Chương 45+46+47: Người đàn ông bí ẩn
Chương 45: Người đàn ông bí ẩn (Phần 1)
Ban đêm vốn thật dài. Trận mưa đêm qua cũng dường như là đang khóc thay cho An Tuyết Thần.
Sáng sớm, ánh nắng mặt trời nhẹ nhàng chiếu lên thân thể chán chường của An Tuyết Thần. Cả đêm cô không ngủ được chỉ lặng lẽ nằm lỳ trên giường, nhìn mặt trời đang từ từ lên cao bên ngoài cửa sổ.
Đôi mắt cô mở thật to nhưng không mang theo chút cảm xúc nào. Ánh mắt hoàn toàn trống rỗng, vô hồn. Nhìn ánh mặt trời đang lờ mờ sáng. Nhìn đường chân trời đỏ chói, khóe mắt cô không tự chủ mà rơi nước mắt. Từng giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống gối nở rộ thành những bông hoa.
Cô từ từ đứng dậy bước xuống giường, cơn đau kịch liệt hôm qua đến lúc này cô cũng không cảm thấy nữa. Bởi lẽ nỗi đau thể xác đó không bằng một phần nỗi đau trong lòng cô.
Cô đi đến bên cạnh của sổ, nhẹ nhàng kéo rèm ra để cho cô được ánh sáng mặt trời chiếu vào. Lúc này cô hi vộng ánh mặt trời cũng có thể chiếu sáng được trái tim cô. Mở cửa sổ ra, từng cơn gió lạnh thổi vào, thật lạnh lẽo. Đôi tay cô đặt nhẹ trên bệ mặc cho những giọt nước mắt bi thương bị những cơn gió lạnh kia thổi bay đi.
Không để ý ánh mắt phía dưới. Cô cứ đứng đó, hi vọng thiên nhiên có thể đến chữa lành những đau khổ của bản thân.
Phàm Ngự rời khỏi phòng liền đi thẳng vào phòng tắm, cúi đầu nhìn đồng hồ, đã hơn bốn giờ sáng. Vì thế quyết định đi ra ngoài chạy một vòng, không hề nghĩ rằng vừa mới quay trở về liền nhìn thấy một thân thể màu trắng đang đứng dựa bên cửa sổ, hai mắt nhắm chặt, trên gương mặt còn nhìn thấy rõ những giọt nước mắt chưa bị gió thổi khô.
Phàm Ngự cứ đứng đó nhìn cô. Hai lông mày nhíu chặt lại, dường như đang tự hỏi điều gì đó.
An Tuyết Thần ngồi dựa vào thành giường cảm nhận ánh mặt trời chiếu vào cô, từ từ mở mắt, cảm giác có ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình. Quay người lại liền nhìn thấy Phàm Ngự. Quả nhiên là anh.
Cô nhìn thẳng vào mắt anh. Lúc này ánh mắt An Tuyết Thần không có một chút linh khí mà thay vào đó là sự tĩnh mịch trầm lặng, vô cùng xám xịt. Nếu chỉ nói là không có chút cảm xúc thì quả thật là chưa đủ.
Phàm Ngự nhìn thẳng vào cô, không biết nói gì. Ánh mắt đó không hề gợn sóng. Ánh mắt đó anh không thể nhìn thấy bất cứ điều gì.
Lần này là Phàm Ngự tránh né ánh mắt của cô, bước ra khỏi căn phòng. Không biết tại sao vừa rồi nhìn thấy ánh mắt đó của cô anh cảm thấy không thoải mái, chỉ muốn rời khỏi.
An Tuyết Thần nhìn chỗ mà Phàm Ngự vừa rời đi, cô hướng tầm mắt lên nhìn xung quanh. Nơi này với cô thật giống một nhà tù. Cho dù một người được huấn luyện kĩ càng thì cũng khó có thể rời khỏi.
