10+11+12
CHƯƠNG10
Bạch Dạ sửng sốt một chút, không ngờ Hạ Sâm sẽ canh xem ai tới gõ cửa.
Có điều cậu phản ứng cũng nhanh, lập tức giả vờ đang bị mộng du, nâng đôi tay lên xoay người rời đi.
"Mộng du sao?" Hạ Sâm nhếch khóe môi, bước đến chắn trước cửa phòng Bạch Dạ, không cho cậu vào trong phòng.
"......" Bạch Dạ làm bộ như một xác chết không có linh hồn, tiếp tục vô thức đi về phía trước, sau đó đâm vào người Hạ Sâm, nhưng hắn vẫn không tránh ra một bên, vậy nên cậu bắt đầu đánh vừa đánh Thái Cực, vừa đọc khẩu quyết: "Một quả dưa hấu tròn tròn, bổ một dao thành hai nửa. Ngươi một nửa, hắn một nửa. Đưa cho ngươi, ngươi không cần. Đưa cho hắn, hắn cũng chẳng nhận ......."
Khi cậu đọc đến" Ngươi một nửa", mu bàn tay đột nhiên dùng sức đánh vào ngực Hạ Sâm ngực, nhưng lại giống đánh vào một tấm thép vậy, đau đến mức cậu thiếu chút nữa kêu lên thành tiếng.
Định mệnh, cơ thể của đối phương được tạo nên bởi sắt thép hay gì? Tại sao lại cứng như vậy?
May mà cậu có thể nhịn đau, nếu không cũng chẳng tiếp tục giả vờ được nữa.
Hạ Sâm nhìn mu bàn tay cậu đỏ hết cả lên, không khỏi bật cười.
Bạch Dạ tức đến nghiến răng, thật sự muốn đấm vào khuôn mặt đang cười của hắn một cái.
"Mộng du, phải chữa trị." Hạ Sâm kéo Bạch Dạ vào phòng hắn, cầm lấy mực tàu Đổ vào ly rượu đang đầy một nửa, sau đó giật hai sợi tóc của mình bỏ vào trong, cuối cùng xé nửa trang giấy vụn bỏ vào trong ly rượu lắc lắc: "Có thể uống rồi."
Bạch Dạ: "......"
Không phải hắn định đưa cho cậu uống ly nước này đó chứ?
Mẹ nó, tên đàn ông này, anh cũng đủ tàn nhẫn đấy.
Hạ Sâm thấy Bạch Dạ xoay người muốn rời đi, nhanh chóng kéo cậu đến bên người, giam cầm trong lồng ngực: "Ngoan, uống rồi về sau sẽ không bị mộng du nữa đâu."
Hắn cầm chiếc ly đưa lên miệng Bạch Dạ.
Bạch Dạ phát hiện sức lực của Hạ Sâm vô cùng lớn, cậu ở trong ngực hắn hoàn toàn chẳng nhúc nhích được tí nào, đừng nói nói đến việc thoát ra được.
Mắt thấy ly nước sắp chảy vào miệng, cậu nhanh chóng chớp chớp mắt, làm bộ mới tỉnh táo trở lại, vội vã quay đầu giả vờ làm vẻ mặt mịt mờ nhìn Hạ Sâm: "A Sâm, tại sao anh lại ở trong phòng của tôi? Ối, anh ghì tôi đau quá đấy.
Hạ Sâm thoáng buông cậu ra: "A Dạ, vừa rồi cậu bị mộng du, cứ gõ cửa phòng tôi mãi. Cũng may tôi có phương thuốc bí truyền, chỉ cần cậu uống thứ nước trong ly này, về sau sẽ không bị mộng du nữa."
"Tôi bị mộng du?"
"Đúng vậy, mau uống thuốc đi."
"Nhưng tôi sợ đắng."
"Không đắng."
"Anh cũng chẳng uống nó mà, tại sao lại biết không đắng?" Bạch Dạ chớp chớp mắt hỏi: "nếu không thì anh uống thử một ngụm đi."
Hừ, muốn chỉnh ông đây à, không có cửa đâu.
Đáy mắt Hạ Sâm hiện lên ý cười: "Trước lúc cậu tỉnh lại từ cơn mộng du, tôi đã thử qua rồi, thật sự không đắng."
Bạch Dạ nhìn thấy chiếc ly lại được đưa tới trước mặt cậu liền vội vã đáp: "Tôi muốn anh bón cho tôi, dùng miệng bón."
Muốn chết thì chết cùng nhau đi.
Hạ Sâm nhướng mày: "Được."
