Chap 24: Nghỉ ngơi sau những ngày cực nhọc
Ngày hôm nay là ngày cuối cùng cậu diễn hai suất của tháng dành cho các bé thiếu nhi, tháng mà những bé nhỏ được quan, yêu thương từ phụ huynh. Cậu luôn cố gắng thực hiện cho hoàn thành hết tất cả mọi việc đến cả việc ăn và ngủ cũng phải gấp rút.
Sau 21 suất diễn tại sân khấu cậu đã được chứng kiến nụ cười của các em thiếu nhi và các bậc phụ huynh, hòa vào những tiếng cười ngây ngô ấy cậu hạnh phúc biết bao.
Sáng, khi bình minh đã ló dạng cũng là lúc chàng trai trẻ có thân hình nhỏ nhắn đó thức giấc sau nhiều giờ nằm trên chiếc giường mềm mại kia.
Cậu chầm chậm đi vào nhà vệ sinh để thay đồ, cậu bước khỏi đó rồi đi xuống nhà bếp cậu biết Tú sẽ ở dưới để làm bữa sáng cho cậu.
Còn mấy bậc cầu thang nữa là xuống đến nơi rồi, cậu nhẹ nhàng đứng bên cạnh anh và...
"ANH TÚ"
"Trời ơi Lập ơi làm anh hết cả hồn, nè nha em la như vậy rồi hồi giọng bị lạc rồi sao mà diễn được đây hả"
Anh đang tập trung nấu ăn cho kịp thời gian, định nấu xong lên kêu cậu dậy ai dè cậu thức rồi còn hù anh nữa.
"Hihi em biết rồi anh khéo lo"
"Tui thua mấy người luôn rồi đó, nè ngồi xuống ăn đi rồi nghỉ chút tí còn qua sân khấu nữa"
Anh vừa nói vừa đặt dĩa thức ăn thơm lừng mà mình mới làm xong xuống bàn.
"Dạ"-Cậu cũng nghe lời anh kéo ghế ra rồi ngồi xuống.
" Ngoan, diễn 2 suất cuối này phải thật hay và giỏi nhe chưa, diễn xong về anh nấu cho em những món em thích và em muốn gì anh cũng chiều hết"
"Yeah thích quá à, mà khoan đã em nghi ngờ anh quá à sao nay tốt quá dạ hay có ý đồ gì với em đây"
Cậu lúc đầu vui vẻ lắm nhưng khúc sau cậu nghi ngờ anh, mấy khi anh lại như vậy có đáng tin không đây.
"Em đó suốt ngày nghỉ anh vậy thôi"-Anh gõ vào đầu cậu một cái.
"Ui da đau quá à, đồ đáng ghét nhà anhhhh heo mập"-Cậu ôm trán mình rồi nói với anh, gương mặt thì tỏ vẻ giận dỗi nhưng đáng yêu vô cùng.
"Em dám gọi anh như vậy sao, hôm nay anh thấy em không diễn tốt thì biết tay anh, toàn cãi lời anh không hà"-Anh cuối người mình xuống hôn vào má cậu.
"Hứ em biết rồi"
"Ngoan anh thương"
Buổi sáng đã trôi qua nhanh chóng, bây giờ là 1 giờ 30 phút rồi cậu cùng anh đến sân khấu kịch, trên đường đi cậu cũng ngó đông ngó tây để giết thời gian.
40 phút sau, cả hai đều đã có mặt tại chỗ diễn kịch anh thì lái xe vô bãi giữ xe, còn cậu thì vào trong sân khấu.
Sau hơn mấy giờ chuẩn bị phục trang và những thứ cần thiết thì suất chiếu thứ 20 đã bắt đầu rồi.
Khi tấm màn nhung vừa kéo lên cũng là lúc câu chuyện dành cho các em thiếu nhi bắt đầu, sự hào hứng, ngây thơ và vui vẻ của các bé hòa quyện với ngọn lửa đam mê, yêu nghề của nghệ sĩ lớn và trẻ trên sân khấu, trông thật thú vị làm sao.
Vở kịch ngày hôm nay rất tuyệt, mọi người diễn rất tốt và kết hợp ăn ý với nhau, sau suất diễn thứ 21 các em nhỏ và phụ huynh tràn lên sân khấu để chụp hình làm kỉ niệm và tặng quà cho nghệ sĩ.
