Chương 130 Trận chiến cuối cùng (最后之战)
古皓然笑着道:"外公这是和你较着劲呢。"自从方老爷子知道月堂的作用,和在蝶衣手中做了些什么后,这本来就在蝶衣手中吃过亏的方老爷子,顿时起了不服输的信念,这次一定要漂漂亮亮地完成任务,在蝶衣面前展现一下。Cổ Hạo Nhiên cười nói: "Ông ngoại đây là đang ganh đua với nàng." Từ lúc Phương lão gia tử biết tác dụng của Nguyệt đường, và biết được một số việc Điệp Y làm, Phương lão gia tử này vốn chịu thiệt không ít trong tay Điệp Y, liền nổi lên ý không chịu thua, lần này nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ thật tốt, thể hiện trước mặt Điệp Y một chút.
古浩名也笑着道:"外公本来就在你手中吃了亏,白日又在吃了一次闷亏,这今天是存了心要赶过你,能完成的不漂亮?"古浩扬等听古浩名提起白日,不由都哈哈大笑起来,在这紧张万分的夜里,恐怕也只有他们笑得出来。Cổ Hạo Danh cũng cười nói: "Ông ngoại vốn chịu thiệt trong tay muội, ban ngày còn bị một vố, hôm nay có ý muốn hơn muội, có thể không hoàn thành cho đẹp mắt sao?" Bọn Cổ Hạo Dương nghe Cổ Hạo Danh nhắc tới chuyện ban ngày, bất giác đều ồ lên cười, trong đêm tối vô cùng khẩn trương, e rằng cũng chỉ có họ mới cười nổi."
"少当家,月葭公主那边已经冲破了最后的宫门,现在已经进了正宫了。"大管事跑的满头大汗的向古皓然等回禀道。"Thiếu đương gia, Nguyệt Hà bên đó đã xông vào tầng sau cùng, bây giờ đã bước vào chính cung rồi." Đại quản sự chạy tới mồ hôi đầy đầu quay sang Cổ Hạo Nhiên bẩm báo.
古皓然点了点头朝大管事道:"传话给外公,让外公仔细女皇那边的动静,女皇虽然犯下的过错,不再适合当这个女皇,但也不至于被月葭送上断头台,如果月葭要下杀手,外公还是要借机行事。" Cổ Hạo Nhiên gật đầu quay sang đại quản sự nói: "Truyền lời cho ông ngoại, để ông ngoại cẩn thận chú ý động tĩnh của nữ hoàng bên đó, nữ hoàng tuy đã phạm phải sai lầm, không còn thích hợp làm nữ hoàng nữa, nhưng cũng không đến mức bị Nguyệt Hà đưa lên đoạn đầu đài, nếu Nguyệt Hà muốn ra tay, ông ngoại vẫn phải xem thời cơ mà hành sự."
大管事顿时答应了快速的又跑了出去,古浩扬等听古皓然这么吩咐,不由都暗中点了点头,女皇过错虽大,但是念在这么多年也没怎么为难过古篱,虽然谈不上什么真心对待,但好的地方也不能泯灭了,如果她有心想活,能留她一命也算她没白对古篱好一场。Đại quản sự trả lời xong lại mau chóng chạy đi, bọn Cổ Hạo Dương nghe Cổ Hạo Nhiên phân phó như vậy, bất giác âm thầm gật đầu, nữ hoàng tuy phạm sai lầm lớn, nhưng niệm tình nhiều năm nay cũng không làm khó Cổ Ly, tuy không thể nói là thật tâm đối đãi, nhưng không phải không có những chỗ tốt, nếu ả có lòng muốn sống, có thể giữ cho ả một mạng cũng xem như không uổng công ả đối tốt với Cổ Ly.
古皓然吩咐完后,众人一时间都没有说话,本来还轻松的气氛也沉静了下来,莫名地有点沉重。Cổ Hạo Nhiên căn dặn xong, mọi người trong nhất thời đều không nói gì, bầu không khí vốn còn đang thả lỏng cũng trở nên yên tĩnh, có chút nặng nề.
只见古浩扬端着茶杯不停地在指尖把玩,低头注视着茶水的双眼,不知道在这只凭月光照射的地方,能看清楚什么。Chỉ thấy Cổ Hạo Dương cầm ly trà không ngừng dùng ngón tay chơi đùa, cúi đầu đôi mắt nhìn chằm chằm vào ly trà, không biết ở nơi chỉ dựa vào ánh trăng chiếu rọi, thì có thể nhìn rõ được cái gì.
挨着他坐的古浩远端坐在椅子上,手指一下一下的轻敲着桌面,本来就看不出来什么表情的脸庞,这个时候更加看不出有什么情感流露。Cổ Hạo Viễn ngồi bên cạnh hắn, ngón tay chốc chốc gõ nhẹ lên mặt bàn, vẻ mặt vốn không nhìn ra biểu tình gì, vào lúc này càng nhìn không ra chút cảm xúc gì.
古浩名则靠在椅子背上望着夜空,双手抱胸,面上神色沉静,与往日活跃的气势相关甚远,安静地让人可以忘记他的存在。Cổ Hạo Danh dựa vào lưng ghế nhìn vào bóng đêm, đôi tay ôm ngực, thần sắc trên mặt trầm tĩnh, khác xa với vẻ hoạt bát trước đây, yên tĩnh khiến người ta có thể quên đi sự tồn tại của hắn.
而他边上的古浩影嘴角依旧带着点勾人的微笑,手中有一下没一下地敲打着座椅的边缘,眼中神色复杂莫辨。Còn Cổ Hạo Ảnh bên cạnh hắn khóe miệng vẫn mang theo nụ cười mỉm có chút câu hồn, ngón tay thi thoảng gõ lên viền chiếc ghế, thần sắc trong mắt phức tạp khó nắm bắt.
古皓然则什么话也不说,什么异常的表情也没有,只是抱着蝶衣,把玩着蝶衣头上的秀发,面色平静地没有半分波澜。Cổ Hạo Nhiên không nói gì, không có biểu tình dị thường nào, chỉ ôm lấy Điệp Y, nghịch với tóc mai của Điệp Y, vẻ mặt bình tĩnh không chút gợn song.
蝶衣靠在古皓然的身上,眼前众人突然间的沉默,蝶衣并不觉得有什么异常,她知道他们在等待着什么,在等待着一个时代的覆灭,在等待着这一界女皇走到终点,等待着这最后的一刻。Điệp Y dựa vào người Cổ Hạo Nhiên, đám người trước mắt đột nhiên trầm mặc, Điệp Y cũng không cảm thấy có gì dị thường, nàng biết họ đang đợi cái gì, đợi một sự hủy diệt thời đại, đợi nữ hoàng đi tới bước đường cùng, đợi thời khắc cuối cùng này.