Hắn cầm chiếc ly phóng đưa lên miệng, nhưng sau đó lại đặt xuống dưới: "Thuốc nguội rồi, nguội rồi thì không còn hiệu quả nữa. Đành phải đợi ngày mai cậu ăn sáng xong rồi hấp lại cho cậu uống thôi."
Bạch Dạ: "......"
Không hổ danh là đại gian thương, quỷ kế đa đoan.
Hạ Sâm buông cậu ra: "Thời gian không còn sớm nữa, mau trở về phòng ngủ đi."
Bạch Dạ nói: "Người giúp việc nhà anh luôn chạy đến ngoài cửa sổ phòng tôi tám chuyện, tôi không ngủ được."
Hạ Sâm nghi hoặc: "Người giúp việc chạy đến ngoài cửa sổ phòng cậu tám chuyện?"
"Hai tối nay đều như vậy, tôi có lý do cho rằng bọn họ cố ý tới làm phiền khiến tôi thức giấc, làm cho ta ở Hạ gia đãi không đi xuống."
"Ngày mai tôi sẽ nói với bọn họ, không để cho mấy người đó quấy rầy cậu nữa."
Bạch Dạ xoay người trở về phòng, ngoài cửa sổ, âm thanh ồn ào vẫn còn ngoài đó. Cậu kéo chăn trùm đầu rồi đi ngủ. Sáng sớm ngày hôm sau, những âm thanh cầu thần bái phật lại văng vẳng bên tai cậu.
"Đạo Đức Thiên Tôn, hôm nay là ngày tốt để luyện khí, mong Đạo Đức Thiên Tôn phù hộ cho tôi luyện khí thành công."
"Táo quân tư mệnh,địa vị của thực tu thấp kém, không được tu sĩ hoan nghênh, mong ngài phù hộ cho thực tu chúng ta làm rạng rỡ tổ tiên."
"Bồ Tát......"
Bạch Dạ xốc mạnh chăn lên, ngồi dậy, âm thanh bên tai đột nhiên biến mất không một tung tích: "Buổi tối không cho tôi ngủ, buổi sáng cũng không cho tôi ngủ, muốn tra tấn tôi đến chết à?"
Cậu nhìn chiếc đồng hồ trên tủ đầu giường, đã 9 giờ rồi, đột nhiên không thấy buồn ngủ nữa, đành phải rời giường ăn sáng.
Cũng may chiều nay mới có tiết học, cậu có dư thời gian tranh thủ đến phố đồ cổ.
Bạch Dạ ăn no bữa sáng, lập tức ngồi xe bus đi đến ngõ nhỏ ở mặt sau cửa hàng đồ cổ nhà họ Bạch.
Cậu nhìn trái nhìn phải, thấy không có người qua đường liền nhanh chóng đặt chân phải lên mặt tường, mượn lực nhảy một cái, nhẹ nhàng đặt chân lên mặt trên của bức tường. Khi cậu chuẩn bị nhảy vào trong sân, cậu nhìn thấy dưới chân mình có một chú chó lớn màu trắng. Nó chạy đến từ con ngõ mà cậu vừa đi, học theo cậu nhìn trái nhìn phải. Thấy không có người đi qua, cơ thể nó lập tức biến đổi, thân mình kéo dài ra, bộ lông trở nên thưa thớt, nhanh chóng chuyển đổi thành hình dáng giống con người.
Bạch Dạ: "......"
Cái định mệnh, cậu ta nhìn thấy chó biến thành người sống sờ sờ ngay trước mắt mình.
CHƯƠNG11
Con chó trắng to lớn không chỉ biến thành người sống sờ sờ, mà nó còn biến thành một người mà Bạch Dạ quen biết nữa, là tiểu thương của một gian hàng nhỏ tại phố đồ cổ, mọi người thường gọi hắn là Đại Bạch. Ngày thường hắn sẽ dựng một cái lều trên phố đồ cổ đại rồi bày bán một vài cổ vật nhỏ, tuy nói rằng hơn phân nửa đều là đồ giả, nhưng cũng có không ít món là hàng thật. Những món đồ cổ thật trong tiệm của Bạch Dạ đều là nhặt nhạnh ở sạp hàng của Đại Bạch
Đại Bạch là một người vô cùng trượng nghĩa, tâm địa cũng rất lương thiện.À không, phải nói là yêu quái mới đúng. Hắn biết điều kiện gia đình của Bạch Dạ, vậy nên tất cả những kiện đồ cổ thật đều bán cho cậu với giá thấp, sau đó để cho Bạch Dạ bán với giá cao để nuôi sống cả gia đình. Bạch Dạ vô cùng cảm kích với tấm lòng của hắn. Hiện nay nhìn thấy Đại Bạch thực chất là do chó biến thành, thế giới quan của Bạch Dạ vỡ vụn trong nháy mắt, hơn nữa còn chẳng bao giờ hồi phục lại được như trước kia.
