Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4

Khi nhận lấy cái khăn mềm từ người kia, nó vẫn còn hơi sững sờ. Không biết từ khi nào nó đã ở trong văn phòng Khoa Nhạc cụ. Khi nãy rõ ràng là vẫn còn ở dưới sân của một góc khuất trong trường, vẫn còn đang bị nhục nhã gặm nhấm mà không biết từ khi nào nó đã ở đây. Hình như là trong lúc nó ngơ ngẩn, người ta đã nắm tay nó, một đường kéo thẳng về đây.

Nắm tay.

Anh Khoa cúi đầu nhìn bàn tay mình mà nhẹ vân vê. Cái cảm giác ấm áp và êm êm vẫn còn đây này. Hình như là nắm tay thật.

Nó ngẫng đầu, người đối diện đã cởi chiếc áo sơ mi đen kia ra từ khi nào, đang dùng khăn lau đi mấy chỗ bị ướt trên cơ thể. Múi, cơ đều đầy đặn, quả là đẹp như tượng tạc. Đang âm thầm dành lời khen có cánh cho đối phương trong đầu thì ánh mắt hai người lại chạm nhau khi Anh Khoa dự tính đánh giá sâu hơn cái khuôn mặt điển trai khi nãy.

"A."

Nó cuống cuồng cúi đầu tránh khỏi ánh mắt đó, tay chân luống cuống cởi vài nút áo để lau qua loa mấy chỗ bị ướt.

Bắt được bé con nhìn trộm làm cho đứa nhỏ bối rối hồng cả vành tai, gò má khiến Huỳnh Sơn thấy lòng mình vui như tết. Anh nhìn cái khuôn mặt nhỏ xíu có bao nhiêu biểu cảm suy nghĩ đều hiện lên hết thì thấy rất thích thú. Mỗi lần bối rối, ngại ngùng là y như rằng sẽ mím đôi môi hồng hào lại, đôi mắt cũng hơi chùng xuống nhìn đáng yêu không kể xiết. Da thì trắng, người thì cũng... Huỳnh Sơn tặc lưỡi một cái, cố để bản thân đừng nhớ lại cái khung cảnh chiếc áo trắng đó dính sát vào da thịt hồng hào của người ngồi trên thân anh lúc đó. Nhưng phải công nhận so với lúc đằng ấy cởi cả áo ra thì cái cảnh thoắt ẩn thoắt hiện như món quà được gói trong lớp giấy mỏng làm người ta nóng lòng muốn xé ra thì thật sự không so sánh nổi.

"Tui.. ơ.. Tui lau xong rồi. Tui đi nha!"

Anh Khoa thấy lòng mình hơi rối, chỉ lau vội qua vài cái thì cài lại cúc áo, tính đánh bài chuồn. Nào ngờ mới nói ra câu đó xong vừa định quay lưng đi đã nghe người kia suýt xoa một tiếng rõ đau. Nó quay đầu lại nhìn thấy người nọ hai mày cau lại, gương mặt hiện lên nét như đau lắm, chạm lên tấm vai trần hơi nghiêng ra. Góc độ đó vừa đủ để Anh Khoa nhìn thấy những vết xước và vết bầm trên vai người nọ. Nó không áy náy mới lạ.

Cái người kia đúng là xui xẻo, rõ là không quen không biết lại bị nó va thẳng vào, đỡ cho nó một cú ngã đau đến trầy bầm cả vai lưng. Nếu không thì có lẽ nó đã đập thẳng cái mặt nho nhỏ này xuống đất. Có khi vì thế mà bị thương đến mất cái đẹp trai đáng yêu rồi. Nó nghĩ thế, càng nghĩ lại càng thấy tội lỗi, tội lỗi nên không dám rời đi.

"Ừ. Bạn đi đi. Để khăn đó tôi giặt cho."

Người đó ngẫng đầu nhìn nó nở nụ cười dù miệng hơi méo đi. Vì bị cái áy náy làm mờ mắt, nó thực sự nghĩ vậy, nghĩ sao mà có người vừa đẹp vừa tốt bụng thế. Mà Anh Khoa đâu biết được người kia vốn muốn nhịn cười để làm mặt mếu, nhưng cứ thấy cái mặt nhỏ kia vì áy náy mà lúng túng thì anh ta lại không nhịn được cười mới tạo thành cái vẻ mặt cười trong đau khổ đó. Dù sao đi nữa thì cũng rất thành công. Vì Anh Khoa không đi nữa, nó tiến lại gần, nhìn thấy mấy vết thương đằng sau lưng người nọ thì ánh mắt không che giấu được sự lo lắng và áy náy.

"Bạn có đau lắm không?"

"A, không sao vết thương bé tý ấy mà. Bôi thuốc là khỏi. Có điều..." - Huỳnh Sơn như cố tình che giấu vết thương mà đứng thẳng người lại, không để ánh mắt của em nhỏ nhìn thấy mấy vết thương đó nữa.

Anh rất biết cách làm cho con người ta thấy áy náy, mắc nợ đến không chịu nổi. Cả gương mặt điển trai nhìn vào Anh Khoa, tỏ ra cái vẻ cam chịu, muộn phiền.

"Sau lưng hơi khó bôi tý."

"Ừm... Bạn có thuốc ở đây không? Tui giúp bạn."

