Ta ngồi đây nhớ về chuyện xưa
Sau khi xử lý hết công vụ chất cao như núi trong ngày hôm nay Hakuba nhìn ra bên ngoài sắc trời đã tối đen, không gian xung quanh yên tĩnh dị thường chỉ nghe thấy tiếng côn trùng râm ran cùng tiếng ếch nhái kêu ồm ộp, lúc này đã sắp sang giờ tý (khoảng 23 giờ-01 giờ sáng hôm sau). Ngồi một chỗ trong thời gian lâu khiến hắn thấy mệt mỏi, đôi mắt đau nhức, không khí ban đêm khiến người ta thanh tỉnh không ít. Vì thế hắn quyết định đi dạo một vòng quanh phủ, ban đêm cảnh vật trong phủ nhìn khác hẳn ban ngày, âm u bí ẩn cùng đen tối che giấu phía sau. Đi một hồi không biết tại sao lại dừng trước Tuyết Liên Viện của Shiho-chan, nhìn vào trong viện lúc này đã không còn ánh nến như những ngày trước, tất cả đều trống rỗng cùng lạnh băng. Thở dài, thì ra trong lúc vô ý đôi chân này dẫn dắt hắn đi theo thói quen thường ngày. Nhưng giờ đây nàng đã không còn ở đây nữa. Tự cười giễu bản thân, thì ra thói quen lại nguy hiểm như vậy. Hắn bước từng bước một vào bên trong viện, thắp sáng vài ngọn nến đặt trên bàn, ánh sáng như hạt đậu từ từ lan tỏa ra soi sáng không gian bên trong. Căn phòng này bài trí đơn giản chỉ có bàn ghế, vài bức tranh treo tường và chậu cây bên bậu cửa sổ, cầm theo một cây nến hắn bước tiếp vào nội gian bên trong, chiếc giường nhỏ cùng bàn trà nằm ở góc phòng,… tất cả đều vẫn y nguyên như ban đầu hắn sắp xếp cho nàng, chỉ là người đã không còn.
Bước trở lại ra bên ngoài, hiện đang là mùa hè, hắn ngước nhìn bầu trời trong ít mây. Thời điểm này nếu lên núi tận hưởng không khí thoáng đãng mát mẻ thì tốt biết mấy, kết hợp với ngắm bầu trời sao lắp lánh, thay đổi một chút không gian tâm hồn cũng thả lỏng hơn. Hakuba nhớ lại ngày trước, Shiho-chan vô cùng muốn ngắm dòng Ngân Giang, nàng nói rằng bản thân đã bị vẻ đẹp huyền ảo từ những vì sao mê hoặc. Vào những đêm trời quang nhìn lên bầu trời ta có thể thấy một dải màu trắng bạc rực rỡ với vẻ đẹp mờ ảo, hơi ma quái do rất nhiều ngôi sao tạo thành, kéo ngang bầu trời suốt từ phía đông bắc sang phía tây nam. Mới nghĩ tới thôi cũng thấy phấn khích.
“Hai tuần nữa sẽ đến Thất Tịch” Hắn thầm tính toán
Khi ấy, Shiho-chan bất chấp vết thương ở chân chưa lành liền cố gắng nài nỉ hắn cho phép đi ngắm sao.
Dẫu sao thì tới lúc đó, chân ta cũng lành vết thương, huynh cho ta lên núi ngắm sao nha” gương mặt nàng cố tình làm nũng hòng muốn đạt được mục đích nên bất chấp thủ đoạn, nhưng hắn lại thấy nó vặn vẹo đến buồn cười. Nàng thật không hợp với mấy trò mè nheo năn nỉ như thế này chút nào. Bản thân hắn tất nhiên không đồng ý nên giọng nói vang lên đầy lạnh lùng “Không được. Ban đêm lên núi rất nguy hiểm, nàng thân nữ nhi chưa nói đến có gặp cường đạo hay không đã bị dã thú xơi sạch” hắn vẫn tiếp tục, giọng nói nhàn nhạt hệt như đang kể câu chuyện hài nhưng khiến người nghe kinh dị nhất thế gian.