Đại Bạch không chú ý trên bức tường đằng sau hắn có một người đang đứng ở đó, sửa sang chỉn chu lại quần áo rồi xoay người rời khỏi con ngõ nhỏ.
Bạch Dạ đứng tại chỗ một lúc lâu rồi mới bừng tỉnh trở lại.
Đại Bạch chắc hẳn là cẩu yêu mà phim truyện kỳ ảo hay nhắc đến nhỉ? Chỉ là không biết hắn có giống y hệt như trong phim, thân mang pháp thuật, có thể lên trời xuống đất không thôi. Nghĩ lại nếu không như vậy, chắc chắn hắn sẽ chẳng thể nào tìm được nhiều đồ cổ như thế đâu.
Còn nữa, trên thế gian này thật sự có cẩu yêu à, vậy có phải chứng minh Lôi Công Điện Mẫu mà Dương tiểu đạo trưởng kể cũng tồn tại không?
Nói cách khác, Búa Lôi Công cùng Gương Can Nguyên mà cậu đang để trong ba lô chính là vật thuộc về thần tiên. Vậy còn những cổ vật khác trong mật thất thì sao? Có phải cũng là đồ của thần tiên không?
Bạch Dạ ngồi trong phòng khách của Bạch gia ngây người nửa tiếng rồi mới dần dần hoàn hồn trở lại. Thế giới quan của cậu đã được định hình lại hoàn toàn.
Cậu nhanh chóng đứng dậy di chuyển bồn hoa cạnh cầu thang, mở ra lối đi xuống mật thất.
Trước tiên Bạch Dạ đặt Búa Lôi Công cùng Gương Can Nguyên về chỗ cũ, sau đó lại cầm chổi quét bụi phủi qua một lượt những món đồ trong mật thất.
Cậu phủi bụi từng kiện cổ vật một, lớp bùn đất bao trùm lên những món đồ cổ sẽ lập tức vỡ ra, lộ ra hình dạng thật sự ẩn giấu bên trong.
Bạch Dạ cầm lấy một cuộn chỉ đỏ hình như được dùng để dệt áo, không nói lên lời "Thứ này cũng coi là đồ cổ à? Mình nhìn thế nào cũng thấy giống cuộn len mà các bác gái hay dùng để dệt quần áo nhỉ, liệu có phải tổ tiên trong nhà nhầm rồi không?"
Cậu nhìn thẻ tên đính trên cuộn chỉ, mặt trên chỉ viết hai chữ chỉ đỏ. Theo lý thuyết, tổ tiên đặt cuộn chỉ này ở đây, chắc chắn nó không thể nào là một cuộn chỉ đỏ bình thường được
"Mang về nghiên cứu kỹ xem sao."
Bạch Dạ nhét cuộn chỉ đỏ vào trong ba lô, sau đó lại cầm cuốn sách cổ và bút lông được đặt cùng chỗ với cuộn chỉ lên, bên trên viết ba chữ "Nhân duyên bạc".
"Nhân duyên bạc?" Cậu suy nghĩ cẩn thận, nhớ rằng trong truyền thuyết có một vị thần tiên tên là Nguyệt Lão chuyên cai quản chuyện nhân duyên, chẳng lẽ đây là đồ của Nguyệt Lão?
Cậu đã từng thấy pháp khí của Lôi Công và Điện Mẫu rồi, giờ thấy thêm đồ của Nguyệt Lão Cũng chẳng phải chuyện gì kỳ lạ.
Bạch Dạ nhớ tới cuộn chỉ đỏ lúc trước: "Chẳng lẽ cuộn chỉ đỏ chính là tơ hồng mà Nguyệt Lão dùng để làm mối cho những cặp tình nhân?"
Cậu càng nghĩ càng thấy điều này có khả năng.
"Mang về thử xem dùng như thế nào." Bạch Dạ nhét Nhân duyên bạc vào trong balo, sau đó nhìn về phía món đồ ở trong một ô khác, tức khắc sắc mặt liền cứng đờ lại. Thứ được đặt ở ô bên cạnh là một chú rồng, hơn nữa vẫn còn đang sống.
Vãi chưởng, không phải những thứ được đặt trong mật thất đều là cổ vật sau?