Nơi này chẳng nhẽ là bí mật quốc gia? Thật to lớn, An Tuyết Thần nở nụ cười bất đắc dĩ. Bản thân cô muốn rời khỏi nơi này thật là khó hơn lên trời. Cô xoay người rời khỏi cửa sổ.
Nhưng cô hoàn toàn không hề biết rằng có một người đàn ông đang từ rất xa nhìn chăm chú. Kẻ cả việc vừa rồi Phàm Ngự bước vào đều trong tầm mắt của anh ta. Bên môi khẽ nhếch lên nụ cười nhạt.
Người đàn ông để ống nhòm xuống cười hả hê. Anh ta định nghiên cứu cách tấn công tòa nhà này nhưng không ngờ rằng anh ta còn trông thấy một cảnh đáng giá hơn.
Anh ta cười càng sâu hơn. Nhìn An Tuyết Thần đi đến bên cạnh giường, cầm ly cafe lên khẽ nhấp một ngụm.
An Tuyết Thần nhặt bộ đồng phục bị Phàm Ngự ném sang một bên lên, từ từ mặc vào, rửa mặt qua loa, sửa sang lại mái tóc tán loạn.
An Tuyết Thần đi đến chỗ bàn học, nhìn thấy một chiếc hộp đang mở ra. Tò mò cầm lên xem đó là cái gì. Bên trong quả nhiên là....
An Tuyết Thần cầm túi xách lên, chuẩn bị xuống dưới lầu. Mặc dù cả đoạn đường cô không thấy bất kỳ một ai nhưng cô biết rõ toàn bộ hành động của cô từ khi bước vào ngôi nhà này luôn có người theo dõi cô.
Nhìn Phàm Ngự đang dùng cơm với hai người phụ nữ khác. Cô thoáng dừng lại, ánh mắt mang theo tia diễu cợt, nhưng rất nhanh liền biến mất. Cô bình tĩnh đi xuống dưới lầu, hoàn toàn không chút để ý đến ba người đang dùng cơm kia.
Khi An Tuyết Thần mở cửa rời khỏi, Phàm Ngự lập tức đập vỡ chiếc cốc anh đang cầm, bước thật nhanh về phía An Tuyết Thần. Hai người phụ nữ thấy vậy cũng vội vàng đuổi theo.
Chương 46: Người đàn ông thần bí (Phần 2)
An Tuyết Thần đi đến trước cửa, cô biết đây chính là mật mã của anh, nếu không có mật mã của Phàm Ngự, cô đừng mơ tưởng có thể ra khỏi chỗ này. Vì thế cô đứng đó đợi anh, bàn tay để trong túi tức giận nắm thật chặt.
Phàm Ngự bước thật nhanh đến chỗ An Tuyết Thần, khi nhìn thấy cô Phàm Ngự thả chậm bước chân, thật ưu nhã đi đến bên cạnh cô. Trên mặt nở nụ cười hả hê.
"Muốn rời khỏi đây? Có ai nói cho cô biết, nếu không có lệnh của tôi thì một con ruồi cũng đừng hòng thoát khỏi chỗ này không?" Phàm Ngự bước đến trước mặt An Tuyết Thần, đứng cách cô năm bước, hai tay đang bận ôm hai vị mĩ nhân.
An Tuyết Thần quay lưng ngược lại với anh, tay từ từ đưa vào trong túi rồi chậm rãi quay đầu lại đưa ánh mắt mang theo ý nghĩa lưới rách cá chết (liều chết) nhìn thẳng Phàm Ngự.
Phàm Ngự không biết tại sao cô lại dùng loại ánh mắt này nhìn anh. Anh cảm thấy có cái gì đó không ổn, nhưng không biết chính xác là cái gì. Anh vẫn rất trấn tĩnh. Phàm Ngự đã trải qua rất nhiều chuyện, lần này anh đang đợi cô định dùng chiêu gì với anh.
An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, chầm chậm mở miệng.
"Phàm Ngự, một người chết với anh liệu còn có tác dụng gì?" Khi Phàm Ngự hiểu rõ ý tứ trong lời nói của An Tuyết Thần thì cô đã đưa đầu khẩu súng lục đen chĩa vào đầu mình.