寂静,无法言语的寂静,外面街道上的声音远远地传来,那绚丽的烟火,那热闹地一切,更加衬托出古皓然这处的静,只有风吹草动,蚊虫呜叫的声音,骤然之间完全感觉不到此处有人的存在。Yên tĩnh, sự yên tĩnh không cách nào nói bằng lời, thanh âm ngoài phố xa xa truyền tới, pháo hoa tươi đẹp đó, những náo nhiệt đó, càng tôn thêm vẻ yên tĩnh của Cổ Hạo Nhiên bên này, chỉ có tiếng gió thổi cỏ lay, thanh âm côn trùng kêu, cùng tập họp lại hoàn toàn không cảm giác được nơi đây có sự tồn tại của con người.
一刻钟,两刻钟,一个时辰,漫长的好像已经过了一天一夜,一年十年一般模样,古皓然等依然维持着那等候的姿势,没有人说话,没有人动弹,好像这样的时间流失对他们而言根本不存在一般。Một khắc, hai khắc, một canh giờ, chậm như đã một ngày một đêm, một năm mười năm trôi qua, bọn Cổ Hạo Dương vẫn duy trì tư thế chờ đợi đó, không ai nói chuyện, không ai động đậy, dường như thời gian trôi đi như thế với họ mà nói căn bản không tồn tại.
脚步声,一阵多人的脚步声划破常青的夜空传来传去,古皓然等都是一震,齐齐抬头朝发声处看去。Tiếng bước chân, một tràng tiếng bước chân của nhiều người phá tan màn đêm truyền tới, bọn Cổ Hạo Nhiên kinh ngạc, đều ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra thanh âm.
只见当前一人大步流星地走了过来,而上神色慎重的同时双带着点得意,正是方老爷子当先而来。Chỉ thấy một người cầm đầu sải bước chạy qua đây, trên mặt mang theo thần sắc thận trọng và đôi mắt có chút đắc ý, chính là Phương lão gia tử dẫn đầu đi tới.
古皓然见方老爷子得意又彪悍地走来,显然这次的任务是完成的比较顺利了,不由面上渐渐露出笑容道:"看来外公是不出手则已,一出手必定惊天动地。" Cổ Hạo Nhiên thấy Phương lão gia tử đắc ý lại dũng mạnh đi tới, chứng tỏ nhiệm vụ lần này hoàn thành tương đối thuận lợi, trên mặt bất giác dần dần lộ ra nụ cười: "Xem ra ông ngoại không ra tay thì thôi, một khi ra tay nhất định là kinh thiên động địa."
"方老爷子站定在古皓然等面前,见古皓然等都一脸笑容地看着他,不由哈哈大笑道:"想当年你外公我......" "Phương lão gia tử đứng yên trước mặt bọn Cổ Hạo Nhiên, thấy bọn Cổ Hạo Nhiên vẻ mặt đều tươi cười nhìn hắn, bất giác phá lên cười: "Nhớ năm đó ông ngoại các ngươi..."
"说重点。"方老爷子自夸的话语才开了个头,就被蝶衣直接给打断,这个时候谁听他的自夸,要听的是重要内容。"Nói trọng điểm." Lời tự khoe khoang của Phương lão gia tử vừa bắt đầu, liền bị Điệp Y làm gián đoạn, vào lúc này ai mà nghe hắn tự khoe khoang chứ, muốn nghe nội dung chính.
古浩扬等见方老爷子一脸愠怒地瞪着蝶衣,不由都暗自笑出声来,古浩影边笑边道:"外公,快说我秘心的,你老人家的丰功伟绩我们那是从小听到大的,不差这一次。" Bọn Cổ Hạo Dương thấy Phương lão gia tử vẻ mặt phẫn nộ trừng mắt nhìn Điệp Y, bất giác đều cười thầm, Cổ Hạo Ảnh vừa cười vừa nói: "Ông ngoại, mau nói trọng tâm, công lao vĩ đại của lão nhân gia người chúng con đã nghe từ nhỏ tới lớn rồi, không phải chỉ mới lần này."
方老爷子狠狠地瞪了古皓然几兄弟一眼,也知道事分轻重缓急,当下直接道:"月葭占领了整个皇宫,现在整个皇宫中已经乱成一团,月葭等正在收拾,我看没我们什么事情,就先撤了。" Phương lão gia tử giận dữ trừng mắt nhìn mấy huynh đệ Cổ Hạo Nhiên một cái, cũng biết được nặng nhẹ gấp hay không gấp, sau đó trực tiếp nói: "Nguyệt Hà chiếm lĩnh toàn bộ hoàng cung, bây giờ hoàng cung đã loạn thành một mớ hỗn độn, bọn Nguyệt Hà đang thu dọn, ta thấy bọn ta không còn việc gì, liền giải tán trước."
古皓然点点头后问道:"女皇呢?" Cổ Hạo Nhiên gật đầu, sau đó hỏi: "Nữ hoàng đâu?"
方老爷子挑了挑眉道:"这女皇这个时候还有点小聪明,月葭把整个皇宫里外都翻了个遍,也没有找到女皇的踪迹,听女皇身边的护卫说,你们走后不久,女皇说要休息一下不见任何人,就这么不见踪迹了。" Phương lão gia tử nhướng mày nói: "Nữ hoàng vào lúc này cũng có chút thông minh, Nguyệt Hà lục tung cả hoàng cung, cũng không tìm được tung tích của nữ hoàng, nghe hộ vệ bên cạnh nữ hoàng nói, các ngươi đi xong không lâu, nữ hoàng nói muốn nghỉ ngơi một chút không gặp bất cứ ai, cứ như vậy mà không thấy tung tích đâu nữa."
古皓然听方老爷子这么一说,顿时松了口气,这就是他今天冲着女皇发怒的缘由,被月葭捉住,或者外公出手去救,都不是好办的事情,同时也是对一个女皇尊严的彻底践踏,若是还有一点头脑的人,听见他今天那么直接分析的话,而又被盗去兵符的情况下,肯定知道大势已去,离开是最好的事情。Cổ Hạo Nhiên nghe Phương lão gia tử nói vậy, liền thở phào nhẹ nhõm, đây chính là nguyên do hôm nay hắn lại nổi giận với nữ hoàng, bị Nguyệt Hà bắt được, hoặc được ông ngoại ra tay cứu giúp, đều không phải là chuyện dễ làm, đồng thời cũng đem tôn nghiêm của nữ hoàng chà đạp sạch sẽ, nếu là người vẫn còn chút đầu óc, hôm nay nghe hắn trực tiếp phân tích như vậy, lại còn bị mất trộm binh phù, chắc chắn biết tình thế vô vọng, rời khỏi chính là việc tốt nhất.