“Nhưng mà…” ta có đi một mình đâu, nàng lẩm bẩm
“Chuyện này không cần bàn nữa. Hôm đó, trong cung Hoàng thượng có tổ chức dạ yến, ta sẽ không thể ở trong phủ với nàng”,Khi hắn vừa nói ra, ắt hẳn ý tưởng trèo rào leo vách sẽ xuất hiện đầu tiên trong đầu nàng, nhưng ngay tức thì sau đó, nàng chỉ cười xùê xòa cho qua chuyện khi nghe hắn đe doạ. “Nếu nàng dám trốn khỏi phủ lần nữa, coi chừng ta đánh gẫy chân nàng. Sau này cho dù muốn ra khỏi phòng mình còn khó hơn lên trời”
Hắn muốn níu giữ nàng yên tĩnh trong phủ chẳng lẽ lại khó thế sao, buộc phải dùng đến hạ sách đe dọa thì mới kiềm chân nàng được.Hắn nhìn gương mặt chán nản cùng rầu rĩ giống tiểu miêu hờn giận. Tất cả những hành động của nàng hắn đều thấy, muội phiền trong lòng đều tiêu tan, ý cười trong mắt nồng đậm hơn, khóe môi hơi nhếch lên. Shiho-chan lúc tức giận trông cũng thật đáng yêu. Bây giờ nhớ lại để làm gì khi nàng không còn ở đây. Hắn tự hỏi, Shiho-chan giờ này đang làm gì nhỉ. Khi ấy nếu ta đồng ý đưa nàng ngắm Ngân Giang thì hiện tại sẽ như thế nào. Hắn không thể trả lời câu này được bởi dù sớm dù muộn thì ngày hôm nay cũng sẽ đến. Kết quả tất yếu vẫn không thay đổi. Câu nói trước khi rời đi của nàng ta vẫn luôn nhớ rõ
“Tả Tướng đại nhân, ngài ở lại bảo trọng. Thời gian vừa qua, Shiho đã làm phiền ngài chăm sóc. Ngày sau gặp lại, tiểu nữ sẽ báo đáp ân tình của ngài…”, giọng điệu nàng nói lúc này lạnh nhạt lại khiến ta cảm thấy nhói đau, hệt như từng mũi châm vào tim ta. Thật khó chịu.
Vốn chỉ là bèo nước gặp nhau, nhân duyên hội ngộ, nhưng nay khiến tâm ta vương vấn không buông. Ngước nhìn bầu trời sao lấp lánh kia, lòng ta càng thêm mờ mịt…
………………………………………………….
Hoàng cung Đông Lăng là một khối kiến trúc xa hoa, đồ sộ. Mái ngói hoàng kim sánh cùng tường đá cẩm thạch chạm trổ tinh xảo. Đình đài lầu các sơn son thếp vàng điêu khắc long phượng, từng đường từng nét khắc lên cả tâm hồn của từng nghệ nhân vào đó. Tất cả cung điện đều thể hiện phong thái uy quyền bậc nhất của đế vương. Nhưng tại sao Shiho nàng lại ở địa phương này. Cho đến tận bây giờ đầu óc nàng vẫn mụ mị đến mờ mịt. Nàng chỉ mang máng nhớ rằng đoạn nói chuyện ngày đó với Hakuba-san. Hắn từng hỏi nàng rằng suy nghĩ như thế nào là cuộc sống trong hoàng cung, nơi mà người người ai cũng bất chấp tất cả để vào. Nàng vẫn nhớ câu trả lời của mình khi ấy. Tuy nhiên, Trái Đất này vẫn quay quanh trục của nó, đời người mấy ai được sống theo ý mình. Lão thiên gia thật sự nhàn rỗi đến hồ đồ rồi
…
Quay ngược thời gian trở về vài ngày trước- Tại Tả Tướng Quốc Phủ.
“Shiho-chan, nàng nghĩ sao nếu… được sống trong Hoàng cung”, nàng nhìn Hakuba-san ngập ngừng muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Suy cho cùng hai người đã sống chung nhà với nhau một thời gian. Tuy rằng thời gian ở cùng nhau không ngắn cũng chẳng dài, đối với họ mà nói nếu bảo bản thân nàng hiểu đối phương thì chính là lời tự đề cao khả năng nhìn người rồi, nàng thật sự không có tài năng như vậy. Nhưng qua vài lần trò chuyện, nàng biết Hakuba-san tuy lạnh lùng tàn nhẫn nhưng ít ra trước mặt nàng hắn vẫn luôn thẳng thắn. Chuyện khiến hắn ngập ngừng như bây giờ đây hẳn là chuyện rất khó khăn đối với hắn. Nàng vẫn yên lặng chờ hắn nói hết câu. “… Hoàng Thượng đã ra lệnh… Đưa nàng vào cung”
Chẳng hiểu sao khi Shiho nghe hắn nói thì gió lạnh từ đâu thổi lên làm nàng gai ốc nổi cả lên. Sau đó sấm nổ đùng đùng bên tai. Nàng không nghe thấy bất cứ gì hết. Nàng va phải ngôi sao chổi nào mà lạc vào nơi ‘đầm rồng hang cọp’ thế này.
