Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 51

Vương Nhất Bác chớp mắt một cái, rồi chớp thêm cái nữa, đầu xác định mình không nghe lầm cùng lúc chân loạng choạng suýt không ngồi vững. Tay Tiêu Chiến luồn xuống đỡ eo cậu rất kịp thời, sau đó kéo cậu lại gần hơn nữa.

Đầu mũi Tiêu Chiến cọ nhẹ vào đầu mũi cậu, “Anh đang hỏi em đấy? Hửm?”

Vương Nhất Bác gian nan nuốt ngụm nước bọt, hai tay chống trên vai Tiêu Chiến, cố ngửa nửa người trên ra sau.

“Anh.” Tiếng gọi từ cổ họng khàn đặc, cậu nói: “Mình đang nói chuyện sau khi tốt nghiệp anh đi đâu mà?”

“Phải.” Bàn tay Tiêu Chiến đặt sau eo cậu ve vuốt nhẹ nhàng, tình cảm sôi trào cố ý giấu vào đáy mắt không để Vương Nhất Bác nhìn thấy, hơi thở nhẹ nhàng phả lên môi cậu. Anh nói: “Giờ không nói chuyện đó nữa, em trả lời anh biết, kháng cự không?”

Dường như Vương Nhất Bác trúng độc rồi, giọng nói của Tiêu Chiến đã mê hoặc hết thần trí của cậu.

Cậu bắt đầu suy nghĩ sang vấn đề này xuôi theo lời anh.

Kháng cự không? Sao cậu lại kháng cự được cơ chứ.

Người này là Tiêu Chiến đó.

Là người vượt sương tuyết gió mưa tới trước mộ bia, là bóng hình cô độc giữa đêm khuya nhiều năm trước, là thiếu niên cậu chủ động bước tới vòng tay ôm eo, là người anh cả đã để lại vô số hồi ức lắt rắt hơn mười năm dài đằng đẵng.

Năm nay Vương Nhất Bác đã mười tám tuổi, không phải tám tuổi.

Cậu vào nam ra bắc, về đông qua tây, giao thiệp với đủ loại hạng người, mỗi năm một ôn hòa nhã nhặn hơn.

Nhưng đến nơi này, cậu vẫn là Vương Nhất Bác.

Là Vương Nhất Bác khi còn nhỏ hở chút lại đeo lên người anh cậu, trật tay thôi là cứ như không còn tay, tối nay vào phòng mình ngủ, sáng hôm sau nhất định sẽ trở mình bò dậy trên giường của anh.

Cậu khẽ đáp: “Không đâu.”

Nếu hỏi tìm một người có thể phá bỏ mọi nguyên tắc của cậu trên thế giới này, ngoài Tiêu Chiến ra không còn ai khác nữa. Sự gần gũi tự nhiên được tích lũy suốt hai đời, giữa bọn họ vốn dĩ không hề có khoảng cách.

Vương Nhất Bác sững lại vài giây, tự động ngửa đầu nhích nhích tới trước, cảm giác mềm mại khi môi chạm môi. Vương Nhất Bác ngước đầu lên xuống vài cái, ma sát mang lại cảm giác tê dại, chỉ chạm nhau đơn thuần như thế, hơi thở hòa vào nhau không biết đâu là ai.

Một người ngồi thẳng, một người ngồi xổm.

Tiêu Chiến để yên cho cậu chủ động tiếp cận, khi Vương Nhất Bác hơi lùi ra sau mới cười thành tiếng thật khẽ.

“Sao cứ như con chó con thế này?” Anh nói.

Vương Nhất Bác tự ngẫm lại động tác cọ dụi của mình vừa rồi, hình như giống thật.

Cậu còn chưa kịp nói gì thì bàn tay Tiêu Chiến đặt trên eo cậu đã kéo mạnh lên nhấc cả người Vương Nhất Bác vào tư thế quỳ thẳng. Vương Nhất Bác bị ép chúi người tới trước, hai đầu gối tì vào sô pha không dùng lực được, chỉ có thể giơ hai tay lên giữ cánh tay của anh.

Vương Nhất Bác bị kẹp giữa hai chân Tiêu Chiến, đường eo khảm vào nhau.

“Anh dạy em.” Hơi thở của Tiêu Chiến phả lên môi cậu, giọng anh khàn đi: “Ngoan, mở miệng ra.”

Cứ thế Vương Nhất Bác đón lấy một nụ hôn đúng nghĩa.

Môi lưỡi vấn vít, nhịp thở dồn dập dần.

