nhắm chặt mắt trong đầu không khỏi khóc than.
"Bỏ mịa, cái beep gì đang sảy ra vậy?
Là xuyên không sao?
Xuyên thì xuyên cớ sao lại cho ta vào thân xác của tên đàn ông nào vậy? Lại còn là đại tướng quân?
Cũng may là biết tiếng Trung không thì bỏ mịa rồi.
Mà tại sao ta không phải là một mỹ nữ thì có phải hay hơn không?
Chẳng lẻ phần số ta đến đây đành phải chấp nhận rồi sao?"
_ "Lão thiên ơi là lão thiên..." - lẩm nhẩm trong miệng rồi thở dài.
_ "Hoàng thượng giá đáooooo." - tiếng hô thất thanh của Trịnh công công từ ngoài cửa vọng vào. Một người đàn ông tuổi trung niên diện long bào bước vào phòng, cả ba người họ hối hả quỳ xuống.
_ "Tham kiến hoàng thượng." - cả ba đồng loạt hô.
_ "Các khanh bình thân." - ngài từ tốn tiến lại đỡ Minh Điềm đứng dậy.
_ "Tạ ân hoàng thượng..."
_ "Điềm ái khanh. Nghe tin ái khanh tỉnh dậy trẫm rất vui mừng liền tức tốc đến đây xem tình hình của ái khanh. Thấy ái khanh hồi phục trẫm quả thật không còn từ nào để diễn tả được sự vui mừng này hơn." - ngài tươi cười nói.
_ "Tạ ân hoàng thượng đã quan tâm đến vi thần." - Minh Điềm chấp tay cuối đầu.
_ "Nào, ái khanh mau trở lại giường tịnh dưỡng không cần đa lễ." - hoàng thượng đưa tay hướng về giường ra hiệu rồi quay sang nhìn Nhất Vũ
_ "Vị này chắc là đại phu đã cứu chữa cho Mông Điềm tướng quân?"
_ "Vâng, thưa hoàng thượng. Thảo dân tên họ là Nhất Vũ." - Nhất Vũ cúi người gật nhẹ đáp.
_ "Làm tốt lắm, nhờ công của ngươi mà đại tướng quân của trẩm đã sống sót, trẩm sẽ bang thưởng. Nhưng tình hình Mông Điềm tướng quân hiện giờ ra làm sao rồi?"
_ "Bẩm hoàng thượng, sức khoẻ của tướng quân Minh Điềm hiện đã ổn định, còn vết thương thì cũng dần lành lại, các chất độc của đã được đào thải, dự là hai tuần nữa ngài ấy sẽ khoẻ mạnh bình thường trở lại chỉ cần tịnh dưỡng thêm thôi."
_ "Hảo. Vậy..." - hoàng thượng nhìn một loạt các người họ.
_ "Vào đầu tuần sau trẫm sẽ cho mở yến tiệc mừng đại tướng quân đã thắng lớn giúp đất nước yên bình và bình an sống sót trở về. À, hôm đó Nhất thái y phải đến, trẫm sẽ trọng thưởng cho các khanh."
- "Chúng thần khấu tạ long ân." - cả ba đều quỳ xuống tạ ân.
_ "Hảo. Trẫm phải đi rồi, Minh Điềm tướng quân phải giữ gìn sức khoẻ, mau chóng bình phục để còn lên triều với mọi người." - ngài cười rồi quay lưng lại.
_ "Hồi cung." - ngài bước đi với dáng vẻ uy nghiêm ra kiệu.
_ "Hoàng thượng khởi giá, hồi cungggg." - tiếng hô của Trịnh công công một lần nữa cất lên.
Ngày hôm sau.
*Tiếng cửa phòng mở*
_ "Minh Điềm tướng quân, đến giờ uống thuốc rồi." - Nhất Vũ cầm chén thuốc nhẹ nhàng bước vào phòng tiến lại giường.
_ "Ta đã nói rồi đừng gọi ta là tướng quân nữa, cứ gọi ta là Minh Điềm đi." - hắn chậm rãi ngồi dậy.