Tại sao còn có sinh vật sống nữa?
Có điều những chú rồng chỉ tồn tại ở thời cổ, vậy nên miễn cưỡng có thể coi chúng là cổ vật.
Chú rồng nhỏ nhìn chằm chằm vào Bạch Dạ như thú săn mồi, dường như muốn nuốt sống cậu xuống bụng vậy.
Bạch Dạ bất giác nuốt nước miếng, nhẹ nhàng lùi về sau.
Cặp mắt của con rồng nhìn theo từng chuyển động của cậu. Đột nhiên, ánh mắt nó sắc bén, chiếc đuôi rồng nâng cả cơ thể lên. Nó lấy đà nhảy một phát, nhe hàm răng sắc nhọn về phía Bạch Dạ.
CHƯƠNG12
Vẻ mặt Bạch Dạ kinh hoàng, theo bản năng lấy ba lô chắn trước mặt, đồng thời nhanh chóng lùi về sau.
Rồng nhỏ nhảy lên ba lô, nhanh chóng trườn đến mu bàn tay của Bạch Dạ, sau đó quấn quanh cổ tay của cậu giống như một chiếc vòng. Khi phần đuôi của nó nối với phần đầu, sinh vật sống này biến thành một vật bất động, một chiếc vòng tay rồng được đúc bằng đồng đen
Bạch Dạ ngẩn người nhìn chiếc vòng tay.
Không phải vừa nãy thứ này còn là vật sống sao? Tại sao lại biến thành "đồ chết" rồi? Việc này cũng thần bí thật? Thần bí y như việc chó biến thành người sống vậy.
Bạch Dạ vừa vuốt chiếc vòng tay, vừa nhìn bảng tên được dán ở ô đó viết hai chữ Thuỷ Long.
Thuỷ Long? Thứ này là đồ cổ gì nhỉ? Hay nói cách khác nó là pháp khí của thần tiên nào?
Bỗng nhiên, Bạch Dạ nhớ ra buổi chiều còn có tiết học, nhanh chóng móc di động ra xem thời gian, thấy đã mười hai giờ liền vội vàng rời khỏi mật thất. Cậu nhét hết đống linh thạch ở trên bàn vào trong ba lô, rời khỏi cửa hàng đồ cổ của nhà họ Bạch, đi tìm một quán cơm gần đó để ăn trưa.
Song, quán cơm còn chưa thấy đâu thì một tiệm thú cưng đã đập vào mắt cậu.
Bạch Dạ đứng ở cửa tiệm thú cưng nhìn chằm chằm vào trong vài giây rồi mời bước vào.
Một tiếng rưỡi sau, một nhân viên giao hàng kéo xe đẩy bên trên có ba chiếc hộp lớn đi qua các quầy hàng trên phố đồ cổ, đi một mạch đến quầy hàng số 46, sau đó hỏi Đại Bạch đang xem video trên điện thoại "Xin hỏi có phải anh Đại Bạch không ạ?"
Đại Bạch thấy có khách tới cửa, nhanh chóng cất điện thoại đi, cười hỏi: "Vị tiên sinh này muốn mua đồ cổ sao? Vậy ngài tới đúng chỗ rồi đấy, tôi......"
"Xin lỗi." Nhân viên giao hàng ngắt lời hắn: "Tôi đến đây để giao hàng. Có một người tự xưng là bạn của anh bảo tôi giao hàng đến chỗ này, còn nói những thứ này là để cho anh dùng."
Đại Bạch nhìn về phía ba chiếc hộp lớn trên xe đẩy: "Bạn của tôi sao? Người đó có nói là ai không?"
"Không nói." Nhân viên giao hàng đưa hóa đơn cho hắn ký nhận, sau đó ôm mấy chiếc hộp đặt xuống cạnh gian hàng rồi giờ đi.
"Rốt cuộc là ai có lòng tốt tặng quà cho mình vậy?" Đại Bạch mở chiếc hộp thứ nhất ra, nhìn thấy những thứ bên trong thì không khỏi sửng sốt: "Thức...Thức ăn cho chó loại cao cấp!!??"
Hắn lại mở chiếc hộp thứ hai và chiếc hộp thứ ba, bên trong toàn là quần áo và đồ chơi của chó. Hắn vừa thấy kỳ lạ vừa nghi hoặc, hắn có nuôi con chó nào đâu, tặng cho hắn những thứ này có ích gì?
Bỗng nhiên, Đại Bạch nhớ ra bản thân là cẩu yêu. Hắn cả kinh đứng thẳng người, khẩn trương nhìn bốn phía xem có ai khả nghi hay không.