Vào cung…
Điều nàng nghĩ đến đầu tiên sau khi nghe hai từ này chính là gương mặt u tối sắc lạnh của tên hôn quân Kudou Shinichi và vẻ mặt láo ngáo hớn ha hớn hở của tên vương gia trẻ con Kudou Kaitou. Nghĩ đến thôi cũng thấy mệt óc rồi. Bình thường gặp nhau ở Tướng phủ cũng khiến nàng nhức cả đầu, bây giờ mà vào cung chẳng phải máu sẽ dồn hết lên não sao. Nguy cơ bị đột tử rất cao a.
“Không đi”, nàng nói kiên quyết
Hakuba-san cho rằng nàng là đứa trẻ bị thiểu năng hay sao. Đó là Hoàng cung cấm địa, không phải là chợ cá để cho người thường có thể vào. Phiền phức
Phim truyền hình hạng ba kiếp trước luôn chiếu thâm cung sâu tựa biển, nơi người ăn thịt người, có vào không thể ra. Chưa hết đâu, quy tắc trong cung nhiều không đếm xuể, có thể đè chết người a. Nếu nàng theo lời tên hôn quân Kudou Shinichi vào cung với gương mặt lơ ngơ láo ngáo, trên đầu gắn thêm hai cọng lúa, sơ xuất phạm lỗi bé như hạt bụi cũng bị bắt chẹt, chẳng phải tự làm xấu mặt mình sao. Phiền phức một chuyện chẳng bằng làm nó chưa từng tồn tại. Mà này, khi nãy, haizz, tại sao nàng lại ví mình ngờ nghệch với hai cọng lúa trên đầu thế nhỉ. Thật là, nàng chưa quen với nơi hoành tráng, khí thế bức người nơi cung cấm. ‘Khó thích nghi’. Chính xác, chính là từ ngữ đó.
“Lệnh vua khó có thể làm trái” Nàng nghe từng lời hắn thốt ra mà cảm thấy người trước mặt sao xa lạ quá, hệt như những người dưng lướt qua nhau.
Đối với Hakuba-san mà nói nàng chỉ là khách nhân trú nhờ nơi phủ đệ. Cơn mưa ngày ấy cũng đã tạnh, người cũng nên rời đi…
“Tả Tướng đại nhân, ngài ở lại bảo trọng. Thời gian vừa qua, Shiho đã làm phiền ngài chăm sóc. Ngày sau gặp lại, tiểu nữ sẽ báo đáp ân tình của ngài…”
…
Haizzz, nàng không hiểu tâm tình của mình lúc đó như thế nào nữa. Chẳng qua lúc nghe hắn nói muốn đưa nàng vào cung thì cảm thấy rất tức giận cùng hụt hẫng tại sao hắn lại đẩy nàng đến nơi nguy hiểm như thế này. Nhưng giờ nghĩ lại quả là nàng trách người oan uổng. Bản thân hắn là thần tử chỉ biết tuân lệnh đế vương. Biết làm sao được chứ. Nàng chỉ đơn giản chuyển từ chỗ ở này sang chỗ ở khác thôi, ban đầu là phủ Thượng Thư Hộ bộ, sau thì đến Tả Tướng phủ, bây giờ lại chuyển đến nơi cao cấp nhất trong những nơi cao cấp, Hoàng cung Đông Lăng Vương Triều.
