Chương 3
Lê Trường Sơn ngủ một giấc thật dài cho đến khi trời đã đen nhẻm, bụng biểu tình ầm trời mới chịu lết người ra khỏi giường.
Chọn lấy một bộ quần áo thoải mái, anh tắm một cái thật nhanh rồi vội vàng xuống lầu.
Lại phát hiện mọi người đã tề tựu ở phòng khách, nhưng chẳng có dáng vẻ gì là chuẩn bị ăn tối cả.
Anh đi đến bên cạnh cậu em trai mới đến, người cậu ấy cũng đang bốc lên hơi nóng còn vương lại của nước nóng sau khi tắm, chắc cũng vừa nằm một giấc như mình đây mà.
"Này, sao còn chưa ăn cơm vậy?"
Tăng Vũ Minh Phúc đang bần thần nhìn vào một điểm vô định, bị hỏi thì bất giác ngẩng đầu, ra là anh trai đã dẫn mình vào nhà.
"Hình như vẫn còn một người chưa đến, mọi người định đợi người đó đến rồi cùng ăn hay sao á?"
Lê Trường Sơn thoáng gật gù, lại nhìn quanh một vòng, hai anh em khác cha khác ông nội Khoa Thuận đang ngồi cùng bàn luận về cuốn sách gì đó, còn thằng chả kia thì đang ngồi ôm điện thoại, chắc là cũng không làm gì nghiêm túc đâu, có lẽ đang chơi game cũng nên.
Tự nhiên nhà đông đất chật ghê.
"Khoa, Bảo đâu rồi."
Trần Anh Khoa đang say mê nói chuyện thì bị điểm mặt chỉ tên, ngơ ngác nhìn xung quanh rồi nói, "Ủa, anh Bảo đâu ta, em về là không thấy rồi."
Lúc này Tăng Vũ Minh Phúc ngồi bên cạnh mới rụt rè lên tiếng, "Khi em đến có gặp anh ấy, hình như anh ấy bảo có việc bận, chỉ nấu ăn rồi về ngay."
"À......"
Không khí bỗng chìm vào một sự yên ắng ngượng ngùng.
Tăng Vũ Minh Phúc lén nhìn mọi người, rồi lại nhìn sang phía đối diện, nơi có người nào đó đang tùy tiện vắt chân lên bàn, chống tay lên má nhìn vào quyển sách trong tay.
Anh ấy vẫn viết văn nhỉ.
Trông anh ấy vẫn thế.
Chẳng thay đổi chút nào.
Còn về Nguyễn Cao Sơn Thạch, tưởng chừng vẫn đang cắm cúi trong chiếc điện thoại, thật ra cũng có vài lần đưa mắt, vờ như vô tình mà lướt đến ai đó.
Nhìn lên phía trên.
Ồ, người ta không có đeo lên.
Không lẽ chê xấu?
Nhưng mà rõ ràng hồi đó, thấy nhìn vào cái đó lâu lắm mà.
Hay là ngại?
Chắc là ngại rồi. Đúng, chắc chắn là vậy.
.........
Ding Dong!
Trần Anh Khoa vừa nghe thấy tiếng chuông, lập tức nhanh nhảu chạy ra cửa.
"Tới ngay đây!"
Cậu đói lắm rồi nè, tới gì mà trễ dữ, còn bắt người ta phải chờ nữa.
Cậu nhất định sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu nha, đợi người đó vào nhà, cậu sẽ xử lý anh ta, phải cho anh ta nghe lời đến nỗi kêu đi đông là không dám đi tây mới thôi, còn phải.....
Dòng suy nghĩ miên man trong đầu bỗng bị cắt đứt.
Người đứng ngoài cổng vẫn đang loay hoay với chiếc vali của mình, hơi cúi xuống lau đi chút bụi vấy bẩn chiếc quần trắng đang mặc.
Dáng người dong dỏng cao, nước da trắng ngần đến hơi tái nhợt cho thấy người nọ chẳng mấy khi ra khỏi nhà.
Chiếc vali dán đầy những sticker ngộ nghĩnh, một nửa được dán linh tinh không chút trật tự, một nửa lại được dán vô cùng gọn gàng đẹp đẽ, thấy rõ là do hai người cùng nhau tạo ra.