Sau một thoáng suy nghĩ, nó cuối cùng vẫn đầu hàng trước lương tâm. Biết làm sao được, đứa nhỏ lương thiện quá mà. Chỉ là cừu non này dễ dụ quá, hai anh nhà nó đang ở nhà chắc cũng thấy bất an lắm.

"Thế thì phiền bạn nha!"

Được như ý nguyện, ngay lập tức, Huỳnh Sơn móc từ trong túi đồ ra một lọ thuốc mỡ đưa đến trước mặt bạn nhỏ rồi ngồi xoay lưng lại với bạn.

"Có đau thì nói nha!"

"Ừ, bạn cứ làm đi."

Nó lấy một ít thuốc từ trong lọ, nhẹ nhàng miết tay lên tấm lưng trần kia. Lưng dài vai rộng, nhìn vững chắc vô cùng. Anh Khoa phải lần nữa cảm thán mặt trước mặt sau gì của người này cũng đẹp xuất sắc.

"Bạn nhỏ tên gì nhỉ?"

Huỳnh Sơn chợt lên tiếng làm nó giật nãy mình, vội hả một tiếng. Nhìn thấy đôi mắt kia hơi cong lại nhìn mình như đang cười làm nó lại càng thêm bối rối. Nhất thời người ta hỏi có một câu mà nó như muốn khai hết sạch sành sanh.

"Tui tên Anh Khoa, sinh viên năm nhất khoa Thanh nhạc."

"À." - Huỳnh Sơn gật gù.

"Trùng hợp quá tui cũng khoa Thanh nhạc nè!"

"Thiệt hả? Vậy là tụi mình có duyên quá hen."

Kiếm được bạn một bạn chung làm Khoa hào hứng lắm, nó cười tít cả mắt. Anh nhìn nó cười, lòng cũng vui lây.

"Vậy bạn tên gì? Học lớp nào?"

"Tui tên Sơn. Nguyễn Huỳnh Sơn. Lớp thì tui không nhớ mã lắm."

Chính xác là có lớp cũng không dám nói. Vì mỗi khóa có mỗi mã lớp khác nhau, lỡ bịa ra mà không đúng thì quê thôi rồi.

"Ủa mà. Vậy sao bạn vào được văn phòng khoa Nhạc cụ?" - Anh Khoa cứ cảm thấy lời của cái bạn Huỳnh Sơn đẹp trai này có cái gì đó sai sai. Chẳng hạn như bây giờ nè.

Bị hỏi vặn lời nói dối nhưng mặt Huỳnh Sơn không biến sắc, tim không loạn, tay không run, lại còn dám đối mắt với người hỏi. Anh cười mỉm, bịa đại một lý do chống chế.

"Thì tui có người quen làm trợ giảng ở khoa này nè nên mới vào được ấy chứ. Chứ sinh viên năm nhất mà có biết gì đâu."

Nghe không thuận tai lắm. Nhưng mà may cho Huỳnh Sơn là gặp được một bé gấu mèo vô tri đáng yêu. Đứa nhỏ được hai anh ở nhà bao bọc nhiều nên nhiều lúc hơi khờ, không phát giác được là người phía trước nói xạo. Hoặc cũng là do người trước mặt nói điêu mà trông thật quá nên nó không phân biệt nỗi. Thế là cũng gật gật đầu, ánh mắt còn tỏ ra một vẻ ngưỡng mộ nữa cơ. Anh nhìn thấy biểu cảm đó trên mặt bạn nhỏ mà muốn đưa tay véo má một phát ghê gớm. Nhưng mà không được, làm thế thì khéo lại dọa con người ta chạy mất nên đành nhịn lại.

Hai người sau đó lại nói chuyện với nhau thêm vài câu nữa, vì lần đầu được giao lưu với bạn mới mà có thể sau này sẽ học chung nên Anh Khoa rất hào hứng muốn làm thân. Còn cái người nọ vốn cũng muốn kéo dài cái mối nhân duyên tự dưng va vào mình này thêm nữa nên không ngần ngại cùng bạn nhỏ trò chuyện. Đang tính hỏi xin phương thức liên lạc của Anh Khoa thì đột nhiên từ dưới sân trường vang lên tiếng kêu gọi sinh viên năm nhất tập trung. Thứ đó thành công kéo sự chú ý của nó ra khỏi người con trai mà nó đung phải hồi sáng kia.

Nhìn thấy gương mặt hào hứng khi nhìn về phía cửa rồi lại hơi lo lắng khi quay về đối diện với mình kia, khiến Huỳnh Sơn thấy lòng hơi ngứa ngáy, muốn trêu chọc đứa nhỏ kinh khủng.

"Bạn đi trước đi. Tôi thay áo vào rồi sẽ ra sau."

"Vậy... Tui đi trước nha. Sơn đi ra lẹ không thầy cô la á."

Trước khi đi, cậu bạn nhỏ còn không quên dặn dò, lại vẫy vẫy tay tạm biệt anh. Có cái gì đó làm cho cõi lòng đang rung rinh lại càng thêm rung động hơn nữa. Chà, sáng nay trước lúc ra khỏi nhà có đọc được vu vơ đâu đó nói cũng Xử nữ hôm nay sẽ gặp may mắn trong tình duyên. Có lẽ là sự thật rồi. Có thiên thần mời đáp xuống, đậu vào trái tim Huỳnh Sơn này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com