古皓然见女皇还没有笨到家,知道这是唯一可以活命的路,不由与古浩扬等对视一眼,这一离开,就等于圣天之主,从此以后易主,这女皇已经成为过去,历史的新篇章已经快要翻开。Cổ Hạo Nhiên thấy nữ hoàng vẫn chưa ngốc tới mức hết thuốc chữa, biết đây là con đường sống duy nhất, bất giác cùng bọn Cổ Hạo Dương đưa mắt nhìn nhau, lần này bỏ đi, bằng với việc chủ của Thánh Thiên, từ nay về sau đã bị thay đổi, nữ hoàng này đã thành quá khứ, lịch sử đã sắp mở ra trang mới.
蝶衣扫了古浩扬等一眼后,看着面色得意的方老爷子,冷冷地道:"兵符呢?" Điệp Y quét mắt nhìn bọn Cổ Hạo Dương, nhìn vẻ mặt đắc ý của Phương lão gia tử, lạnh lùng nói: "Binh phù đâu?"
方老爷子一声冷哼大力拍拍胸膛道:"你们外公我办事绝对不会出错,这兵符我既然能够带去,就有本事带得回来。"边说边从怀中掏出兵符,直接扔给了蝶衣。Phương lão gia tử hừ lạnh một tiếng vỗ mạnh vào ngực: "Ông ngoại các ngươi ta đây làm việc tuyệt đối không xảy ra sai sót, binh phù này ta đã có thể mang đi được, thì sẽ có bản lĩnh lấy về được." Vừa nói vừa từ trong lòng lôi binh phù ra, trực tiếp vứt cho Điệp Y.
这兵符可是攸关皇超门的关键,能借给月葭等用,却不能留在月葭的手里,要不然还得再一次替换,岂不麻烦得紧,所以方老爷子才一直混在月葭的队伍中,一是为打探消息,但更重要的就是在最佳的时机,再把兵符偷回来,否则不扳倒月葭。Binh phù này có liên quan tới hoàng triều, có thể mượn cho Nguyệt Hà dùng, nhưng không thể rơi vào tay Nguyệt Hà, nếu không còn thay đổi lần nữa, há không phải rất phiền phức, cho nên Phương lão gia tử mới chà trộn vào đội ngũ của Nguyệt Hà, một là thám thính tin tức, nhưng quan trọng hơn chính là chọn thời cơ tốt, đem binh phù trộm về, nếu không không lật đổ được Nguyệt Hà.
"不错,不错,外公宝刀不老,值得表扬,等事情平息一切都安静下来后,我们给您老开个庆祝会去。"古浩名笑眯眯地看着方老爷子,一边拍手一边乐呵呵地道,知道一切按计划在进行,古家几兄弟顿时都轻松起来,听古浩名好像哄小孩一般的说话,不由齐齐大笑。"Không tệ, không tệ, bảo đao ông ngoại không già, đáng để biểu dương, đợi mọi chuyện lắng xuống, bọn con sẽ tổ chức tiệc mừng cho người." Cổ Hạo Danh cười híp mắt nhìn Phương lão gia tử, vừa vỗ tay vừa vui vẻ cười nói, biết mọi việc đều tiến hành theo kế hoạch, mấy huynh đệ Cổ gia liền cảm thấy nhẹ nhỏm, nghe lời này của Cổ Hạo Danh như đang dỗ dành tiểu hài, bất giác đều ồ lên cười.
方老爷子听着古浩名的话,顿时满脸怒气地瞪着笑容满面的古浩名,怒声道:"等过了这时期,老子才找你小子算帐。"顿时古皓然等又是一阵大笑。Phương lão gia tử nghe lời này của Cổ Hạo Danh, vẻ mặt liền đầy nộ khí trừng mắt nhìn Cổ Hạo Danh đang tươi cười, lớn tiếng mắng: "Đợi qua thời gian này, lão tử mới tìm tiểu tử ngươi tính sổ." Bọn Cổ Hạo Nhiên lại cười ồ lên một trận.
笑声渐低,古浩扬朝古皓然道:"明天又是一场好戏,我看就你去表演吧,我们给你打下手。" Tiếng cười nhỏ dần, Cổ Hạo Dương quay sang Cổ Hạo Nhiên nói: "Ngày mai lại là một màn kịch hay, ta thấy ngươi đi biểu diễn vậy, bọn ta làm trợ thủ cho ngươi."
这月葭那处明天明显是要宣布废除女皇,自立为皇帝。或者是在众人的拥护下,登基为帝,这个时候古浩然手中的资料就派的上用场了,要她一场欢喜一声空,到头来不但什么也得不到,还要身败名裂也得女皇同样的下场。Nguyệt Hà bên đó ngày mai rõ ràng sẽ muốn tuyên bố việc phế nữ hoàng, tự lập hoàng đế. Hoặc là dưới sự ủng hộ của mọi người, đăng cơ làm hoàng đế, vào lúc này tư liệu trong tay Cổ Hạo Nhiên đã có chỗ dùng rồi, phải để ả vui mừng hụt một trận, tới khi đó không những không có được gì, mà còn phải thân bại danh liệt cùng rớt đài như nữ hoàng.
古皓然点点头道:"虽然我不是最好的人选,不过,我去也比较合适,我看......" Cổ Hạo Nhiên gật gật đầu: "Tuy ta không phải là người tốt nhất được chọn, nhưng, ta đi cũng tương đối thích hợp, ta thấy..."
"那怎么行,这样好玩刺激的场面,怎么能少得了我古篱。"古皓然话还没有说完,一道慵懒带笑的声音突然传来,古皓然等抬头一看,远处古篱和古震,方琉云等一起缓缓朝他们走来。"Vậy sao được, cảnh kích thích chơi vui như vậy, sao có thể thiếu Cổ Ly ta." Cổ Hạo Nhiên còn chưa dứt lời, một đạo thanh âm lười nhát mang theo tiếng cười đột nhiên truyền tới, bọn Cổ Hạo Nhiên ngẩng đầu nhìn, ở phía xa bọn Cổ Ly và Cổ Chấn, cùng Phương Lưu Vân chậm rãi đi về phía bọn họ.
古皓然等同时站了起来,古皓然微微皱眉道:"爹娘,小叔,你们怎么这个时候过来了?这里有什么热闹好瞧的?" Bọn Cổ Hạo Nhiên cùng lúc đứng dậy, Cổ Hạo Nhiên khẽ chau mày: "Cha mẹ, tiểu thúc, các người sao quay lại vào lúc này? Ở đây có gì hay để xem chứ?"