Có phải có người phát hiện ra hắn là cẩu yêu rồi không?
Họ sẽ không bắt hắn về nghiên cứu hoặc là loại bỏ hắn luôn chứ?
Nếu thật sự như vậy, họ cũng không cần thiết phải tặng những thứ này cho hắn mà?
Cùng lúc đó, cái người tự ý tặng quà cho người khác nhưng lại không biết suýt chút nữa dọa người ta đổ bệnh đã đến phòng dạy học ở trong trường.
Tùng Trị đã thay cậu giữ một chỗ, nhìn thấy Bạch Dạ đi vào liền vội vàng vẫy tay nói: "Bạch Dạ, bọn mình ở đây."
Mọi người nhao nhao nhìn về phía cậu ta, thắc mắc tại sao tình cảm giữa mấy người bọn họ lại đột nhiên trở nên tốt như vậy.
Bạch Dạ đi qua chỗ đó, đặt ba lô lên trên bàn.
Đàm Long nhìn thấy ba lô của cậu vừa to vừa căng phồng, nhướng mày nói: "trong ba lô cậu có những thứ gì thế? Vừa nhìn đã thấy nặng rồi."
Những bạn học xung quanh đều tò mò vểnh tai lên nghe lén.
Bạch Dạ nửa thật nửa đùa nói: "những thứ bên trong tất cả đều là bảo vật quý giá."
Tùng Trị tò mò hỏi: "Báu vật gì vậy?"
"Bí mật."
Phí Giang cùng Dư Dược ngồi sau bọn họ xuỳ một tiếng: "Cái tên nghèo kiết xác như cậu thì có báu vật gì chứ."
Bạch Dạ quay đầu nhìn bọn họ, sau đó sắc mặt đột nhiên sững lại, giữa hai lông mày của Phí Giang và Dư Dược có một đoạn nhân duyên nhàn nhạt không thể nhìn thấy. Nhưng nhìn tướng mạo của họ rõ ràng sẽ làm anh em cả một đời mà, tại sao lại có nhân duyên với nhau? Thật sự quá kỳ lạ.
Phí Giang tức giận nói: "Nhìn cái gì mà nhìn?"
Lúc này, Hạ Quân đi vào phòng học, ngồi xuống vị trí giữa Phí Giang và Dư Dược, sau đó hắn nhìn về phía Bạch Dạ.
Bạch Dạ đặt ba lô lên trên bàn của Hạ Quân: "Đây là những thứ mà hôm qua cậu đã mua."
Tối nay cậu muốn mời mấy người Thành Trấn ăn cơm, vậy nên chỉ đành bảo Hạ Quân mang chiếc ba lô vừa to vừa nặng này về nhà trước.
Hạ Quân sửng sốt vài giây mới nhớ ra hắn đã tiêu một ngàn vạn để mua linh thạch.
Hắn đặt bao lô xuống dưới chân.
Bạch Dạ lại nói: "Bên trong còn có một ít đồ mà bạn đời của anh cậu cần, đừng đánh mất."
Hạ Quân nghe ra đối phương muốn hắn giúp mang đồ về nhà, khóe miệng liền kéo lên: "Đừng có được đằng chân lân đằng đầu."
Bạch Dạ hừ một tiếng, quay sang nói chuyện phiếm cùng với mấy người Tùng Trị.
Phí Giang tò mò, nhỏ giọng hỏi: "A Quân, trong ba lô có thứ gì?"
Hạ Quân trả lời có lệ: "Báu vật"
Phí Giang, Dư Dược: "......"
Thật sự là bảo vật à.
Buổi chiều chỉ có hai tiết học, sau khi giờ học kết thúc, từng người rời đi với bạn của mình.
Hạ Quân xách ba lô lên đeo trên lưng.
Phí Giang nhìn thấy một cuộn chỉ đỏ rớt ra từ miệng túi ba lô trên lưng Hạ Quân, lòng hiếu kỳ khiến cậu ra giờ tay ra kéo sợi chỉ đỏ. Cùng lúc đó, Dư Dược cũng kéo một đầu cuốn lên ngón tay: "Đây là thứ gì?"
Bạch Dạ thấy thế, vội vàng cầm cuộn chỉ đỏ kéo
Lại: "Ai cho các cậu tự tiện động chạm vào đồ của người khác thế hả?"
Đột nhiên một tiếng động vang lên, sợi chỉ đỏ trong tay Phí Giang, Dư Dược và Bạch Dạ đứt ra thành hai nửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com