_ "Được. Thuốc của ngươi." - đưa chén thuốc ra, tay còn lại đưa một ít mứt hoa quả.
Minh Điềm cầm lấy chén thuốc nhắm mắt ực một hơi thật nhanh rồi với tay giật nắm mứt bỏ vào miệng.
_ "Ngươi có thể bào chế thuốc đỡ đắng hơn cho ta nhờ được không?" - mặt hắn nhăn như khỉ vừa nói vừa le lưỡi.
_ "Nếu thuốc không đắng thì làm sao ngươi khỏi bệnh được? Giờ thì cởi áo ra để ta đắp thuốc với thay băng mới cho vết thương đi."
_ "Ờ... Giúp ta một tay đi, khắp cơ thể ta đều êm ẩm thao tác rất khó khăn." - hắn xoay người đưa về hướng Nhất Vũ giang nhẹ cánh tay ra.
_ "Ngươi thật là biết thừa cơ hội mà." - Nhất Vũ đưa tay cởi nhẹ chiếc áo trên người Minh Điềm ra rồi bắt đầu tiến hành chăm sóc vết thương...
_ "Thể trạng của ngươi quả là tốt hơn người, bị trọng thương nặng như vậy mà hồi được phục rất nhanh." - Xong Nhất Vũ khoát áo lên người Minh Điềm lại.
_ "Hề hề. Đều là nhờ có Nhất Vũ đại nhân cao tay nên cái mạng này mới được vẹn toàn, ngươi chăm sóc ta tận tình như vậy còn không mau chóng hồi phục sao được a~." - hắn buông lời xua ngọt.
_ "Ngươi thôi nhiều lời nịnh nọt đi." - Nhất Vũ lườm nhẹ một cái rồi quay người định bước đi nhưng bị Minh Điềm nắm cổ tay giữ lại.
_ "Sao ngươi lại cứu mạng ta? Lại còn ân cần chăm sóc ta mỗi ngày, sắt thuốc cho ta đều đặn không bao giờ sai một canh?" - hắn nhìn chằm chằm.
_ "Ngươi đang ảo tưởng chuyện gì sao?" - Nhất Vũ đưa đôi mắt phượng lạnh lùng ấy nhìn Minh Điềm.
_ "Ngươi chẳng lẽ không biết bản thân mình là ai? Ngươi vì muốn đất nước, thiên hạ thái bình nên hi sinh thân mình mà không màn nguy hiểm, thì ta cứu lấy mạng của một đại tướng quân coi như trả ơn thì có gì là lạ?" - nói xong liền bỏ đi một mạch thật nhanh.
Để lại Minh Điềm trong bỡ ngỡ, bất giác hắn nhớ lại lúc cả hai gặp nhau ở công viên.
_ "Từ bây giờ tính đến năm 2024 cũng đã hơn 2000 năm. Tại sao lúc đấy con người đó luôn gọi ta là Minh Điềm còn bây giờ trong thân xác của một nam nhân thì lại không nhớ ta là ai, giống như người lạ không liên quan đến nhau?...."
_ "Chẳng lẻ..." - nói đến đây đầu Minh Điềm nhức nhói lên làm hắn không nghĩ ngợi thêm được nữa, đành xoay người nằm xuống nhắm mắt nghỉ nơi.
Ngoài sân, bóng dáng Nhất Vũ đứng trầm ngâm suy nghĩ một mình.
"Tại sao lúc đó ta lại cứu ngươi?
Chính ta còn không rõ tại sao lại phải cố gắng để ngươi không phải chết và đến bây giờ thì hết mực chăm sóc cho ngươi... Chỉ có cảm giác ngươi rất quan trọng đối với ta thôi.
Ta thật không hiểu...."
Cứ như vậy, mỗi ngày trôi qua Nhất Vũ đều sắt thuốc, chăm sóc cho Minh Điềm, vết thương dần dần cũng đã khoẻ lại hoạt động nhẹ được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com