古震还没有答话,古篱走近一巴掌拍在古皓然的肩头,挑眉看着古皓然道:"我的脚长在我身上,我想到哪里就到哪里,你小子居然管起我来了,讨打是不是?"边说边顺手就给了古皓然屁股一巴掌。Cổ Chấn còn chưa trả lời, Cổ Ly bước tới gần vỗ một cái lên vai Cổ Hạo Nhiên, nhướng mày nhìn Cổ Hạo Nhiên nói: "Chân của ta mọc trên người ta, ta muốn đi đâu thì đi, tiểu tử ngươi dám quản ta sao, muốn ăn đòn phải không?" Vừa nói vừa tiện tay vỗ mông Cổ Hạo Nhiên một cái.
古皓然顿时没好气地看着自顾自坐下喝茶的古篱,见古篱边倒茶边给自己抛了一个媚眼,古皓然不由苦着一张脸转头看着古震道:"爹,你怎么也不管着你弟弟,在皇陵祈福多好的,让他来给我们捣乱。" Cổ Hạo Nhiên khó chịu nhìn Cổ Ly tự mình ngồi xuống uống trà, thấy Cổ Ly vừa châm trà vừa ném cho mình một cái nháy mắt, Cổ Hạo Nhiên vẻ mặt khổ sở quay đầu nhìn sang Cổ Chấn nói: "Cha, người sao không quản vị đệ đệ này của người chứ, ở hoàng lăng cầu phúc tốt biết mấy, lại để hắn tới đây gây phiền phức cho bọn con."
"死小子,捣乱,你小叔我哪点像是来捣乱的了?"古篱听古皓然这么一说,顿时瞪圆了双眼,刚拿到手中的点心,一扬手就给古皓然扔去。"Tiểu tử chết tiệt, gây phiền phức, tiểu thúc ngươi ta đây có điểm nào giống tới đây gây phiền phức hả?" Cổ Ly nghe Cổ Hạo Nhiên nói vậy, liền trợn tròn mắt, điểm tâm vừa cầm trong tay, liền đưa lên ném về phía Cổ Hạo Nhiên.
古皓然单手正欲去接,身前站立的蝶衣冷冷地目光一扫,快速的伸指朝袭击而来的点心弹去,顿时只见糕点四散而飞,直扑向古篱,古篱一个避让不及,顿时给落了满头,边上的古浩扬等不由齐齐低头闷笑,这刁钻古怪的古篱也就蝶衣能收拾地下来。Cổ Hạo Nhiên một tay đang muốn tiếp lấy, Điệp Y đứng trước người hắn lạnh lùng quét mắt nhìn, mau chóng đưa tay búng một cái vào điểm tâm đang bay tới, nháy mắt chỉ thấy bánh điểm tâm bay tứ phía, lao thẳng về phía Cổ Ly, Cổ Ly tránh không kịp, bị rơi đầy đầu, bọn Cổ Hạo Dương bên cạnh bất giác đều cúi đầu nhịn cười, Cổ Ly xảo trá tai quái này cũng bị Điệp Y thu thập.
方琉云在一旁看着满头碎屑,一脸阴沉瞪着蝶衣的古篱,不由哈哈笑道:"你们小叔什么脾气你们难道不知道?他要来捣乱我们有什么办法,只好跟着来看热闹了。" Phương Lưu Vân bên cạnh nhìn Cổ Ly đầu đầy mảnh vụn, mặt sầm xuống trừng mắt nhìn Điệp Y, bất giác ồ lên cười: "Tính khí tiểu thúc các ngươi thế nào lẽ nào các ngươi còn không biết? Hắn muốn tới náo loạn chúng ta còn cách gì chứ, chỉ còn biết đi theo xem náo nhiệt thôi."
古震一边走上来坐下,一边淡淡地道:"你们什么想法我们也能够猜测得到,明日浩然去的话,一是份量不够震不住皇家的人;二是,我们是外戚,是商人,若我们出面的话,一切有太多的不便,所以你们小叔才亲自来的,以他的地位和资格来一切效果才是最恰当的。" Cổ Chấn vừa đi lên trước ngồi xuống, vừa nhàn nhạt nói: "Các ngươi nghĩ gì bọn ta đều có thể đoán được, ngày mai nếu Hạo Nhiên đi, một là phân lượng không đủ trấn áp người của hoàng gia; hai là, chúng ta là ngoại thích, là thương nhân, nếu chúng ta ra mặt, có quá nhiều thứ không tiện, cho nên tiểu thúc các ngươi mới đích thân tới, lấy địa vị và tư cách của hắn thì hiệu quả mới là thỏa đáng nhất."
古篱听古震说了一句公道话,顿时挑眉冷哼一声道:"听到没有,你们小波我可是来帮你们的,一个个不识抬举就不说了,居然这么对待本人,真是听了熊心豹子胆了,还不过来两个给我弄干净。"边说边瞪着古皓影等人。Cổ Ly nghe Cổ Chấn nói được một câu công đạo, liền nhướng mày hừ lạnh một tiếng: "Nghe thấy chưa, tiểu thúc các ngươi là tới để giúp các ngươi, các ngươi không biết coi trọng không nói, lại dám đối đãi với ta như vậy, thật là ăn gan hùm mật gấu mà, còn không để hai tên qua đây làm sạch cho ta." Vừa nói vừa trừng mắt nhìn bọn Cổ Hạo Ảnh.
古皓然等听古震古篱这么一说,不由对视了一眼,古皓然看着低头让古浩影帮忙清理的古篱道:"小叔,这可是借机脱离皇宫的好机会啊,我们会做得很好的,小叔。" Bọn Cổ Hạo Nhiên nghe Cổ Chấn Cổ Ly nói vậy, bất giác đưa mắt nhìn nhau, Cổ Hạo Nhiên nhìn Cổ Hạo Ảnh đang cúi đầu giúp Cổ Ly làm sạch: "Tiểu thúc, đây là cơ hội tốt nhất để thoát khỏi hoàng cung a, bọn ta sẽ làm tốt, tiểu thúc."
古篱头也没抬地一边让古浩影帮他收拾,一边淡淡地道:"古家以后是隐居?还是要东山再起?还是要称帝?你们告诉我你们的选择,我就告诉你们我的答案。" Cổ Ly đầu cũng không ngẩng vừa để Cổ Hạo Ảnh giúp hắn dọn dẹp, vừa nhàn nhạt nói: "Cổ gia sau này ẩn cư sao? Hay là muốn đông sơn tái khởi? Hay muốn xưng đế? Các ngươi nói ta biết lựa chọn của các ngươi, ta sẽ nói cho các ngươi biết đáp án của ta."