Nụ hôn bỏ đi vai vế của hai người, mang theo ham muốn trần trụi nhất của một người đàn ông đối với một người đàn ông.

Tối hôm ấy, cạnh cửa sổ trong căn phòng trên tầng mười ba của một khách sạn giữa trung tâm thành phố Cừ Châu, sinh viên ưu tú nhiều năm mới có một trong mắt vô số lãnh đạo và giảng viên Tiêu Chiến giữ chặt em bé mới thành niên của nhà họ Vương vừa tự chủ động dâng tới tận cửa trong tay, phá vỡ quan hệ anh em nhiều năm nay của hai người.

Anh là anh của em, nhưng cũng không muốn chỉ làm anh của em.

Vào khuya cả thành phố chìm trong tĩnh mịch, trong phòng khách sạn chỉ còn lại một ánh đèn leo lét. Giữa khung cảnh mờ tối đó, Tiêu Chiến chuyển dần từ ôm Vương Nhất Bác đến đè cậu xuống sô pha hôn càng lúc càng sâu.

Sự tin tưởng hoàn toàn của Vương Nhất Bác đưa cậu vào vị trí bị động tuyệt đối, mặc người muốn gì lấy nấy.

Làm Tiêu Chiến suýt không kiềm được.

Mãi đến khi Tiêu Chiến vùi đầu vào hõm cổ của Vương Nhất Bác, cậu mới giật mình mở mắt ra, còn hỏi bằng giọng khàn khàn: “Sao vậy anh?”

Tiêu Chiến chống khuỷu tay cạnh tai Vương Nhất Bác, nhấc nửa người trên lên nhìn xuống Vương Nhất Bác bên dưới.

Từ nhỏ tới lớn Vương Nhất Bác có phơi nắng đến mấy thì da vẫn trắng nguyên, mềm mại láng mịn, vừa bị hôn đến chưa kịp hoàn hồn nên da cậu ửng hồng, tóc rối tung, hai mắt mơ màng đờ đẫn.

Tiêu Chiến luồn tay dưới cổ nhấc đầu cậu lên để kề trán với mình.

“Không có gì.” Tiêu Chiến thở dốc rồi thì thầm: “Sao mà ngoan thế này? Ngược lại còn khiến anh không biết phải làm sao với em.”

Vương Nhất Bác vốn đã nóng hực cả người, xúc cảm nguyên thủy bị Tiêu Chiến đánh thức khó lòng dịu xuống trong một chốc được, nghe Tiêu Chiến nói vậy thì ngước lên hỏi: “Hở? Làm sao với em cơ?”

Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác ngồi lên.

Anh vuốt lại chỗ tóc trước trán cho Vương Nhất Bác, chống một tay vào tay ghế sô pha rồi nghiêng người sang nói với Vương Nhất Bác: “Muốn nghe à?”

Vương Nhất Bác gật gật.

Nói thật ra giờ trong đầu cậu vẫn là đống hỗn độn.

Cậu và anh cậu hôn nhau rồi à? Rõ ràng lúc xuất phát từ Lạc Dương cậu còn thấp thỏm sợ sự thay đổi do thời gian và khoảng cách. Cậu đến trong suy nghĩ tiện đường đến thăm anh mình một chút thôi, rồi ngay vào đêm đầu tiên hai người đã hôn nhau đến thất điên bát đảo trong khách sạn?

Sao anh cậu lại nghĩ tới chuyện hôn cậu nhỉ? Hưng phấn nhất thời hay là bầu không khí đưa đẩy?

Vương Nhất Bác hồi tưởng lại vài năm trước đó, hình như hai người chưa từng có gì mờ ám vượt quá giới hạn an toàn mà.

Bao gồm rất nhiều lần cùng nằm trên một chiếc giường, thậm chí cả lần mộng tinh đầu tiên của Vương Nhất Bác cũng là trong vòng tay anh, nhưng Vương Nhất Bác thật sự chưa từng nghĩ sẽ phát triển đến mức này.

Càng đừng nói đến giữa hai người còn có một khoảng thời gian mấy năm trống trơn gần như không hề liên lạc với nhau.

Có vẻ như gọi là cảm xúc nhất thời thì hợp lý hơn.

Tiêu Chiến: “Em tự nghĩ trước đã, sao từ đầu bản thân em không trực tiếp từ chối anh?”

Vương Nhất Bác im lặng hai giây rồi mím môi, “Hình như đâu có lý do gì để từ chối.”