Nói đến Hoàng cung thì nàng có rất nhiều nghi vấn nha. Chẳng hạn như Hương Thảo Viện mà nàng đang ở do ai sắp xếp. Là tên “hoàng đế biến thái” kia sao, không thể nào hắn chắc không dư hơi mà làm những chuyện này đâu nhỉ. Nhưng ngẫm lại ngoại trừ tên Shinichi Kudou ấy nàng chẳng thể nghĩ ra ai khác cả. Hắn chính ra người ra lệnh đưa nàng vào cung mà. Nơi này như vùng sâu vùng xa ấy, nằm ở tận cùng góc khuất nơi cung điện xa hoa lộng lẫy. Nàng ngờ rằng ngoại trừ người sắp xếp chắc sẽ chẳng ai biết có nơi này từng tồn tại. Tuy nhiên khi quan sát bên trong chỉ phủ một lớp bụi mỏng, mạng nhện cũng không nhiều lắm, nội thất trông như vừa mới thay đổi, trên hết trên bàn còn có bình hoa còn tươi, hẳn rằng ai đó mới đến đây quét dọn chừng hai ba ngày đổ lại. Kaitou-chan thì sao nhỉ, nếu biết nàng dọn nhà đến chỗ hắn liệu suốt ngày có làm phiền lỗ tai nàng không nữa.
Việc thứ hai chính là nàng chẳng biết mình sẽ ở đây bao lâu nữa…
Một tuần…
Hai tuần…
Một tháng…
Hay ba tháng…
Ai mà đoán trước được chuyện tương lai cơ chứ. Biết đâu nàng vô tình chọc vào ai đó rồi bị “đạp” khỏi hoàng cung này thì sao. Suy nghĩ đến mấy chuyện vô ích này nàng cảm thấy não mình không biết chết đi mất bao nhiêu tế bào rồi, bản thân cũng lười biếng suy nghĩ thêm nữa tới đâu thì hay đến đó vậy.
Ngoài viện, cây lê nở hoa trắng muốt, từng cơn gió ngang qua mang theo hương thảo khiên lòng nàng tĩnh lặng.
………………………..…………………
Hoàng đế đưa nàng vào cung làm gì thì nàng không biết nhưng từ khi chuyển đến đây hắn chưa lần nào bước vào viện này. Có lẽ rằng hắn đã quên mất, đế vương lòng trải dài nơi thiên hạ, lấy niềm vui dân chúng làm hạnh phúc bản thân, lưu danh thiên cổ muôn đời, chứ đâu thể để tâm vào ‘hạt muối giữa biển rộng’ như nàng, nên so với cuộc sống trước mọi thứ vẫn diễn ra bình thường, Kaitou-chan cũng không thấy tới quấy rầy. Trong Hương Thảo Viện rộng thế này nhưng chỉ có hai người họ sống ngoài ra không còn ai khác, những bữa ăn hằng ngày đều do đích thân Rin-chan vào bếp, con bé nói rằng tất cả nguyên liệu thực phẩm cùng dụng cụ đều được chuẩn bị sẵn vào mỗi sáng. Nàng cũng lười hỏi, chắc hắn đã lo liệu mọi việc. Chẳng việc gì mà bước chân ra khỏi cửa cả.
Không biết có phải do nơi này là góc khuất luôn luôn yên tĩnh cộng với mùi hương thảo thanh mát lờn vờn trong không khí, hoặc là thân thể này càng lúc càng thoái hóa, chuyện gì cũng chẳng muốn nghĩ hay đụng tay vào mà nàng thèm ngủ nhiều hơn.
Suốt cả tháng nay, Shiho cứ cảm giác thân thể mình ủ rũ, lười biếng vô cùng. Rin-chan thầm nhủ trong bụng, tiểu thư nhà mình quả thực là “xuân thu mỏi mệt hạ lim dim”. Mấy tuần liền chuyển vào hoàng cung trừ ngày đầu hai người cùng quét dọn và sắp xếp đồ đạc tiểu thư còn khá tươi tỉnh, nhưng thời gian sau đó thì thấy chỗ nào ngủ được thì cứ lăn ra ngủ say như chết, bộ dạng con người cử chỉ chả ra sao, ngày qua ngày sống cứ như heo vậy.