古皓然等闻言不由都轻轻叹了口气,古家隐居明显是不可能的事情,还没有退出江湖,就已经四面是敌,古家太家大业大,亲戚朋友也牵扯得太多,这次还没有动他们的其他亲人,如果要真隐居总不能全带走吧?这可也是牵制他们的筹码啊,隐居,谈何容易?Bọn Cổ Hạo Nhiên nghe vậy bất giác đều thở dài, Cổ gia ẩn cư rõ ràng là chuyện không thể, còn chưa lui khỏi giang hồ, tứ phía đều đã là địch, Cổ gia gia lớn nghiệp lớn, thân thích bằng hữu cũng liên quan quá nhiều, bây giờ vẫn chưa động vào người thân của họ, nếu thật ẩn cư thì cũng không thể mang theo toàn bộ mà? Đây cũng là con bài kiềm chế họ, ẩn cư, nói dễ hơn làm?
称帝,这也是不可能的事情,古家没有任何人有这个野心,更何况帮助皇家推倒一个皇帝容易,真的要取而代之,那反对的势力恐怕孔雀是很容易就能摆平的。Xưng đế, đây cũng là chuyện không thể nào, Cổ gia không ai có dã tâm này, càng huống hồ dễ dàng giúp hoàng gia đẩy ngã một vị hoàng đế, thật sự muốn thay thế, thế lực phản đối e rằng rất dễ đã có thể giải quyết.
古皓然等心中有数,正如古篱心中也有数,所做的一切就是为东山再起,而一个门庭一个家族,如果拥有了那么大的势力,借机赶下台了一个皇帝,又推翻了另一个将是皇帝的人,这一切已经可以说是为人臣子能做的极致,这有一天一家会成为祸害,一个灭其九族的祸害。Bọn Cổ Hạo Nhiên trong lòng hiểu rõ, giống như Cổ Ly trong lòng cũng hiểu rõ, làm mọi thứ chính là vì đông sơn tái khởi, một môn đình một gia tộc, nếu có thế lực lớn như vậy, nhân cơ hội kéo một hoàng đế xuống đài, lại lật đổ một người sắp làm hoàng đế, mọi thứ có thể nói đã tới giới hạn của người làm thần tử có thể làm, có một ngày sẽ thành tai họa, một tai họa hủy diệt gia tộc.
而他,是属于皇族之内的人物,他出面等于是皇族内部自己的纠纷,这一切起算的标准不会不一样,古家就算参与的再多,不仅不会有一点的祸害,反而会牢牢坐稳这天下第一门庭的位置,古篱把这一切都想到了,也把古皓然等的打算也猜测到了,所以才从皇陵赶回来,起来阻止古皓然等的行动。Còn hắn, là nhân vật trong hoàng tộc, hắn ra mặt bằng với việc này là tranh chấp giữa nội bộ hoàng gia, những chuyện này tính ra sẽ không giống nhau, Cổ gia dù có can dự nhiều hơn, không những không có chút tai họa nào, ngược lại còn ngồi vững vị trí thiên hạ đệ nhất môn đình, Cổ Ly đã suy nghĩ hết mọi chuyện này, cũng đoán được tính toán của bọn Cổ Hạo Nhiên, nên mới từ hoàng lăng tranh thủ trở về, đứng lên ngăn cản hành động của bọn Cổ Hạo Nhiên.
古篱抬头后,见古皓然等一时间都有点犹豫地没有开口,不由优雅地一笑靠在椅背上道:"你们想什么我明白得很,不用说其他的了,明天就看你们小叔我的表演吧,说不定这一手成功后,我还能捞个监国当当。"说罢,不由得意地开怀大笑起来。Cổ Ly ngẩng đầu, thấy bọn Cổ Hạo Nhiên trong nhất thời có chút do dự không mở miệng, bất giác ưu nhã cười dựa vào lưng ghế: "Các ngươi nghĩ gì ta hiểu rất rõ, đừng nói gì nữa, ngày mai cứ xem tiểu thúc các ngươi biểu diễn, nói không chừng lần này thành công, ta còn có thể vớt được cái chức giám quốc." Nói xong, bất giác đắc ý vui vẻ cười.
古皓然等却齐齐叹了一口气,他们的小叔依旧还是为了古家,为了他们,选择继续留在了皇宫,他这一出面确实如他所说,他本身的地位在那里,改朝换代就算皇帝废除,他还是太妃头衔,加上古家现在的声威,他手中握的证据,为圣天做出的贡献,监国有点困难,但绝对也会是不得了的地位官衔。Bọn Cổ Hạo Nhiên đều thở dài, tiểu thúc của bọn họ vẫn vì Cổ gia như trước, vì bọn họ, chọn tiếp tục ở lại hoàng cung, lần này hắn ra mặt thật sự như hắn đã nói, bản thân hắn địa vị ở đó, thay đổi triều đại dù hoàng đế bị phế, hắn vẫn mang danh hàm là thái phi, thêm vào đó thanh uy Cổ gia bây giờ, chứng cứ trong tay hắn, vì Thánh Thiên mà làm ra cống hiến, giám quốc có chút khó khăn, nhưng tuyệt đối cũng sẽ có địa vị quan hàm không tệ.
但是从此海阔天空又成为梦谈,他们的小叔已经为他们牺牲了太多,又怎能忍心,看着古篱优雅的笑容,古皓然等却觉得心里酸楚得紧。Nhưng từ đây biển rộng trời cao lại trở thành chuyện trong mơ, tiểu thúc của họ đã vì họ hy sinh quá nhiều, sao lại có thể nhẫn tâm, nhìn nụ cười ưu nhã của Cổ Ly, bọn Cổ Hạo Nhiên lại cảm thấy trong lòng rất chua xót.
"傻小子们,做那么一副脸色给谁看,你们小叔又不是死了,干什么给我哭丧着一张脸,我先给你们说少给我来这一套,我可不吃。" "Đám tiểu tử ngốc, làm bộ mặt đó cho ai xem, tiểu thúc các ngươi lại không phải chết, làm gì mà bày khuôn mặt khóc thảm đó, ta nói trước cho các ngươi bớt bày ra cái dạng đó, ta không ăn nhằm gì đâu."