“Ừm.” Nụ cười ánh lên mắt Tiêu Chiến, từ từ dẫn lối, anh vân vê thùy tai Vương Nhất Bác bằng đầu ngón tay rồi nói tiếp: “Vậy, nếu anh đưa ra yêu cầu quá đáng hơn nữa, em cũng đồng ý luôn sao?”

Vương Nhất Bác ngẩng phắt lên, không cần Tiêu Chiến phải nói rõ cậu cũng biết anh đang ám chỉ chuyện gì.

Đối với việc ngồi đây thảo luận chuyện này với anh mình giữa đêm hôm khuya khoắt, Vương Nhất Bác vừa thấy thật hoang đường vừa đỏ hết cả mặt mũi.

Nhưng Vương Nhất Bác vẫn thật thà tưởng tượng một lúc rồi trả lời: “Chắc có.”

Tiêu Chiến bật cười hoàn toàn.

Anh ngả người ra sau tựa hẳn vào lưng ghế, ôm Vương Nhất Bác ra trước mặt mình.

“Thích anh à?” Đầu ngón tay anh lướt trên cổ áo cậu.

Vương Nhất Bác gật đầu thừa nhận, “Phải.”

Tuy từ rất sớm cậu đã quyết định đời này sẽ không yêu đương không kết hôn không công khai và tuân thủ theo lời hứa đó suốt bao nhiêu năm nay, chưa từng có bất kì hành vi hay việc làm nào vượt mức.

Ngày đó khi Tiêu Chiến nói chưa xác định được xu hướng tính dục của bản thân, Vương Nhất Bác từng suýt bước qua ranh giới, cuối cùng lại cố dằn mà dừng chân.

Vì cậu có vô số điều trăn trở.

Nhưng khi thật sự tới vị trí hiện tại, cậu lại phát hiện dường như chẳng có gì là mình không thể nói ra miệng cả.

Từ những rung động cố ý kiềm nén thời niên thiếu, đến tình cảm vẫn có thể cháy lại từ trong tro tàn sau mấy năm không gặp.

Cơ thể không thể lừa được người khác, cậu cho phép Tiêu Chiến đến gần, tiếp nhận những giả thuyết xa hơn.

Đã đủ để nói rõ tuyệt đại đa số vấn đề rồi.

Người này có thể là anh trai cậu cả đời, là người nhà không thể chia cắt.

Nhưng một thân phận nữa đã hòa vào máu thịt, khắc vào tâm khảm, dường như ngoài anh ra sẽ chẳng còn người thứ hai.

Điều đó khiến cho tất cả mọi điều đều thật thông thuận hợp lẽ.

Vương Nhất Bác không nghiền ngẫm kĩ xem tại sao mình lại dễ dàng chấp nhận đến thế. Vì người này là Tiêu Chiến, là người cậu vĩnh viễn không phải ôm âu lo, không cần đặt lòng hoài nghi.

Tiêu Chiến kéo đầu Vương Nhất Bác tới trước, nhẹ nhàng gieo nụ hôn lên thái dương cậu, giọng khẽ khàng: “Em thật thà đến đáng yêu luôn ấy, em bé.”

Đầu Vương Nhất Bác kêu oành một tiếng, đỏ triệt để từ cổ lên tới mang tai.

Vương Nhất Bác bảo: “Đừng gọi em như thế.”

Khi còn nhỏ Dương Hoài Ngọc, Vương Mạn Xu đều từng gọi thế. Đến tận khi lên trung học cách gọi này vẫn vang lên bên tai Vương Nhất Bác. Chỉ mới mấy năm nay, khi cậu đã đảm trách nhiều hơn thì mọi người mới sửa dần.

Lúc còn nhỏ nghe người nhà gọi thế cậu thích ứng rất nhanh, nhưng từ nhỏ đến lớn Tiêu Chiến chỉ gọi tên cậu, thi thoảng gặp tình huống đặc biệt lắm mới gọi cậu là Vương Nhất Bác.

Cả khi còn nhỏ anh cũng chưa từng gọi cậu như thế.

Mắt Tiêu Chiến lướt trên gương mặt đỏ bừng của cậu, tiếng cười bật ra từ cổ họng.

“Người khác được gọi, anh của em không được gọi sao?” Anh hỏi.

Vương Nhất Bác liếc anh, “Sao trước đây em không phát hiện ra anh đùa dai thế nhỉ?”

Tiêu Chiến kéo cằm cậu, thình lình cắn nhẹ vào môi dưới cậu một phát.