Mỗi ngày tiểu thư ngủ đến khi mặt trời mọc cao ba sào, đứng dậy hai qua loa mấy miếng thức ăn, hí hoáy luyện chữ, nổi hứng lên thì lật xem mấy trang sách dạy đánh cờ, qua quýt coi mấy tờ nhàn thư*, từ địa lý nước non tới thoại bản dân gian, truyền miệng phố phường không gì không đọc, đọc một lúc thấy nhức mắt thì ngả nghiêng trên nhuyễn tháp ngủ tiếp một hồi. Theo như Rin-chan nhẩm tính, tuy rằng thời gian “đọc sách” của tiểu thư tạm gọi là dài, nhìn thì có vẻ chăm chỉ, lúc nào cũng thấy nàng ta cầm theo quyển sách đọc, thế nhưng lần nào con bé vào phòng châm trà rót nước, hết mười lần thì có đến tám chín lần đều thấy tiểu thư đang che quyển sách lên mặt mà ngủ.
Đời con người có mấy lần hưởng thụ được đúng nghĩa hai chữ “yên vui”? Ai biết ngày sau sẽ thế nào, tốt nhất bây giờ nên trân trọng giây phút bình an hiện tại.
……………………………………………………………
Ngự Thư Phòng
“Bên lão già ấy hiện giờ có động tĩnh gì không?”, giọng nam tử trầm lãnh vang lên càng làm tăng thêm tính âm u hiện giờ
“Bẩm bệ hạ, hiện tại tất cả đều yên lặng. Tuy nhiên ba ngày trước, ám vệ báo lại rằng tay quản gia có rời phủ, đi về phía tây năm mươi dặm. Hắn gặp một thầy tướng số, họ nói chuyện ước chừng hai canh giờ, chủ yếu là xem bát tự thế nào…” người còn lại khom người cung kính chấp tay bẩm báo tình hình…
“Ta biết rồi…”, hắn vẫn chú tâm phê duyệt mớ tấu chương mà không hề ngẩn đầu lên nhìn người trước mặt một lần
“Vậy, thần cáo lui…” nam tử kính cẩn cúi người hành lễ toan rời khỏi Ngự Thư Phòng, nhưng hoàng đế từ từ ngẩn lên nhìn hắn.
“Hakuba-san…” Shinichi Kudou, Hoàng đế Vương triều Đông Lăng chậm rãi gọi tên thần tử, Tả Tướng. Từng lời hắn nói từng chút từng chút một chậm rãi, nhưng giọng điệu âm u băng lãnh, khiến kẻ khác cảm thấy không rét mà run . “… nội trong hai ngày tới lập tức đưa nàng vào cung”
Khi hắn dứt lời, ánh mắt nhanh chóng liếc xem người đối diện. Quả nhiên lời vừa rồi khiến sắc mặt người phía trước thoáng bất động, nhưng lại rất nhanh khôi phục vẻ kính cẩn ban đầu. Ánh mắt Shinichi thấy rõ điều vừa diễn ra. Hắn nhếch môi khẽ cười. Không có bất kỳ phản hồi nào từ phía người đối diện, nhưng rồi Hakuba cũng nhanh chóng đáp lại.
“Hoàng Thượng…”
“Thế nào, huynh động tâm sao?…” giọng nói hoàng đế vẫn đều đều không trọng âm, hắn giờ đây vẫn tiếp tục phê tấu chương, không để ý gì đến Hakuba nữa. Hắn thừa biết thần tử của hắn như thế nào, nhưng lại không kềm được buông lời cợt nhã “…huynh đừng quên, nàng là…”
“Vi thần đã rõ… Xin phép hoàng thượng cáo lui” Trái với suy nghĩ của Shinichi, Hakuba không cần đợi hắn nói hết câu đã tự lên tiếng. Shinichi thầm lắc đầu, tên này thật quá cứng nhắc. Không hổ là thần tử tâm phúc cùng huynh đệ tốt nhiều năm, biết khi nào nên tiến khi nào nên lùi.
Hắn khoác tay cho phép thần tử lui xuống, còn mình thì vẫn tiếp tục giải quyết tấu chương. Khi đó đã là chuyện cách đây một tháng. Kể từ ngày sắp xếp Shiho-chan vào cung hắn chưa hề ghé qua một lần, nhưng mọi hành động của nàng đều có ám vệ trình báo lại. Đa phần hắn nghe rằng nàng ngủ suốt ngày, y như quyết tâm tu luyện thành heo béo tốt vậy. Để nàng tự do suốt cả thời gian dài, nay hắn nên nắm lại lợi thế của trò chơi chứ nhỉ. Tia nhìn xảo trá lướt ngang rồi nhanh chóng biến mất trên gương mặt vị hoàng đế trẻ.