Mọi người xung quanh đều rất cảnh giác. Bọn bảo vệ xung quanh cũng ngay lập tức cầm súng chĩa thẳng về phía An Tuyết Thần. Nhưng với một người đã sớm coi thường cái chết như cô thì cảnh tượng này không có chút đáng sợ nào hết.
Trái tim Phàm Ngự trong khoảnh khắc đó như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào. Thật đau. Nhìn An Tuyết Thần không có bất kì biểu hiện nào. Lẳng lặng nhìn cô một hồi lâu vẫn không tìm được đáp án, xem ra lần này cô nghiêm túc thật rồi.
Phàm Ngự giơ tay ra lệnh. "Bỏ súng xuống."
An Tuyết Thần hoàn toàn không hề để ý đến có bao nhiêu người vừa chĩa súng vào mình. Chỉ chăm chú nhìn Phàm Ngự. Lần đầu tiên Phàm Ngự có cảm giác mình bị uy hiếp. Cái cảm giác này thật đáng ghét.
Nhưng một kẻ trải qua rất nhiều chuyện còn đáng sợ hơn thế này làm sao có thể để một người phụ nữ nhìn ra sự khác biệt trong lòng anh. Phàm Ngự vẫn thể hiện ra ngoài rất bình tĩnh và lạnh lùng.
"Muốn tự sát? Chẳng lẽ cô không nghĩ đến cha mẹ mình còn đang trong bệnh viện?" Phàm Ngự cố gắng mang cha mẹ cô ra ép buộc cô.
An Tuyết Thần cười lạnh.
"Phàm Ngự, gặp phải anh chính là điều mà tôi cảm thấy bất hạnh nhất trên đời này." An Tuyết Thần nhìn chằm chằm Phàm Ngự nói.
Mặc dù Phàm Ngự tức giận, nhưng anh không có biện pháp. Cây súng kia là do lần trước anh vô tình làm rơi trong phòng. Bên trong có rất nhiều đạn, chỉ cần bấm cò một cái đạn sẽ liên tiếp bay ra ngoài. Lúc đó cô sẽ mất mạng.
Phàm Ngự cố gắng dùng mắt ra hiệu cho những người xung quanh. Nhưng bị An Tuyết Thần phát hiện.
"Chú Mã, chú đứng im đấy. Chú không nhanh bằng cháu đâu".
Nghe An Tuyết Thần nói lão biết mình không thể làm gì nữa, nhìn về phía Phàm Ngự chờ lệnh. Phàm Ngự gật đầu một cái. Lão Mã trở lại đứng bên cạnh anh.
Ánh mắt Phàm Ngự vẫn nhìn thẳng vào tay An Tuyết Thần đang cầm súng. Gương mặt tuấn tú trở lên xanh mét. Anh hoàn toàn không ngờ đến cô sẽ dùng chiêu này ép anh. Đây chình là một sơ sót lớn của anh. Nhìn chằm chằm đôi tay nhỏ bé của An Tuyết Thần chỉ sợ cô sẽ thật sự biến mất.
Nhưng giờ phút này An Tuyết Thần vô cùng trấn định. Cô đang đánh cược, mặc dù không biết cô đánh cược cái gì. Nhưng cô phải đánh cược. Có lẽ đau đớn suốt thời gian qua đã cho cô dũng khí như lúc này.
An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự cũng không ý muốn bỏ qua cho mình, ngón trỏ bắt đầu từ từ bóp cò. Cô nhắm hai mắt lại.
Phàm Ngự nhìn cò súng từ từ bị cô bóp, tim giật thói liền quát.
"Dừng tay." Phàm Ngự hô to một tiếng, thân thể tức giận kịch liệt phập phồng.
An Tuyết Thần mở mắt buông cò súng. Nhìn Phàm Ngự.