古篱见自己一番话后,古皓然等还是沉着脸看着自己,不由淡淡笑了起来摇道:"好了,好了,小子们,你们小叔我的本事你们又不是不知道,我若想离开这皇宫拦不住我,等我们做完这最后一笔,我就收手,如何,别给我苦着脸了,开始准备,明天浩然跟我去演这最精彩地一幕。" Cổ Ly thấy mình nói một hồi xong, bọn Cổ Hạo Nhiên vẫn sầm mặt nhìn mình, bất giác nhàn nhạt cười lắc đầu nói: "Được rồi, được rồi, đám tiểu tử, bản lĩnh tiểu thúc của các ngươi đám các ngươi lại không phải không biết, nếu ta muốn rời khỏi hoàng cung này cũng không ngăn được ta, đợi chúng ta lo xong việc này, ta liền thu tay, thế nào, đừng có bày khuôn mặt khổ sở cho ta, bắt đầu chuẩn bị, ngày mai Hạo Nhiên theo ta đi diễn một màn tuyệt vời này."
古皓然等见古篱终于开了这离开的口,不由都振奋得笑了起来,困住古篱的不是那高高的宫墙,困住他的是他自己的心,把古家看得太重,所以处处都洒脱不起来,这一刻终于听到他这样的话,顿时都开心极了。Bọn Cổ Hạo Nhiên thấy Cổ Ly cuối cùng đã mở miệng nói rời khỏi, bất giác đều phấn chấn cười, nhốt Cổ Ly không phải là vách tường cao cao của hoàng cung, nhốt hắn là chính trái tim của hắn, quá xem trọng Cổ gia, cho nên không thể thoát ra được, vào lúc này cuối cùng nghe được hắn nói như vậy, đều rất vui vẻ.
时间飞逝而去,这一晚无人入矛这一晚有人欢喜有人忧,这一晚改变了圣天的朝堂,这一晚是胜利前夕最后的一晚。Thời gian trôi qua nhanh chóng, đêm nay không ai vào giấc nồng đêm nay có người vui có người lo, đêm nay triều đường của Thánh Thiên được thay đổi, đêm nay là đêm cuối trước thắng lợi.
天光放亮,灿烂夺目的阳光冲破层层的阻挡,从黑幕中挣扎出来,为整个大地,整个世界掀开了新的一天的篇章。Trời hừng sáng, ánh mặt trời xán lạn chói mắt phá tan tầng tầng lớp lớp trở ngại, từ trong bóng đêm vùng vẫy bước ra, vì cả mặt đất, cả thế giới mà mở ra một ngày mới một trang mới.
休闲山庄,古篱一身君妃的正式装扮,那流黄的色泽衬的古篱本来就俊美非凡的人才,更加的养眼滑耀目,一旁的古皓然和蝶衣一身简单的装束,站在仪表非凡的古篱身旁,却也不减一点风采。Sơn trang nghỉ dưỡng, Cổ Ly ăn vận một thân quân phi, màu vàng càng tôn thêm vẻ tuấn mỹ phi phàm vốn có của Cổ Ly, càng thêm chói mắt, Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y bên cạnh ăn vận đơn giản, đứng bên cạnh Cổ Ly vẻ ngoài phi phàm, nhưng cũng không mất đi chút phong thái nào.
古篱招头看了看天色,嘴酱起一抹淡淡地笑容道:"赚去瞧热闹去。"蝶衣和古皓然对视一眼,无声地跟在古篱身后离去,呐篱带回来的出使仪仗队,全部换成了方老爷子和月堂的人,一行人缓缓地朝着皇城而去。Cổ Ly ngẩng đầu nhìn sắc trời, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt nói: "Đi xem náo nhiệt nào." Điệp Y và Cổ Hạo Nhiên đưa mắt nhìn nhau, lặng lẽ theo sau Cổ Ly, Cổ Ly mang về đội nghi trượng đi sứ , toàn bộ được thay bằng Phương lão gia tử và người của Nguyệt đường, một đoàn người chậm rãi đi về phía hoàng thành.
金銮殿,此时一片喧闹之声,其中一道最响亮地声音愤怒地道:"太放肆了,月葭公主,你注意你的行为措词,女皇就是再不对,她也是我们圣天的皇帝,是上届皇帝亲自传位的女皇,你凭什么荐举她的不是,就算女皇有做错的地方,你一个公主身份,也没有资格站在这说话,你这是叛乱,是叛乱。"此话一落不由跟上应和之声,不过稀稀落落地不成阵势 Điện Kim Loan, lúc này huyên náo cả một vùng, trong đó một đạo thanh âm vang dội phẫn nộ nói: "Quá càn rỡ, Nguyệt Hà công chúa, ngươi chú ý hành vi lời nói của ngươi, nữ hoàng dù có không đúng, người cũng là hoàng đế của Thánh Thiên chúng ta, là nữ hoàng do tiên hoàng đích thân truyền vị, ngươi dựa vào đâu nói người không phải, dù nữ hoàng có chỗ sai, ngươi thân phận một công chúa, cũng không có tư cách đứng đây nói những lời này, ngươi đây là tạo phản, là tạo phản." Lời này vừa dứt bất giác có tiếng phụ họa, chẳng qua rời rạc không thành trận thế.
"李阁老,天子犯法与庶民同罪,女皇作出如此祸害苍生的事情,这样的女皇还凭什么要我们尊敬?还凭什么领导我们圣天所有的民众?凭什么坐在这皇位之上?你去听听民间的声音,女皇的所作所为,已经是万夫所指,她已经丧失了做皇帝的资格。"这是反对的声音。"Lý các lão, thiên tử phạm pháp tội như thứ dân, nữ hoàng tạo ra tai họa cho muôn dân, nữ hoàng như thế dựa vào đâu muốn chúng tôi tôn kính? Dựa vào đâu lãnh đạo dân chúng của Thánh Thiên chúng ta? Dựa vào đâu ngồi vào hoàng vị này? Người đi nghe xem tiếng nói của dân gian, những việc nữ hoàng làm, đã khiến vạn người chỉ trích, ả đã đánh mất tư cách làm hoàng đế." Đây là tiếng phản đối.
叽里咕噜的一阵争吵后,一道淡淡地声音响起道:"现在说那么多还有什么用,女皇已经自己放弃了皇位,女皇自己都认为自己没那个资格继续当皇帝,你们还争什么?"这话说到后面已经声色俱厉,大殿中的吵闹声顿时寂静了下来。Rì rì rầm rầm sau một trận tranh cãi, một đạo thanh âm nhàn nhạt vang lên: "Bây giờ nói nhiều vậy còn có ích gì, nữ hoàng đã tự từ bỏ hoàng vị, bản thân nữ hoàng đã cho rằng mình không đủ tư cách tiếp tục làm hoàng đế, các ngươi còn tranh cái gì?" Lời này nói tới lúc sau thanh sắc bỗng cao vút, tiếng tranh cãi trong đại điện liền trở nên trầm lắng.