……………………….………………..
Hôm nay tâm tình hoàng đế không hề tốt, sát khí tỏa ra xung quanh hắn càng ngày càng lãnh, khiến ai cũng muốn đông cứng. Chỉ tội nghiệp cho đám cung nữ, thái giám, cùng thị vệ hận không thể nhanh chóng bỏ chạy hay đào hầm, xuyên tường trốn thoát, đành đứng đó chịu trận.
Trong buổi thiết triều lúc sáng có một số đại thần kể tội tham ô, cấu kết gian thương lũng loạn thị trường của rất nhiều quan lại lớn, một số đại thần khác dâng sớ xin mở kho lương viện trợ những vùng chịu thiên tai, nói chung là loạn, đất nước này chỉ thiếu loạn thần cấu kết ngoại bang xâm chiếm nữa là đủ “tam tai”. Chưa dừng lại ở đó, có quan lại mang tinh thần không sợ chết dâng sớ đòi hoàng đế nhanh chóng tổ chức tuyển tú, thành lập hậu cung, yên lòng thiên hạ. Sắc mặt hoàng đế càng lúc càng đen, vung tay mắng chửi một lượt. Nói rằng quốc khố mỗi lần mở ra là đem đi nuôi đống mỡ bụng to kềnh của đám gian thần bọn chúng chứ không phải trợ cấp nạn dân. Hắn ban ra chiếu chỉ kể từ nay bất kỳ khâm sai nào chuyển bạc dù cố tình hay vô ý chỉ cần làm thất thoát mười lượng bạc tiền cấp cho nạn dân vùng thiên tai sẽ chịu tru di ngũ tộc, kẻ thông đồng có liên quan hoặc biết mà không báo tru di tam tộc. Nếu trên đường vận chuyển không may gặp phải sơn tặc cướp sạch bạc cứu tế, vị khâm sai đó hoặc tự bỏ tư trang bù vào số bạc bị mất hoặc tự mình diệt sơn tặc đem số bạc cứu tế trở về, còn không tự mang đầu về kinh chịu tội vì sự vô năng trước dân chúng toàn thiên hạ.
Về chuyện lập tuyển tú lập hậu hắn quyết định mùa xuân năm sau bắt đầu, ngay bây giờ ai còn lải nhải chuyện này nữa sẽ lôi ra trước Hi Hòa Môn đánh một trăm trượng, cắt giảm một nửa bổng lộc trong bốn tháng tới. Tất cả đại thần trong triều vừa nghe xong, sắc mặt ai nấy cũng đều trắng bệt, mồ hôi lạnh đổ ướt cả mảng lưng, chân tay bủng nhũng đứng không vững, chỉ còn cách quỳ xuống cúi đầu xin hoàng thượng bớt giận cùng tha tội. Lúc hạ triều, nét mặt hoàng đế cũng chẳng bớt đen hơn chút nào. Hắn không muốn trở về ngự thư phòng phê tấu với tâm trạng xấu như vậy. Bọn người hầu theo sau càng lúc càng co mình run rẩy, bản năng động vật nhỏ cho chúng biết hoàng thượng sẽ nổi điên bất cứ lúc nào và lôi bọn chúng ra chém xả giận, nên tốt hơn hết là cực lực co người càng nhỏ càng tốt, tốt nhất là hóa thành không khí luôn để hoàng thượng người xả giận lung tung nga.
Ngự uyển rộng lớn trồng nhiều kỳ trân dị thảo (1) cùng hòn giả sơn bày trí tạo thành cấu trúc phức tạp, trong hoa viên có một vài thị vệ tuần tra và một ít cung nữ làm việc. Hắn vốn tâm tình không tốt muốn đi dạo một vòng ngự uyển giải tỏa tâm trạng, trong buổi thiết triều mấy lão già triều thần ỷ rằng lâu năm nên làm càng, đất nước này đã sắp mục ruỗng nhờ lũ mối bọn chúng. Hắn vừa đi vừa suy nghĩ, nên loanh hoanh một hồi bước chân tự dẫn dắt đến trước một cung điện bỏ hoang vắng. Hắn ngẩn người nhìn, nơi này đã lâu không có người quét dọn, trên bờ tường dây leo mọc um tùm, dưới đất lá vàng khắp nơi, nhưng bên trong trồng rất nhiều cây lê, hoa trắng nở rộ đầy sức sống đung đưa theo gió, cơn gió thổi qua mang theo hơi thở nhàn nhạt thanh mát của loài hương thảo, trong ngoài bất đồng, trông không giống nơi bỏ hoang. Hắn ngước mắt nhìn, Cẩm Tú Cung, xoay qua hỏi tâm phúc, Tường An công công đi bên cạnh…
“Đây là đâu?”