"Mở cửa" Phàm Ngự cơ hồ là cắn răng nghiến lợi nói.
An Tuyết Thần cũng không có để súng xuống, xoay người nhìn thấy cửa bằng thép cao gần năm mét chầm chậm được kéo ra hai bên. Cô nhìn Phàm Ngự, từng bước từng bước lui về phía sau. Cho đến thối lui ra khỏi ngoài cửa. Hướng về phía Phàm Ngự nhàn nhạt nói.
"Sau khi tôi bước ra ngoài cánh cửa này thì không được đuổi theo tôi. Tôi vẫn sẽ cầm súng theo cho đến khi cảm thấy an toàn. Nếu không Phàm Ngự anh cứ đợi nhặt xác tôi đi." Nói xong liền xoay người rời đi.
Nhìn An Tuyết Thần rời khỏi, Phàm Ngự quả thật tức đến hộc máu, cầm lấy súng máy bắn liên tiếp lên bầu trời.
"An Tuyết Thần cô đừng mơ tưởng là có thể thoát khỏi tay tôi." Nhìn chằm chằm cánh cửa, hai mắt Phàm Ngự đầy tia máu.
An Tuyết Thần dám chạy trốn quả thật làm Phàm Ngự mất hết mặt mũi, nhưng khi đó anh lại chấp nhận để cô uy hiếp mình.
Chương 47: Người đàn ông thần bí (Phần 3)
Tại một nơi cách xa tòa lâu đài một người đàn ông vừa cầm ống nhòm vừa quan sát hết mọi chuyện vừa xảy ra. Đặt ống nhòm xuống nhớ đến bóng dáng vừa chạy ra khỏi cửa, xoay người rời đi. Khóe miệng không tự chủ nhếch lên.
An Tuyết Thần vẫn cố gắng chạy trốn cho đến khi cô không nhìn thấy tòa thành của Phàm Ngự nữa mới chịu dừng lại. Thở gấp, nghỉ ngơi một chút. Đứng đó nhìn lại khẩu súng trong tay nhớ lại những gì mình vừa mới định làm; chỉ một chút nữa thôi là cô đã dùng khẩu súng nhỏ bé này kết thúc cuộc đời mình, cũng thật may mắn, cô thắng. Cô đứng đó nhìn thấy mặt trời cũng sắp lên, đôi tay nắm chặt lồng ngực của mình. Trên mặt xuất hiện nụ cười chiến thắng.
Sau lưng một chiếc Maybach 62 đang theo đuôi cô. Nhưng cô không có chú ý đến. Cô xoay người lại, nhìn thẳng về hướng mặt trời. Cây súng lục bị ném vào trong bụi cỏ, sau đó đứng đối diện ánh mặt trời, cảm thụ ánh mặt trời. Trước kia cô thích nhất hưởng thụ ánh mặt trời. Cô vẫn đưa một bàn tay ra dùng năm ngón tay che kín một nửa ánh mặt trời, khiến ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu qua những ngón tay chiếu lên gương mặt nhỏ bé của mình. Cô hoàn toàn đắm chìm trong cảm giác mà lâu rồi bị cô lãng quên. Mà không hề biết trong một chiếc xe có một đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô.
Hình ảnh vừa rồi đều bị một người đàn ông ngồi trong xe nhìn thấy hết. Ánh mặt trời và thiếu nữ, cho anh ta những cảm nhận ban đầu về cô. Hút xong điếu thuốc, từ từ lái xe đến bên cạnh cô.
Người đàn ông sắp lái đến bên cạnh An Tuyết Thần, khóe miệng hiện lên một nụ cười tự giễu. Đây là loại người phụ nữ gì?. Một chút cảnh giác cũng không có. Anh nhấn tiếng còi khiến An Tuyết Thần giật mình hoàn hồn trở lại.
An Tuyết Thần nhìn chiếc xe trước mặt, bởi vì nhìn ánh mặt trời thật lâu nên cô theo bản năng dụi dụi mắt. Muốn nhìn rõ người trong xe, cô rất sợ nếu người trong xe là Phàm Ngự.