"好,你们要说是叛乱,那好,月葭公主若不出而赈灾,这圣天现在已经到了何种场面,她要不出来主持公道,我们的圣天可能就直接毁在女皇的手里,你们要说这种行为是叛乱,那你们给本王找一个能够领导圣天的人出来,能够在这个时候为圣天民众做出贡献,能够不为一已之私为苍生谋福祉的人出来,只要你们找得到,本王也就不来做这个说客。"淡淡地声音说出的却是严厉之极的话语。"Được, các ngươi nếu muốn nói tạo phản, vậy được, Nguyệt Hà công chúa nếu không ra mặt cứu tế, Thánh Thiên bây giờ đã đi tới cảnh thế nào, người nếu không ra mặt chủ trì công đạo, Thánh Thiên của chúng ta có thể đã bị hủy trong tay nữ hoàng, các ngươi nếu nói hành vi này là tạo phản, vậy các ngươi tìm ra cho bổn vương một người có thể đủ năng lực lãnh đạo Thánh Thiên, vào lúc này vì dân chúng Thánh Thiên mà làm ra cống hiến, không vì tư lợi mà vì cầu phúc cho trăm họ, chỉ cần các ngươi tìm được, bổn vương cũng không tới làm một thuyết khách." Thanh âm nhàn nhạt nói nhưng lời nói lại vô cùng nghiêm khắc.
大殿上一片平静,许多见机得快的人,早就看出月葭公主既然能够站在这金銮殿说话,而女皇又不见踪迹,这情形也就明朗得很了,自然不会去得罪已经控制一切的人,至于有些老顽固力挺女皇的,也不能说月葭赈灾是叛国,何况这个时候若提出另外的人,这不也等于是在推翻他们力保的女皇吗?Trên đại điện một hồi im ắng, rất nhiều người biết nhìn thời cơ nhanh hơn, sớm nhìn ra Nguyệt Hà công chúa đã có thể đứng tại Kim Loan điện nói chuyện, còn nữ hoàng đã không thấy tung tích gì, tình hình này đã rất rõ ràng rồi, đương nhiên sẽ không đi đắc tội với người đã khống chế mọi việc, còn như có một số lão ngoan cố đứng về phe nữ hoàng, cũng không thể nói Nguyệt Hà cứu tế là phản quốc, huống hồ vào lúc này nếu đưa ra một người khác, đây không phải cũng bằng với việc lật đổ nữ hoàng của bọn họ sao?
"怎么没有人说话?既然没有人说话,那本王就当没有这个人选了,现在女皇不知所踪,国不可一日无主,圣天这样的情况更加无法没有正确的、有能力的领导人,本王觉得月葭公主仁和亲厚,果断聪明,而且深知百姓之苦,一切把百姓放在心上,这点是最重要的,是一个皇帝必备的条件和品德,我相信月葭公主是一个非常好的皇帝人选,她会领导我们圣天走向辉煌。"说罢,低声咳嗽了两声,语气中充满了威压。"Sao không có ai nói chuyện? Đã không ai nói gì, vậy bổn vương xem như không có người nào được chọn, bây giờ nữ hoàng không rõ tung tích, nước không thể một ngày không có chủ, tình hình Thánh Thiên như thế càng không cách nào đi sai được, người có năng lực lãnh đạo, bổn vương cảm thấy Nguyệt Hà công chúa nhân hòa thân hậu, quả đoán thông minh, vả lại biết nỗi khổ của bách tính, mọi việc đều đặt bách tính vào trong lòng, điểm này rất quan trọng, điều kiện và phẩm đức là điều mà một hoàng đế tất phải có, ta tin Nguyệt Hà công chúa là người tốt nhất được chọn làm hoàng đế, người sẽ dẫn dắt Thánh Thiên chúng ta đi theo hướng huy hoàng." Nói xong, thấp giọng ho vài tiếng, trong ngữ khí ngập tràn sự cưỡng chế.
可是......Nhưng...
"没有可是。"一道微弱的声音才开了头,就被这个什么王给吼了下去,顺带响起了一阵兵器之声。"Không có nhưng." Một đạo thanh âm yếu ớt vừa mở đầu, đã bị tên vương gì đó gào lên, nhân tiện mang theo một tràng tiếng binh khí.
"既然大家都没有意见,那就这么定了,我毛推月葭公主为我们圣天新一任的皇帝。"这什么王的才一说完,顿时响起一阵整齐的三呼万岁的歌颂声。"Mọi người đã không có ý kiến, vậy thì quyết định vậy đi, ta ủng hộ Nguyệt Hà công chúa là hoàng đế của Thánh Thiên chúng ta." Tên vương gì đó vừa nói xong, liền vang lên một tràng tiếng ca tụng tam hô vạn tuế.
这整齐的呼叫声落后,一道清脆地声音方响了起来,只听她道:"本宫只是无法待,凶百姓如此疾苦,所以才挑了头站出来,本并没有想这皇帝之位,无奈女皇陛下现在不知踪迹,这国不可一日无主,既然大家这么支持月葭,月葭也不能拂了所有人的心意,这女皇的位置本宫虽不想,但形势如此,本宫再推搪反而不是,既然如此,本宫少不得就应了大家的是。" Sau tràng tiếng tung hô, một đạo thanh âm trong trẻo vang lên, chỉ nghe thấy ả nói: "Bổn cung chỉ là không cách nào nhịn được, bách tính chịu khổ như vậy, nên mới đứng ra cầm đầu, vốn cũng không muốn ngôi vị hoàng đế này, đành chịu nữ hoàng bệ hạ bây giờ không rõ tung tích, nước không thể một ngày không có vua, mọi người đã ủng hộ Nguyệt Hà như vậy, Nguyệt Hà cũng không thể phụ tâm ý của mọi người, vị trí nữ hoàng này bổn cung tuy không muốn, nhưng tình thế như vậy, bổn cung thoái thác cũng không phải, đã thế, bổn cung không thể không đồng ý với mọi người."
这明里谦虚暗则势在必得的话一出口,顿时引来一阵欢呼声,那万岁,万岁叫得更响了。Lời nói rõ ràng khiêm tốn tình thế bắt buộc, liền dẫn tới một tràng tiếng hoan hô, vạn tuế, vạn tuế càng vang hơn.