Hơn 9 giờ tối, cậu ra về trên tay cầm những món quà của khán giả tặng cho cậu trên xe cũng còn dăm ba món đồ cậu không thể cầm hết.
"Nay diễn mệt lắm phải không?"
Cậu vừa vô xe anh lập tức hỏi cậu, anh lấy khăn giấy lau đi những giọt mồ hôi còn trên trán cậu.
"Dạ đúng rồi mệt lắm luôn á, nhưng mà có anh ở đây là em hết mệt rồi"
Cậu nắm lấy tay anh đang chậm mồ hôi cho mình đưa lên mặt mình cọ cọ vào nó ra vẻ nũng nịu với anh.
"Ha...nhộ...t anh"-Anh cười nói với cậu rồi rút tay về, không quên nựng cái má có chút thịt của cục vàng.
"Yêu anh lắm luôn"-Cậu hôn liên tiếp lên tay anh.
"Anh cũng yêu em lắm luôn, về nhà anh sẽ nấu cho em những món em thích chịu hong nè"
"Đương nhiên là em chịu rồi hihi"
Trong suốt quá trình đi về nhà cậu cứ nói những cậu ngọt lịm làm đốn tim anh sản xuất nhà ta, cử chỉ hành động thì ôi thôi ngọt chết đi được, anh chỉ cười trừ lâu lâu lại nói mấy câu như là *ngoan nào cục vàng sắp về đến nhà rồi* hay *Lập à em đừng phá nữa mà* hoặc *Lập à anh yêu em*.
Có những lúc câu từ anh lại bình thường không có gì đặc biệt hết, nhưng một lúc nào đó anh lại nói những lời lẽ mật ngọt khiến cho ai nấy nghe cũng đổ hay mê anh mất thôi, bầu không khí trên đường chở cậu về luôn vui vẻ có những lúc lại cục súc, nhưng đối với cả hai những khoảng khắc như vậy rất tuyệt vời và nó sẽ ở mãi trong hai trái tim luôn hướng về nhau như vậy.
"Tới nhà rồi nè cục vàng ơi"-Anh quay qua cậu bảo.
"Dạ ~~~"
Lập mở cửa xe ra và đi ra ngoài nhưng cậu vẫn không chịu vào nhà, cứ đứng trước cửa chờ anh vào mới chịu.
"Ủa sao em đứng đây? Sao không vào nhà?"
Anh định mở cửa ra thì thấy cậu đứng ở đó, thường ngày đi quay hay diễn thế này là về đến nhà lại chạy tọt vào trong nhưng hôm nay sao lạ quá.
"Em đứng đợi anh"-Cậu nhõng nhẽo nói.
"Thiệt hong đó hay là làm biếng hong muốn lên lầu đây hả?"-Anh chỉ nhẹ vào mũi cậu.
"Em muốn anh bế em lên phòng ~"
"Được thôi cục vàng"
Anh nói xong liền bế cậu lên giường, cởi áo khoác ra và bỏ balo trên người cậu xuống.
"Lập nè nếu em có mệt thì nằm đây nghỉ xíu đi nha rồi tắm sau nhớ tắm nhanh ra nhe, anh đi xuống nấu đồ ăn cho em ăn"
Anh ân cần và từ tốn nói với cậu, anh dặn cậu kĩ lắm vì giờ này cũng tối nên tắm lâu sẽ bệnh mất.
"Dạ em biết rồi"-Cậu cười tươi tắn đáp lời anh.
"Ừm"-Và rồi *chụt* trước khi đi anh hôn vào má cậu một cái.
Cậu khi được anh thơm má như vậy thích lắm, đây không phải lần đầu tiên nhưng thời gian qua anh và cậu rất bận nên hành động này của anh khiến cậu trở nên hí hửng vô cùng.
Nghỉ ngơi được khoảng 5 phút, cậu lật đật đi tắm không lâu sau cậu bước ra, tiếp đến là đi xuống lầu bởi cậu vừa bước ra khỏi phòng tắm là cậu đã cảm nhận được mùi thơm ngào ngạt từ những món ăn anh nấu rồi.