Người đàn ông mở cửa xe bước xuống, đi đến bên cạnh An Tuyết Thần.
"Tiểu thư, cô không sao chứ, có cần giúp một tay không?" Người đàn ông lộ ra nụ cười mê người, giờ phút này anh ta giống như một chàng trai đang lớn. Mặc đồng phục học sinh giống An Tuyết Thần. Bởi vì buổi sáng nhìn thấy An Tuyết Thần mặc đồng phục học sinh, cho nên anh ta cũng sai người đi lấy một bộ, cũng đã yêu cầu giấu giếm tên tuổi đăng kí vào trường học của An Tuyết Thần.
An Tuyết Thần lấy lại bình tĩnh, liếc nhìn xe của anh ta, nhìn anh tta cũng mặc đồng phục học sinh, chẳng lẽ là học cùng trường.
Người đàn ông vẫn mỉm cười. An Tuyết Thần quan sát anh ta một lượt sau đó xác định chung quanh không có ai, rốt cuộc thở dài một hơi.
"Tôi không sao, cám ơn." An Tuyết Thần cũng không muốn nói thêm gì, xoay người đi xuống núi.
Người đàn ông ngẩn người đứng ở nơi đó, nụ cười trên mặt cứng đờ. Nụ cười là sở trường của anh ,vậy mà cô không để ý dù chỉ một chút. Cũng không nhìn anh thêm chút nào nữa, nụ cười trên mặt nên thu lại được rồi.
"Không tồi. Quả nhiên là người phụ nữ được Phàm Ngự coi trọng. Thật không giống những cô gái bình thường khác." Mở cửa bước vào trong xe. Nhấn ga phóng đi lên.
An Tuyết Thần nhìn đồng hồ trên tay, sắp trễ giờ rồi. Phải làm sao bây giờ?
"Tiểu thư. Hình như chúng ta học cùng một trường. Nếu cô không ngại tôi có thể đưa cô đi, cũng sắp đến giờ rồi." Người đàn ông nhìn qua cửa xe thấy An Tuyết Thần đang rầu rĩ nói.
"Việc này" An Tuyết Thần đang do dự thì người đàn ông rất tao nhã mở cửa xe, An Tuyết Thần liếc nhìn đồng hồ đeo tay, dậm chân một cái bước vào xe của anh ta.
An Tuyết Thần ngồi ở trong xe không nói gì thêm. Chỉ bình thản nói cám ơn, sau đó dựa vào ghế nhắm mắt lại.
Người đàn ông vẫn mỉm cười, nhìn An Tuyết Thần sắp ngủ thì nụ cười sâu hơn. Rõ ràng cô không phải cô gái có tâm kế. Nhìn gương mặt thoát tục của cô. Giống như được tự nhiên tạo ra. Thanh lệ thoát tục. Nghiêm túc quan sát cô. Nhưng cô hình như là gặp ác mộng.
Người đàn ông nhìn vào cổ cô, từng vết hôn đỏ thẫm đã trở nên tím đậm. Nhìn cô nhíu chặt lông mày.
Nụ cười dần biến mất, dùng sức đạp chân ga phi thẳng.
An Tuyết Thần mở mắt, đã đến trường học. Mở cửa xe, cầm cặp sách, vội vàng xuống xe. An Tuyết Thần hướng về người đàn ông phía bên trong.
"Tiên sinh, cám ơn. Tôi đi trước."
Nói xong cũng đi hoàn toàn không chú ý thẻ học sinh của cô bị rớt trên ghế ngồi. Người đàn ông mỉm cười như cũ nói: "Không có gì." Nói xong An Tuyết Thần gật đầu một cái rồi rời đi.
Nhìn bóng lưng An Tuyết Thần đi xa. Nụ cười trên mặt biến mất, ánh mắt trở nên rét lạnh. Đôi tay nắm chặt tay lái. Đạp chân ga đi thẳng ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com