Bờ môi kề bên, giọng nói cố ý ghì thấp gợi cảm hấp dẫn xiết bao, anh nói: “Đó là vì anh sợ làm em sợ, anh còn nhiều thứ khác nữa lắm, em dám nghe không?”

“Không nghe nữa đâu.” Vương Nhất Bác đẩy anh ra sau một chút, nói: “Tối nay anh không được bình thường.”

“Phải, em nói đúng rồi.” Tiêu Chiến ngã người tựa vào lưng ghế sô pha, đưa khuỷu tay lên che trán, như đã lún sâu vào dòng suy nghĩ đầy chìm đắm nào đó, anh chầm chậm lên tiếng: “Vượt khỏi dự liệu của anh rồi.”

Vương Nhất Bác rút một bên chân lại, ngồi thẳng thớm nhìn anh.

“Dự liệu gì vậy anh?” Cậu hỏi.

Tiêu Chiến giữ nguyên tư thế đó nghiêng đầu qua nhìn Vương Nhất Bác, “Dự liệu là, ban đầu hẳn em sẽ hoảng hốt vì yêu cầu của anh, hoặc có lẽ sẽ chạy về Lạc Dương ngay trong đêm không biết chừng. Ôm ấp thứ mưu đồ bẩn thỉu như thế bị em phát hiện, nhưng vẫn không cách nào buông tay được.” Tiêu Chiến đưa tay bóp nhẹ tóc Vương Nhất Bác, nói: “Em sẽ hận anh nữa không chừng.”

Vương Nhất Bác hơi nhíu mày, cậu chưa từng nghĩ Tiêu Chiến sẽ có suy nghĩ như thế.

Vương Nhất Bác nói: “Anh biết không đời nào em…”

“Nhưng thế thì đã sao chứ.” Tiêu Chiến không để Vương Nhất Bác nói hết câu, anh tiếp tục dõi mắt chăm chú vào mặt Vương Nhất Bác, nheo mắt nói tiếp: “Cùng lắm thì mang em đi, kinh doanh buôn bán gì đó vứt hết.Em mà nhất quyết không đồng ý, anh sẽ trói tay chân em lại, để em không bước được đi đâu ngoài bên cạnh anh.”

Vương Nhất Bác nghe đến đây ngược lại còn thấy nhẹ nhõm.

“Anh sẽ không làm vậy.” Vương Nhất Bác rất chắc chắn.

Tiêu Chiến: “Nhưng thật sự đã từng nghĩ vậy.”

Anh nói: “Mấy năm nay, khi không có em bên cạnh, đã từng nghĩ vậy không chỉ một lần.”

Nói Vương Nhất Bác không sửng sốt là giả. Tiêu Chiến từng nói, anh nhận ra xu hướng tính dục của mình từ rất sớm. Nhưng từ nhỏ anh đã là đứa chín chắn nhất trong dàn cháu trong nhà, cũng là người mang tâm tư nặng nề nhất.

Ấy vậy mà Vương Nhất Bác lại chẳng hề nhận ra chút dấu hiệu nào.

Ngày Tiêu Chiến tốt nghiệp cấp ba, sự nghiệp của Vương Nhất Bác vừa khởi bước, hai người đã ly biệt hòa bình nhẹ nhàng như thế. Nhưng đến giây khắc Vương Nhất Bác mới nhận ra phía sau những lời chúc phúc lo lắng đó, thì ra, cũng đầy ắp nhớ nhung phải kiềm nén.

Đã phải dốc rất nhiều sức lực để thuyết phục bản thân bước tới, đừng quay đầu.

Vì người mình mong nhớ giữ vị trí quá quan trọng trong lòng.

“Anh.” Vương Nhất Bác gọi anh.

Tiêu Chiến sải cánh tay ra, Vương Nhất Bác nhích nhích tới nằm tựa vào cạnh anh.

Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn cậu hỏi: “Bây giờ biết rồi chứ?”

“Biết gì hả anh?” Vương Nhất Bác ngước mắt lên.

“Biết anh không phải người tốt lành gì. Ít nhiều gì cũng lớn thế này rồi, đừng có anh nói gì cũng nghe theo.” Tiêu Chiến trở tay, ngón tay cái vuốt nhẹ qua gò má cậu, “Nghe lời quá, đến lúc anh thật sự không kiềm được em sẽ bị thương, hiểu chưa?”


🐢:Ủa a lô anh cả, tưởng anh lý trí lắm, tưởng anh sẽ dùng tình yêu cảm hóa chứ, chơi gì thổ phỉ vậy ba? :)))

Lý trí cạn kiệt vào năm em 18 tuổi :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com