"好热闹,怎么没有人通知本君来凑个热闹呢?"一道轻飘飘地话语从大殿门口传来,虽然不大却也让大殿中的人听了个清楚。 "Thật náo nhiệt, sao không ai thông báo cho bổn quân tới góp vui chứ?" Một câu nói nhẹ nhàng từ cửa đại điện truyền tới, tuy không lớn nhưng cũng khiến người trong đại điện nghe rất rõ.
古篱带着一脸雅痞般的笑容,优雅地迈过高高的门槛,在众人陡然而至的注视下,自自在在地缓缓走了进来。Cổ Ly mang theo nụ cười đểu, ưu nhã bước qua bậc cửa cao cao, dưới con mắt ngạc nhiên của mọi người, tự tự tại tại chậm rãi đi vào.
跟在他身旁的蝶衣一入金銮殿,一眼就看见高高在上坐在龙椅上的一个女人,只见她三十来岁年纪,瓜子脸,一脸的精明和干练,那女强人一般的气势,反倒让人忽略了她的容貌,这应该就是那月葭公主。Điệp Y bên cạnh hắn vừa bước vào điện Kim Loan, liền nhìn thấy một nữ nhân ngồi trên long kỷ cao cao tại thượng, chỉ thấy ả tuổi chừng ba mươi đổ về, mặt trái xoan, vẻ mặt thông minh lanh lợi, khí thế của một nữ cường nhân, ngược lại khiến người ta không để ý tới dung mạo của ả, đây chắc là Nguyệt Hà công chúa.
而她的身旁下首一点的位置,站着一个四五十上下年纪,满脸胡须,浑身散发出彪悍气息的男子,看这样子大概是那什么王。Còn vị trí bên dưới một chút, một nam tử khoảng trên dưới bốn năm mươi tuổi, mặt đầy râu, toàn thân tản phát ra khí tức dũng mãnh, nhìn bộ dạng chắc là cái gì vương.
坐在龙椅上面的月葭扫了一眼三人,不由露出一丝笑意朝古篱道:"本皇当是谁,原来是秋衡君和古少当家,秋衡君这个时候回转圣天,本皇没有派仪仗相迎,委屈秋衡君了。" Nguyệt Hà ngồi trên long kỷ quét mắt nhìn ba người, bất giác lộ ra một ý cười quay sang Cổ Ly nói: "Bổn hoàng tưởng là ai, thì ra là Thu Hoành Quân và Cổ thiếu đương gia, Thu Hoành Quân lúc này trở về Thánh Thiên, bổn hoàng không phái nghi trượng tới đón, ủy khuất Thu Hoành Quân rồi."
古篱一派优雅地笑道:"月葭公主好大的口气,怎么本君才一回来,就自称本皇,这可是谋反的大罪,月葭公主难道你不知道圣天的律法,就算是皇亲国戚不诛九族,但三族之内怕也是跟连的上,啧啧,居然还坐在龙椅上。" Cổ Ly ưu nhã cười: "Nguyệt Hà công chúa khẩu khí thật lớn, sao bổn quân vừa mới trở về, thì đã tự xưng là bổn hoàng, đây là đại tội mưu phản, Nguyệt Hà công chúa lẽ nào không biết luật pháp của Thánh Thiên, dù là hoàng thân quốc thích không chu di cửu tộc, nhưng trong vòng tam tộc e cũng bị liên lụy, chà chà, lại còn ngồi trên long kỷ."
古篱说罢站定在大殿正中,侧头朝一旁容貌威武的男子笑道:"功亲王,这女儿不算人少不知道律法,功亲王难道也不知?难道说现在真叫本君碰上功亲王造反,叛乱了。" Cổ Ly nói xong đứng chính giữa đại điện, nghiêng đầu quay sang nam tử dung mạo uy vũ bên cạnh cười nói: "Công Thân vương, nữ nhi này không được tính là còn nhỏ không biết pháp luật, Công Thân vương lẽ nào cũng không biết? Lẽ nào nói bây giờ bổn quân thật sự gặp phải Công Thân vương tạo phản, làm loạn."
月葭和功亲王同时哑口无言,圣天的规矩就算是接位成为新帝,在没有大诏颁布之下也不得自称皇帝,这月葭心太急,一个本皇就被古篱抓住了弱点,反指她谋反叛乱。Nguyệt Hà và Công Thân vương đều á khẩu không nói được gì, quy định của Thánh Thiên dù là tiếp vị thành tân đế, chưa được ban bố rộng rãi cũng không được tự xưng là bổn hoàng, Nguyệt Hà này quá nôn nóng, một từ bổn hoàng liền đã bị Cổ Ly bắt được nhược điểm, ngược lại chỉ trích ả mưu phản làm loạn.
"哈哈哈,是本宫一时口误,秋衡君大老远回京,恐怕这皇宫中发生了什么,也知道不是太清楚,何况秋衡君还有贵客在场,不如先行回宫休息。"月葭公主打着哈哈把古篱的话模糊过去,一边快速地站了起来立在龙椅之侧。"Ha ha ha, là bổn cung nhất thời lỡ miệng, Thu Hoành Quân từ xa hồi kinh, e rằng trong hoàng cung xảy ra chuyện gì, cũng không được rõ lắm, huống hồ Thu Hoành Quân còn có quý khách ở đây, chi bằng trước là hồi cung nghỉ ngơi." Nguyệt Hà công chúa cười lấp liếm lời của Cổ Ly, mau chóng đứng dậy tới đứng bên cạnh long kỷ.
按说这古篱就算位置再脯不过也只是一介君妃,女皇她都敢为难,不说你这一个君妃,但逝篱身后是整个古家,古家的厉害月葭当然知道,一夜之间整个圣天都出现他们的身影,在民间的威望在快速的传播下,不知道比她高出了多少,怕是大半的圣天人都会以他们马首是瞻,他们要是想反了,只需要登高一呼,这圣天怕是大半就要归与他们家,这个时候不是得罪古家人的时候。Theo lý Cổ Ly này dù vị trí có cao hơn cũng chỉ là một quân phi, nữ hoàng ả còn dám làm khó, đừng nói ngươi chỉ là một quân phi, nhưng đằng sau Cổ Ly là cả một Cổ gia, sự lợi hại của Cổ gia, Nguyệt Hà đương nhiên biết, trong một đêm khắp cả Thánh Thiên đều xuất hiện bóng dáng của họ, uy danh trong dân gian mau chóng được truyền đi, không biết cao hơn ả tới chừng nào, e rằng hơn nửa người của Thánh Thiên đều vì họ mà như thiên lôi sai đâu đánh đó, bọn họ nếu muốn làm phản, chỉ cần hô một tiếng, e rằng hơn nửa người của Thánh Thiên sẽ đi theo nhà họ, lúc này không phải là lúc đắc tội với người của Cổ gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com