"Aa nhìn ngon quá đi thôi"-Cậu chạy lại bàn, nhìn mấy dĩa thức ăn đã bày gọn gàng trên đó.
"Ủa em tắm xong rồi hả? Ngồi xuống ăn đi nè"-Anh đang cầm một tô canh vừa mới múc trong nồi ra thì thấy cậu ở ngay phía bàn ăn.
"Em mới tắm xong nè, anh tắm đi rồi ra ăn với em"-Lập đẩy Tú lên lầu, giục anh đi tắm.
"Anh biết rồi, em ngồi ở đó chờ anh đi nha"-Anh xoa đầu cậu sau đó nhanh chóng chạy lên phòng tắm vội để cậu đợi lâu.
Cậu liền gật đầu rồi anh cũng chạy vụt đi mất, cậu tầm 6-7 phút gì đó là cậu nghe tiếng động từ phía đằng sau cậu biết ngay là anh mà, quay lại anh đang đứng thở hổn hển do khi nãy chạy từ lầu trên xuống.
Đang nhìn tổng thể thân hình anh cậu đột nhiên khựng lại ở cổ anh, nhìn kĩ mới thấy vài giọt nước từ tóc anh chảy xuống chắc anh gấp quá nên không chịu lau khô tóc của mình.
" Trời đất ơi, anh Tú sao anh không chịu lau khô tóc vậy hả??"
"Tại nãy anh gấp quá nên a...n..h..."
Anh chưa kịp nói hết câu nữa là cậu đứng dậy hôn vào môi anh một cái rồi.
"Anh đừng nói nữa ăn nhanh đi, chén bát ăn xong để đấy mai em sẽ rửa, chút lên phòng biết tay em"
"Ừm dạ"
Cậu lúc này cũng hơi lớn tiếng với anh vì khi thấy anh đầu tóc còn ướt đi xuống, cậu lo anh để vậy sẽ bệnh nên cậu mới có hành động như vậy.
Còn về phần anh thì anh không dám cãi, lỡ cãi với cậu xong chắc anh ra sofa ngủ luôn quá, không được ngủ chung với cục vàng của anh nữa anh sẽ buồn lắm.
"Anh đó lỡ để như vậy rồi bệnh thì sao đây"-Lập vừa lau khô tóc cho anh vừa trách móc.
"Thì cục vàng lo cho anh"
"Hứ, hong tui hong thèm lo cho mấy người đâu"
"Thôi mà anh xin lỗi mà, đừng giận nữa nha ~~~"
"Hong"
Và tiếp theo đó là tiếng cậu đùa giỡn với anh làm cho cả căn phòng ngập tràn hạnh phúc, nụ cười tươi trẻ của cậu thật đẹp làm sao hòa kết hợp với giọng nói ấm áp của anh thì còn gì tuyệt bằng.
Đó là những sự việc xảy ra khi cả hai ăn bữa tối xong, lúc này đây cậu cũng đã buồn ngủ rồi mắt cứ lim dim như muốn sụp xuống vậy mà cậu vẫn không chịu ngủ cứ cầm điện thoại lướt này kia.
Anh nằm trên giường thấy mắt cậu muốn mở không lên anh nhẹ nhàng ôm lấy cậu bảo.
"Lập à khuya rồi ngủ đi em"
"Em ngủ liền"
Lập cất điện thoại sang một bên sau đó kéo chăn qua khỏi người anh và mình, cậu làm xong thì ôm anh ngủ vùi mặt vào lòng anh mà thiếp đi.
Vậy là một ngày của gia đình nhỏ đã khép lại và những chuỗi ngày cậu và anh được nghỉ ngơi được mở ra, cảm giác này thật thích, những ngày này hai người sẽ hưởng thụ để có tinh thần để mang lại tiếng cười cho khán giả.
Trong giấc mơ cậu không biết đã mơ thấy gì chỉ nghe cậu nói vài từ.
"Hồng Tú em yêu anh"
______________________________
Chap này cũng không có gì đặc biệt cho lắm nhưng mong mọi người ủng hộ ạ, có gì cứ comment cho mình biết ý kiến và cảm nhận về truyện này với nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com