Sao cậu biết rõ thế nhỉ.
Không biết nữa.
Vì hôm đó là một đêm đầy sao, chỉ mấy tiếng nữa thôi, anh và cậu sẽ cùng nhau có chuyến du lịch đầu tiên trong cuộc đời mình.
Cậu thích mấy thứ mấy thứ nho nhỏ đáng yêu, cứ nằng nặc vòi anh mua cho bộ sticker hình con vịt vàng, lại chẳng chịu dán cho mình đâu, phải dán vào vali của anh cơ.
Anh thích cái gì cũng phải ngay ngắn, mỗi lần cậu dán lệch thì lại cốc đầu một cái, nhưng rồi cũng để mặc theo ý cậu, chốc chốc nghía qua thấy ngứa mắt quá mới tháo ra dán lại.
Cậu không thấy thì thôi, nếu mà để cậu thấy nhé, cậu sẽ phụng phịu bảo anh hết thích cậu rồi, đến tình yêu của cậu cũng gắn ra gắn vào.
Lúc đó ấy hả, anh sẽ không chịu được cái nết nũng nịu của cậu, chỉ đành véo má một cái, phớt lên trán một nụ hồng ấm áp.
"Anh chịu thua em luôn."
Thua thật nhỉ.
Thua cái tình cũng đến lúc trôi xa, thua thời gian làm cánh hồng cũng phải héo rũ.
.......
Người đối diện đã ngẩng đầu, có lẽ cũng đã thấy bóng dáng cậu ở phía sau cổng.
Cậu chợt không biết nên làm thế nào, nên nói cái gì nữa.
Gọi tên?
Hay là mỉm cười lịch sự xem như hai người xa lạ?
"Khoa ơi, nấu lẩu hả? Lẩu sôi chưa, anh mày ra ăn luôn nè. Lâu gì mà lâu dữ."
Lê Trường Sơn mang đôi dép loạt xoạt bước ra, hẳn là đợi thằng em mình đón ma mới vào đến sốt cả ruột.
Thấy người vẫn còn đứng ngoài cổng, còn thằng em mình thì đứng ngẩn tò te, dù hơi khó hiểu nhưng vẫn bước đến mở cổng, chào đón thành viên cuối cùng của căn trọ 296.
"Chào cậu, tôi là Sơn, chào mừng đến với 296."
"Chào anh, em cũng là Sơn, Huỳnh Sơn."
Lê Trường Sơn ngạc nhiên, chà, trùng hợp ghê, hèn gì nhìn ưng con mắt ghê.
Đúng là ai tên Sơn đều đẹp trai.
Lê Trường Sơn định cầm lấy giúp vali, không ngờ anh rụt tay lại, nở nụ cười lễ phép, "Không sao, em tự mang vào được."
"Ồ, vậy vào thôi."
Lê Trường Sơn đưa Nguyễn Huỳnh Sơn vào cổng, bắt gặp Trần Anh Khoa vẫn đứng đực ở đấy, có hơi lạ thường.
"Khoa? Khoa? Sao vậy, định nấu lẩu thật hả?"
"À, có đâu hai, em thấy hai đứng đón người ta rồi nên thôi, chắc không cần em nữa đâu."
Lê Trường Sơn liếc cậu, thằng nhóc này hôm nay lạ quá nhé.
Trần Anh Khoa mỉm cười không nói, lại khẽ đưa mắt nhìn sang bên cạnh.
Ánh mắt chạm nhau, nồng nàn hay lạnh nhạt, rồi cũng hoá mây trôi.
Cậu quay người, xua tay với anh ấy, "Hai vào trước đi, đèn đường hôm nay chưa mở nữa kìa, em ra mở rồi vào sau."
"Ừa, lẹ nghe chưa."
Từ phía sau lặng thầm theo dõi, bóng lưng kia dường như có thêm chút nặng nề, vững chãi ngày xưa, không biết liệu còn có đủ cho cậu.
Nghĩ gì vậy nhỉ, người thua, là cậu mà.
Trần Anh Khoa bật cười, đi ngược ra cổng, đến một nơi cách đó một khoảng xa, tắt đi ngọn đèn đã nóng đến bỏng tay, lần nữa bật lên.
Hoàn thành nhiệm vụ.
Về nhà ăn cơm thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com