Tatami phục vụ Hoàng đế từ lúc hắn còn là Thái tử, đến nay vừa tròn năm năm. Hắn chưa từng thấy Hoàng thượng quên bất cứ việc gì, nhưng nay lại hỏi đây là đâu, chẳng phải tháng trước Người mới dặn dò hắn sắp xếp chỗ ở cho vị tiểu thư kia, sao bây giờ hỏi ngược lại hắn đây là đâu. Tatami không biết suy nghĩ trong đầu mình đã lưu lạc đến phương trời nào, hắn ngẩn người, khóe môi giần giật. Kudou không kiên nhẫn đợi suy nghĩ trong đầu Tatami hắn quay trở về hiện thực, đã lay lay hắn đồng thời gằn giọng hỏi
“Nơi này rốt cuộc là đâu? Nói, ngươi đang giấu diếm trẫm điều gì?”
Tatami nghe giọng liền biết Hoàng thượng sắp bạo phát, hắn hoảng sợ liền quỳ rạp xuống, miệng liên tục xin tha mạng, lắp bắp nói không tròn hết một câu
“Hoàng… Hoàng Thượng… xin… xin ngài tha mạng… nô tài… nào dám…dám giấu diếm việ… việc gì…” ngưng lại một chút để lấy lại bình tĩnh, Tatami tiếp tục nói “…kỳ thực, tháng trước bệ hạ đã yêu cầu đưa Miyano tiểu thư đến Hương Thảo Viện thuộc Cẩm Tú Cung này. Nơi này trước kia vốn là cung điện thuộc về một tài nhân của tiên đế, nhưng người đó đã chết nên cung điện này cũng hoang phế, nơi này cách xa Dưỡng Tâm Điện của bệ hạ người nên càng vắng vẻ âm u…”
Shinichi Kudou ngẫm lại, hình như tháng trước hắn có ra mệnh lệnh như vậy, nhưng gần đây triều chính bận rộn, đám quan lại quần thần gây sức ép, chuyện này bị hắn vứt ra sau đầu từ lâu.
Lâu rồi không gặp, không biết bây giờ nàng ấy như thế nào rồi, lúc trước hắn từng nhờ Hakuba che chở nàng một thời gian, bây giờ lại chuyển nàng vào cung. Nàng chỉ là một nữ nhân gặp lần đầu, nhan sắc lãnh lệ không tính là khuynh thành, tính cách kỳ lạ không bình thường, không ôn nhu cũng chẳng hiền thục, không phải là cũng không giống dạng đanh đá kiêu kỳ giống thiên kim tiểu thư , nói chung rất kỳ quái, so sánh giống như tiểu bạch thỏ biết cắn người ấy. Lần thứ hai gặp vào một buổi chiều mưa tầm tả, khi ấy nàng gục mặt vào gối ở gốc cây bên vệ đường, nô tì lôi kéo một bên nhưng nàng vẫn không hề động đậy chút nào, trời đổ mưa lớn, hắn nhìn thấy cảnh tượng ấy liền liên tưởng đến con búp bê vải bị người khác tùy ý vứt bỏ, thê lương biết chừng nào. Hắn vẫn chưa biết phải làm gì, thì Hakuba đã nhảy khỏi xe ngựa, ôm lấy nàng trở về tướng phủ. Bây giờ ngẩm nghĩ lại, thì ra Hakuba có tình cảm với nàng. Lần này hạ lệnh đem nàng vào cung, chẳng qua hắn thấy buồn chán, trong cung điện rộng lớn hoa lệ này nói rộng lớn nhiều người nhưng thật ra cũng chẳng có ai bên cạnh. Hắn hẳn là nên vào nhìn nàng một chút.
Chú thích:
(1) Kỳ trân dị thảo: vật quý hiếm.
……………………..…………………
(Hoàn chương 8)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com